Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1456 - Chương 1463: Phòng Ngừa Chu Đáo (Hạ)

Chương 1463: Phòng ngừa chu đáo (hạ) Chương 1463: Phòng ngừa chu đáo (hạ)Chương 1463: Phòng ngừa chu đáo (hạ)

Quân Thiết Anh căn bản không nghĩ đến sư phụ của cô lại là Cao Vạn Đằng. Nhưng, đợi sau khi phản ứng lại, thần sắc vẫn cung kính hành lễ với y. Dù sao Tổ thân Cao Vạn Đằng cũng có ân tài bồi với cô. Nếu không có Cao Vạn Đằng, cô không thể nào trong thời gian ngắn đột phá cảnh giới tiên nhân.

- Em có thai?

Cao Vạn Đằng đánh giá Quân Thiết Anh một chút, thoáng kinh ngạc. Sau đó liếc nhìn Tiêu Dương bên cạnh, thở dài lắc đầu:

- Khó trách tôi lại cảm thấy kỳ quái. Với tư chất đồ nhi của tôi, hoàn toàn có tư cách có được một viên Thiên Niên đan.

- Thiên Niên đan? Đó là cái gì?

Quân Thiết Anh có chút tò mò.

Tiêu Dương đơn giản nói qua một lần.

- Tiểu tử này thương tiếc em, không muốn cho em tham gia vào cuộc chiến kháng ma.

Quân Thiết Anh biết mình rất khó thay đổi được chủ ý của Tiêu Dương, ánh mắt hiện lên sự lo lắng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu.

Tại khu vực mãnh thú thượng cổ hoạt động, sau khi Tiêu Dương xuất hiện, rất nhiều con mãnh thú đều cúi đầu gâm nhẹ, ngụ ý chào Tiêu Dương.

Tiêu Dương mỉm cười nắm lấy tay Quân Thiết Anh:

Tiêu Dương ở lại với Quân Thiết Anh một lúc rồi rời đi, thẳng vào sâu bên trong Thượng cổ hồng hoang.

Quân Thiết Anh mấp máy môi, đưa mắt nhìn Tiêu Dương, nửa ngày sau mới lên tiếng:

Mở thông đạo cho Thượng cổ hồng hoang.

Cao Vạn Đằng cười nói:

Tiêu Dương mỉm cười liếc nhìn đội ngũ mãnh thú do hắn sáng tạo ra, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào. Đây tuyệt đối là thần tích trong thiên hạ.

- Kỳ thật, em hy vọng có thể được sánh vai chiến đấu cùng anh.

- Như vậy cũng tốt, em cứ an tâm ở lại Thượng cổ hồng hoang điều dưỡng cơ thể, rảnh rỗi luyện Tổ mạch thân công của chúng ta.

Sau khi Cao Vạn Đằng chỉ điểm cho Quân Thiết Anh thêm vài điều, liền tự động biến mất, để lại không gian cho hai người.

Giữa không trung, Tiêu Dương lẳng lặng nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận ba động bên trong Thượng cổ hồng hoang.

- Đại tiểu thư, nhiệm vụ lớn nhất của em bây giờ là chăm sóc bản thân. Còn Ma Môn, có thể làm gì được chứ? Em cứ yên tâm chờ tin tức tốt của anh.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Toàn bộ thế giới Thượng cổ hồng hoang giống như một mặt hồ trong suốt hiện lên trong đầu Tiêu Dương.

Sau khi sáng tạo ra được Thanh Loan thần điểu, lực khống chế của Tiêu Dương đã được nâng cao, hoàn toàn có thể sáng tạo thêm một nhóm mãnh thú thượng cổ. Nhưng hiện tại Tiêu Dương còn có nhiệm vụ lớn hơn nữa.

Con đường tiến vào Thượng cổ hồng hoang hiện giờ cũng chỉ có vách núi bên cạnh thủy đàm. Đối với việc chiến tranh lúc nào cũng có thể nổ ra thì không được bảo đảm. Mục tiêu của Tiêu Dương hiện nay chính là mở một con đường đến thẳng tổng bộ Kiếm tông.

Nhìn thì như đơn giản nhưng lại hao phí lực khống chế rất nhiều.

Tiêu Dương thuận thế lướt đi, trong nháy mắt, thân ảnh chui vào một chỗ.

Tiêu Dương giãm mạnh về phía trước, một luồng thần quang bao phủ. Giây tiếp theo, xuất hiện trước mắt Tiêu Dương là thế giới Thượng cổ hồng hoang.

Cánh tay vung lên, tiên khí chợt lóe.

Thông đạo trước mắt này bất quá chỉ là mục tiêu đầu tiên.

Trên mặt hồ xuất hiện một cái lỗ hổng thật nhỏ, có nước chảy xuống. Đó chính là thông đạo duy nhất hiện nay của Thượng cổ hồng hoang.

Tiêu Dương cũng phải vì tính mạng của môn hạ trong Kiếm tông.

Thỏ khôn có ba hang cũng không phải là giảo hoạt, mà là nó vô cùng khao khát và quý trọng tính mạng của mình.

Ngoại trừ tổng bộ Kiếm tông, Tiêu Dương phải chuẩn bị thêm vài thông đạo trong phạm vi Kiếm tông Vân Nam.

Tiêu Dương lấy ra tiên bút, lăng không vẽ một đường thật dài, kéo dài đến chân trời, giống như một đạo cầu vồng thần quang, vượt qua không gian thế giới Thượng cổ hồng hoang.

- Thành công rồi.

Tiêu Dương thầm thở ra một hơi. Trong ngày hôm nay, hắn cơ hồ không nghỉ ngơi mới thành công mở được thêm một thông đạo. Đến lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên, vẫn còn chưa xong.

Mở rộng không gian Thượng cổ hồng hoang, đem một thông đạo đặt ngay tổng bộ Kiếm tông.

Tiêu Dương quay đầu nhìn lại. Thông đạo nằm ngay cạnh một hòn đá không ai thấy được.

Một ngày trôi qua, sau mấy lần thất bại, Tiêu Dương đã thành công an bài thông đạo từ Thượng cổ hồng hoang đến một ngọn giả sơn bên cạnh tổng bộ Kiếm tông. Trước cửa thông đạo, thân quang chợt lóe, Tiêu Dương xuất hiện, thân ảnh được tắm trong thần quang, nhìn qua thần thánh vô cùng.

Tình thế thúc bách, cho dù có khó khăn hơn nữa, Tiêu Dương cũng sẽ kiên trì.

Có điều đã có kinh nghiệm mở thông đạo đầu tiên, Tiêu Dương đã thành công mở thêm ba thông đạo nữa trong phạm vi ba mươi dặm của Kiếm tông.

- Bây giờ, bao gồm luôn cả cửa vào ngay thủy đàm, thông đạo tiến vào Thượng cổ hồng hoang đã có năm cửa, hẳn cũng đủ ứng đối trong những trường hợp khẩn cấp.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên một chút hài lòng lẫn tiếc nuối:

- Đáng tiếc, lấy thủy đàm làm trung tâm, qua hơn ba mươi dặm, mình rất khó mở ra được thông đạo nào nữa.

Khoảng cách càng xa, muốn mở thông đạo là rất khó khăn.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Điều này cũng là chuyện bình thường. Nếu không, Tiêu Dương sẽ mở một thông đạo đến thẳng đảo quốc, rảnh rỗi chạy đến đó làm vài chuyện rồi chạy về. Đương nhiên, Tiêu Dương tin rằng, sớm muộn gì hắn cũng có thể mở được thông đạo, kết nối Thượng cổ hồng hoang đến toàn thế giới. Đến lúc đó, thế tục sẽ biết đến sự tồn tại của Thượng cổ hồng hoang. Thậm chí một số người còn có thể "di dân" đến đó.

Sau khi thành công khai thông năm thông đạo, Tiêu Dương bắt đầu hoàn thiện Hồng Hoang lệnh.

Lúc trước, phàm là người cầm lệnh bài trong tay mới có thể tiến vào Thượng cổ hồng hoang. Nhưng nếu để Thượng cổ hồng hoang trở thành một nơi tránh nạn, hiển nhiên sẽ là một trở ngại.

Tiêu Dương dùng hai ngày để cải thiện lại lệnh bài Hồng Hoang.

Thần thức Tiêu Dương tiến vào dò xét các loại thần binh chí bảo bên trong. Đây chính là một bảo tàng. Tiêu Dương định xuất các loại thân binh chí bảo này cho một số cường giả của Phạt Ma Minh, giúp nâng cao thực lực của bọn họ. Lúc này, ánh mắt của hắn đảo qua, liền nhìn thấy một cái hộp ngọc.

Ở bên trong chư thần mộ, chén bể này rớt ngay thông đạo, hắn cũng không biết là của ai lưu lại.

Tiêu Dương tự nói. Chén bể này chung quy vẫn mang đến cho hắn một cảm giác rất thần bí, thỉnh thoảng lại phát sinh tình huống thu nhỏ đá quỷ dị. Đương nhiên, những loại chí bảo khác thì lại không xảy ra bất cứ biến cố nào. Lai lịch của nó, cho đến giờ Tiêu Dương vẫn không rõ lắm.

- Thật đáng tiếc.

Tiêu Dương đứng một mình trên một ngọn núi, đưa mắt nhìn toàn bộ Thượng cổ hồng hoang, cổ tay khẽ đảo, xuất ra một cái bát bình thường. Miệng bát có một lỗ hổng to chừng móng tay.

- Nếu truyền thừa thất bại, như vậy cũng chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào Thiên Niên đan.

Bão táp sẽ đến sau đợt yên tĩnh đó.

Tiêu Dương cần làm, chính là phòng ngừa chu đáo.

- Hết thảy đã được chuẩn bị xong.

Tiêu Dương hít một hơi thật sâu. Hắn hy vọng những gì mà hắn bố trí sẽ không cần dùng đến. Bởi vì một khi dùng đến, đồng nghĩa với việc thế lực Ma Môn sắp công kích giới tu hành Viêm Hoàng.

- Chờ Ma Huyền về nữa là có thể tiến vào không gian Vạn Kiếm linh hà, tiếp nhận truyên thừa của Long Thần đại nhân.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự chờ mong.

Hắn rất khao khát có được sức mạnh cường đại không thể địch nổi.

Truyền thừa Long Thân là cơ hội lớn nhất của hắn.

Đương nhiên cũng sẽ có nguy cơ thất bại.

Tiêu Dương âm thầm nói một câu. Thế cục còn chưa rõ, Ma Huyền chưa đến, đám người Tuyết Kiều còn đang bế quan. Ma Môn lại không có bất kỳ động tĩnh nào. Hết thảy đều tiến vào trạng thái yên tĩnh.

- Ở Thần Minh chi địa đã qua hai tháng, nhóm cường viện thứ hai tùy thời có thể phủ xuống.

Khi đưa lại đống lệnh bài mới cho Kỷ Ly tiên nhân, Tiêu Dương mới có thể thở phào một hơi, cảm giác trách nhiệm trên vai cũng nhẹ hơn một phần. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là đã năm sáu ngày trôi qua, Ma Huyền vẫn chưa quay lại.

Cho dù bộc phát đại chiến, cho dù địch không lại cũng không phải là không còn đường trốn.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tiêu Dương đã nâng độ an toàn của Kiếm tông ở Vân Nam thêm mấy lần. Mỗi một lệnh bài mà đệ tử Kiếm tông hay là Phạt Ma Minh cầm đều lưu lại một ấn ký đặc biệt bên trong Thượng cổ hồng hoang. Chỉ có chính bản thân cầm lệnh bài mới có thể tiến vào Thượng cổ hồng hoang. Cho dù có bị người khác cướp cũng không cách nào tiến vào được.

Là viên Thiên Niên đan.

Mặc dù thần binh bảo vật bên trong chén bể có rất nhiêu, nhưng để so sánh với Thiên Niên đan, cơ hồ rất khó tìm ra.

- Sao?

Ánh mắt Tiêu Dương co rụt lại, cảm nhận được khí tức khác thường từ trên hộp ngọc.

Tiêu Dương bước lên, tay mở hộp ngọc ra, ánh mắt mở to thêm vài phân.

- Phì, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Tiêu Dương không nhịn được bật thốt.

Trống trơn.

Trong nháy mắt Tiêu Dương mở hộp ngọc, một mùi thơm tràn ra, nhưng bên trong không có thứ gì.

Thiên Niên đan đã biến mất.

Sắc mặt Tiêu Dương liên biến đổi.

Thần thức trải rộng không gian chén bể nhận chú.

Nhưng không phát hiện được điều gì.

Tiêu Dương khóc không ra nước mắt.

Đây tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn.

Bên trong chén bể cũng cất giữ không ít linh đan, cũng quý giá vô cùng, nhưng không hề phát sinh biến cố gì. Cũng chính vì vậy mà Tiêu Dương mới yên tâm đặt hộp ngọc có Thiên Niên đan vào đây.

Nhưng chỉ mới mấy ngày.

Đầu tiên là Luân Hồi thạch nhỏ đi, Hương Hỏa thạch mục nát, bây giờ ngay cả Thiên Niên đan cũng biến mất luôn.

- Bây giờ tính làm loạn hả?

Tiêu Dương cầm chén bể nhận chủ trong tay, có suy nghĩ muốn đập nát nó.

Một khắc này, chén bể nhận chủ vốn trước giờ không có động tĩnh gì lại tản ra thân quang lờ mờ, bắt đầu run lên.
Bình Luận (0)
Comment