Chương 1457: Thánh bảng chí tôn (thượng)
Chương 1457: Thánh bảng chí tôn (thượng)Chương 1457: Thánh bảng chí tôn (thượng)
Mưa to cọ rửa thiên địa. Sau khi tin tức trên đỉnh Thái Sơn náo nhiệt được mấy ngày, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, giống như một con mãnh thú rít gào trong thiên địa, sau đó cũng đã phủ phục xuống đất.
Trên đỉnh Thái Sơn, trong một thạch động.
Không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Một số thân ảnh dung nhập trong đêm tối. Nước mưa đánh vào, không khí rét lạnh thẩm thấu vào nội tâm.
Gương mặt truyên đến cảm giác lạnh lẽo.
- Hành động thất bại rồi?
Gương mặt đeo mặt nạ hình con bướm màu đen, giọng nói của Lưu Gia Ni lạnh như băng, ánh mắt hiện lên thân sắc phức tạp. Lúc này tâm trạng của cô cũng không biết nên vui hay buồn.
Trước mặt của cô là ba gã Thần vương, gương mặt không chút biểu hiện, khoanh tay đứng thẳng, không hê nhúc nhích.
Mười chín thần sứ Ma Môn đã tổn thất mất ba người.
- Các người ra ngoài đi.
- Bái kiến Tân Hồng thần sứ.
Thực lực của Tần Hồng thần sứ xếp hàng thứ ba trong số mười sáu thần sứ còn lại.
Vùi
Bên trong sơn động chỉ còn lại hai người.
Mưa to đánh xuống bầu trời đêm.
Tần Hồng thần sứ lạnh lùng nói.
Nhìn thẳng, ba gã Thần vương vội vàng quỳ xuống:
Dưới bóng đêm mông lung, một thân ảnh xẹt qua như một tia chớp màu lam, sau đó tiến nhập vào trong sơn động.
Trong mười chín thân sứ, có năm người thực lực Kim tiên hậu kỳ. Ngoại trừ Cửu Miểu thần sứ thì còn bốn thần sứ khác, trong đó có Tần Hồng thần sứ.
- Ngươi đến làm gì?
Đây là một trong những thần sứ chạy trốn trên đỉnh Thái Sơn ngày hôm nay, tên Tần Hồng.
- Hành động thất bại rồi.
Ba gã Thần vương như được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài sơn động. Khí tức áp bách từ trên người Tần Hồng thần sứ khiến bọn họ cảm thấy áp lực vô cùng.
Dưới mặt nạ màu đen, nhìn không rõ vẻ mặt của Lưu Gia Ni. Cô hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt nhìn màn mưa bên ngoài sơn động, lãnh đạm nói:
- Thần sứ đại nhân thật biết nói đùa. Hai mươi đại kim tiên các ngươi liên thủ còn không đánh lại truyền nhân Tuyết Thần, ta chỉ là một người phụ nữ, có thể làm gì được chứ?
- trận đánh hôm nay, chúng ta trở tay không kịp. Nhưng vì sao ngươi lại không ra tay? Thân phận của cô, cho dù là người trong Ma Môn, cũng rất ít người biết được. Đám Thần vương cũng chỉ biết Lưu Gia Ni có thân phận hiển hách, còn cụ thể thì không biết.
- Minh Đồng đại nhân không tính đến truyên nhân của Tuyết Thần thượng cổ lại có thể đến địa cầu.
Đảo thành một đường vòng cung.
- Ta đã biết.
Tần Hồng thần sứ xoay người nhìn thoáng qua thạch động, cánh tay vung lên. Một luồng khí vụ màu đen nồng nặc tạo thành một trận pháp cách âm, phong tỏa chung quanh sơn động. Tần Hồng thần sứ tiến lên vài bước, hạ thấp giọng nói:
- Ma chủ đại nhân có phân phó gì không?
Lưu Gia Ni đưa tay tiếp nhận lệnh bài, cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó lạnh lùng nói:
Tần Hồng thần sứ nhìn chằm chằm Lưu Gia Ni, chậm rãi nói:
Tần Hồng thần sứ bị Lưu Gia Ni nhìn thẳng, đột nhiên cảm thấy lạnh, không tự chủ được mà lui về sau vài bước, thở ra một hơi:
- Đây là thủ lệnh của ma chủ đại nhân.
Một lệnh bài màu đen giống như từ địa ngục u linh bắn ra.
Nghe xong, ánh mắt Lưu Gia Ni lóe lên tinh quang sau đó biến mất, thần sắc khôi phục sự yên lặng, nhẹ giọng nói:
Nghe xong, sắc mặt Lưu Gia Ni liền biến đổi, đưa mắt nhìn Tần Hồng thần sứ, ánh mắt hiện lên tinh quang.
