Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1458 - Chương 1465: Thư Cầu Viện

Chương 1465: Thư cầu viện Chương 1465: Thư cầu việnChương 1465: Thư cầu viện

Vĩnh viễn không hai lòng.

Những chữ này chãn triệt cả sơn cốc.

Lời thê son sắt, ngẩng đầu ưỡn ngực, chịu đòn nhận tội.

Nhất cử nhất động của các môn phái đều khiến cho đệ tử của Phạt Ma Minh cảm thấy nghi ngờ. Bọn họ cũng có cùng câu hỏi như Tiêu Dương, vì sao lại cấp bách gia nhập Phạt Ma Minh như vậy?

- Vĩnh viễn không hai lòng.

Tiêu Dương cười lạnh. Mấy chữ này nghe sao tràn ngập ý tứ châm chọc.

Đã có "bài học" trên đỉnh Thái Sơn, tất cả đệ tử Phạt Ma Minh đều canh cánh trong lòng.

- Cho dù tôi tha thứ cho các người, nhưng huynh đệ Phạt Ma Minh thì như thế nào?

Ngoại trừ Tạ Nguyên Thành, những chưởng môn còn lại cũng đều dập đầu.

- Dừng lại.

- Xin hãy cho chúng tôi một cơ hội. Xin hãy cho chúng tôi một cơ hội.

Lúc này, Trường Xuân đạo trưởng không nhịn được nhìn về phía Tiêu Dương. Dù sao, trong số các môn phái ở đây cũng có những chưởng môn là bằng hữu chi giao của ông. Bây giờ nhìn thấy vậy, ông cũng cảm thấy không đành lòng.

- Tiêu tông chủ.

- Tôi muốn nghe một lý do chân thật nhất.

Tiêu Dương lạnh lùng nói:

Tiêu Dương vung tay quát lớn.

Tạ Nguyên Thành nặng nề đập đầu xuống đất mấy cái:

- Trên đỉnh Thái Sơn, tôi cũng đã nói rất rõ ràng. Từ nay về sau, Phạt Ma Minh và môn phái các người không còn quan hệ với nhau.

Tiêu Dương cau mày.

- Nếu không, cho dù các người có đập nát đầu, cũng chẳng có liên quan gì đến chúng tôi đâu.

Bịch! Bịch!

Nghe xong, rất nhiêu chưởng môn đều chấn động, liếc mắt nhìn nhau, mặt xám như tro tàn. Một lát sau, Tạ Nguyên Thành thở ra một hơi, nhìn Tiêu Dương nói:

Mọi người đều ngẩng đầu, trán đám người Tạ Nguyên Thành đã loang lổ vết máu, ánh mắt mong chờ nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương chậm rãi nói:

Hoa Mãn Lâu thở dài một tiếng.

Nói xong, rất nhiều đệ tử Phạt Ma Minh sau lưng Tiêu Dương đều bừng tỉnh, cảm giác khinh thường. Ở trên đỉnh Thái Sơn, cũng bởi vì Ma Môn uy hiếp, tất cả đều đầu phục Ma Môn. Còn hôm nay, cũng bởi vì Ma Môn uy hiếp, bọn họ lại chuyển sang đầu phục mình.

Gương mặt đám người đang quỳ gối càng xám lại, trong đầu quanh quẩn câu nói của Hoa Mãn Lâu. Tự làm bậy thì không thể sống.

Tạ Nguyên Thành lắc đầu, tự giêu:

Móng tay cắm vào lòng bàn tay đến chảy máu.

- Là chúng tôi... sợ chết.

Nói xong, Tạ Nguyên Thành giơ tay lên, hung hăng đánh vào thiên linh cái của mình.

- Hết thảy đều là lỗi của Tạ Nguyên Thành ta. Là ta nhất thời hồ đồ, lựa chọn đầu nhập Ma Môn, khiến danh dự trăm năm của Tạ gia bị hủy. Ta nguyện lấy cái chết tạ tội. Xin hãy lấy cái chết của ta để rửa đi một phần tội danh, hy vọng có thể giúp Tạ gia bảo toàn huyết mạch.

Bỗng nhiên, Tạ Nguyên Thành ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương, dứt khoát:

- Các đại môn phái của chúng tôi đều bị Ma Môn uy hiếp.

- Tự làm bậy...

Tạ Nguyên Thành thì thào, sắc mặt trắng bệch:

- Là chúng ta tự làm bậy sao?

- Tự làm bậy thì không thể sống.

- Phạt Ma Minh chúng ta muốn chính là huynh đệ tỷ muội, chứ không phải một gốc cây đầu tường, gió chiều nào ngã theo chiều đó.

