Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1488 - Chương 1495: Hãy Để Cho Ta Được Chết Trong Tay Chàng

Chương 1495: Hãy để cho ta được chết trong tay chàng Chương 1495: Hãy để cho ta được chết trong tay chàngChương 1495: Hãy để cho ta được chết trong tay chàng

Hắc Điệp Thiên Ma.

Rất nhiều người đã nhìn ra, Hắc Điệp Thiên Ma Lưu Gia Ni là người của Ma Môn. Từ lúc mới bắt đầu cuộc chiến, Thiên Thính đã thu thập được tin tức Hắc Điệp Thiên Ma có địa vị không thấp ở trong Ma Môn. Nhưng ai cũng không nghĩ ra, cuối cùng người thay đổi chiến cuộc, bức bách Ma Môn rút đi lại là Hắc Điệp Thiên Ma.

Lúc này, sau khi Ma Môn đã rút hết, toàn trường bất ngờ yên tĩnh. Rất nhiêu ánh mắt tập trung vào Hắc Điệp Thiên Ma đang lăng không mà đứng, trên người tràn ngập ma quang, khí tức mạnh mẽ, ánh mắt lạnh như băng nhìn theo hướng đám người Cửu Miểu thần sứ bỏ chạy, cảnh giác bọn họ sẽ quay lại đánh lén.

Mùi máu tanh đọng lại trong sơn cốc.

Nửa ngày sau.

Một trận gió núi thổi qua, mọi người không tự chủ được mở to mắt. Thân hình Lưu Gia Ni bất ngờ run lên, thoáng chút lảo đảo rồi ngã bịch xuống mặt đất, hai tay chống đỡ cơ thể lung lay như sắp ngã, khí tức cường đại đã không còn, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.

Mọi người không khỏi chấn động.

Lúc này, tất cả đều ý thức được, vị cường giả Ma Môn này sợ rằng đã phải trả một cái giá rất lớn.

Thấy Lưu Gia Ni không đáp lại, Huyền Dịch kim tiên cũng không hỏi nhiều. Từ xa, một thân ảnh vội vàng chạy đến, là Kỷ Ly tiên nhân. Đi theo ông là một nhóm đệ tử Kiếm tông. Khi nhìn thấy thi thể khắp nơi trong sơn cốc, tim Kỷ Ly tiên nhân không khỏi nhói lên.

Mọi người chỉ tập trung thu dọn thi thể, không ai lên tiếng nói chuyện, giống như có một cục đá vắt ngang cổ họng. Nhìn thấy huynh đệ quen thuộc của mình mở to mắt nằm chết trong vũng máu, không ai có thể nhịn được mà không chảy nước mắt.

Cô không muốn nói nhiều, cô đang chờ một người trở về.

Thần sắc trang trọng, tiễn các huynh đệ một đoạn đường cuối cùng.

Lưu Gia Ni cúi đầu, không hề đáp lại.

Từng thi thể một được đưa ra, đặt chỉnh tề trên một bãi đất trống.

Huyền Dịch kim tiên bước lên, chắp tay nói với Lưu Gia Ni:

Lòng quặn đau, giống như từng thớ thịt bị cắt đi.

Lúc này, cô đã cảm nhận được Minh Hà Thánh Thủy đang tiến gần đến tim, hơi thở sinh mệnh đang dần dần tiêu tán, tùy thời có thể độc phát công tâm mà chết.

- Đa tạ các hạ đã ra tay cứu giúp.

Nhìn những người một canh giờ trước vẫn còn đứng trước mặt mình, bây giờ nằm ngổn ngang trên mặt đất, không thể nhúc nhích, tim Kỷ Ly tiên nhân như nhỏ máu. Phía sau ông, rất nhiêu đệ tử Kiếm tông không lên tiếng, yên lặng bước lên, dọn sạch chiến trường. Đối với thi thể của Ma Môn, rất nhiều đệ tử Kiếm tông không nhịn được bổ cho một kiếm, còn đối với thi thể của đệ tử Kiếm tông, bọn họ rất cẩn thận đưa ra ngoài, chỉnh lại quần áo. Có những người bị chém đứt bộ phận cơ thể cũng ráng tìm về, để kiếp sau có thể tái sinh một cách đầy đủ.

Bỗng nhiên. Phần tội lỗi này, cô muốn đích thân trả lại cho hắn.