- Ma chủ đại nhân nói, đã giải trừ cấm cố cho ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, hết thảy hành động, ngươi không cần phải che giấu thực lực Hắc Điệp Thiên Ma.
Tân Hồng thần sứ nheo mắt, nói:
- Ma chủ đại nhân nói, lực lượng dòng chính của đại nhân ở địa cầu bị suy giảm không ít. Ngài hoài nghi Minh Đồng Thiên Ma.
- Minh Đồng? Xích Lượng Thiên?
Lưu Gia Ni chậm rãi nói:
- Minh Đồng Thiên Ma đã từng là đệ nhất cường giả của Ma Môn. Mấy năm nay vẫn đi theo bên cạnh Ma chủ đại nhân. Người này tâm cao khí ngạo, dã tâm không nhỏ. Ma chủ đại nhân nghi ngờ cũng chẳng có gì lạ.
- Mấy năm gần đây, thế lực của Ma chủ đại nhân bị suy yếu không ít. Khi Ma chủ đại nhân phát hiện ra thì nguy cơ đã khá lớn. Trong số mười chín thân sứ trở về địa cầu lần này, người mà Ma chủ đại nhân có thể tin tưởng cũng không quá năm người.
Tần Hồng thần sứ nhìn thoáng qua Lưu Gia Ni:
- Dưỡng binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời. Tình thế nguy cấp của Ma chủ đại nhân có thể vãn hồi hay không, chính là nhờ Hắc Điêp Thiên Ma ngươi. Ngoài ra, ta có một nghi ngờ.
Dừng một chút, Tân Hồng thần sứ nói tiếp:
- Mặc dù truyền nhân Tuyết Thân thượng cổ cường đại, nhưng Hắc Điệp Thiên Ma ngươi cũng không yếu. Cho dù thực lực bản thân địch không lại, nhưng trên người ngươi còn có bảo vật do Ma chủ đại nhân đích thân ban thưởng. Rượu qua ba tuần, mọi người lần lượt rời đi.
Bên cạnh hắn, Tuyết Kiều và Diệp Tang đang trò chuyện với nhau. Mặc dù khi đối phó Ma Môn, Tuyết Kiều bày ra khí phách khôn cùng, nhưng sự thật, tính cách của cô lại rất mềm yếu. Khi gặp Diệp Tang thực lực còn thua kém cả cô, Tuyết Kiều vẫn không ngại gọi một tiếng "chị". Thậm chí ngay từ đầu, ánh mắt Tuyết Kiều còn hiện lên sự lo lắng, sợ Diệp Tang bài xích mình. Bởi vì cô từ miệng Đằng Thần biết được, hắn đã có một số hồng nhan tri kỷ ở địa cầu.
Tại một căn phòng bao bên trên lầu hai, Tiêu Dương và các nhân vật trung tâm của Phạt Ma Minh ngồi cùng với nhau.
Món ăn lần lượt mang lên.
Không khí vô cùng huyên náo, năm đại tông phái bao gồm Kiếm tông tập trung lại mở tiệc ăn mừng. Thứ nhất là đã thành công đánh lui tà ma. Thứ hai là Phạt Ma Minh được thành lập.
Dưới chân núi Thái Sơn, trong một khách sạn cách đó năm dặm.
Lưu Gia Ni trầm ngâm một chút:
- Ngọc Hành Bổ Thiên Thạch giao cho ta. Mấy viên còn lại cũng sắp xuất hiện rồi. Các hộ long thế gia đều phái cường giả đi tranh đoạt. Ngươi tốt nhất nên lưu ý. Ta nghĩ, nếu Minh Đồng Thiên Ma thật sự có tâm ý khác, y nhất định sẽ có động tác với Thất Tinh Bổ Thiên Thạch.
- Ta biết rồi.
Tần Hồng thần sứ suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Hai người bàn thêm một số việc, sau đó Tân Hồng thân sứ nhanh chóng rời đi.
Nước mưa vẫn như trút.
Lưu Gia Ni đứng ngoài cửa động, nhìn mưa rơi xuống, ánh mắt lóe lên thân sắc vô cùng phức tạp:
- Rốt cuộc nên bắt đầu như thế nào? Nhưng tại sao ta lại cảm thấy mệt mỏi?
Lưu Gia Ni nhẹ nhàng gỡ mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp, nhất là hai mắt, có tính câu hồn nhiếp phách vô cùng.
Thân ảnh lóe lên rồi biến mất.
- Quan hệ giữa truyên nhân Tuyết Thần và tông chủ Kiếm tông Tiêu Dương không cạn. Chúng ta tùy tiện ra tay, chẳng khác nào đối cứng với bọn họ.
Ánh mắt Tần Hồng thần sứ tuôn ra sát khí.
- Nghe nói Thất Tinh Bổ Thiên Thạch vừa mới lấy được Ngọc Hành Bổ Thiên Thạch, còn lại một viên rơi vào tay tông chủ Kiếm tông. Chúng ta có cần...
- Không sai, trong tay của ta có một số bảo vật cường đại. Nhưng ngươi cho rằng, thân là truyên nhân của một trong chín đại thân thượng cổ, cô ta không có bảo vật phòng thân sao? Bây giờ không phải là lúc lưỡng bại câu thương với bọn họ. Quan trọng là, Thất Tinh Bổ Thiên Thạch.
Lưu Gia Ni vung tay lên, lạnh lùng nói:
- Ta ra tay hay không tự có lý do của ta.
Trận đánh ngày hôm nay, mọi người đều biết, phải nhân cơ hội này để tu luyện. Nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Tiểu thần long cứ theo sát Tổ thân Cao Vạn Đằng, nói muốn cao nhân truyền thụ tuyệt kỹ cho cậu.
Rất nhanh, trong phòng bao chỉ còn lại Tiêu Dương và hai cô gái. Ngay cả đệ tử Phương Tông của Tiêu Dương cũng đã bị hòa thượng Giát Giát lấm la lấm lét kéo đi. Từ ánh mắt của bọn họ, Tiêu Dương rất nhanh liền đưa ra kết luận. Qua tối nay, lại có thêm một thiếu niên thuần khiết bị ô nhiễm.
- Tuyết Kiều, cũng may mà có em chạy đến kịp thời. Nếu không, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. (Về địa cầu nên thay đổi xưng hô cho phù hợp nhé).
Tiêu Dương giơ cao chén rượu trong tay, chạm nhẹ với Tuyết Kiều một cái rồi uống sạch:
- Anh thật đúng là không nghĩ đến, em lại có thể đột phá đến cảnh giới kim tiên đại viên mãn. Chậc chậc, sư tôn của anh năm đó bất quá cũng chỉ đạt đến cảnh giới này thôi.
Nghe xong, Tuyết Kiều cười khổ:
- Đằng Thần, anh so sánh em với kiếm tiên tối cường, không phải là chê cười em sao?
- Thực lực của em so với sư tôn của anh hẳn không thua kém bao nhiêu.
Tiêu Dương không khỏi nói.
- Ngày đêm khác biệt.
Tuyết Kiều chỉ dùng bốn chữ để hình dung.
Dừng một chút, thấy Tiêu Dương không tin, Tuyết Kiều nói tiếp:
- Thực lực của em may mắn đã bước vào cánh cửa kim tiên đại viên mãn, nhưng chẳng qua là đứng giữa hậu kỳ và đại viên mãn, cũng không thể chính thức được xem là kim tiên đại viên mãn. Còn kiếm tiên tối cường, em đã từng hỏi Linh Cưu tiên sinh, thực lực của em kém kiếm tiên tối cường bao xa. Ông chỉ trả lời một câu.
Tuyết Kiều trang nghiêm nói:
- Cho dù là thực lực của kiếm tiên tối cường năm đó, muốn giết em, chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Tiêu Dương hút một hơi khí lạnh.
Hắn xem ra, thực lực bản thân Tuyết Kiều hôm nay đã gần như tiếp cận đỉnh phong.
Còn hắn chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
- Năm đó, kiếm tiên tối cường đánh vào ba nghìn thế giới, tung hoành Thần Minh chi địa, khó mà tìm được đối thủ. Dưới kim tiên đại viên mãn, không ai có được thực lực đối địch với ông. Cho nên mới được gọi là kiếm tiên tối cường.
Tuyết Kiều hít một hơi thật sâu, trâm giọng nói:
- Linh Cưu tiên sinh đã từng nói, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Kiếm tiên tối cường Lý Thái Bạch sợ rằng đã sớm phá vỡ giới hạn của người tu hành, đạt đến Thánh Linh cảnh. Nhưng đã xảy ra một biến cố, khiến cho ông suốt đời khó mà vượt qua được cánh cửa này.
- Biến cố gì?
Tiêu Dương không khỏi căng thẳng.
- Linh Cưu tiên sinh không nói nên em cũng không rõ lắm.
Tuyết Kiêu chậm rãi lắc đầu:
- Nhưng cho dù là vậy, qua mấy ngàn vạn năm, kiếm tiên tối cường vẫn không đột phá, nhưng trong thiên địa không ai dám khinh thường ông. Cho dù người đã leo lên vị trí đệ nhất nhân Thánh Bảng Chí Tôn, ma chủ thần bí của Ma Môn cũng không dám.