Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1447 - Chương 1454: Tuyết Kiều Nổi Bão

Chương 1454: Tuyết Kiều nổi bão Chương 1454: Tuyết Kiều nổi bãoChương 1454: Tuyết Kiều nổi bão

Tiếng quát từ trên trời rơi xuống, không có bất cứ một dấu hiệu nào, nhưng lại ẩn chứa lực chấn nhiếp tinh thân, gõ mạnh vào linh hồn người.

Lúc này, tất cả mọi người đều chấn động, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Ma khí đầy trời, che thiên tế nhật.

Ai dám khi dễ Đằng Thần ta?

Đằng Thần?

Tiêu Dương ngẩng đầu thật mạnh, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin, lẩm bẩm:

- Tuyết Kiều? Là Tuyết Kiều sao?

Giọng nói này quá mức quen thuộc.

- Làm sao có thể được? Ngay cả Ma chủ đại nhân cũng không có cách nào thông qua Táng thần không gian.

Rất nhiều thần sứ đều tập trung lại, thần sắc cảnh giác nhìn phía trên.

- Đây chính là Táng thần không gian.

Vùi

Bầu trời hôn ám đã xuất hiện một ánh rạng đông.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự kích động, đồng thời cũng mang theo vài phần lo lắng. Tuyết Kiều xuất hiện vào lúc này, nhưng cường địch trên đỉnh Thái Sơn lại như mây.

Nhưng Tiêu Dương không thể tin được, Tuyết Kiều đã xuất hiện đằng sau.

Táng thần không gian xuất hiện, trong lòng Tiêu Dương lại càng thêm khẳng định.

Quang mang lóng lánh. Tại một không gian tách ra một lỗ hổng. Lỗ hổng không ngừng phóng to.

Trên bầu trời, một luồng sức mạnh vô hình bắt đầu khởi động. Ma khí màu đen không ngừng quay cuồng. Đột nhiên, một dòng suối xuất hiện, hấp thu toàn bộ ma khí.

Cảnh tượng quỷ dị không thể tin nổi.

Tiểu thần long hưng phấn nói:

Cửu Miểu thần sứ biến sắc.

- Ta tin rằng tỷ ấy nhất định có được sức mạnh kinh thế hãi tục.

- Là Tuyết Kiều, thật sự là Tuyết Kiều.

- Baba, ngươi đừng quên, Tuyết Kiều tỷ tỷ là người kế thừa hoàn mỹ nhất của Tuyết Thần, một trong chín vị thân thượng cổ.

Trên trời cao, tại Táng thần không gian, bốn thân ảnh xuất hiện.

Bông tuyết đầy trời, đảo mắt đã biến đỉnh Thái Sơn trở thành thế giới băng tuyết.

Trong đầu Tiêu Dương không tự chủ nhớ đến ánh mắt đỏ bừng, không chịu xa cách của Tuyết Kiều khi còn ở Thần Linh cảnh địa.

Tiêu Dương cảm giác gương mặt của mình hơi lạnh, đưa tay lên sờ, rõ ràng là một mảnh bông tuyết. Tiêu Dương nhìn chăm chú một hồi, miệng mở to, có chút không dám tin:

Lúc này, độ ấm trên đỉnh Thái Sơn đã giảm xuống.

- Tiêu ca ca.

Nói xong, hai thiếu niên thiếu nữ kia đều mỉm cười, thân ảnh rơi xuống trước mặt Tiêu Dương.

- Tiểu Nghệ, Tiểu Phàm?

Tất cả mọi người trên đỉnh Thái Sơn cũng phát hiện, trên ngọn núi lúc này đầy bông tuyết rơi xuống.

Bên cạnh Tuyết Kiều là người thừa kế của Long Giác tộc, Phương Tông.

Phía sau hai người còn có một nam một nữ. Nam anh tuấn tiêu sái, nữ xinh đẹp động lòng người, ánh mắt đều nhìn Tiêu Dương, hiện lên sự kích động.

Rất quen mắt.

Thần quang chợt lóe.

Một khắc này, Tuyết Kiêu đã nhìn thấy một thân ảnh khiến cho cô khắc cốt ghi tâm, Đằng Thần.

Như bông hoa Tuyết Kiều xinh đẹp nhất.

Dẫn đầu là một cô gái, xiêm y màu trắng tản ra khí tức thánh khiết vô cùng, gương mặt xinh đẹp, hai mắt không chứa đựng bất cứ một tạp chất nào. Sau khi đảo qua tất cả mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Dương, nở nụ cười với đôi má lúm đồng tiền thật xinh đẹp.

- Ta đã nói rồi mà, Tiêu ca ca nhất định sẽ nhận ra chúng ta.

Tiểu Nghệ cười nói.

Tiêu Dương ngay từ đầu cũng khó mà phân biệt. Khi Tiểu Nghệ Tiểu Phàm tiến vào Thần Linh cảnh địa, khi đó mới được sáu bảy tuổi. Dựa theo thời gian ở Thần Linh cảnh địa, bọn họ sống ở đó đã gần mười năm. Hôm nay đã trở thành những thiếu niên thiếu nữ cũng chẳng có gì lạ. Tiêu Dương vô cùng ấn tượng với cặp chị em này.

- Phương Tông, bái kiến sư tôn.

Phương Tông quỳ xuống trước mặt Tiêu Dương.

Tiêu Dương khoát tay bảo cậu đứng dậy.

Lúc này, ánh mắt Tuyết Kiều tràn ngập nhu ý nhìn Tiêu Dương, nhẹ nhàng cười một cái, sau đó quay đầu lại, gương mặt trở nên lạnh như băng, bông tuyết xung quanh lập tức thẩm thấu khí tức lạnh như băng.

- Đằng Thần, bọn họ là người của Ma Môn?

Sau khi Tiêu Dương rời khỏi Thần Linh cảnh địa, cuộc chiến giữa Thần Minh và Ma Môn đã khai hỏa, hơn nữa còn càng lúc càng kịch liệt. Tuyết Kiều thân là người đứng đầu cung điện Tuyết Thần, đã tham gia không ít cuộc chiến, hiển nhiên dễ dàng phân biệt được khí tức của Ma Môn.

Hôm nay, cho dù gặp phải kẻ địch cường thịnh, cậu cũng không cau mày.

Là do tuyệt cảnh thúc bách.

Ánh mắt Tiểu Phàm trở nên lạnh lùng. Từ lúc sáu tuổi, cậu đã có sự thành thục hơn người bình thường.

Kim Mi thần sứ hét lớn một tiếng, thần thước trong tay quét ngang về phía Tiểu Phàm.

- Hừ, cho dù là Xích Không Thần cũng không phải bị Tam Xích Giáo chúng ta đuổi giết như chó nhà có tang sao? Huống chỉ là tên tiểu tử này. Mặc dù Xích Không Thần đã bị đuổi ra khỏi Tam Xích Thần Minh Điện nhiều năm, hơn nữa còn bị sự đuổi giết của Ma môn, nhưng bọn họ thân là thần sứ của Tam Xích Thần Minh Điện, cũng hiểu rất rõ sự đáng sợ của Xích Không Thần năm đó. Hôm nay, đệ tử Xích Không Thần xuất hiện, đối với Ma Môn cũng chẳng phải là chuyện tốt.

Hắn biết rất rõ tư chất của Tiểu Phàm và Tiểu Nghệ. Hai người này rất giống Tiêu Dương, đều có được thể chất linh lung thể thần kỳ, có thiên phú tu hành cực kỳ yêu nghiệt. Quá trình tu hành của hai đứa lại càng thêm nghiêm ngặt. Có thể tưởng tượng được, khi Xích Không Thần quyết định để hai đứa tiếp nhận truyền thừa ở Thần Linh cảnh địa, hai đứa đã chăm chỉ luyện tập ra sao.

Hôm nay, cá vượt vũ môn, có được sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ. Trên lưng Tiểu Nghệ Tiểu Phàm cũng gánh vác trách nhiệm thật lớn.

Phụ thân hai đứa Xích Không Thần, vốn là điện chủ Tam Xích Thần Minh Điện. Nhưng sau khi bị Ma Môn làm hại, trên lưng bọn họ gánh vác trách nhiệm đoạt lại Tam Xích Thần Minh Điện.

- Người nào trong số các ngươi khi dễ Tiêu ca ca ta?

Thần xích trong tay Tiểu Phàm chỉ vào đám thần sứ.

Lúc này, đám người Cửu Miểu thần sứ đều kinh hãi nhìn thần xích trong tay Tiểu Phàm.

- Đó chính là Tinh thần xích của Xích Không Thần.

- Tiểu tử này là truyền nhân của lão tặc Xích Không Thần?

Thần sắc Cửu Miểu thần sứ hiện lên một tia ngưng trọng.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự tán thưởng.

Một khắc này, trên người Tiểu Phàm tản ra sức mạnh mênh mông.

Tiểu Phàm nhảy ra, trong tay bất ngờ xuất hiện một thần xích. Một khắc thân xích xuất hiện, trong thiên địa liền phát ra tiếng oanh minh trâm thấp, năng lượng hùng hậu bao trùm đến.

- Tiêu ca ca, đệ đến giúp huynh đối phó bọn họ.

Tiêu Dương gật đầu.

- Không sai.

- Hôm nay ta sẽ vì Tam Xích Thần Minh Điện thanh lý môn hộ.

Tiểu Phàm vung thần thước trong tay lên.

Tinh thần xích vốn là thuộc Tam Xích Thân Minh Điện, là thần binh cấp chí bảo trấn điện, là biểu tượng của quyền lực trong lòng không ít đệ tử Tam Xích Thần Minh Điện. Lúc này, quang mang bao phủ tinh thân xích, tràn ngập uy nghiêm. Kim Mi thân sứ cảm nhận được tâm của mình run lên.

BịchI

Tiểu Phàm trong khoảnh khắc kịch chiến Kim Mi thần sứ.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm, nửa ngày sau không khỏi cảm thán.

Hắn quả thật không nghĩ đến, sau khi tạm biệt, khi gặp lại lần nữa, hai đứa bé đã trở thành cường giả cấp bậc kim tiên. Đương nhiên, điều này có quan hệ đặc biệt với thể chất của hai đứa. Nếu không có Xích Không Thần tự mình đưa hai đứa đến Thần Linh cảnh địa tài bôi mười năm, kế thừa sức mạnh võ học của Tam Xích Thần Minh Điện, hai đứa cũng khó mà đạt đến độ cao như ngày hôm nay.

Con đường tu hành, lấy thiên phú làm gốc, nhưng cơ duyên thậm chí càng thêm quan trọng. Tiểu Phàm nắm chặc tinh thần xích trong tay, phát lực đè xuống.

Thần xích của Kim Mi thần sứ bị đánh bay, phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở rối loạn.

Ánh mắt đám thần sứ đều hiện lên sự kinh hãi.

Bọn họ không nghĩ đến Tiểu Phàm thoạt nhìn gầy gò lại ẩn chứa sức mạnh cường đại như thế.

Nhưng đám thần sứ rất nhanh ổn định lại tinh thần.

- Bất quá chỉ là kim tiên trung kỳ thôi mà, có cái gì cần phải sợ chứ?

Ánh mắt Gia Cát Hành Ý lóe lên sát khí:

- Xích Không Thần giấu đầu lòi đuôi, hôm nay ta giết truyền nhân của y, xem như lấy một phần tiền lãi.

- Vậy phải xem ngươi có năng lực này hay không?

Tiểu Nghệ và Tiểu Phàm sóng vai nhau.

Lúc này, Tiêu Dương chắn trước người Tiểu Phàm và Tiểu Nghệ, nhìn chằm chằm Gia Cát Hành Ý:

- Ngươi có năng lực gì thì đấu với ta này.

Trong tiềm thức của Tiêu Dương, hắn vẫn luôn đứng ra bảo vệ cho Tiểu Nghệ và Tiểu Phàm, mặc dù thực lực của hai đứa đã cao hơn hắn.

- Tiêu Dương, ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình.

Gia Cát Hành Ý khinh miệt nhìn Tiêu Dương:

- Ta muốn giết ngươi chẳng khác nào giết một con kiến.

- Ngươi muốn giết chàng?

Bông tuyết trên bầu trời nhanh chóng bao vây Gia Cát Hành Ý, lấy cơ thể Gia Cát Hành Ý làm trung tâm, nhiệt độ chung quanh đột nhiên chậm lại. Bông tuyết quả thật lợi hại, như muốn cắt vỡ không gian. Một thân ảnh thánh khiết từ trên trời giáng xuống, ánh mắt tràn ngập rét lạnh, nhìn chằm chằm Gia Cát Hành Ý:

- Thì ra là ngươi muốn giết Đằng Thần của ta.

Nghe xong, Gia Cát Hành Ý ngẩn người, chợt cười lạnh:

- Đằng Thần? Hắn cũng xứng là thần sao?

Tuyết Kiều giận dữ, cánh tay vung lên:

- Băng thiên tuyết địa.

Đằng Thần trong lòng Tuyết Kiều, không có ai có thể thay thế được.

Một câu nói của Gia Cát Hành Ý đã chạm vào nghịch lân của Tuyết Kiều.

Bịch.

Tuyết Kiều giơ tay lên, thiên địa phía trước dường như đóng băng.

Tuyết trắng ngần, lan tràn khắp nơi.

- Phá cho ta.

Thần kiếm trong tay Gia Cát Hành Ý như tia chớp bắn ra kiếm ý đánh đâu thắng đó, lao thẳng về băng thiên tuyết địa đằng trước.

Một khắc này, từng đạo tuyết trắng như nhũ băng phá không xuất hiện.

BịchI Dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai.

Không gian kịch liệt run rẩy. Quang mang tuyết trắng lóng lánh, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt.

Một lát sau, một tiếng nổ vang lên.

Thân hình Gia Cát Hành Ý bị đánh bay ra ngoài, nặng nề đụng vào một gốc cây đại thụ thật lớn, khiến cái cây bị đứt thành hai đoạn.

Ánh mắt mọi người đều chấn động.

Toàn bộ tập trung vào thân hình thánh khiết.

Tuyết Kiều lạnh lùng nhìn Gia Cát Hành Ý đã bị đánh bại, sau đó đảo mắt qua đám thần sứ:

- Ai còn muốn giết Đằng thần của ta?
Bình Luận (0)
Comment