Rống.

Yên tĩnh đến đáng sợ.

Trong sơn cốc, đám mãnh thú còn sống cũng đem thi thể của đồng bọn mình sang một bên, yết hầu thỉnh thoảng phát ra thanh âm trâm thấp.

Tiếng chim phượng hoàng kêu to.

Lúc này, mọi người dường như cũng đã nhận ra được điều gì, đều xoay mặt lại nhìn.

- Đã trở về.

Đồng thời, những con mãnh thú còn lại cũng ngửa đầu rống theo, thanh âm rung trời.

Kiếm tông Tiêu Dương.

Thỏ tỉnh Tiêu Nhược Nhược mở cái miệng máu, ngửa mặt lên trời rít gào, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía chân trời.

Chỉ có hai khả năng, một là Ma Môn đã rút đi, hai là Kiếm tông đã...

Sơn cốc Kiếm tông đã gần ngay trước mắt nhưng không còn tiếng đánh nhau.

Vì phải bay với tốc độ cao nhất, chim Cù Như chịu không nổi, Tiêu Dương đành phải triệu hồi Thanh Loan đưa hắn đi.

Ánh mắt cùng nhìn về một chỗ.

Rất nhiều thanh âm nghẹn ngào vang lên. Nước mắt vốn đang còn đọng ở hốc mắt đột nhiên chảy xuống.

Thanh Loan thần điểu trùng phá vân tiêu.

Như tia chớp lướt đến, một thân ảnh bạch y ngôi trên lưng phượng hoàng.

Phía chân trời xuất hiện quang mang rực rỡ.

- Tông chủ đã trở về.

- Là tông chủ chí tôn.

Ánh mắt mọi người mở to, nhìn ánh sáng rực rỡ đang đến gần.

Tiêu Dương cảm giác trong lòng nặng nề. Hai loại khả năng này, hắn không dám nghĩ đến.

Bởi vì hắn rất rõ, với lực lượng của tổng bộ Kiếm tông hiện nay, căn bản không thể đối kháng lại với công kích của Ma Môn.

Khí tức máu tanh xông thẳng đến chỗ Tiêu Dương. Tiêu Dương có thể cảm nhận được lúc trước sơn cốc đã trải qua một trận kịch chiến đến cỡ nào.

Trong lòng trầm xuống.

Hắn đã về chậm rồi sao?

Cố gắng chế trụ sự lo sợ trong lòng, Tiêu Dương hít một hơi thật sâu:

- Đi xuống.

Thanh Loan thần điểu như lưu tinh lao thẳng xuống.

Một khắc tình huống bên trong sơn cốc đập vào mắt Tiêu Dương, thân hình hắn trở nên cứng ngắc. Nói xong, tâm mắt Tiêu Dương không tự chủ được mà nhìn thoáng qua người Hồng Lăng Tôn Tọa, không khỏi run lên, trong lòng có một dự cảm rất xấu, nhưng cố gắng kêm chế xuống, ánh mắt băng hàn, nhịn không được mà lên tiếng:

- Hồng Lăng tỷ...

Tiêu Dương giương mắt nhìn:

Khi Tiêu Dương bước đến bên cạnh Hồng Lăng Tôn Tọa, Hồng Lăng Tôn Tọa không nhịn được mà khóc lên.

- Tiêu Dương...

Từng bước một nặng nề vô cùng.

Đã trễ rồi.

Hắn vẫn không thể trở về kịp.

Tim Tiêu Dương nhói lên, dường như có thứ gì đó chặn ngang cổ họng. Hắn muốn gào lên, nhưng không thể gào nổi. Một lát sau, Tiêu Dương mở mắt, hai hàng nước mắt chảy xuống, lạnh như băng.

Nhìn thi thể mãnh thú thượng cổ chất đống như núi, xung quanh còn có những con mãnh thú đang liếm vết thương của mình, ánh mắt nhìn Tiêu Dương, phát ra tiếng rên rỉ.

- Chủ nhân, xin lỗi.

Tiêu Nhược Nhược bước đến, hóa thành hình người, ánh mắt tràn ngập sự hối hận:

- Ta đã không bảo vệ tốt cho huynh đệ của mình.

Gió núi thổi qua, chẳng khác nào một khúc nhạc thê lương.

Tiêu Dương nhảy xuống mặt đất, cước bộ lảo đảo, chậm rãi bước lên, nhìn thi thể của các đệ tử Kiếm tông không thể đứng dậy, tâm Tiêu Dương như trâm xuống.

Đã trễ một bước rồi.

Hắn nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy huynh đệ tỷ muội của mình người nhiễm đầy máu nằm trên mặt đất.

Tiêu Dương cảm giác tay chân của mình lạnh lại.

Hình ảnh quá bi thảm.

Trước mắt là một màu đỏ. Từng gương mặt quen thuộc đã trở thành thi thể, nằm trên mặt đất. Bọn họ đã không thể mở được hai mắt của mình nữa. Còn Dược cô Vũ Sơ Dung thì đang toàn lực điều trị cho đệ tử bị thương.

Ánh mắt mở to.

- Hồng Lăng tỷ... đại ca, các vị đại ca đâu?

Tám đại Tôn Tọa của Kiếm tông vẫn luôn đi cùng với nhau, không hề rời khỏi nhau trong những tình huống như thế này.

Bọn họ đã ở bên nhau gần trăm năm, chịu đựng rất nhiều đau khổ. Tình cảm chẳng khác nào anh em ruột, thậm chí còn thân thiết hơn.

Sau trận đánh thảm thiết này, bên cạnh Hồng Lăng Tôn Tọa không thể nào chỉ có một mình bà.

Hốc mắt Hồng Lăng Tôn Tọa sưng sđỏ:

- Bọn họ... bọn họ đi rồi. Đi?

Thân hình Tiêu Dương giống như có luồng điện xẹt qua, ánh mắt mở to, không thể nhúc nhích.

Trong đầu quanh quẩn lời nói của Hồng Lăng Tôn Tọa.

- Đi, tại sao lại đi? Không thể nào, không thể nào.

Một lát sau, Tiêu Dương thì thào, ánh mắt không thể tin được, điên cuồng lắc đầu:

- Không, nhất định là không. Hồng Lăng tỷ, tỷ lừa đệ, tại sao tỷ lại lừa đệ?

Tiêu Dương điên cuồng lắc đầu, trong lòng giống như có búa tạ gõ mạnh một cái.

Hắn không thể không nhớ đến những chuyện ngày xưa.

Tại cơ sở bí mật của Kiếm tông dưới vực sâu, hắn đã kết giao với tám đại Tôn Tọa. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh trước Hàn Động, hắn cùng với tám đại Tôn Tọa phát ra lời thề.

- Đệ tử La Thiên.

- Đệ tử Hồng Đào.

- Đệ tử Giang Phong.

- Đệ tử Hồng Lăng.

- Đệ tử La Thiên.

- Đệ tử Bạch Liên.

- Đệ tử Xích Kiếm.

- Đệ tử Đoạn Hàn.

Còn có, đệ tử Tiêu Dương.

Bắt đầu từ lúc đó, bọn họ lại càng quyết tâm trùng kiến lại Kiếm tông.

Tiêu Dương đã trở thành cửu đệ của bọn họ.

Sau trận đánh thảm thiết ở vực sâu, hai đại Tôn Tọa đã hy sinh. Từ sau sự kiện đó xảy ra, tám đại Tôn Tọa của Kiếm tông không ai lui vê sau nửa bước.

Bọn họ dùng tính mạng để bảo vệ Kiếm tông, bảo vệ tín ngưỡng trong lòng mình.

Một vài hình ảnh xẹt qua trong đầu Tiêu Dương, nước mắt trào ra không biết khi nào đã xuất hiện màu đỏ.

Sắp hỏng mất rồi.

- AI

Tiêu Dương ngửa mặt lên trời rít gào, hơi thở cuồng loạn bắt đầu khởi động chung quanh.

Lúc này, Lưu Gia Ni ngẩng đầu lên, hai mắt đã mất đi ánh sáng nhìn phía trước, thân hình không tự chủ được mà run rẩy, nhất thời dừng lại trên người một người.

Cô cảm nhận được sự bi thống trong lòng Tiêu Dương, nhìn Tiêu Dương điên cuồng như vậy, Lưu Gia Ni khẽ cắn môi:

- Hết thảy đều do ta tạo thành. Tiêu Dương, hãy để cho ta được chết trong tay chàng.
Bình Luận (0)
Comment