Chương 1497: Điểm binh hướng đông (hạ)
Chương 1497: Điểm binh hướng đông (hạ)Chương 1497: Điểm binh hướng đông (hạ)
Chỉ còn lại một hy vọng có thể cứu được Lưu Gia Ni, chính là Tiêu Nhu Y.
Tiêu Dương thở dài. Hiện tại Tiêu Nhu Y đang bế quan, nhưng tính mạng của Lưu Gia Ni chỉ kéo dài được một canh giờ. Chẳng lẽ chỉ bởi vì một người cơ hội cứu sống không cao mà làm phiền Tiêu Nhu Y? Đây đối với Tiêu Nhu Y mà nói chính là một tổn thất rất lớn.
Hơi thở Lưu Gia Ni rất yếu, sinh cơ đang dân dần biến mất. Dược cô cũng không thể cứu được, cũng không ở lại bên cạnh Lưu Gia Ni quá lâu. Bởi vì bên trong sơn cốc còn rất nhiều đệ tử Kiếm tông bị thương đang chờ bà cứu chữa.
Trong lúc Tiêu Dương rối rắm, một đạo lưu quang vọt đến.
Đồng thời mang theo tiếng kêu của Cù Như vương Tiêu Lỗi Thiên.
Tiêu tiên nhân đáp xuống, gương mặt ngưng trọng nhìn cả tòa sơn cốc.
- Xin lỗi.
Một lát sau, Tiêu tiên nhân đứng bên cạnh Tiêu Dương, trầm giọng nói. Nếu không phải do ông rời đi, lực lượng Kiếm tông suy yếu, có lẽ Kiếm tông cũng không xuất hiện tổn thất lớn đến như vậy.
- Và cũng là Hắc Điệp Thiên Ma của Ma Môn.
Tiêu tiên nhân giật mình, nửa ngày sau mới thở ra một hơi, bình ổn tâm trạng của mình, cất bước tiến lên. Sau khi kiểm tra mạch đập của cô, sắc mặt đại biến, ánh mắt mở to vài phần:
- Đây không phải là Lưu Gia Ni vừa mới gia nhập tiểu đội Lăng Thiên các người sao?
Thiên ma.
Tiêu Dương chỉ tay vào Lưu Gia Ni.
- Loại độc này quả thật mới nghe lần đầu, quá mức bá đạo. Muốn giải nó, khó còn hơn lên trời.
Tiêu Dương nhẹ nhàng lắc đầu. Việc này sao có thể trách Tiêu tiên nhân được? Ông cũng không thể cả đời không rời Kiếm tông một tấc. Chỉ là lúc này quá mức trùng hợp, khiến cho Ma Môn thừa cơ đánh lén. Huống chi, Tiêu Dương biết, Tiêu tiên nhân đang trong thời điểm Tiêu Nhu Y bế quan lại rời đi, nhất định là có chuyện quan trọng cần làm.
- Chất độc đúng là bá đạo.
Tiêu tiên nhân nhìn Lưu Gia Ni, nhất thời ngẩn ra, không khỏi thốt lên:
- Tiền bối xem có thể cứu được cô ấy hay không?
Tiêu Dương nhẹ nói, ánh mắt hiện lên sự phức tạp.
Dược cô và Tiêu tiên nhân đều đưa ra cùng một kết luận, không thể nghi ngờ, đây là phán án tử hình cho Lưu Gia Ni.
Tiêu tiên nhân sở dĩ có ấn tượng với Lưu Gia Ni là vì cô đã thành viên của tiểu đội Lăng Thiên.
Không có thuốc giải.
Thần sắc Tiêu tiên nhân ngưng trọng hơn. Một lát sau, ông thả tay, nhìn chăm chú vào gương mặt không chút máu của Lưu Gia Ni, nói:
Tâm Tiêu Dương lại chùng xuống.
Tiêu tiên nhân giật mình, nhẹ giọng nói: Tiêu Dương hỏi.
Tiêu Dương chậm rãi gật đầu.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự lo lắng. Nếu như loại độc này tồn tại với số lượng lớn, chẳng khác nào một quả bom nguyên tử, tùy thời có thể ném vào Kiếm tông.
Nói xong, ánh mắt Tiêu Dương không khỏi hiện lên sát ý.
- Kịch độc còn kinh khủng hơn so với Diệt Tiên phấn.
Lực lượng Kiếm tông đã hội tụ được hơn phân nửa.
Bây giờ Tiêu tiên nhân và Tổ thân cũng đã về đến.
Một khắc nhìn thấy tình huống bi thảm bên trong sơn cốc, Tiêu Dương đã không ngăn cản được sát ý của mình.
- Tiểu công chúa có biện pháp hay không?
- Vẫn còn một biện pháp.
Cao Vạn Đằng lên tiếng. Sau khi hiểu được đại khái tình huống, Cao Vạn Đằng cố nén sát khí vô tận trong lòng, nói từng chữ một:
- Đuổi theo Ma Môn, đoạt lại giải dược.
- Tiêu Nhu Y2
- Nhưng quá trình uống Thiên Niên đan, tuyệt đối không thể bị quấy rầy. Nếu không, cơ duyên sẽ hỏng hết, lại còn có khả năng bị Thiên Niên đan cắn trả. Như vậy đi, để ta nghĩ biện pháp ngăn cản độc phát tác, kéo dài thêm thời gian. Hy vọng Tiêu Nhu Y có thể kịp xuất quan.
Trâm ngâm một chút, Tiêu tiên nhân lại nói:
- Nó thông hiểu không ít những phương thuốc thượng cổ, lại có Đan thân làm sư phụ, còn có bảo vật Thần Nông đỉnh. Nếu cố gắng một chút, có lẽ còn có cơ hội giải độc.
Đủ để rúng động thiên địa, tru sát tà ma.
Sát khí tràn ngập cả bầu trời.
- Đuổi giết tà ma.
Tiêu Dương chậm rãi nói. Trong tích tắc, người trong sơn cốc đều tuôn ra sát khí cuồng bạo, thân hình run lên. Bản thân bọn họ , có người vừa mới trải qua cuộc chiến sinh tử cách đây không lâu, có người vừa mới chạy đến, nhưng trong lòng của ai cũng có một khát vọng, chính là báo thù.
- Tuyệt đối không thể để cho tà ma rời đi như vậy.
- Bọn họ chạy về hướng biển? Nơi này cách Đại Hải một khoảng cách. Nếu đuổi theo, nhất định có thể tìm được Ma Môn.
- Vì huynh đệ mà báo thù.
Hai mắt đỏ bừng, nắm chặt binh khí trong tay.
Tiêu Dương chậm rãi quay đầu lại, đảo mắt nhìn mọi người, rồi lại nhìn thi thể đầy đất:
Tiêu Lỗi Thiên hí lên một tiếng, xông thẳng trời cao.
Cánh tay Tiêu Dương vung lên.
- Xuất phát. Năm người đồng thời nhảy lên, sắc mặt chớp động sát khí lạnh như băng.
Một tiếng kêu vang lên, Cù Như vương lộ ra bản tôn, thân hình gần trăm thước che thiên tế nhật.
- Đội thứ nhất, Tổ thân tự mình dẫn đội. Tiểu Nghệ Tiểu Phàm, Đạm Thai Kính Huyền, Bạch Vô Cực, mọi người xuất phát đầu tiên. Chim Cù Như sẽ đưa mọi người một đoạn đường. Tiêu Lỗi Thiên.
Kiếm ý ngập trời.
- Đệ tử Kiếm tông nghe lệnh.
Leng keng!
Trường kiếm rút ra, ánh sáng màu bạc phá tan tận trời.
- Tà ma loạn vũ, tội ác chông chất. Hôm nay lại còn tấn công Kiếm tông chúng ta, tạo thành thương vong rất lớn. Mọi người nói, chúng ta phải làm như thế nào đây?
- Giết.
Thanh âm đinh tai nhức óc quanh quẩn cả sơn cốc.
Một chữ là đủ rồi.
Ánh mắt Tiêu Dương như kiếm, thân hình chậm rãi bay lên, đứng sừng sững giữa không trung, mũi kiếm chỉ vê hướng đông, thanh âm quyết đoán:
Kim kiếm trong tay Tiêu Dương bắn ra quang mang, phủ xuống thế gian.
Ánh mắt thoáng nhìn qua thi thể Ma Môn, liền vung tay lên. Một ngọn lửa lao thẳng ra, rơi vào đống thi thể, nhất thời cháy mạnh. Ngọn lửa xông lên tận trời, chiếu rọi cả tòa sơn cốc Kiếm tông.
Khi Tiêu Dương ngẩng đầu lên, hai mắt hiện lên sự dứt khoát.
Một giọt nước trong suốt rơi xuống mặt đất.
Tách.
- Xích Kiếm đại ca, Lê Thiên đại ca, Hồng Đào đại ca... các vị huynh đệ, đệ tử Kiếm tông, mọi người hãy thong thả một chút. Rất nhanh, ta sẽ đem tà ma tống xuống địa ngục, tiễn mọi người lên đường.
Ánh mắt mọi người vô cùng chờ mong nhìn Tiêu Dương.
Trận này, Kiếm tông tuyệt đối có được ưu thế cường đại.
Năm người trong nhóm đầu tiên đã xuất phát, tương đương với bốn cường giả Kim tiên hậu kỳ.
Lực lượng đỉnh phong của Kiếm tông đã xuất phát.
Lúc này, Tiêu tiên nhân đã cho Lưu Gia Ni uống một viên thuốc, còn gọi Vũ Sơ Dung vào dặn dò vài câu. Sau khi Dược cô gật đầu, Tuyệt Trần đại tiên mới quay sang nhìn Tiêu tiên nhân.
- Tiêu tiên nhân, hãy suất lĩnh Dược cốc, cùng với nữ hoàng Vạn Bảo, Thánh Long Vương, Thái Cực Vương, Bạch Phát Ma Tôn, Diệt Ma Đại tiên xuất phát bằng một con đường khác, phòng ngừa Ma Môn trốn thoát.
Tiêu Dương nghiêm chỉnh nói. Nếu đã lựa chọn đuổi theo, vậy thì sẽ không cho Ma Môn bất cứ cơ hội sống sót.
Những người được Tiêu Dương điểm tên đều nhảy lên lưng Cù Như xuất phát.
Thương tông, Côn tông, Huyền Việt tông, cường giả đỉnh phong của tam đại hộ long thế gia đều phóng ra. - Kỷ gia gia, người phụ trách liên lạc Thiên Thính, lập tức khởi động tất cả lực lượng Thiên Thính, đặc biệt chú ý hướng đi của Ma Môn, tuyệt đối không thể để cho bất cứ một ai chạy thoát.
Sát ý trong mắt Tiêu Dương phát ra lạnh thấu xương, nói từng chữ mội:
- Chú ý Ma Môn có thể phân tán mà chạy trốn.
Đương nhiên, Tiêu Dương càng thêm hy vọng Ma Môn sẽ cho rằng Kiếm tông không dám truy kích.
- Tuân mệnh.
- Tuân mệnh tông chủ chí tôn.
- Tuân mệnh Tiêu minh chủ.
Từng đạo thân ảnh liên tiếp xuất phát.
Mang theo sát khí, vội vàng chạy về hướng đông.
Tru sát tà ma.
Trên bầu trời vang lên tiếng phượng kêu, Thanh Loan thần điểu bay đến.
Tiêu Dương nhảy lên lưng thần điểu, cúi đầu nhìn Hoa Mãn Lâu:
- Hoa tiền bối, nơi này giao cho tiền bối.
Sơn cốc Kiếm tông còn có chuyện cần làm. Hoa Mãn Lâu lại đang bị thương, hiển nhiên không thích hợp truy kích Ma Môn.
Sắc mặt Hoa Mãn Lâu tái nhợt, vội gật đầu.
Lập tức Tiêu Dương quay sang nhìn Hồng Lăng Tôn Tọa:
- Hồng Lăng tỷ, lên đi. Chúng ta đi báo thù cho các huynh đệ.
Lời nói bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa hận ý.
Môi Hồng Lăng Tôn Tọa run rẩy, nhưng rồi gật đầu.
Toàn bộ sơn cốc trở nên vắng vẻ không ít. Ngọn lửa thiêu đốt vẫn không làm cho trái tim mọi người ngừng đóng băng. Bọn họ yên lặng không cho lửa lan đến những huynh đệ đã chết, nâng cáng đưa những huynh đệ bị thương sang một bên. Lúc này, trong đầu bọn họ chỉ còn lại một ý niệm, và cùng nhau chờ đợi.
Kiếm tông nhanh chóng toàn thắng trở về. Chỉ có dùng máu của tà ma mới có thể rửa sạch những dấu vết thảm thiết bên trong sơn cốc.
Bên trên bầu trời, tiếng kêu của Thanh Loan phá toái không gian, trong nháy mắt bay về phía xa.
Kiếm quang như hồng, Tiêu Dương cầm chặt kim kiếm, đứng thẳng, mặc cho gió thổi bay tóc hắn. Hắn đang chờ đợi tin tức Ma Môn truyền đến, tùy thời chuẩn bị, phát ra hiệu lệnh cực mạnh, chém đầu quần ma, dùng đầu bọn chúng tế những huynh đệ Kiếm tông đã chết.
Trên bầu trời, Thanh Loan thần điểu tản ra quang mang ngũ sắc. Còn phía trước, chim Cù Như sải cánh bay đi, bộc phát sát khí kinh khủng.
Chúng nó cũng muốn báo thù.