La Nãi Đình lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ các người tưởng rằng Phạt Ma Minh nhất định sẽ không đối phó với các người?

Một đạo ngân châm bắn ra.

Đâm vào cơ thể Tạ Nguyên Thành. Trong phút chốc, cơ thể Tạ Nguyên Thành co rút lại, thân hình ngã xuống đất.

Tiêu Dương lạnh lùng nói:

- Ông cho rằng cái chết của ông sẽ giúp Tạ gia không bị hủy? Ngược lại, bất cứ một tông phái nào, một khi mất đi người chủ chốt, khoảng cách đến diệt môn sẽ không xa.

Tạ Nguyên Thành chật vật quỳ dậy.

Từ trong ánh mắt của ông, Tiêu Dương nhìn thấy được sự hối hận thật sự. Nếu như là giả, hành động của Tạ Nguyên Thành không khỏi phải trả một cái giá quá cao. Lúc này, ngay cả đám người Trường Xuân đạo trưởng bên cạnh cũng phải động dung, mấy lần muốn nói lại thôi, dường như muốn cầu tình cho Tạ Nguyên Thành.

- Vậy tôi xin nói trước.

Giọng nói lạnh nhạt của Tiêu Dương vang lên:

- Ta tin rằng Ma Môn không phải vô duyên vô cớ mà uy hiếp các người, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?

- Nếu các người trợ giúp Ma Môn, ít nhất còn có ba tháng để giải quyết?

Tiêu Dương lãnh đạm nói:

- Hôm nay ông công khai hành động của Ma Môn, chẳng phải là chặt đứt đường lui của Tạ gia sao?

Như vậy, những gì Tạ Nguyên Thành nói cũng không phải là giả.

- Ta vừa nghe Thiên Thính nói. Tiêu Dương nhìn Tạ Nguyên Thành, nửa ngày sau mới quay sang Tiểu Thất. Tiểu Thất mỉm cười nói:

Xem ra, sau những lần thất bại liên tiếp, Ma Môn coi trọng không phải là báo thù mà là Thất Tinh Bổ Thiên Thạch.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên tinh mang.

- Ma Môn còn hạ lệnh, một khi các môn phái đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, lập tức sẽ bị họa diệt môn.

Một người đứng lên, chính là Tiểu Thất. Ông đứng trước người Tạ Nguyên Thành:

- Tại sao ngươi lại không nói chuyện này cho tông chủ chí tôn biết?

Tạ Nguyên Thành cười khổ lắc đầu:

- Hoa Mãn Lâu tiền bối nói đúng, chúng tôi tự làm bậy, oán người ta như thế nào được.

Tạ Nguyên Thành thở dài một hơi, nói:

- Ta chỉ muốn nhắc nhở Tiêu minh chủ, ngoại trừ các đại môn phái chúng ta, Ma Môn nhất định sẽ còn xuống tay bằng những con đường khác. Bắt cóc những đứa trẻ thuần âm, thuần dương. Chuyện này rất kỳ lạ. Ta tin rằng, Ma Môn đang có mục đích không thể cho ai biết.

Hành động lần này của Ma Môn nhất định có liên quan đến phong ấn thông đạo.

Thất Tinh Bổ Thiên Thạch.

Số bảy.

Tiêu Dương giật mình. Những con số khiến cho hắn nghĩ đến một việc.

- Bởi vì Ma Môn uy hiếp chúng tôi làm một chuyện. Ba ngày trước, các đại môn phái chúng tôi đều nhận được lệnh của Ma Môn, yêu cầu chúng tôi phải tiến vào thế tục, cứ lấy ba tháng làm hạn, tìm kiếm bảy đứa bé năm tuổi thuần âm và bảy đứa bé năm tuổi thuần dương. Hơn nữa, còn phải bắt thêm mười chín xử nữ nguyên âm. Nếu đến kỳ hạn mà chúng tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì phải chịu họa diệt môn.

Tạ Nguyên Thành cắn môi, thở dài một tiếng, nói:

- Một lần sai lầm là đủ rồi.

Tạ Nguyên Thành dập đầu trước Tiêu Dương. Nói ra những điều vừa nãy, xem như ông cũng được giải thoát, gỡ bỏ áp lực tinh thân mấy ngày qua. Họa diệt môn cũng không còn kinh khủng nữa.

Tâm cảnh của Tiêu Dương có thể nói là đệ nhất nhân trong giới tu hành địa cầu. Lúc này, hắn có thể cảm nhận được Tạ Nguyên Thành đã lột xác.

Trực chỉ bổn tâm.

Trước tai nạn, có người luân hãm, có người lầm lạc, nhưng cũng có người giác ngộ.

- Trung tâm Phạt Ma Minh chỉ có năm môn phái.

