Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1489 - Chương 1496: Điểm Binh Hướng Đông (Thượng)

Chương 1496: Điểm binh hướng đông (thượng) Chương 1496: Điểm binh hướng đông (thượng)Chương 1496: Điểm binh hướng đông (thượng)

Tiêu Dương không nghe thấy lời thì thào của Lưu Gia Ni, lúc này hắn đang đau khổ mà gào lên, hoàn toàn điên cuồng, hai chân quỳ mạnh xuống đất, phát ra một tiếng bịch, chấn động màng tai mọi người.

Hai tay hắn chống lên mặt đất, móng tay cắm vào lớp bùn đầy máu tươi.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn đảo qua thi thể chung quanh, sau đó nhìn Hồng Lăng Tôn Tọa:

- Không có thi thể của bọn họ, không có...

Trong lòng Tiêu Dương dâng lên một tia hy vong cuối cùng, nhưng lại bị một câu nói của Hồng Lăng Tôn Tọa đánh nát.

- Bọn họ đã lựa chọn tự bạo, đồng quy vu tận với địch nhân.

- Ma... Môn...

Tiêu Dương nghiến răng, trong lòng dâng lên ngọn lửa phẫn nộ, hai mắt như muốn bốc cháy. Độ ấm trong không gian dường như giảm xuống không ít.

Tiêu Dương quay mặt sang, nhìn thấy Lưu Gia Ni, sát ý vô tận lại phát ra.

Trong tay Tiêu Dương xuất ra thần kiếm lạnh như băng, quang mang chớp động, trực chỉ Lưu Gia Ni.

Mỗi một chữ như cố dùng hết sức.

Tiêu Dương đã từng nói chuyện với Hắc Hồ Điệp, biết cô thuộc tổ chức Huyết Dạ, mà Huyết Dạ lại thuộc về Ma Môn.

Ánh mắt Lưu Gia Ni hiện lên sự dứt khoát, thân hình run rẩy, dùng hết khí lực chậm rãi đứng lên.

- Tiêu Dương...

Khắp thiên địa tràn ngập sát khí.

Người của Kiếm tông không tự chủ được kêu lên.

- Tiêu Dương...

Lúc này.

- Hắc Hồ Điệp.

- Tiêu Dương, là nhờ cô ấy nên Kiếm tông chúng ta mới tránh được một kiếp.

Giọng nói quen thuộc truyền vào lỗ tai.

Nghe xong, ánh mắt Tiêu Dương co rụt lại, nhìn chằm chằm Hắc Điệp Thiên Ma.

- Tông chủ chí tôn.

Kỷ Ly tiên nhân bước đến bên cạnh Tiêu Dương, trâm giọng nói:

Lúc này, Tiêu Dương không khỏi giật mình, ánh mắt mở to đến cực hạn, không thể tin nổi.

- Tôi cũng không muốn giấu diếm anh nữa, tôi là người của Ma Môn, một Thiên Ma của Ma Vực, tên Hắc Điệp. Hai mươi lăm năm trước, ma chủ đại nhân đã vận dụng bí pháp Ma vực thượng cổ giúp tôi chuyển thế đến địa cầu, dùng thân phận khác ẩn núp ở địa cầu.

Tiêu Dương làm sao mà nghĩ đến, cô lại là thiên ma của Ma Môn chuyển thế.

- Tôi nguyện ý chết trong tay của anh. Nhưng trước khi tôi chết, tôi muốn nói với anh mấy câu. Lưu Gia Ni cũng không giấu diếm, giống như sắp được giải thoát, liền đem mọi chuyện nói cho Tiêu Dương nghe. Cả quá trình, ánh mắt Tiêu Dương lóe lên sự phức tạp.

Lưu Gia Ni cười thảm, hơi thở yếu ớt, thân hình run rẩy, nói với Tiêu Dương:

Cô là người lãnh đạo cuộc chiến tấn công Kiếm tông, nhưng lại là ân nhân cứu mạng của Kiếm tông.

Cô là bạn đến từ Thiên Tử Các, nhưng cũng là Thiên ma đến từ Ma Vực.

Trong lòng hắn, thân phận của Lưu Gia Ni không thể định vị.

Tiêu Dương không lên tiếng, lạnh lùng nhìn Lưu Gia Ni.

Hắc Điệp thiên ma.

Lưu Gia Ni yếu ớt lên tiếng:

- Trận chiến này là tôi... là tôi đã hại Kiếm tông.

