Chương 1456: Kết thúc
Chương 1456: Kết thúcChương 1456: Kết thúc
Ôm chặt lấy nhau.
Đối với Tiêu Dương mà nói, từ Thân Linh cảnh địa trở về cũng chỉ có mấy tháng, công việc quấn thân, khó có thể đắm chìm trong nhi nữ tình trường. Nhưng Tuyết Kiều ở Thần Linh cảnh địa lại trải qua mấy năm.
Một ngày không gặp như cách ba thu. Mấy năm qua, đối với Tuyết Kiều mà nói là một sự thống khổ dày VÒ.
Ngọn lửa chiến tranh ở Thần minh chi địa khiến cho cô càng thêm nóng lòng muốn biết tình huống của Đẳng thần ở địa cầu. Hơn nữa, cô không phải không biết tin tức Ma Môn đã phái không ít thế lực trở về địa cầu, lại càng cảm thấy lo lắng. Hôm nay, rốt cuộc đã có thể gặp lại.
Tuyết Kiều dùng sức ôm chặt Tiêu Dương, giống như một cô gái si tình, không còn sức mạnh khuất phục quần ma như trước. Lúc này, cả đỉnh Thái Sơn ngập tràn bông tuyết rất nhỏ. Bốn phía yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn đôi si nam oán nữ kia.
Không ít đệ tử các môn phái nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt sùng kính.
Đối với bọn họ mà nói, Tuyết Kiều chính là một đỉnh cao không thể với tới, thậm chí còn là nữ thân bọn họ không dám liếc mắt nhìn. Lại không nghĩ đến, cuộc chiến chấm dứt, người con gái thánh khiết này lại chui vào lòng tông chủ Kiếm tông.
Nữ thần chinh phục toàn bộ thế giới, còn Tiêu Dương thì chinh phục nữ thần.
- Em là đứa bé mới sinh kia?
Tuyết Kiều:...
- Baba, Tuyết Kiều tỷ, các người muốn hôn muốn ôm, có thể tìm một nơi khác hay không?
- Tại sao lại nghe giống như Tây Tử Hạ Vũ Hà vậy nhỉ?
Một lát sau.
Lấy Trường Xuân đạo trưởng của Võ Đang dẫn đầu, bốn đại môn phái đều quỳ xuống trước mặt Tiêu Dương, thanh âm vang vọng, chấn triệt trời cao. Giọng nói của mọi người đều phát ra sự tôn trọng từ nội tâm, ánh mắt cũng mang theo sự sùng bái.
Như thế nào không khiến người ta sùng bái chứ?
Lúc này, phía sau Tiêu Dương truyền đến tiếng hét lớn.
Tiểu thần long ho khan một tiếng:
Lúc này, thân phận của Tuyết Kiều không còn quan trọng nữa, bởi vì tất cả đều hiểu một điều, cô là người phụ nữ của Tiêu Dương. Thế là đủ rồi.
Tiểu thần long gật đầu:
Chỉ có một nguyên nhân, chính là bên cạnh Tông chủ chí tôn Kiếm tông tập hợp các cường giả không hề sợ chết, đồng tâm hiệp lực mới có thể đánh bại Ma Môn, giành được thắng lợi.
Nghe xong, sắc mặt Tuyết Kiều đỏ lên, vội vàng rời khỏi người Tiêu Dương, ánh mắt đảo qua tiểu thần long, nhất thời có chút tò mò:
Trên đời này, ngoại trừ người trước mắt, không ai có tư cách đối kháng với Ma Môn.
- Chúc mừng minh chủ. Mười chín thần sứ, Gia Cát Hành Ý suất lĩnh thêm nhiều ngân y nhân, lại có Vũ Văn Thương của Phủ tông, một thế lực mạnh mẽ như vậy, có thể nói là quét ngang bát phương ở địa cầu, nhưng lại bị đánh bại trên đỉnh Thái Sơn.
Gương mặt của đám người này không còn một chút máu, thần sắc khó coi, trong lòng lạnh lại, tay chân không khỏi run rẩy.
Đây chính là một thắng lợi không thể tưởng tượng được, quả thật đáng giá chúc mừng.
Khi Tiêu Dương nhìn bọn họ, gương mặt mọi người nóng lên, ánh mắt hiện lên thần sắc áy náy, tất cả đều cúi đầu, hận không thể cho mình một bạt tai.