Tiêu Dương nói;

- Tạ bang chủ, ông có bằng lòng gia nhập vòng ngoài của Phạt Ma Minh không?

Nghe xong, Tạ Nguyên Thành giật mình, ánh mắt mở to, không tin nhìn Tiêu Dương. Nửa ngày sau, Trường Xuân đạo trưởng nhịn không được liên lắc đầu quát lớn:

- Nguyên Thành huynh, còn không đa tạ Tiêu minh chủ?

Tạ Nguyên Thành phản ứng lại, lại nặng nề dập đầu, thậm chí hốc mắt cũng đỏ lên, giọng nói vô cùng kích động: - Đa tạ... đa tạ Tiêu minh chủ.

- Bái kiến Tiêu minh chủ.

Lúc này, người của Tạ gia cũng phấn khích dập đầu.

Tiêu Dương khoát tay chặn lại, ra hiệu mọi người bình tĩnh.

- Trường Xuân đạo trưởng, Tạ gia giao cho ông, thành một lực lượng dưới trướng của ông.

Trường Xuân đạo trưởng gật đầu:

- Lĩnh mệnh.

Lúc này, tất cả các đại môn phái đều nhìn Tiêu Dương, ánh mắt cầu khẩn.

Bọn họ muốn nói nhưng lại không biết nói cái gì.

- Tiêu Dương ta không phải là người vô tình vô nghĩa, nhưng cũng không phải là người tốt.

Tiêu Dương nhìn các môn phái chung quanh:

- Không ngại nói thẳng, sinh tử của các người, tôi chẳng thèm quan tâm. Không phải bởi vì các người đã từng phản bội tôi, mà tôi thì không thể để ý đến nhiều người như vậy. Tôi chỉ có thể bảo vệ người thân, huynh đệ, bằng hữu của tôi. Xa hơn một chút, chính là bảo vệ những người dân vô tội. Còn các người, hiển nhiên không nằm trong phạm trù đó.

- Hôm nay các người đến nhận tội, tôi tin rằng trong số các người có người thật tâm hối lỗi, hy vọng có thể gia nhập đội quân kháng ma. Nhưng cũng không ngoại trừ có người đầu cơ mưu lợi. Bởi vậy, tôi không đáp ứng cho bất cứ tông phái nào gia nhập Phạt Ma Minh nữa.

Dứt lời, gương mặt đám người các đại môn phái đều không còn chút máu.

- Đương nhiên, tôi cũng không lập tức đuổi các người đi.

Tiêu Dương lãnh đạm nói:

- Nơi này là Kiếm tông, là địa bàn của Phạt Ma Minh, các người có thể ở lại năm ngày, tiếp nhận khảo sát của đệ tử Phạt Ma Minh. Sau năm ngày, sẽ do đệ tử trung tâm của Phạt Ma Minh quyết định các người đi hay ở. Bất cứ những người có ý đầu cơ mưu lợi, tôi khuyên các người nên nhanh chóng rời đi. Bởi vì Phạt Ma Minh không nhận bất cứ người nào có dị tâm.

- Về phần an nguy của các người, trong năm ngày này, các người ở lại đây, không cần lo lắng về tính mạng.

Tiêu Dương nói:

- Tuy Ma Môn mạnh, nhưng đây là Kiếm tông, là địa bàn của Phạt Ma Minh, không phải là nơi Ma Môn có thể giương oai.

Không phải là nơi Ma Môn có thể giương oai.

Thanh âm chấn triệt thiên địa, khiến các đệ tử Phạt Ma Minh đều phấn chấn.

Trên đời, ngoại trừ Kiếm tông tọa trấn Phạt Ma Minh, có thế lực nào có dũng khí đối mặt với Ma Môn như thế không?

- Trường Xuân đạo trưởng, ông hãy an bài những người này cũng với khảo hạch. Tất cả sẽ do ông phụ trách.

- Không thành vấn đề.

Trường Xuân đạo trưởng kiên định gật đầu. Tiêu Dương lại nhìn thoáng qua mọi người, sau đó rời đi.

Vùi

Cường giả Kiếm tông cũng lập tức theo sát đằng sau, rất nhanh đến đại điện nghị sự trong một sơn cốc. - Tiểu Thất tiền bối, có chuyện gì sao?

Tiêu Dương lập tức quay đầu lại hỏi.

Hắn nóng lòng rời đi là vì Tiểu Thất truyền âm cho hắn, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.

Trong tay Tiểu Thất xuất hiện một phong thư, đưa cho Tiêu Dương, ngữ khí ngưng trọng:

- Đây là thư của Ngũ ca, dường như là cầu viện.
Bình Luận (0)
Comment