Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1442 - Chương 1449: Quyết Đấu Tốc Độ

Chương 1449: Quyết đấu tốc độ Chương 1449: Quyết đấu tốc độChương 1449: Quyết đấu tốc độ

Áp lực nặng nề như đỉnh núi đè xuống, làm cho Tiêu Dương gần như không thở nổi. Lúc giọt Kiếm Lực cuối cùng hoàn toàn bạo phát, uy lực cản trở đòn tấn công của Gia Cát Hành Ý, Tiêu Dương mới dần thở chậm lại, Kim Kiếm trong tay vung mạnh lên, muốn dùng sức phá địch.

Kiếm khoái của Gia Cát Hành Ý ở giữa trời đất, kiếm thế vô cùng vô tận che trời đậy đất trải rộng khắp nơi, tạo ra những vết kiếm huyền bí, giống như vô số tia chớp đan xen giữa bầu trời, như một tấm màng nhện khổng lồ muốn thôn phệ lấy Tiêu Dương.

Dùng kiếm đối kiếm.

Tuy Kim Kiếm là quân vương trong các kiếm, nhưng dù sao thực lực của Tiêu Dương cũng kém Gia Cát Hành Ý rất nhiều. Lúc này lại bị Gia Cát Hành Ý áp chế, nếu không nhờ giọt Kiếm Lực cuối cùng chống đỡ, e là Tiêu Dương đã tan thành mây khói dưới đòn tấn công dữ dội của Gia Cát Hành Ý rồi.

Trận chiến xung quanh Điên Phong Thai Thái Sơn lúc này cũng đều dừng lại, hai phe giằng co nhau giờ đều ngẩng đầu nhìn bên trên. Lúc Tiêu Dương chém chết Vũ Văn Thương đã gây cho Ma Môn đả kích quá lớn, thế nên tất cả hy vọng của chúng bây giờ dồn hết lên người Gia Cát Hành Ý, khát khao nhìn thấy Gia Cát Hành Ý chém chết yêu nghiệt Kiếm Tông này.

Thực sự bọn chúng đã nhìn thấy hy vọng rồi.

Còn Phạt Ma minh lấy Kiếm Tông câm đầu thì ai nấy đều cau mày, vô cùng lo lắng. Thế cục trước mắt, Tiêu Dương đang bị áp chế khó có thể phản kích. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Kiếm Lực của Tiêu Dương chỉ duy trì trong một thời gian có hạn, lúc này mọi người chỉ mong rằng, Kiếm Lực trên người Tiêu Dương nhiều một chút. Như vậy, mới có đường phản kích.

Không ai biết, đây là một giọt Kiếm Lực cuối cùng của Tiêu Dương.

- Một đòn cuối cùng!

Một đoạn Lục Tiên Khúc, một làn Cao Sơn Lưu Thủy!

Tiêu Dương đã dốc hết sức rồi.

Tiên âm uyển chuyển được tấu lên trên trời cao.

Vụt! Vụt! Vụt!

Khuôn mặt Gia Cát Hành Ý nở nụ cười lạnh, kiếm khí như điện, quét ngang qua, ma khí mạnh mẽ đánh tan khúc Cao Sơn Lưu Thủy kia, những tiếng âm ầm liên tục nổ vang.

Chỉ có Tiểu Thần Long là mơ hồ phát hiện ra, lúc này vẻ mặt trang trọng nghiêm túc, miệng lẩm bẩm.

Gia Cát Hành Ý nhướn mắt, trong mắt tuôn ra ma khí màu đỏ máu, thanh thần kiếm trong tay bắn ra ánh sáng màu đỏ máu. Những tiếng soạt soạt soạt vang lên, bộc phát sức mạnh cường đại. Y cũng biết, đây là đòn cuối cùng của Tiêu Dương.

