Chương 1521: Thần bảo Thôn Thiên Oản.
Chương 1521: Thần bảo Thôn Thiên Oản.Chương 1521: Thần bảo Thôn Thiên Oản.
Tiêu Dương mở mắt, ánh mắt đảo qua, lông mày lập tức nhíu lại. Vừa rồi rõ ràn mình nghe thấy một tiếng như tiếng ợ hơi lúc ăn no, nhưng trong nháy mắt, cả thế giới Thượng Cổ Hồng Hoang lại yên tĩnh lại không chút tiếng động. Lúc này không ngờ dĩ nhiên mình không thể nhận ra ai phát ra tiếng động đó.
Đôi mắt Tiêu Dương toát ra vẻ nghi hoặc.
Lúc này một loạt tiếng động quái dị lại vang lên.
- Rốt cục cũng tiêu hóa xong rồi.
Giọng nói trâm thấp chứa vài phần hơi thở thần bí.
Là ail
Đôi mắt Tiêu Dương đột nhiên mở to vài phần. Hắn kinh hãi nhận thấy một giọng nói này không ngờ lại phát ra từ trên người mình.
- Ông rốt cục là ai?
- Chén bể?
- Thôn Thiên Oản?
Đôi mắt Tiêu Dương mở lớn, nửa ngày sau mới thốt lên.
- Nếu quả thật để chủ nhân đời trước biết Thôn Thiên Oản trong ta ngài lại bị gọi thành chén bể nhận chủ thì không biết có tức giận mà đội mồ sống lại không.
Giọng nói của hình ảnh trầm ổn vô cùng.
- Oản Linh, ngươi có thể giải khai huyệt vị trên người ta không?
Tiếng nói vừa dứt, trước mắt Tiêu Dương liền có một luồng thần quang lan tràn rao. Thần quang đó lóe lên rồi xuất hiện trước mắt hắn, chậm rãi nhẹ nhàng xoay tròn. Bỗng nhiên một luông sáng chói mắt bùng lên, trong thời gian ngắn, trong cái bát mẻ nhận chủ của Tiêu Dương bất ngờ xuất hiện một bóng người lờ mờ, giống người mà không phải người, giống thú mà không phải thú, nhìn qua vô cùng thần bí.
Trái tim Tiêu Dương hơi chấn động, nhìn Thôn Thiên Oản trước mắt, hít sâu một hơi. Căn bản hắn không ngờ được, chén bể nhận chủ ngẫu nhiên nhặt được trong phần mộ chư thần lại có cái tên bá đạo như vậy, càng không ngờ lại tôn tại cả Oản Linh! Hơn nữa nhìn qua thì có vẻ không giống như mới sinh ra. Vô số thân binh nhận chủ trong tay mình, có thể xuất hiện linh thức tự chủ tạm thời cũng chỉ có Kim Kiếm. Hôm nay Thôn Thiên Oản đột nhiên xuất hiện, chẳng phải có nghĩa rằng Thôn Thiên Oản có lẽ là tồn tại cùng cấp bậc với Kim Kiếm saol
Chủ nhân?
- Chủ nhân, là tôi đây.
Khuôn mặt dáng người thần bí lộ vẻ nghi hoặc, nửa ngày sau mới khổ sở gật đầu.
Hắn đã khôi phục hành động.
- Chẳng lẽ ngươi... Ngươi là cái chén bể nhận chủ?
Đôi mắt Tiêu Dương phút chốc liền sát khí cuông nộ không thể kìm nén, liếc nhìn cảnh giết chóc lần nữa, nhanh chóng bay vút về phía cửa ra của thế giới Thượng Cổ Hồng Hoang.
Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên vẻ nóng bỏng nhìn Thôn Thiên Oản. Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên Thôn Thiên Oản phát ra một luồng sáng bao phủ lấy Tiêu Dương. Trong phút chốc, Tiêu Dương cảm thấy thân thể bị bó chặt, phát ra tiếng vang trầm thấp. Chợt bước chân run lên, thân thể hắn chấn động liên tiếp như động đất. Sau đó bóng dáng Tiêu Dương lui về phía sau liên túc mấy bước rồi ngừng lại.
- Ta không có ý định ngăn cản chủ nhân. Chẳng qua chẳng lẽ chủ nhân không định mang ta ra ngoài, một mình đi ra thì có tác dụng gì? Mặc dù hiện tại ta không thể hiện thân, cũng bởi ăn nhiều đồ vật, trong nhất thời chưa tiêu hóa hết nhưng chuyện xảy ra bên ngoài ta lại hiểu rất rõ ràng.
Khuôn mặt Tiêu Dương âm trầm.
Ánh mắt Tiêu Dương đánh giá Thôn Thiên Oản linh, nhẹ nhàng lắc đầu. Cho dù là Thôn Thiên Oản và Kim Kiếm có cùng cấp bậc thì đã sao? Chênh lệch giữa mình và Phách Lôi chí tôn căn bản như trời với đất vậy.
Thôn Thiên Oản hóa thành một luồng sáng đủ màu lướt đi, trong phút chốc đã xuất hiện trước mặt Tiêu Dương.
- Chẳng lẽ là Long Thần đại nhân?
- Chủ nhân!
- Cái gì?
Giọng Thôn Thiên Oản linh nhấn từng chữ một.
- Trước Long Thần đại nhân, người đó mới là chúa tể chư thần, từng sáng tạo ra thời đại chư thần huy hoàng!
- Hôm nay đừng ai mơ có thể ngăn cản ta đi ra ngoài.
Thôn Thiên Oản linh như cảm nhận được tâm tư của Tiêu Dương:
- Chủ nhân, người cảm thấy ta ra ngoài không làm nên chuyện gì sao? Hắc, người có biết chủ nhân cũ của ta là ai không?
Tiêu Dương lắc đầu, buông khẽ tay:
Oản Linh của Thôn Thiên Oản lộ vẻ ngạc nhiên, thốt lên:
- Mang ngươi ra ngoài?
Từ Luân Hồi Thạch cho tới Hương Hỏa Thạch, lại đến Thiên Niên Thiên Đan. Oản Linh của Thôn Thiên Oản này quả là ăn vụng không ít, khiến Tiêu Dương băn khoăn rất giờ mới hiểu ra. Nhưng lúc này hắn cũng không tiện dấy binh hỏi tội, thầm muốn bước ra khỏi thế giới Thượng Cổ Hồng Hoang, tử chiến với tà ma kia. Nhưng Tiêu Dương sao không biết, với thực lực của mình thì đây là chuyện lấy trứng chọi đá chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng hắn không thể ngồi yên, trơ mắt nhìn đệ tử Kiếm Tông chết đi được.
Ăn nhiều đồ vật. Khóe miệng Tiêu Dương không nén nổi co giật khẽ.
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Tiêu Dương chấn động, trợn ton nhìn Thôn Thiên Oản linh.
- Chủ nhân, ngươi là phàm nhân duy nhất trong thiên địa vượt qua được cánh tay Thượng Thương! Mà chủ nhân cũ của ta lại là thần linh duy nhất vượt qua được cánh tay Thượng Thương! Từ thời đại hồng hoang xa xưa, chủ nhân cũ của ta chính là chúa tể trong thiên địa! Sau đó, người cùng một gã tà ma đã từng vượt qua cánh tay Thượng Thương quyết chiến, hai bên cùng chết. Sau đó trận chiến giữa chư thần và tà ma mới vừa bắt đầu, trải qua vô số năm tháng, Long Thần đại nhân mới sinh ra, nhất thống tam giới Nhân Thần Ma.
Dĩ nhiên lại là tôn tại từ xa xưa như vậy! Đôi mắt Tiêu Dương rung động, nhìn Thôn Thiên Oản linh trước mắt này. Có thể tưởng tượng, lịch sử tôn tại của Thôn Thiên Oản xa xưa tới đâu.
- Qua vô số năm tháng tới nay, ta vẫn lăn lộn trong tay chư thần hoặc tà ma, chưa bao giờ nhận chủ. Bởi vì trận đánh năm đó của chủ nhân cũ và ác ma kia khiến ta bị thượng rất nặng, năm tháng dài dằng dặc như vậy cũng vẫn rơi vào ngủ say. Mãi tới khi chủ nhân tới phần mộ chư thần, lựa chọn tôi, mang tôi ra ngoài.
Tiêu Dương cảm thấy hơi xấu hổ. Lúc đầu sở dĩ mình nhặt cái chén bể trong phần mộ chư thần hoàn toàn là bởi tác dụng trữ vật của nó. Không ngờ được cả phần mộ chư thần lớn như vậy, bảo bối lớn nhất lại chính là cái chén bể này.
- Năm tháng ta tồn tại thật sự quá dài rồi.
Thôn Thiên Oản linh thở dài một hơi, giọng nói có vẻ cô tịch.
- Lai lịch bất phàm như vậy, cấp bậc Thôn Thiên Oản tuyệt đối là tôn tại thuộc hàng chí bảo.
Đôi mắt hình ảnh Thông Thiên Oản linh bùng lên hơi thở vô cùng báo đạo, nhấn từng chữ một:
- Nếu trong một đòn thì ta có tám phần nắm chắc chắn nuốt được y!
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thôn Thiên Oản linh, thân thể không tự chủ được run rẩy nhẹ, sợ nghe thấy một chữ không từ miệng Thôn Thiên Oản linh.
Giống như người chết đuối nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng.
- Ngươi có thể đối phó với Phách Lôi chí tôn?
Trái tim Tiêu Dương đã bị chấn động hoàn toàn, không thể ức chế tâm tình kích động.
Trong thiên địa, chí bảo đã là đỉnh cấp! Trong truyền thuyết, trên chí bảo còn có thần bảo. Nhưng lúc tại Thần Linh Cảnh Địa, Tiêu Dương đã từng hỏi Linh Thứu tiên sinh. Ngay cả ông cũng chưa từng gặp thần bảo!
Thần bảo giống như một truyền thuyết hư vô mờ mịt vậy!
Mà hôm nay Thôn Thiên Oản linh không ngờ tự nhận là thần bảo!
Vượt quá sức tưởng tượng.
- Vậy...
Môi Tiêu Dương rung động mãnh liệt, ánh mắt nhìn Thôn Thiên Oản linh.
- Chủ nhân không tin sao?
Thôn Thiên Oản linh cao giọng nói:
- Vậy thì chúng ta chỉ có đi ra bên ngoài chứng minh một phen.
Đôi mắt Tiêu Dương lộ vẻ rung động mãnh liệt, càng toát ra vẻ khó tin.
- Là thần bảo trong truyền thuyết?
- Nếu dựa theo cấp bậc bảo vật hiện thời thì hẳn là ta đã vượt qua chí bảo rồi.
Thôn Thiên Oản linh hơi suy nghĩ rồi nói:
- Chí bảo?
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên vẻ nóng bỏng. Tồn tại cùng cấp bậc với Kim Kiếm, thời gian tồn tại còn dài hơn Kim Kiếm. Kim Kiếm sinh ra từ thời đại Long Thần đại nhân.
- Chỉ cần ta cắn nuốt y vào trong bát, như vậy dù y có khả năng thông thiên, chỉ cần không đột phá cấp độ Kim Tiên đại viên mãn thì đừng mơ chạy ra nổi!
- Việc này không nên chậm trễ!
Tiêu Dương cất giọng nói, trong lời nói mang theo vẻ chờ mong mãnh liệt.
- Trước hết nghe ta nói xong đã.
Thông Thiên Oản linh trâm giọng nói:
- Thực lực của chủ nhân và Phách Lôi chí tôn chênh lệch quá lớn. Mà lực lượng của ta cũng mới chỉ khôi phục khoảng bảy phần, rất khó trực tiếp vận dụng lực hút cắn nuốt Phách Lôi chí tôn. Cho nên nhất định người phải nghĩ cách dụ y tự mình đến cửa! Nhớ lấy, chỉ có một cơ hội! Bỏ qua một lần, vậy thì rất khó cắn nuốt Phách Lôi chí tôn rồi.
Một cơ hội.
Thân hình run rẩy của Tiêu Dương từ từ bình tĩnh lại, liên tiếp hít sâu, cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình.
Nhất định phải tỉnh táo lại, nắm chặt cơ hội này.
Bởi vì một cơ hội này đối với hắn mà nói lại là khả năng chuyển cơ như kỳ tích.
Tiêu Dương nhắm mắt điều tức, một lát sau đôi mắt từ từ mở ra, ẩn dấu sát khí ngập trời của mình đi, con ngươi không gợn sóng sợ hãi, bình tĩnh vung tay lên. Trong phút chốc, Thông Thiên Oản linh hóa thành một luồng thần quang chui vào trong cơ thể Tiêu Dương.
Tiêu Dương có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của Thông Thiên Oản linh.
- Xuất phát!
Ánh mắt Tiêu Dương dứt khoát nhìn về phía cửa vào thế giới Thượng Cổ Hồng Hoang, cánh tay vung lên, chỉ thoáng cái liền khống chế tia chớp, nhanh chóng tới gần.
Ngay lúc này, ở thung lũng của Kiếm Tông, áp lực vô cùng bao phủ thiên địa. Trong mây mù ẩn chứa hơi thở khiến người ta như sụp đổ. Lôi điện đầy trởi đan xen vào xung quanh bắt đầu khởi động, giống như từng con rắn độc xuyên khắp xung quanh, thỉnh thoảng lại cướp đoạt tính mạng của đệ tử Kiếm Tông.
Phách Lôi chí tôn giống như hưởng thụ niềm vui này, ánh mắt tràn ngập ý cười khinh miệt, cánh tay đột ngột vung lên. Trong tích tắc, một tia chớp lại âm ầm đánh xuống. Trong phút chốc, lại có một đệ tử Kiếm Tông bị biến thành tro bụi.
- Hình ảnh thật tuyệt vời làm sao.
Khuôn mặt Phách Lôi chí tôn toát ra vẻ say mê, giọng nói gõ vào màng nhĩ mọi người từng chữ một:
- Thật hy vọng giờ khắc này là vĩnh hằng, lưu giữ nó lại, nhất định sẽ khiến người ta có một kỷ niệm khó quên.
Trên bầu trời, tiếng cười điên cuồng của Phách Lôi chí tôn không ngừng vang vọng.
- Chỉ tiếc vị tông chủ chí tôn của các ngươi không thể ở đây cùng ngắm nhìn thắng cảnh tuyệt đẹp này với chúng ta.
Ánh mắt Phách Lôi chí tôn nhìn qua đám cường giả Kiếm Tông đã bị thương, đôi mắt bọn họ giống như sắp phun máu, hận không thể xé xách Phách Lôi chí tôn ra.
- Thật sự là đáng tiếc mà.
Phách Lôi chí tôn lắc đầu thở dài. - Không, đây tuyệt đối sẽ không phải là một tiếc nuối.
Bỗng nhiên, một bóng người hiện ra giữa không trong, tiếng nói vang lên trong đầu mọi người của Kiếm Tông như sấm sét giữa trời quang. Sắc mặt bọn họ đều tái mét đi!
Giữa không trung, một bộ áo trắng, đứng lơ lửng ở đó.