Chương 1511: Trận quyết chiến (thượng)
Chương 1511: Trận quyết chiến (thượng)Chương 1511: Trận quyết chiến (thượng)
Trong sơn cốc Kiếm Tông đầy những khuôn mặt cười dữ tợn, những tiếng cười sắc nhọn không chút kiêng nể như xé nát không gian, truyền vào tai của người Kiếm Tông.
Vô cùng chói tail
Lúc này, trong thế giới "Thượng cổ hồng hoang" nhiều đệ tử Kiếm Tông trợn to mắt, yết hầu bất giác nhấp nhô mạnh, vẻ mặt phẫn nộ, siết chặt nắm đấm, thậm chí móng tay đã cắm vào trong da thịt ứa cả máu.
Mặt trợn to như muốn nứt ra, vô cùng phẫn hận!
Chỉ trừng mắt nhìn từng thi thể của đệ tử Kiếm Tông bị đào từ mồ lên. Một lần nữa, vận mệnh tàn khốc máu tanh lại một lần nữa xuất hiện. Bọn họ hận! Họ hận bản thân hữu tâm vô lực, ngay cả thi thể huynh đệ mình cũng không thể bảo vệ.
Trên địa bàn Kiếm Tông, đào mộ Kiếm Tông, còn tàn nhẫn chặt xé thi thể người Kiếm Tông. Đây chính là đòn khiêu khích rõ ràng của Ma Môn đối với Kiếm Tông! Hoặc có thể nói là thị uy.
Cả một vùng đất rộng rãi trong thế giới "Thượng cổ hồng hoang" giờ chỉ có âm thanh, tiếng xương khớp kêu rắc rắc.
Đôi mắt Tiêu Dương cũng nhìn chằm chằm màn này, khi nhìn thấy cánh tay Phách Lôi chí tôn vung lên, một người chết của Kiếm Tông bị mấy tên đệ tử Đao tông giơ trường đao trong tay, chém thêm vài phát, ngực Tiêu Dương dâng lên một cơn tức giận điên cuồng, đôi mắt trợn to, gân xanh trên trán nổi lên, tức giận hét lớn.
Ngực Tiêu Dương có một ngọn lửa giận đang bị đè nén muốn hoàn toàn bộc phát!
- Không được kích động!
Huynh đệ Kiếm Tông cũng giống như người thân của mình.
Lúc này, trong đầu Tiêu Dương dâng lên một suy nghĩ điên cuồng.
Những thi thể bị chém thêm nhiều nhát lại được bới ra, sau đó một năng lượng mạnh mẽ lại đánh đến, thi thể lập tức nát bấy.
Tổ Thần cũng chậm rãi mở miệng.
- Đám tà ma này! Tà mail Tà mai
Giọng nói trâm thấp của Tiêu tiên nhân vang lên bên tai Tiêu Dương, giống như tiếng chuông đồng gõ xuống, chấn động linh hồn Tiêu Dương. Đôi mắt Tiêu Dương bắn ra tia máu, cơ thể run rẩy kịch liệt.
Tiêu Dương ngửa đầu, hai tròng mắt nhắm chặt lại, cơ thể dong dỏng không kìm được run rẩy, sự bi thương vô tận tràn khắp người, giống như bị rơi xuống vực băng sâu thẳm. Tuy hắn nhắm hai mắt, nhưng hình ảnh huynh đệ Kiếm Tông bị phân thây tàn khốc không cách nào xua đi được.
Bich! BịchI BịchI
Đôi mắt Tiêu Dương lập tức mở ra, bắn ra tia dứt khoát, thậm chí trong mắt còn lóe lên tử chí.
So đi tính lại, bên nào nặng bên nào nhẹ có thể nhìn thấy rõ.
Nhưng giờ phút này, mình lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân của mình chịu đãi ngộ độc ác mà không thể làm gì được.
Nhưng nếu tất cả mọi chuyện đều có thể tính toán như vậy thì thế giới này sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Dĩ nhiên trong lòng Tiêu Dương hiểu rõ thế cục trước mắt, nhưng lúc này sự dày vò trong lòng khiến hắn như sắp sụp đổ. Hắn thật sự không làm được, không thể thờ ơ khi nhìn thấy từng đệ tử Kiếm Tông bị phân thây ngoài kia. Cũng giống như Tiêu Dương, những đệ tử Kiếm Tông khác cũng vậy.
- Tỉnh táo.
Theo những gì hai người họ hiểu về Tiêu Dương, dĩ nhiên biết rõ suy nghĩ của Tiêu Dương. Nhưng lúc này, nếu Kiếm Tông hành động lỗ mãng, chắc chắn sẽ là trứng chọi đá. Giờ phải nhìn thi thể đệ tử Kiếm Tông đã chết còn bị hủy hoại, nhưng nếu Kiếm Tông bất chấp tất cả lựa chọn tấn công, vậy thì có thể cả Kiếm Tông sẽ bị diệt.
Tất cả mọi người đều im lặng rơi nước mắt.
Tiêu Dương lại nhìn lên màn hình, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn, ánh mắt ẩn chứa hận ý vô tận, trong đầu khắc lại từng gương mặt với nụ cười điên cuồng của đám người Ma Môn.
- Sát!
Cơ thể không ít người khẽ run rẩy.
Cuối cùng, ma thức của Phách Lôi chí tôn bao phủ khắp sơn cốc Kiếm Tông.
Tim đau đớn như bị ngàn vạn con kiến gậm nhấm.
Phách Lôi chí tôn nhẹ nhàng tự nói, cúi đầu suy ngẫm đối sách.
- Xem ra, người Kiếm Tông, cũng không trọng tình trọng nghĩa như ta tưởng tượng.
Dù chỉ là một chút gợn sóng nho nhỏ, y cũng sẽ dễ dàng phát hiện. Nhưng cho đến giờ phút này, vẫn chưa có bất kỳ phát hiện gì.
- Tôi xin lỗi các huynh đệ.
Trong sơn cốc Kiếm Tông, từng mệnh lệnh vô tình vang lên, như những mũi dao sắc bén đâm thẳng vào linh hôn những người của Kiếm Tông. Đôi mắt Phách Lôi chí tôn lạnh như băng nhìn những cỗ thi thể bị phân thây nát bét trước mắt, khoái cảm "ngược thi" khiến Phách Lôi chí tôn cảm thấy nở gan nở ruột.
- Đúng là một bữa thịnh yến khiến người ta vô cùng khoái trá, chỉ đáng tiếc, thiếu đi những âm thanh cầu xin tha thứ, đau đớn kêu rên.
Đôi mắt Phách Lôi chí tôn lóe lên tia tiếc nuối rồi lắc đầu, như cảm thấy hơi đáng tiếc.
- Tôi thê nếu không tru sát đám ma này! Cam! Tâm! Bị! Sét! Đánh! Chết!
- Sát!
- Sát!
Không khí đau khổ lan tràn khắp thế giới "Thượng cổ hồng hoang”.
Từng bia mộ đá bị đánh vỡ nát, thi thể được đào lên, dùng đao phanh thây.
Sơn cốc Kiếm Tông như biến thành Địa Ngục trần gian.
Những tiếng cười hung tợn lượn lờ quanh quẩn.
- Chí Tôn đại nhân, chi bằng, chúng ta làm theo cách làm của Cửu Miễu Thần sứ hai ngày trước?
Tuy Thu Hàn Tiên tử xinh đẹp động lòng người nhưng lại có nội tâm như bò cạp độc, giờ nhìn những hình ảnh máu tanh tàn khốc trước mắt, mặt cũng không hề đổi sắc, trầm giọng nói.
- Ngày đó Cửu Miễu Thần sứ đã dựa vào trăm đứa trẻ sơ sinh, ép đám rùa rụt đầu Kiếm Tông ra ngoài!
Nghe vậy, trong lòng Phách Lôi Chí Tôn khẽ động, đang định gật đầu, lúc này. - Không hay rồi!
Gần như đồng thời, trong thế giới "Thượng cổ hồng hoang", vẻ mặt Tiêu Dương đột nhiên biến đổi.
Thu Hàn Tiên tử hỏi Ma Huyền Thần Quy, đồng thời trầm giọng nói.
- Ông là ai?
Thu Hàn Tiên tử vắt hết óc cũng không nghĩ ra trong giới Tu Hành Viêm Hoàng còn có nhân vật thế này. Nhưng trên người của kẻ đứng trước mặt tản ra sức mạnh mênh mông hùng hậu, có thể thấy, chắc chắn là một cường giả vô danh.
Lúc này Phách Lôi Chí Tôn cũng trầm giọng hỏi.
- Lão ta là ai?
Nơi này không ai biết thân phận Ma Huyền Thần Quy, Ma Huyền Thần Quy biến thành hình người sẽ là hình tượng một ông lão râu tóc bạc trắng.
Trong lúc nhất thời, cả hai phe đều không kịp phản ứng.
Bịch! Bịch! BịchI
Mấy tên đao phủ Đao tông lập tức ngã xuống vũng máu, đi đời nhà ma.
- Người Kiếm Tông xuất hiện rồi?
- Chuẩn bị ứng chiến!
Thu Hàn Tiên tử nhanh chóng phản ứng lại, mở miệng hét lên. Nhưng sau khi mọi người định thân nhìn sang, ai nấy đều sửng sờ, chỉ có một người!
Một ông cụ râu bạc trắng!
Còn người của Kiếm Tông căn bản không hề có bất cứ bóng dáng nào.
Rốt cuộc lão ta là ai?
Ban đầu Ma Huyền Thần Quy quay về Kiếm Tông, căn bản không biết giữa Kiếm Tông và Ma Môn liên tiếp xảy ra đại chiến. Lúc đến gần Kiếm Tông, nó nhạy cảm nhận ra sự tồn tại của Ma Môn, liền thu liễm khí tức, im lặng đến gân, phát động tấn công như sét đánh. Cả quá trình giống như tia chớp, tuy Tiêu Dương biết hôm nay Ma Huyền Thần Quy sẽ trở về, nhưng căn bản không thể ngờ Ma Huyền Thần Quy lại đến sớm như vậy.
Trong mỗi chưởng đánh ra đều ẩn chứa sát khí ác liệt.
Nhưng tốc độ xuất hiện đột ngột của nó quá nhanh, Tiêu Dương không kịp báo cho nó tránh đi, Ma Huyền Thần Quy đã từ trên trời giáng xuống, những đòn tấn công ác liệt lập tức đánh về những đao phủ Đao tông đang tàn sát thi thể Kiếm Tông!
Ma Huyền Thần Quy đã quay trở về rồi!
Ma Huyền Thần Quy!
Một ba động quen thuộc nhanh chóng ép tới.
- Chí Tôn đại nhân, dù người này không phải người của Kiếm Tông, nhưng chắc chắn có liên quan rất lớn với Kiếm Tông, nếu không sao lại xuất hiện vào lúc này?
- Ta là ai?
Ma Huyền Thần Quy lạnh nhạt nhìn thoáng Thu Hàn Tiên tử, sau đó ánh mắt lại nhìn Phách Lôi Chí Tôn, đồng tử khẽ co rút, nói. - Đến từ Thân Minh Địal
- Ngươi cũng có mắt nhìn đấy.
Phách Lôi Chí Tôn cười lạnh.
- Báo tên của ngươi đi.
Phách Lôi Chí Tôn đứng sừng sững giữa không trung, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có sức mạnh áp bức, khiến cho Ma Huyền Thần Quy lúc này đã đột phá trên diện rộng cũng cảm nhận được áp lực kịch liệt. Có điều, bề ngoài, vẻ mặt Ma Huyền Thần Quy vẫn thản nhiên như trước.
- Vốn ta không muốn nói, nhưng các người cứ ba lần bảy lượt muốn biết, vậy thì ta đành thẳng thắn thôi.
Dừng lại một lúc, giọng nói trâm nhẹ của Ma Huyền Thần Quy vang lên.
- Nói về bối phận, ta là ông nội của ông nội của ông nội của ông nội của ông nội của ông nội của các người.
- Làm càn!
Không đợi Ma Huyền Thần Quy nói xong, đôi mắt Thu Hàn Tiên tử đã tràn đầy tức giận, phất tay, lập tức một cổ tranh thần kỳ mang khí tức cổ xưa xuất hiện trong lòng bàn tay, đôi mắt đầy sát khí.
- Ngươi dám coi rẻ Chí Tôn đại nhân!
Ma Huyền Thần Quy bĩu môi, coi rẻ? Tính thời gian mà mình đã sống, chắc chắn là còn ít đấy.
- Ma Huyền, cẩn thận Phách Lôi Chí Tôn.
Lúc này, giọng nói rất nhỏ của Tiêu Dương vang lên bên tai Ma Huyên Thần Quy, ngữ khí nghiêm túc.
- Hắn là cường giả Thánh Bảng đến từ Ma Môn.
- Chí Tôn Thánh Bảng?
Đồng tử Ma Huyền Thần Quy khẽ co rút, dĩ nhiên lão biết Thánh Bảng là gì. Chả trách, mình vừa nhìn thấy kẻ này liên cảm nhận được một áp lực mơ hồ.
Ma Huyền Thần Quy khẽ gật đầu, trong lòng cũng thâm thả lỏng. Lão nhìn thấy những bia mộ bị vỡ tan cùng với những thi thể bị phanh thây thậm chí là nát bét, xung quanh chỉ toàn là người Ma Môn, không thấy một người nào của Kiếm Tông xuất hiện, trong lòng có chút lo âu. Giờ nghe thấy giọng Tiêu Dương, lão biết họ đã an toàn.
- Nghĩ cách thoát khỏi đây, đột phá vòng vây rời đi.
Giọng Tiêu Dương lại một lần nữa vang lên.
Ma Huyền Thần Quy chậm rãi gật đầu.
- Ừm?
Trong nháy mắt, ánh mắt Phách Lôi Chí Tôn như điện, quang mang lập tức bắn ra, lạnh lùng liếc nhìn xung quanh. Trong tích tắc ban nãy, Phách Lôi Chí Tôn mơ hồ cảm thấy có một ba động rất khẽ trong không gian.
- Cửa ra vào không gian của đám Kiếm Tông quả nhiên ở gần đây!
Đôi mắt Phách Lôi Chí Tôn trợn to.
- Ban nãy chắc chắn là người của Kiếm Tông đã truyền âm cho lão già trước mặt. Bắt sống hắn cho tai
Lệnh vừa dứt lời, tiếng trống trận âm ầm vang lên. Trong phút chốc, trong lòng những người trong thế giới "Thượng cổ hồng hoang" không kìm được căng thẳng, ánh mắt lo lắng nhìn màn hình, nhìn đám Ma Môn đang vây quanh bóng dáng Ma Huyền Thần Quy, trong lòng trào dâng kích động, muốn ra ứng chiến!
Tất cả mọi người đều siết chặt tay.
Một vài ánh mắt cũng đồng thời nhìn về phía Tiêu Dương, một cảm giác bức bách không thể nào áp chế được dâng lên trong lòng.
Bỗng nhiên, bốn bóng dáng đồng thời cất bước lên trước, quỳ xuống trước mặt Tiêu Dương.
Bốn vương giả mãnh thú thượng cổ Tiêu Nhược Nhược, Tiêu Cửu Giới, hộ pháp của Kiếm Tông. Lúc này, ánh mắt họ vô cùng dứt khoát, vì nghĩa quên thân!
- Chủ nhân, huynh đệ chúng tôi xin được chiến!