Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1497 - Chương 1504: Sấm Sét Đánh Xuống

Chương 1504: Sấm sét đánh xuống Chương 1504: Sấm sét đánh xuốngChương 1504: Sấm sét đánh xuống

Khí trời đột nhiên thay đổi.

Mưa to không hề có dấu hiệu báo trước mà rơi xuống, tràn ngập thiên địa.

Đêm khuya yên tĩnh. Tại một khu rừng cách sơn cốc Kiếm tông về phía đông, đống lửa thật lớn đã bị mưa to dập tắt. Thi thể khắp nơi đã trở thành bột than, bị nước mưa gột rửa mà trôi đi, cuối cùng trở thành một nhúm đất rồi biến mất.

Bên trong sơn cốc Kiếm tông, máu tanh cũng bị nước mưa dọn sạch. Nước mưa đã đẩy những vết máu dung nhập vào dòng suối.

Một trận mưa giống như hủy thi diệt tích.

Xóa đi hết thảy những gì đã phát sinh vào ban ngày.

Những căn phòng bên trong sơn cốc cũng không xây dựng lại. Mảnh đất này đã trở thành nơi an nghỉ của đệ tử Kiếm tông đã chết. Hơn nữa, một tấm bia mộ thật lớn đã được dựng lên cách đó không xa, sừng sững trong mưa gió. Trên tấm bia mộ là tên của những huynh đệ Kiếm tông đã hy sinh. Ngẫu nhiên có những đệ tử Kiếm tông không ngủ, vượt mưa đến đây bái tế, gửi lời thăm hỏi các huynh đệ đang nằm dưới lòng đất.

- Chưởng môn nhân Võ Đang, Trường Xuân đạo trưởng.

Tối nay hắn cần say một lần.

Lại một chén rượu rót xuống.

Tiêu Dương bước qua từng mộ bia, đến một chỗ thì dừng lại, nhẹ nhàng nói vài câu rồi rót xuống một chén rượu.

Tiêu Dương nhìn xuyên qua màn mưa. Phía trước là một mộ bia có khắc tên một người xa lạ, nhưng trước tên người đó lại có khắc hai chữ Kiếm tông thật lớn.

Mưa to, một thân ảnh bạch y đứng thẳng, mặc cho nước mưa rơi xuống.

Sau trận đánh hôm qua, Tiêu Dương cảm thấy trách nhiệm lại càng nặng hơn. Kiếm tông to như vậy, hôm nay lại còn có thêm Phạt Ma Minh. Có bao nhiêu đệ tử mà hắn không biết tên nhưng tính mạng của họ lại nằm trong tay hắn. Hắn phải chịu một phần trách nhiệm với bọn họ.

- Kiếm tông, Hồng Đào Tôn Tọa.

- Huynh đệ, ta xin lỗi huynh.

Một người, một bầu rượu, một cái chén.

- Kiếm tông, Xích Kiếm Tôn Tọa.

Trong lòng Tiêu Dương vẫn không khỏi tự trách bản thân. Cho dù hắn đã giết chết địch nhân, nhưng những người thân quen lại rời bỏ hắn mà đi, khiến cho hắn cảm thấy không quen. Nếu hắn bố trí hoàn thiện hơn chút nữa, có lẽ tổng bộ Kiếm tông không bị tổn thất nặng đến như vậy.

Tiêu Dương nói. Cách đây không lâu, hắn đã nhận được tin tức từ Ma Huyền thần quy. Ngày mai, Ma Huyền sẽ trở lại Kiếm tông. Đợi Ma Huyền quay lại, hắn sẽ đến Vạn Kiếm Linh hà tiếp nhận truyền thừa của Long Thần đại nhân. Những cuộc chiến đấu sau này, chờ hắn tiếp nhận truyền thừa xong sẽ tái chiến một trận.

Hắn không vận khí ngăn cản tửu ý xâm nhập. Tiêu Dương rất nôn nóng chờ đến ngày đó.

Tiêu Dương nhẹ nhàng nói.

- Hãy chờ ta trở về.

- Kiếp sau nhất định phải sống ở nơi không có tà ma nhé.

Tiêu Dương đứng trước mộ bia, cúi đầu thật sâu.

- Hết thảy đã được xử lý thỏa đáng.

Bất tri bất giác lại bước đến một bia mộ không có tên.

- Những gia đình của những đứa bé này, chúng ta đã để lại một tấm thẻ tín dụng có giá trị một trăm vạn. Mặc dù không thể bù đắp lại sự đau khổ của bọn họ, nhưng đây là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm.

Một đêm nay, Tiêu Dương say nhưng đầu óc lại càng thanh tỉnh.

- Nhất định phải tru sát toàn bộ đám tà ma này.

Tiêu Dương nhìn tấm một bia, ánh mắt xẹt qua lãnh ý:

- Chuyện như vậy, nhất định không thể phát sinh.

Đây chính là nơi an táng chín đứa trẻ bị Ma Môn tàn nhãn sát hại.

Kỷ Ly tiên nhân lên tiếng:

- Tất cả những đứa bé mà Ma Môn bắt đều được đưa trở về, không kinh động đến bất kỳ ai. Hơn nữa cũng để lại một khoản kinh phí. Về phần...

Ánh mắt Kỷ Ly tiên nhân nhìn bia mộ không tên trước mặt, thở dài một hơi:

Đối với những đứa bé này, đây là tai ương không đáng có. Vốn chúng nên có một tương lai tốt đẹp, nhưng bởi vì Ma Môn mà phải đánh mất mạng sống.

Kỷ Ly tiên nhân, Dược cô, Vũ Sơ Dung, La Nãi Đình.

Đứng một hồi lâu, có mấy người chạy đến.

Tiêu Dương nhẹ giọng nói.

Ánh mắt người của Kiếm tông lóe lên thần sắc kiên định.

Mưa to không thể xóa đi quyết tâm tru sát tà ma của bọn họ.

Đêm khuya, mưa to rơi xuống, nước mưa cọ rửa cả thiên địa.

Một láu sau, Tiêu Dương và đám người Kỷ Ly tiên nhân đồng loạt quay về Thượng cổ hồng hoang.

Vừa mới tiến vào, đã có một đệ tử Dược cốc đang đợi, nhìn thấy Tiêu Dương lập tức tiến lên nói:

- Bẩm tông chủ, Tiên tổ đã bế quan điều chế dược. Người dặn dò, nói Minh Hà Thánh Thủy trên người Lưu Gia Ni đã được giải trừ. Thương thế còn lại sẽ chậm rãi điều trị, nhưng đan điền đã bị hủy, sau này rất có khả năng sẽ thành phế nhân.

Tiêu Dương giật mình, trâm ngâm một lát rồi nói:

- Mang ta đến gặp cô ấy.

Mọi người đi về phía trước, một lát sau xuất hiện trước một gian nhà, mùi thuốc tràn ngập trong không khí. Đây là nơi mà Dược cốc dùng để chế thuốc bên trong thế giới Thượng cổ hồng hoang.

Tiêu Dương nhận ra ngữ khí của cô không ổn nên mới đẩy cửa bước vào. Cô sắp hỏng mất rồi.

Nhìn lại, Lưu Gia Ni đang cuộn mình một góc, thân hình run rẩy.

Tiêu Dương đẩy cửa bước vào.

- Tôi là ma, tôi là Hắc Điệp Thiên Ma của Ma Vực chuyển thế.

Trong phòng truyền ra giọng nói của Lưu Gia Ni, mang theo sự hối hận:

Một là vì đan điền đã bị hủy, bất cứ người tu hành nào cũng không không gượng dậy nổi, huống chỉ thực lực của Lưu Gia Ni có thể nói là đỉnh phong trong giới tu hành địa cầu. Thoáng một cái đã rớt xuống đáy vực như vậy, bất luận thế nào cũng khó mà tiếp nhận được.

Thứ hai, bởi vì cô không cách nào đối mặt với Tiêu Dương, càng thêm không biết đối mặt với người của Kiếm tông như thế nào.

Cô là người của Ma Môn.

Mặc dù hôm nay bị Ma Môn ám toán, Lưu Gia Ni cũng không có khả năng trở lại.

Nhưng sự khó chịu trong lòng của cô thì khó mà tiêu trừ được. Nhất là khắp sơn cốc đã dựng lên rất nhiều bia mộ.

- Lưu cô nương, cô không cần tự trách nữa.

Tiêu Dương biết, nguyên nhân Lưu Gia Ni không muốn ra ngoài chính là ở vế sau. Im lặng một hồi, hắn nói tiếp:

- Mặc dù cô đã từng là người của Ma Môn, nhưng đừng quan tâm trước đây cô đã làm gì. Nếu hôm nay không có cô liều chết ra tay, Kiếm tông của chúng tôi đã sớm bị hủy rồi. Hơn nữa, nếu không phải nhờ cô cung cấp tin tức, chúng tôi cũng không có cách nào tìm được đúng vị trí và tiêu diệt cường giả Ma Môn. Lấy công chuộc tội, tôi nghĩ, các huynh đệ nhất định sẽ tha thứ cho cô.

- Nhưng tôi lại không thể tha thứ cho bản thân mình.

Tiêu Dương cau mày, nhưng rất nhanh liên bình tĩnh lại. Hắn hiểu tâm trạng của Lưu Gia Ni lúc này.

Tiêu Dương nhẹ giọng lên tiếng. Hắn nghe được tiếng hít thở rất nhỏ trong phòng, nhưng cửa phòng lại không có bất kỳ động tĩnh nào.

- Lưu cô nương, là tôi, Tiêu Dương.

Bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì.

Tiêu Dương cất bước tiến lên, đưa tay gõ nhẹ cửa phòng.

Quay đầu lại ra hiệu cho Tiêu Dương.

- Hắc Điệp Thiên Ma chỉ là kiếp trước của cô.

Tiêu Dương hét lớn:

- Cô là Lưu Gia Ni, là thành viên tiểu đội Lăng Thiên đến từ Thiên Tử Các. Cả đời này cô không thể sống chỉ vì cái tên Hắc Điệp Thiên Ma.

Thanh âm như sấm, vang vọng bên tai Lưu Gia Ni.

- Tôi là Lưu Gia Ni, tôi là Hắc Điệp Thiên Ma.

Lưu Gia Ni thì thào, sau đó lắc đầu thật mạnh:

- Tôi rốt cuộc là ai? Tôi rốt cuộc là ai? Gương mặt co quắp, giọng nói run rẩy.

Tinh thần bị tấn công làm cho cô rối loạn hoàn toàn, huống chỉ lại gặp phải tao ngộ như ngày hôm nay.

Một người mang theo trí nhớ của Thiên ma mà sống lại.

Sau khi gặp Tiêu Dương, trong tiềm thức của Lưu Gia Ni, cô không muốn đối nghịch với hắn. Hiện tại đan điền bị hủy, linh hồn cũng vỡ tan, làm cho nội tâm của Lưu Gia Ni phải chịu thống khổ thật lớn.

Cô cuộn mình nơi góc tường, không ngừng run rẩy.

- Tiêu Dương, hãy để cô ấy yên tĩnh.

Dược cô thở dài nói:

- Bất luận người nào trải qua việc này, sợ rằng nhất thời khó mà bình tĩnh lại được. Cô ấy không có những suy nghĩ nông cạn đã là tốt lắm rồi.

Nhìn ánh mắt thống khổ của Lưu Gia Ni, Tiêu Dương cũng cảm thấy không đành lòng.

Nhưng hôm nay chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Mà hắn cũng không có nhiều thời gian để trấn an linh hồn của cô.

- Hãy để em chăm sóc cô ấy.

Một cô gái mặc bộ quần áo màu lam xuất hiện ở cửa phòng, là Quân Thiết Anh.

- Đại tiểu thư, em...

Tiêu Dương quay đầu lại.

Quân Thiết Anh mỉm cười nói:

- Em và Lưu Gia Ni xem như có duyên gặp mặt ở Minh Châu. Dù sao em ở đây cũng ít người trò chuyện. Cứ để em từ từ đả thông tư tưởng cho cô ấy.

Quân Thiết Anh nhẹ nhàng bước đến trước người Lưu Gia Ni.

- Gia Ny, là tôi, Quân Thiết Anh đây.

Quân Thiết Anh ngồi xuống, cất giọng êm ái, ôm lấy bờ vai của Lưu Gia Ni. Thân hình Lưu Gia Ni chấn động một cái, ngẩng đầu nhìn Quân Thiết Anh, đột nhiên nước mắt như mưa, gục vào lòng Quân Thiết Anh.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tiêu Dương cũng không lên tiếng. Sau khi dặn dò mọi người, hắn bước ra khỏi phòng.

Hắn còn có nhiều việc để làm.

Mưa to suốt một đêm, rất nhiều dòng suối như được tiếp thêm nước, chảy rầm rầm về phía xa.

Mưa to qua đi. Thời tiết quang đãng. Không khí cũng đặc biệt trong lành.

Nhưng một canh giờ sau, đột nhiên trên bầu trời truyên đến tiếng sấm sét, không hề có dấu hiệu báo trước, giống như quả bom nổ giữa không trung, đinh tai nhức óc.
Bình Luận (0)
Comment