Kiếm ý trải rộng đầy trời, Tiêu Dương cắn răng kiên trì, vẻ mặt càng nghiêm túc, ánh sáng Kim Kiếm bộc phát đến cực hạn. Lúc này Tiêu Dương đã cảm nhận được rõ chênh lệch giữa mình với Gia Cát Hành Ý. Khoảng cách này không phải chỉ một giọt Kiếm Lực không thuộc về mình là có thể bù đắp được.

- Sao vẫn chưa ra tay, sao vẫn chưa ra tay?

Đôi mắt Tiêu Dương đột nhiên bắn ra tia tàn nhẫn, cơ thể lui ra sau một khoảng cách, Kim Kiếm vung lên cao, tạo nên một trận động đất. Mũi kiếm của thần kiếm trong tay Gia Cát Hành Ý giơ lên, lực đè xuống.

Kiếm Lực trong cơ thể cũng dần cạn kiệt.

Cơ thể Tiêu Dương bị đẩy lui ra một khoảng.

- Mày không còn cơ hội nào nữa.

Kiếm mang Tiêu Dương đánh ra đã biến mất.

Tiêu Dương lại một lần nữa bị đẩy lùi, khóe môi tràn ra vết máu.

Đám Kỷ Ly Tiên nhân tái mặt, vẻ mặt trắng bệch. Tiêu Dương không có Kiếm Lực làm chỗ dựa, đối đầu với Gia Cát Hành Ý căn bản là không hề có phần thắng nào, thậm chí có thể nói là không có đường để phản kích.

Giữa không trung, Tiêu Dương tay cầm kiếm, ánh mắt liếc nhìn Gia Cát Hành Ý, khuôn mặt lạnh lùng, trong đôi mắt trong suốt không hề có một tia khuất phục.

Lúc này, những tiếng kêu kinh ngạc bất giác vang lên, vẻ mặt lần lượt biến đổi.

Thần quang đầy trời chồng lên nhau, phía chân trời nổi lên ánh sáng của mây lành bảy sắc. Một người bịt mặt mặc đồ đen lăng không lao đến, mỗi bước như đi được vài dặm, chỉ trong một hơi thở đã từ phía rất xa lao đến đỉnh Thái Sơn. Cơ thể cao lớn phát ra khí tức cường đại, ánh mắt lóe lên như điện, lúc này kiếm quang nhanh như tia chớp của Gia Cát Hành Ý cũng đang áp sát Tiêu Dương.

Thần kiếm của Gia Cát Hành Ý lại được nhấc lên.

Kiếm của Gia Cát Hành Ý nhanh, nhưng thuộc tính không gian của Tiểu Thần Long vượt qua thuộc tính thời gian, còn nhanh hơn!

Sử dụng sức mạnh thuộc tính không gian lạ thường, cứu Tiêu Dương dưới kiếm Gia Cát Hành Ý.

Đột nhiên, không gian bên cạnh Tiêu Dương vặn vẹo kịch liệt, lúc kiếm quang của Gia Cát Hành Ý bao trùm xuống, bóng dáng Tiêu Dương lăng không biến mất không dấu vết. Giây tiếp theo, bóng người mặc đồ đen ở cách không đó xa, không gian đột nhiên vặn vẹo, cơ thể Tiêu Dương xuất hiện, bên cạnh hắn, chính là Tiểu Thần Long!

- Không còn Kiếm Lực nữa?

Khí tức nguy hiểm tràn ngập khắp bầu trời.

Ngàn cân treo sợi tóc.

Một tiếng hét dài từ xa đến gần.

Nhưng giờ phút này, cho dù cả phe Kiếm Tông cùng lao lên, căn bản cũng không thể nào cản được bước của Gia Cát Hành Ý.

Thần kiếm giơ lên.

Gia Cát Hành Ý cười dữ tợn, lúc này sát ý dày đặc đang lượn lờ quanh thần kiếm.

- Không còn Kiếm Lực nữa à?

- Trưởng phòng Cao, tôi biết ông sẽ không ngồi yên không để ý đến mà.

Tiêu Dương sau khi đứng vững, liền nghiêng mặt nhìn người bịt mặt đen, cười hì hì. Tổ thân Cao Vạn Đẳng xuất hiện, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng của Tiêu Dương mới dần được đặt xuống. Kẻ địch trước mắt quá mạnh, trong lòng Tiêu Dương, trong giới Tu Hành Địa Cầu, ngoài Tổ Thần ra, chỉ có Tiêu Tiên nhân mới có thể chống lại được. - Oa, Cao nhân!

Tuy Tổ Thần Cao Vạn Đằng chưa nói câu nào, bịt mặt đen, nhưng Tiểu Thần Long cũng lập tức nhận ra ông.

- Rốt cuộc Cao nhân ông cũng chịu ra tay rồi!

- Là hắn?

Tuyệt Trần đại tiên ở phía xa, cơ thể bị trọng thương cũng lập tức nhận ra khí tức của Tổ Thần.

Chính là kẻ thân bí đã cứu Tông chủ Kiếm Tông Tiêu Dương ra khỏi Thiên Môn sơn dưới mắt của mình và Vũ Văn Thương. Là cường giả mấy hôm trước có khí thế sâu không thể lường đẩy lui mình trước cửa Phong Dương Minh Châu mấy hôm trước.

Đôi mắt Tuyệt Trần đại tiên lóe lên tia sùng kính.

Tiêu Dương đứng bên nghiêm túc gật đầu.

- Mày có tư cách gì mà tự xưng "Kiếm Tông”?

Mắt Tổ Thần lóe lên.

- Tổ Mạch thì sao? Hôm nay tao sẽ cho người trong thiên hạ thấy rõ, mạch mạnh nhất Viêm Hoàng là Gia Cát Kiếm Tông chúng taol

Thần kiếm Thiểm Điện trong tay Gia Cát Hành Ý xẹt qua, đôi mắt bắn ra hàn quang sắc bén.

Điều này cũng có nghĩa là giới Tu Hành Viêm Hoàng đã chính thức thống nhất cùng nhau đối kháng với Ma Môn.

- Truyền nhân Tổ mạch núi Côn Luân?

Tuyệt Trần đại tiên thốt ra, đôi mắt càng thêm nóng bỏng.

Tổ Mạch, núi Côn Luân!

Lúc này, đôi mắt Tiêu Dương cũng mở to, trong đầu hiện lên lời Tiểu công chúa Tiêu Tịnh Y đã nói ngày đó. Khi đi tìm Thiên Cơ Kính trên núi Côn Luân, Tiêu Dương đã từng nghi hoặc vì sao không có bất kỳ môn phái tu hành nào nghỉ chân ở Động Thiên Phúc, nhờ Tiêu Tịnh Y nói mới biết, núi Côn Luân là thánh địa trong lòng giới Tu Hành Viêm Hoàng.

Là vì Tổ MạchI

Là một môn phái thần bí đã có trước khi Long Thần đại nhân xuất hiện.

Thậm chí có rất nhiều coi họ là khởi nguồn của giới Tu Hành Viêm Hoàng.

Bởi vậy, mặc dù Tổ mạch thân bí đã biến mất nhiều năm, nhưng vẫn in sâu trong tâm khảm nhiều người, coi đó là biểu tượng tinh thần. Đặc biệt là những cường giả đã sống nhiều năm, hai chữ Tổ Mạch có địa vị rất cao.

Giờ, Tổ Mạch lại xuất hiện!

Lời vừa dứt, đồng tử Gia Cát Hành Ý và Tuyệt Trần đại tiên gần như đồng thời chấn động.

- Tổ Thần, núi Côn Luân!

Cơ thể Cao Vạn Đằng cao lớn, đứng cách Gia Cát Hành Ý vài trăm thước, giọng nói trong trẻo vang vọng càn khôn.

Gia Cát Hành Ý cảm nhận được khí tức thần bí trên người Cao Vạn Đằng.

- Ông là ai? Cường giả luôn có tư cách khiến người ta kính sợ.

- Kiếm Tông không có hậu thế kém cỏi như vậy.

Hai người kẻ xướng người họa lập tức khiến cho đôi mắt Gia Cát Hành Ý lóe lên sát khí, không nói thêm nữa, Thần kiếm phá không như chớp gaiajt, đánh về phía Tổ Thần Cao Vạn Đằng!

Tổ Thần xuất hiện đã tạo cho y một áp lực vô hình, y muốn tự tay nghiệm chứng xem, Tổ Thần trước mặt, rốt cuộc mạnh nhường nào.

Vụt! Vụt! Vụt!

Vượt qua cả giới hạn của tia chớp, nhanh đến mức khó tin.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, giữa trời đất trải đây vệt kiếm.

Một thần binh vô cùng kỳ dị xuất hiện trong tay Tổ Thần, giống như đao nhưng không phải dao, giống như kiếm không phải kiếm, ẩn chứa khí tức cường đại lạ thường, cánh tay run lên, lập tức một cái bóng hư ảo xuất hiện.

Đồng tử Gia Cát Hành Ý chấn động nhẹ.

Là chân thân! Không phải hư ảnh.

Bởi vì tốc độ của Tổ Thần quá nhanh, nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy có những cái bóng nặng nê chồng lên nhau.

- Nói về tốc độ, đó chính là sở trường của Trưởng phòng Cao.

Tiêu Dương nhẹ giọng tự nói, khoanh chân tĩnh tọa ngay tại chỗ, sau khi uống một viên linh đan liền điều tức lại thương thế.

- Đây là một trận quyết đấu đọ tốc đội

Tiêu Dương nhớ ra lúc ở Thiên Môn sơn, tổ thân Cao Vạn Đằng một tay mang theo mình, còn có thể thoải mái thoát khỏi sự truy kích của Vũ Văn Thương và Tuyệt Trần đại tiên. Tốc độ của ông đã vượt qua những cường giả tuyệt thế cùng đẳng cấp rồi.

Quyết đấu tốc đội

Rầm! Rầm! Rầm!

Bầu trời trải vô số hư ảnh, những tiếng va chạm kịch liệt giống như tiếng pháo nổ vang lên, chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi hai bên đã đấu không biết bao nhiêu hiệp, cả bầu trời trên đỉnh Thái Sơn kiếm ý tung hoành, thần mang lấp lánh.

Lúc này, những người bên dưới đều ngây người ra nhìn.

Đây chính là tốc độ vượt qua mức tưởng tượng của bọn họ.

Lúc này, dù là Kỷ Ly Tiên nhân, thậm chí là Tuyệt Trần đại tiên đang bị thương cũng rất khó nhìn thấy rõ dấu vết của hai người chứ đừng nói là cường giả các phái hoặc của Ma Môn bên dưới. Họ chỉ nhìn thấy những ánh sáng lấp lánh, cùng với âm thanh thanh thúy của thần binh va chạm.

Âm! Âm! ẦmI

Âm thanh rung trời.

Tất cả mọi người đều không thể phân định rõ rốt cuộc ai chiếm thế thượng phong, chỉ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm, chờ đợi thắng bại cuối cùng.

Trận chiến giữa Gia Cát Hành Ý và Tổ Thần sẽ quyết định kết quả cuối cùng của trận đại chiến trên Thái Sơn ngày hôm nay.

Ai cũng khát khao thắng lợi!

Ai cũng khát khao được đứng sừng sững trên đỉnh Thái Sơn!

- Gia Cát Thân Vương chắc chắn sẽ thắng!

Ma Môn âm thầm cầu khẩn.

- Cao nhân ra tay, sao không thắng được chứ?

Tiểu Thần Long rất tin tưởng vào Tổ Thần, ánh mắt liếc nhìn trận đấu bên trên, đôi mắt không ngừng lóe lên thân mang. Đột nhiên, Tiểu Thần Long dường như đã cảm nhận được một khí tức kỳ dị từ trên trời cao lao thẳng xuống.

- Ồ?

Tiểu Thần Long ngẩng đầu, nhíu mày, lộ ra vẻ nghi hoặc và khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment