Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1457 - Chương 1464: Chịu Đòn Nhận Tội

Chương 1464: Chịu đòn nhận tội Chương 1464: Chịu đòn nhận tộiChương 1464: Chịu đòn nhận tội

Một luồng năng lượng huyền bí tràn ra, đánh văng cổ tay Tiêu Dương. Lúc này, thần quang tràn ra từ chén bể nhận chủ chói mắt vô cùng, giống như ánh sáng mặt trời chiếu rọi nhân gian. Hai mắt Tiêu Dương theo tiềm thức mà nheo lại, thân ảnh lướt về sau, định nhãn nhìn lại.

Lúc này, bên trong chén bể nhận chủ phát ra tiếng ợ, giống như khi ăn vụng Luân Hồi thạch và Hương Hỏa thạch. Sau khi ăn nốt viên Thiên Niên đan mà Tiêu Dương để dành, chén bể nhận chủ rốt cuộc cũng có dấu hiệu ăn no, ánh sáng huyền bí tản ra khắp nơi, thân bát từ từ chuyển động.

Ánh sáng quá mức chói mắt, Tiêu Dương bằng mắt thường khó mà nhìn thấy rõ.

Nhưng chén bể này đã sớm nhận chủ, Tiêu Dương chậm rãi nhắm lại lại, có thể cảm nhận được chén bể biến hóa.

Lỗ hổng to bằng móng tay dần dần hồi phục lại.

Từng giây trôi qua.

Ánh sáng dần dần nhu hòa lại. Tiêu Dương mở mắt, rất nhanh hít một hơi.

Cái bát vốn rách nát lúc này đã rực rỡ hẳn lên, không chút sứt mẻ.

Nếu như tìm điểm khác biệt của chén bể nhận chú lúc này, chính là không gian của nó. Không gian bên trong tràn đầy thân quang, giống như mưa phùn quấn quanh. Ngoại trừ cái này, không gian dường như cũng mở rộng thêm không ít.

- Chiếc bát này nhìn có vẻ quen mắt.

Tiêu Dương vuốt vuốt một hồi, phát hiện cái chén này ngoại trừ dùng để trữ vật thì không còn tác dụng gì khác, không khỏi cau mày. Hắn thật sự đau lòng viên Thiên Niên đan. Dùng một viên Thiên Niên đan để tu bổ lại vết sứt của một cái chén bể? Hành vi "bại sản" này khiến cho Tiêu Dương đau lòng, hận không thể đập bể nó luôn.

Hắc tuyến nổi đầy trên trán Tiêu Dương.

Thần quang thoáng một cái rồi biến mất.

Tiêu Dương vui mừng hỏi.

Tiêu Dương tiến lên, cái bát tự động rơi xuống lòng bàn tay của hắn.

Trong đầu Tiêu Dương đột nhiên vang lên thanh âm của Kim Kiếm muội muội.

Ngoại trừ đã tu bổ lại lổ hổng, còn lại thì khôi phục nguyên dạng.

Bên trên có khắc văn tự lờ mờ. Tiêu Dương nhìn kỹ lại, thân bát bóng loáng vô cùng, thẩm thấu một khí tức huyền bí.

Cuối cùng thì chẳng có tác dụng gì cả.

- Ta nhớ không ra.

Thần thức thẩm thấu vào trong.

Tiêu Dương:...

- Kim Kiếm muội muội, muội có biết lai lịch của cái này không?

Kim Kiếm muội muội suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:

Đồng thời, mấy đạo khí tức khác nhau trước sau xông lên trời. - Là La Thiên đại ca.

Nếu tám người có thể gia tăng công lực thêm ngàn năm, thực lực sẽ được tăng lên trên diện rộng.

Bỗng nhiên tại một nơi bên trong Thượng cổ hồng hoang truyền đến thanh âm như tiếng sấm.

Nếu muốn nhanh chóng gia tăng thực lực bản thân, truyên thừa Long Thần là lựa chọn duy nhất.

Một lát sau, Tiêu Dương đành cất cái chén vào. Ngay cả Kim Kiếm muội muội cũng không nhận ra, như vậy chỉ có thể đợi Ma Huyền trở về, có lẽ từ trí nhớ đã được khôi phục của nó sẽ biết được lai lịch của chén bể.

Giành giật từng giây.

Thu liễm tinh thân, không chú ý đến tình huống của tám người kia nữa, Tiêu Dương khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

Mặc dù so sánh với những người tu hành khác, tốc độ gia tăng tu vi của Tiêu Dương đã nhanh đến khó tin, nhưng thế cục cấp bách, Tiêu Dương không thể không gia tăng thêm nữa.

Tiêu Dương đưa mắt nhìn, ánh mắt mở to:

Nghĩ đến đây, Tiêu Dương không khỏi đau lòng lần nữa. Cái chén kia đúng là cái động không đáy mà.

Một lát sau, Tiêu Dương thở ra một hơi.

Bây giờ hắn chỉ còn lại con đường tiếp nhận truyền thừa Long Thần, chẳng còn lựa chọn nào khác.

Sau khi uống Thiên Niên đan, khí tức trên người La Thiên Tôn Tọa đã có sự biến hóa.

Thiên Niên đan đã mang đến công hiệu.

Người khác không thể phát hiện, nhưng Tiêu Dương lại cảm nhận được sức mạnh của tám người này đang tăng lên.

Nơi này là thế giới Thượng cổ hồng hoang.

Xi Vưu luyện thể đã đạt đến tâng thứ mười một đỉnh phong. Tiêu Dương vô cùng chờ mong tâng thứ mười hai, Bễ Mỹ Kim tiên.

Kiếm chỉ đại đạo từng bước được củng cố.

Kim kiếm được rút ra khỏi vỏ.

Thân hình lăng không bay lên, kim kiếm tuôn ra kiếm ý vô hạn.

- Cao sơn lưu thủy vĩnh bất chỉ.

Thức thứ nhất của Lục Tiên khúc, Cao sơn lưu thủy.

Hai mắt Tiêu Dương vô cùng trâm tĩnh, đồng thời huy kiếm, tinh thân hoàn toàn đắm chìm trong ý cảnh. Trong lúc huy kiếm, kiếm ý đánh đâu thắng đó trải rộng không gian, như một bức tranh có núi cao nước chảy, ảo diệu vô cùng.

Một lát sau, kiếm phong trong tay Tiêu Dương đột nhiên thay đổi.

Kiếm ý đầy trời bỗng xảy ra dị biến.

Kỷ Ly tiên nhân và một số tiên bối Kiếm tông đang chờ.

Tiêu Dương rất nhanh xuất hiện tại đại sảnh thương nghị.

- Kỷ gia gia tìm mình?

Tiêu Dương giật mình, nắm bắt được một luồng khí tức. - Sao?

Lục tiên khúc và Thanh Liên kiếm ca có thể nói là tuyệt đại thần kiếm.

Trên bầu trời tràn ngập kiếm ý của Tiêu Dương, không ngừng biến ảo các loại khí tức khác nhau.

Càng xâm nhập, Tiêu Dương càng cảm nhận được Lục tiên khúc ảo diệu vô cùng. Đồng thời, mượn quá trình cảm ngộ Lục tiên khúc, Tiêu Dương đối với Thanh Liên kiếm ca lại càng thông thấu hơn.

Kiếm khí màu ngọc xông đến tận trời, sau đó dân dân biến mất.

Giữa không trung, bạch y hoành kiếm, nhắm mắt tĩnh tâm, mặc dù kiếm ý xung quanh đã biến mất, nhưng trong đầu Tiêu Dương vẫn có một đạo kiếm quang lướt nhanh bốn phía.

Một lát sau, kim kiếm biến mất. Tiêu Dương chậm rãi mở mắt ra, khí tức thâm thúy tràn ngập.

- Cũng khó trách, Thanh Liên kiếm ca là ngộ ra từ Lục tiên khúc.

Tiêu Dương cảm khái. Trong trận đánh trên đỉnh Thái Sơn, hắn chẳng qua nước đến chân mới thi triển Lục tiên khúc. Bây giờ mới có thể bộc phát uy lực cường đại. Cảm ngộ Lục tiên khúc càng sâu, hắn lại càng cảm thấy nó giống với Thanh Liên kiếm ca.

Tiêu Dương không nhịn được phải cảm thán kỳ tài của sư tôn, lại có thể sáng tạo ra Thanh Liên kiếm ca đoạt thiên tạo hóa như vậy.

- Ta đã luyện được ba thức của Lục tiên khúc, Cao sơn lưu thủy, Vạn mã bôn đằng, Tam tuyền ánh nguyệt. Quan trọng hơn, cảm ngộ của ta đối với Thanh Liên kiếm ca lại tăng vọt. Bây giờ uy lực của Thanh Liên kiếm ca nhất định sẽ cường đại hơn.

Thời gian trôi qua.

Tiêu Dương đã ngộ ra được thức thứ hai của Lục tiên khúc, Vạn mã bôn đằng.

Giống như một vạn con ngựa xuất hiện, chớp mắt đã phóng ra ngàn dặm.

Khí thế mênh mông trùng kích bầu trời.

- Vạn mã bôn đằng tảo thương khung.

Trên bầu trời quanh quẩn tiếng cười của Tiêu Dương.

Tiêu Dương cất bước tiến vào. Khi mọi người nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác quỷ dị. Thực lực của tông chủ chí tôn đã được tăng lên.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tiêu Dương trực tiếp hỏi. Hắn lo nhất là nhóm cường viện thứ hai của Ma Môn sẽ đến.

- Cũng không có gì, chỉ là đám phản bội trên đỉnh Thái Sơn kia thôi.

Vũ Sơ Dung trầm giọng nói.

Thần sắc Tiêu Dương trầm xuống:

- Bọn họ còn dám tìm chúng ta gây phiền toái?

- Phiền toái thì thật ra cũng có, nhưng không phải như tông chủ đã tưởng tượng.

Nữ hoàng Vạn Bảo lắc đầu thở dài:

- Tông chủ, cậu ra xem một chút đi.

Tiêu Dương cau mày, sau đó gật đầu.

Mọi người rất nhanh rời khỏi Thượng cổ hồng hoang. Thẳng đến sơn cốc Kiếm tông.

Sơn cốc đã từng bị đốt cháy hầu như không còn bây giờ đã được xây dựng lại một loạt nhà gỗ. Bây giờ đang là hoàng hôn, vẫn có không ít đệ tử Kiếm tông đang luyện kiếm, mồ hôi nhễ nhãi, nhưng thần sắc vẫn chăm chú vô cùng.

Trong quá trình đi về phía trước, Tiêu Dương rất nhanh cảm nhận được khí tức khác thường.

Bên ngoài sơn cốc.

Vù! Vùi Vùi

Ở cửa sơn cốc, Tiêu Dương thoáng nhìn thấy đám người Thánh Long Vương và Thái Cực Vương cùng với Trường Xuân đạo trưởng đang suất lĩnh đệ tử Phạt Ma Minh, không khí vô cùng yên tĩnh.

Tiêu Dương bay xuống, đám người Thánh Long Vương liền quay đầu nhìn lại, còn đệ tử Phạt Ma Minh thì cung kính thi lễ.

- Bái kiến Tiêu minh chủ.

- Đứng lên hết đi.

Tiêu Dương rốt cuộc cũng chú ý đến dị biến đằng trước.

Lúc này, rất nhiều thân ảnh đang quỳ dưới đất, đếm qua cũng có gần ngàn người.

Tiêu Dương nheo mắt, lập tức nhận ra đây là đám người đã lựa chọn đầu nhập Ma Môn trên đỉnh Thái Sơn.

Tất cả đều đồng loạt quỳ gối, sau lưng bọn họ đều đeo gai.

- Chịu đòn nhận tội?

Tiêu Dương cau mày, tiến lên, lạnh nhạt nói:

- Bọn họ có ý gì vậy?

- Tiêu minh chủ, ở đây tổng cộng có bảy mươi sáu gia tộc và môn phái, đều đến đây chịu đòn nhận tội, hy vọng Tiêu tông chủ có thể tha thứ, để bọn họ trở về Phạt Ma Minh.

Trường Xuân đạo trưởng trầm giọng nói.

Mặt Tiêu Dương vẫn không thay đổi:

- Thế ý của đạo trưởng như thế nào?

Trường Xuân đạo trưởng giật mình, thần sắc phức tạp, thở dài một tiếng:

- Hết thảy nghe theo Tiêu minh chủ định đoạt.

Tiêu Dương đảo mắt, các đại môn phái và gia tộc cơ hồ đã đến đầy đủ.

- Lưng đeo gai để thỉnh tội, điều này không khỏi làm màu quá đi.

Tiêu Dương cười lạnh, chậm rãi nói.

Vù! Vùi Vùi

Lúc này, chưởng môn nhân các đại môn phái đều giật mình. Một người vội vàng lên tiếng:

- Tiêu minh chủ, chúng tôi chỉ muốn để cậu nhìn thấy chúng tôi thật sự hối lỗi. Chỉ cân Tiêu minh chủ gật đầu, từ nay vê sau, Tạ Nguyên tôi xin thê, chắc chắn suất lĩnh Tạ gia vì Phạt Ma Minh xông pha khói lửa, vĩnh viễn không có hai lòng.

- Không sai. Chúng tôi thật sự hối hận, xin Tiêu minh chủ tha thứ. Một chưởng môn nhân dập đầu xuống.

Ánh mắt mọi người đều hiện lên sự hối hận.

Nếu không có hành động sai lầm trên đỉnh Thái sơn lúc trước, làm sao có thể suy bại đến ngày hôm nay?

- Chúng tôi thề, tuyệt đối sẽ không phản bội Phạt Ma Minh lần nữa.

- Vĩnh viễn không có hai lòng.

Tiêu Dương lắng lặng đứng nhìn đám chưởng môn nhân thề thốt, trong lòng lại càng cảm thấy nghi hoặc.

Hắn tuyệt đối không tin những người này vô duyên vô cớ đến đây nhận tội.

Sự tình khác thường tất có biến.
Bình Luận (0)
Comment