- Chúc mừng tông chủ chí tôn.
Tiểu thần long lạnh lùng nói, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Một tiếng minh chủ, tất cả đêu cam tâm tình nguyện.
Tiêu Dương lẳng lặng nhìn đám chưởng môn nhân, một lát sau liền lắc đầu thở dài, khoát tay nói:
Chỉ cần Tiêu Dương ra lệnh một tiếng.
Đám người này vốn thuộc về phe cánh Phạt Ma Minh, nhưng trong lúc nguy hiểm nhất lại lựa chọn con đường đầu hàng. Mặc dù bọn họ vẫn chưa giơ đao chém giết Phạt Ma Minh, nhưng đó là vì Ma Môn chưa ra lệnh cho bọn họ. Đối với đám "phản đồ" này, không chỉ có tiểu thần long, còn có không ít người cũng cảm thấy phẫn nộ, nắm chặt binh khí trong tay.
Đệ tử Kiếm tông lại càng không cần nhiều lời, chắp tay hô to lên.
Trong lúc giới tu hành đang nguy cấp, bọn họ đã lựa chọn Ma Môn.
Tuyệt đối không nghĩ đến, Phạt Ma Minh lấy Kiếm tông dẫn đầu đã có được kỳ tích thay đổi Càn Khôn. Hiện tại Ma Môn bỏ trốn, chỉ để lại bọn họ ở đây, lâm vào một cục diện vô cùng xấu hổ.
- Baba, nên xử lý những người này như thế nào?
Lúc này, trên đỉnh Thái Sơn còn một nhóm người khác.
Khi Ma Môn bại lui, bọn họ chưa rời đi, cũng không kịp rời đi.
Bọn họ, trong thời khắc mấu chốt đã lựa chọn đầu nhập Ma Môn.
Ánh mắt bọn họ hiện lên sự hối hận.
- Các người đi đi.
- Baba...
Tiểu thần long có chút không cam lòng. Hôm nay, cậu quả thật quá uất nghẹn, không chỗ phát tiết đây.
- Bọn họ bất quá cũng chỉ bị Ma Môn lợi dụng thôi.
Tiêu Dương nói:
- Cho dù chúng ta giết chết bọn họ, đối với Ma Môn mà nói cũng chẳng tổn thất gì. Ngược lại, danh tiếng của Phạt Ma Minh chúng ta trong giới tu hành sẽ bị bóng ma. Bây giờ chúng ta phải ngưng tụ lực lượng. Giết bọn họ cũng vô ích thôi.
- Nhưng bọn họ...
- Không giết bọn họ cũng không có nghĩa là làm bạn với bọn họ.
Tiêu Dương lạnh lùng nói: Lòng người rất khó dò, Tiêu Dương như thế nào lại tin mấy lời này của bọn họ?
Sẽ còn có nhiều cái cớ khác.
Có tiền lệ một lần, chẳng lẽ không thể có lần thứ hai?
Đám chưởng môn nhân có nói nhiều đi chăng nữa, Tiêu Dương cũng không thể cho bọn họ trở lại Phạt Ma Minh.
Dệt hoa trân gấm vĩnh viễn không thể so sánh với đưa than sưởi ấm những ngày tuyết rơi.
Tiêu Dương vẫn duy trì sự yên lặng, ánh mắt chậm rãi đảo qua đám chưởng môn nhân. Nửa ngày sau, khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng.
Bịch.
Đột nhiên, một chưởng môn nhân quỳ xuống, nghiến răng nói:
- Tiêu minh chủ, ta sai rồi. Ta cả gan xin minh chủ cho ta một cơ hội, chúng ta nhất định sẽ tận lực vì Phạt Ma Minh.
Đám đệ tử phía sau cũng đồng thời quỳ xuống.
Thấy vậy, tất cả các chưởng môn còn lại cũng đều lên tiếng.
- Vừa rồi chúng ta là bị quỷ ám, cầu Tiêu minh chủ đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng ta.
- Ta thề, cho dù có chết trận cũng không phụ thuộc Ma Môn nữa.
- Hãy để chúng ta quay về Phạt Ma Minh.
Từng đạo thanh âm vang vọng.
Nhưng Tiêu Dương lại không làm vậy.
Vốn tưởng rằng sau khi đánh bại được Ma Môn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình. Dù sao, bọn họ đã rời bỏ Phạt Ma Minh trong thời khắc tôn vong nguy cấp nhất. Loại hành động này, đến ngay cả bọn họ cũng khó mà chấp nhận được. Nếu đổi ngược lại là mình mà nói, cho dù không giết ai, nhưng tuyệt đối sẽ giáo huấn mọi người một trận.
Vô cùng phức tạp.
Từng ánh mắt nhìn lại.
Nói xong, không ít người đều giật mình.
- Bắt đầu từ bây giờ, ngoại trừ bốn đại môn phái ra, tất cả những môn phái còn lại trên đỉnh Thái Sơn đều phân chia giới hạn với Phạt Ma Minh. Từ nay về sau, các người rốt cuộc tiếp tục làm bạn với ma hay là bảo toàn sự trong sạch của mình thì tùy thuộc vào sự lựa chọn của các người.
- Các người đi đi.
Tiêu Dương khoát tay chặn lại.
Mọi người đều cầu xin:
- Tiêu minh chủ...
Tiêu Dương nghiêm mặt, lạnh lùng nói:
- Ta đã nói, các người hãy đi đi.
Như một ngọn hàn băng đâm thẳng đến.
Tất cả mọi người không tự chủ được mà rùng mình. Tiểu thần long hung hăng nói:
- Chẳng lẽ các người muốn vĩnh viễn ở lại Thái Sơn?
Nghe xong, mọi người lại càng run rẩy, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi lẫn hối hận. Sau khi liếc mắt nhìn nhau, có chút không cam lòng. Một chưởng môn nhân ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương, thở dài chắp tay nói:
- Xin lỗi Tiêu minh chủ.
Dứt lời, vị chưởng môn nhân này mang theo đệ tử trong tông môn rời khỏi đỉnh Thái Sơn.
Các môn phái còn lại đều lục tục xuống núi.
Tiêu Dương lạnh lùng đưa mắt nhìn theo, trong lòng cũng không có ý định giữ lại.
Lực lượng này không tính là đỉnh phong, nhưng trong những cuộc chiến triên miên, không phải là thời khắc mà cường giả đỉnh phong là chúa tể, lực lượng này đối với Phạt Ma Minh mà nói, có lẽ sẽ có tác dụng. Nhưng một lần bất trung đã làm Tiêu Dương hoàn toàn mất đi lòng tin đối với bọn họ.
Tiêu Dương tình nguyện mất đi một phần lực lượng cũng không giữ bọn họ lại.
Sau khi các môn phái rời đi, trên đỉnh Thái Sơn chỉ còn lại năm đại tông phái.
Tất cả mọi người đều không nghĩ đến, khi đại hội Phạt Ma kết thúc, lại chỉ còn năm đại môn phái tạo thành Phạt Ma Minh. Giờ phút này, niềm tin bảo vệ vinh quang của giới tu hành Viêm Hoàng trong lòng bọn họ lại càng thêm mãnh liệt.
Bởi vì vẫn còn một trung tâm tồn tại.
Tiêu Dương, Kiếm tông.
Tiêu Dương đứng trên đài, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, mỉm cười nói.
- Ta đã nói qua, sau trận đánh ngày hôm nay, nếu như chúng ta còn có thể đứng trên đài, như vậy, chúng ta sẽ cùng nhau hưởng thành quả.
Tiêu Dương vung tay lên:
- Bây giờ chúng ta đã thành công đứng ở chỗ này. Từ nay về sau, huynh đệ Phạt Ma Minh đồng lòng phạt ma.
Cả đỉnh Thái Sơn nhấc lên từng tiếng hét rung trời.
Cuộc chiến trên đỉnh Thái Sơn đã kết thúc, Phạt Ma Minh chính thức khởi động.
Lá cờ Phạt Ma Minh trong tay Tiêu Dương được dựng lên.
Mang theo quyết tâm của mọi người.
Nhiệt huyết sôi trào.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Cùng ngày, khi mặt trời bị mây đen bao phủ, cả thiên địa trở nên hôn ám.
Mây đen từ từ ngưng tụ.
Trên đỉnh Thái Sơn rớt xuống một trận mưa to, giống như muốn cọ rửa hết thảy máu tanh, hết thảy dơ bản trong thiên địa.
Mọi người đã xuống núi, cả đỉnh Thái Sơn đã quay lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
Trong mưa to giàn dụa, giới tu hành Viêm Hoàng đã viết nên một chương mới.