Cánh tay Lưu Gia Ni run rẩy đưa lên, chậm rãi tháo mặt nạ của mình xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp.

Lần đầu tiên Tiêu Dương gặp Lưu Gia Ni là trong cuộc thi đấu tinh anh toàn quốc ở đảo quốc. Lưu Gia Ni dùng thân phận phiên dịch do Thiên Tử Các phái đến xuất hiện trước mặt hắn.

Tuyệt đối không nghĩ đến.

- Là cô, Lưu Gia Ni?

Tiêu Dương không biết phải làm thế nào cho tốt.

- Hãy để cho tôi được chết trong tay anh.

Sau khi nói hết lời, Lưu Gia Ni giống như được giải thoát, mỉm cười nhìn Tiêu Dương:

- Hãy để cho tôi chuộc một phần lỗi của mình. Tôi biết, đời này tôi không thể xóa hết tội lỗi của tôi. Tôi chỉ hy vọng, trước khi chết, lòng của mình có thể thanh thản được một chút.

Mỗi một câu đều rơi xuống bên tai Tiêu Dương.

Tiêu Dương nắm chặt Thiên Hoàng thần kiếm trong tay, kiếm phong phát ra tiếng kêu khẽ trong gió.

Mọi người xung quanh đều yên tĩnh.

Sau khi Lưu Gia Ni nói hết mọi chuyện, tâm trạng của mọi người cũng trở nên mâu thuẫn. Thứ nhất, Lưu Gia Ni vừa mới cứu mọi người ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Thứ hai, cô lại là một trong những người lãnh đạo của cuộc chiến này.

Nhưng cho dù không có Lưu Gia Ni, Ma Môn vẫn sẽ đột kích Kiếm tông mà thôi.

Ánh mắt vẫn nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương giật mình. Khi Lưu Gia Ni nói những lời này, khóe miệng đã bắt đầu tràn ra vết máu.

- Bởi vì khi gần đến Đại Hải, Cửu Miểu thần sứ sẽ phát ra tín hiệu, để thân sứ dẫn đường xuất hiện, đưa bọn họ đến tổng bộ. Bởi vì bọn họ biết, với lực lượng hiện tại bây giờ, căn bản không có khả năng đối phó Kiếm tông.

Lưu Gia Ni không cần nghĩ đã đáp:

- Hướng đông.

- Vậy thế lực Ma Môn đã bỏ chạy sẽ đi đâu?

Trong một phút cuối cùng, Tiêu Dương đã ngừng tay.

Hai người đối mặt nhau. Một lát sau, Tiêu Dương hít một hơi thật sâu:

- Trả lời tôi, tổng bộ Ma Môn ở địa cầu nằm chỗ nào?

- Ở sâu trong Đại Hải.

Lưu Gia Ni bình tĩnh đáp:

- Gia Cát nhất mạch Kiếm tông ẩn núp nhiều năm cũng đang ẩn thân trên một hòn đảo nhỏ ở Đại Hải. Nơi đó chính là nơi tập trung lực lượng mạnh nhất của Ma Môn ở địa cầu. Chỉ là ngay cả bản thân tôi cũng không biết vị trí cụ thể của nó. Mỗi lần tôi đến đó đều phải thông qua một thần sứ dẫn đường.

Có thể tự do ra vào tổng bộ của Ma Môn ở Đại Hải cũng chỉ có thần sứ dẫn đường.

Tiêu Dương cau này:

Một nhúm tóc của Lưu Gia Ni bị Tiêu Dương cắt đứt, rơi xuống mặt đất.

Lưu Gia Ni vẫn bình tĩnh, giống như được giải thoát, lẳng lặng nhìn Tiêu Dương. Cô muốn lúc này có thể khắc ghi gương mặt đó, để lần sau, khi có được thân phận khác, cô còn có thể tìm hắn.

Tiêu Dương nắm chặt Thiên Hoàng thần kiếm trong tay, nhìn chằm chằm Lưu Gia Ni, ánh mắt lại nhìn thoáng qua các thi thể nằm trên mặt đất, không thể ức chế mà phun ra sát khí, huy động mũi kiếm đâm vê phía Lưu Gia Ni.

Phong mang lóe ra từ mũi kiếm.

Mọi người không thể chọn lựa, chỉ có thể nhìn Tiêu Dương. Lúc này, Tiêu Dương đang do dự. Bởi vì còn có một nhân tố, Lưu Gia Ni là bạn của hắn.

Tóm lại một câu, Lưu Gia Ni vẫn là người của Ma Môn.

- Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được tùy tiện tìm đến tổng bộ Ma Môn. Lực lượng ở đó, đám thần sứ kia không thể so bì. Thậm chí nghe đồn có một vị chí tôn bên trong Thánh Bảng đã chết nhiều năm trước, linh hôn gặp được cơ duyên, xuyên qua không gian đến địa cầu, hơn nữa còn đoạt xá thành công. Bây giờ đang ở tổng bộ Ma Môn, trong trạng thái ngủ say. Một khi người đó tỉnh lại, ở địa câu không ai có thể địch lại ông 1a.

Lưu Gia Ni hoàn toàn không để ý đến khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi, cố gắng nhắc nhở Tiêu Dương.

- Còn nữa... nhớ kỹ...

Lưu Gia Ni chưa kịp nói, thân hình run lên, ánh mắt trở nên mơ hồ, lại phun ra một ngụm máu tươi. Tính ăn mòn trong máu đã để lại một cái hố trên mặt đất.

Tiêu Dương biến sắc, mở to mắt. Hắn chưa bao giờ gặp phải chất độc bá đạo còn hơn Diệt Tiên phấn.

- Hãy giết tôi đi.

Lưu Gia Ni khó nhọc lên tiếng, gương mặt tái nhợt.

- Có thể... được chết trong tay anh, nhất định là... may mắn của tôi.

Lưu Gia Ni mỉm cười, sau đó nhắm hai mắt ngã xuống đất.

- Lưu Gia Ni.

Tiêu Dương bước lên, thu hồi Thiên Hoàng thần kiếm, trực tiếp nắm lấy một tay Lưu Gia Ni, vận khí tìm kiếm, sau đó liền biến sắc.

Kịch độc bá đạo tràn ngập cả người cô. Sinh cơ đang rút nhanh như thủy triều. Đan điền của cô đã bị hủy, kéo theo lục phủ ngũ tạng héo rũ.

Hấp hối.

Vùi

Tiêu Dương không thể trơ mắt nhìn cô chết trước mặt mình, vội vận chuyển Long Vũ Cửu Thiên thần châm. Một tiếng rồng ngâm vang lên, chấn động sơn cốc. Ngân châm đầy trời đâm thẳng vào huyệt vị các nơi trên cơ thể Lưu Gia Ni. Hắn đã dùng thiên hạ đệ nhất thân châm để ứng đối với thiên hạ đệ nhất kịch độc Minh Hà Thánh Thủy.

Mọi người chung quanh đều yên tĩnh.

Ở đây, ai cũng oán hận Ma Môn đến thấu xương. Nhưng đối với một cô gái đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan, mọi người cũng khó mà oán hận. Vừa rồi, nếu không nhờ có cô, Kiếm tông sợ rằng đã phải chịu một kết cục khác, căn bản không có khả năng đánh lui Ma Môn.

Hơn nữa, từ trong ánh mắt của cô, mọi người cũng hiểu được tình cảm của cô dành cho Tiêu Dương. Một ma nữ cường đại, cũng bởi vì chữ tình, cuối cùng đã cải tà quy chính.

Rất nhanh, cả người Lưu Gia Ni đã được cắm đầy ngân châm, Tiêu Dương vận khí, còn chưa chạm được luồng độc khí đã bị đẩy ngược lại:

- Chất độc này quá mức kinh khủng.

Dược cô Vũ Sơ Dung bước đến, bắt mạch cho Lưu Gia Ni. Một lát sau, bà cũng cau mày nói:

- Chất độc này đúng là độc nhất vô nhị. Không nghĩ đến trên đời này lại có kịch độc tà ác đến vậy.

Lúc này, Lưu Gia Ni đã hoàn toàn hôn mê. Nếu không còn cách nào cứu cô, vậy thì phải chấp nhận thôi.

- Long Vũ Cửu Thiên thần châm chỉ có thể kéo dài được một canh giờ. Sau một canh giờ, nhất định sẽ độc phát công tâm mà chất.

Vũ Sơ Dung thở dài một hơi:

- Chất độc này, ta không giải được.

- Thật sự không giải được sao?

Tiêu Dương hỏi.

- Trong giới tu hành địa cầu, nếu như nói có người có thể cứu được cô ấy, chỉ sợ cũng chỉ có tiểu công chúa, một cô gái thiên tài của Dược cốc.

Vũ Sơ Dung đáp:

- Nhưng khả năng này chưa đến một hai phần.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment