Chương 1520: Chung tu nhất nhân định Càn Khôn
Chương 1520: Chung tu nhất nhân định Càn KhônChương 1520: Chung tu nhất nhân định Càn Khôn
Tại Địa Cầul
Giọng nói vừa dứt, trong khoảnh khắc, bóng dáng Linh Thứu tiên sinh đột nhiên đứng vọt dậy, sắc mặt tái đi:
- Tại Địa Cầu? Không! Sao có thể thế được? Phách lôi chí tôn sao có thể tới Địa Cầu?
Ngay lúc này, khuôn mặt chư thần trong đại điện cũng đều lộ vẻ khó hiểu nhìn Linh Thứu tiên sinh.
- Địa Cầu? Nghe rất quen tai.
Một gã thần linh thì thào nói nhỏ.
- Đó là cố hương của Long Thần đại nhân.
Ông lão Tướng Thần cười khổ một tiếng:
Thần linh lắc đầu cảm thán.
- Trên Địa Cầu ẩn chứa chìa khóa mở ra con đường thông giữa tam giới Nhân, Thần, Ma! Đó là bảy viên Bổ Thiên Thạch. Mà mục đích của Ma môn chính là muốn thu được bảy viên Bổ Thiên Thạch này ở Địa Cầu, mở con đường nối giữa Địa Cầu và Thần Linh Địa! Sau đó chúng muốn nối thông với Ma Vực, thậm chí là con đường phong ấn giữa ba nghìn thế giới. Mà nếu tồi tệ nhất, để Ma môn thực hiện được điều này thì cuồng mà trong Ma Vực tuôn ra, nhằm vào ba nghìn thế giới, toàn bộ thiên địa này sẽ gặp phải tai họa cực lớn.
Một gã thân linh nghi hoặc nói.
Linh Thứu tiên sinh yên tĩnh một hồi lâu, sau đó mới thở dài một hơi, vẻ mặt chợt trang nghiêm, từ tốn nói:
Mấy chữ này còn rung động hơn xa so với chữ Địa Cầu. Trong phút chốc, ánh mắt tất cả mọi người trong đại điện đều chấn động mạnh.
Tai nạn rồi!
- Mà hôm nay vô cùng có khả năng đã lâm vào nước sôi lửa bỏng rồi.
Lời này vừa nói xong, trong khoảnh khắc, đại điện tĩnh mịch hẳn.
- Tam giới Nhân, Thần, Ma đều có con đường phong ấn tồn tại. Làm sao Phách Lôi chí tôn có thể giáng xuống Địa Cầu?
Cố hương của Long Thần đại nhân!
- Các người tưởng rằng chuyện thật sự đơn giản như vậy sao?
Giờ phút này tai nạn đột nhiên giáng xuống như vậy khiến rất nhiều người có cảm giác bất ngờ không kịp ứng phó.
- Bất cứ quy tắc nào đều có ít nhiều sơ hở. Có lẽ Phách Lôi chí tôn cũng bởi thế mới đến được Địa Cầu. Đáng tiếc rồi. Cố hương của Long Thần đại nhân lại bị tà ma phá hủy.
Sắc mặt bọn họ cũng đều nghiêm trọng hẳn, đôi mắt tập trung lên người Linh Thứu tiên sinh, lộ vẻ lo lắng nồng đậm:
Đôi mắt mọi người đều lộ vẻ vô cùng rung động.
Lúc trước bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nghe vậy, ông lão Tướng Thần nhắm mắt bấm tay tính toán, khuôn mặt lóe lên vẻ nguy cơ nồng đậm.
Linh Thứu tiên sinh nhìn ông lão Tướng Thần, đôi mắt lóe lên một tia hy vọng cuối cùng:
- Ta vẫn duy trì liên lạc đặc thù với đồ đệ Tiêu Tịnh Y, mặc dù không thể trò truyện trực tiếp nhưng vừa vài phút trước, cô vừa nhắn nhủ tin tức tới, có thể đoán chắc rằng Địa Cầu đã xuất hiện tai nạn mang tính hủy diệt rồi!
Lúc này Linh Thứu tiên sinh khổ sở lắc đầu.
- Linh Thứu tiên sinh, chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?
- Nếu thật sự Phách Lôi chí tôn đã giáng xuống Địa Cầu, như vậy, như vậy, người tu hành trên Địa Cầu không ai có thể chống nổi Phách Lôi chí tôn sao?
- Vốn nghĩ rằng thế lực Ma môn bố trí trên Địa Cầu đã không kém rồi, nhưng người thừa kế của Tuyết Thần thượng cổ đã tự minh tới, ổn định cục diện Địa Cầu, tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng không ngờ được Phách Lôi chí tôn lại tự mình tới Địa Cầu! Người thừa kết Tuyết Thần tuy mạnh nhưng so với Chí Tôn Thánh Bảng thì còn cách một khoảng không nhỏ.
Mặt Linh Thứu tiên sinh khổ sở nặng nề:
Một gã thân linh không nhịn nổi hỏi.
Trái tim mọi người chìm xuống.
Xoạt!
Sắc mặt mọi người tái mét hẳn đi.
Không khí trong đại điện vô cùng áp lực.
- Có lẽ Phách Lôi chí tôn không tới Địa Cầu thì sao?
Lúc này, đột nhiên Đan Thần đi nhanh như sao chổi vào trong đại điện, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, cao giọng nói:
- Là mười phần!
- Phải tới tám phần mười là đúng.
Nghe vậy, trái tim mọi người lại rơi xuống đáy vực.
Người thừa kế của Tuyết Thần thượng cổ như ánh rạng đông hy vọng tương lai của chư thần! Mà nếu quả như Địa Cầu đã rơi vào bước suy sụp, đối với thế lực chư thân mà nói sẽ như tuyết lạnh thêm sương chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
- Hiện tại còn có biện pháp đưa cường giả tới Địa Câu không?
Một gã thần linh không tự chủ, mở miệng hỏi.
Linh Thứu tiên sinh cúi đầu suy tư một hồi, cuối cùng chỉ đau đớn lắc đầu.
- Thế cục tại Địa Cầu không thể phá.
Không khí trong đại điện lại trở nên tĩnh mịch một lần nữa.
Bỗng nhiên một luồng sáng thần bí lóe lên, chói mắt chúng thần. Từng luồng ánh mắt nhìn về phía ông lão Tướng Thần. Trong tay ông lão Tướng Thần cầm một loại la bàn bát quái của Viêm Hoàng cổ xưa. Lúc này la bán này phát ra thần quang chói mắt, bên trong có từng luồng thần vân văn tự nhanh chóng lóe lên. Trên la bàn còn khắc vô số chữ cổ xưa.
Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn ông lão Tướng Thần không chuyển mắt. - Định!
- Nhân!
- Nhất!
Lần lượt từng chữ nhảy lên, chợt lóe lên hơi thở cổ xưa thần bí.
Linh Thứu tiên sinh đọc lại khẽ.
- Chung tui
- Không phải hoàn toàn là tử cục.
Một câu nói này của ông lão Tướng Thần khiến trái tim của chúng thần vốn đã rơi vào tuyệt vọng lại dấy lên hy vọng, ánh mắt đều mở to vài phần nhìn ông.
- Có biện pháp gì cứu vãn không?
Linh Thứu tiên sinh không chờ đợi nổi, mở miệng hỏi.
Vẻ mặt lão trang nghiêm trịnh trọng, la bàn cổ xưa tra tay tỏa sáng từng đợt. Từng chữ trên la bàn không ngừng lóe lên, chỉ chốc lát lại có một chữ hiện ra trước mắt ông.
- Chung!
Đồng tử ông lão Tướng Thần hơi co lại, đọc khẽ một chữ này. Chư thần còn lại cũng nghiên ngẫm.
Chữ thứ hai đột nhiên hiện lên.
- Tul
Bọn họ muốn xem thế cục này có cách nào phá giải hay không.
Từ chữ chứa thần văn lóe lên, kích thích ánh mắt mọi người.
Đúng như ông lão Tướng Thần tính toán trước đó, trên la bàn lóe lên từng chữ, hợp lại thành dòng chữ này.
- Địa Cầu gặp tai ương máu chảy.
Ông lão Tướng Thần không thể như Tướng Sĩ. Mặc dù ông không thể dùng một ánh mắt nhìn khắp tam giới nhưng dựa vào la bàn cổ xưa trong tay vẫn có thể suy đoán đại thế trong thiên hạ.
Bọn họ cũng hiểu rõ lúc này Tướng Thần đang làm gì, sử dụng la bàn thần bí này tính toán một quẻ, đoán khốn cục trên Địa Cầu.
- Càn!
- Khôn!
Bảy chữ xếp thành một hàng, chiếu vào mắt mọi người.
- Chung tu nhất nhân định Càn Khôn.
Ông lão Tướng Thần thì thào tự nhủ.
- Một người là ai? Rốt cục là chính nghĩa định Càn Khôn hay là Ma môn Phách Lôi định Càn Khôn?
Trong đại điện, đầu óc mọi người đều quanh quẩn mấy chữ này. Nhưng vẻ mặt mọi người đều đã bình tĩnh trở lại.
Chung tu nhất nhân định Càn Khôn!
Ai có thể định Càn Khôn? Ông lão Tướng Thần thở dài nặng nề một tiếng, một lát sau mới hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Địa Cầu là nơi động thiên phúc địa hiếm có, không chỉ là quê quán của Long Thần đại nhân, mà còn là chỗ sinh ra của Kiếm Tiên tối cường. Ta nghĩ nơi đó tuyệt đối không dễ rơi vào cảnh tà ma loạn vũ đâu.
- Nhất định không.
Trái tim chúng thần đều không kìm nổi mặc niệm khẽ một tiếng.
Không thể trợ giúp, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện.
Ngay lúc này, bên trong thung lũng của Kiếm Tông, mây đen dày đặc, sấm sét kinh thiên!
Sấm sét đầu trời đan xen trải rộng, sau khi đánh lui Tuyết Kiều và các cường giả Kiếm Tông xong liên đột nhiên âm ầm oanh tạc xuống, đánh vào đệ tử Kiếm Tông bốn phía.
Trong phút chốc, giống như một khúc giao hưởng đến từ Hoàng Tuyền nổi lên.
Không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, từng bóng người đã bị đánh thành đống tro.
Hủy diệt trực tiếp nhất.
Cảnh tượng này hoàn toàn rơi vào trong mắt Tiêu Dương. Giờ phút này hắn trợn to đôi mắt như muốn nứt, nội tâm chịu đau đớn ngập trời dày vò, giống như bị vãn mũi tên xuyên tim.
Hai mắt tròng mắt tràn ngập màu máu, giống như sắp lồi ra ngoài rồi.
- Tà mài
Trong tích tắc, Tuyết Kiêu cắn răng đứng dậy, đôi mắt mang theo vẻ dứt khoát điên cuồng nhìn Phách Lôi chí tôn, găn từng chữ một, chấn động trời đất.
- Có bản lĩnh thì ngươi giết tôi trước đi!
Ánh mắt Phách Lôi chí tôn nhìn Tuyết Kiều, khuôn mặt đầy ý cười nanh ác:
- Ngươi yên tâm. Bổn chí tôn nhất định sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục. Nhưng trước đó ta muốn đám cường giả Địa Cầu các ngươi tận mắt thấy các đệ tử mà mình bảo vệ lần lượt chết trong tuyệt vọng! Ha hai Người thừa kế của Tuyết Thần thượng cổ? Người thừa kế của Tuyết Thần giỏi lắm!
Phách Lôi chí tôn ngửa mặt lên trời cười rộ lên, tâm mắt chợt nhìn về phía Tuyết Kiều, đôi mắt lộ vẻ dâm ô.
- Nếu không ngươi tới làm phu nhân của bổn chí tôn. Có khi ta lại tha cho ngươi một mạng đó.
Đôi mắt Tuyết Kiều bùng lên vẻ giận dữ mãnh liệt, bóng dáng đột nhiên vọt tới, liền chết tấn công!
- Nương tử, đừng vội thế chứ.
Phách Lôi chí tôn cười tùy ý, đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ châm chọc, phất tay một cái. Sấm sét dày đặc nặng nề rơi xuống trên người Tuyết Kiều. Trong khoảnh khắc, thân hình Tuyết Kiều bị đánh lui, máu tươi đỏ sẵẫm tràn ngập bầu trời.
Trên bầu trời vang vọng tiếng ác ma cười điên cuồng.
Vù vù vùi
Từng cường giả Kiếm Tông xông mạnh ra ngoài, đôi mắt mang theo vẻ dứt khoát, tấn công không để ý.
Sấm sét rơi xuống nhanh chóng. Những người vừa bay lên xung quanh đều bị đánh cho phun máu tươi, ai nấy bị thương.
Trái tim Tiêu Dương như vỡ ra từng chút một, trơ mắt nhìn đám huynh đệ của mình ngã xuống rồi lại đứng lên, lại ngã xuống. Mà chính mình lại bất lực. Loại cảm giác này khiến người ta như muốn phát điên. Hận ý ngập trời hầu như tràn ngập cả thế giới Thượng Cổ Hồng Hoang.
Giờ phút này bên tai hắn lại truyền tới tiếng hét lớn dữ tợn của ông lão Tướng Thần/
- Tông chủ Kiếm Tông! Đã thấy chưa? Nhìn thấy đệ tử của tông môn mình từng bước đi vào hủy diệt, suy sụp biến mất ngay trước mắt ngươi, đau đớn chết đi, có phải cảm thấy thoải mái phi thường không? Ha ha.
Phách Lôi chí tôn cười điên cuồng vang vọng.
- Cảm thấy thoải mái thì kế tiếp, trận tuông này còn chưa kết thúc. Người Kiếm Tông còn chưa chết hết đấy, có thể chậm rãi giết! Mà ngươi, đương nhiên là có một cơ hội lớn, chậm rãi thưởng thức thắng cảnh nhân gian này.
Từng chữ từng chữ như ác mộng hạ xuống, gõ vang lên gõ vào linh hồn Tiêu Dương, ăn mòn thần trí hắn từng tấc một, giống như sắp khiến hắn rơi vào điên cuồng triệt để! Đau đớn như vạn kiến ăn tim tràn ra khắp toàn thân.
Tiêu Dương phải chịu đau đớn vô cùng, rốt cục chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong lòng hắn dâng lên tuyệt vọng.
Cả thế giới Thượng Cổ Hồng Hoang yên tĩnh không chút hơi thở.
Bỗng nhiên, một giọng nói quỷ dị vang lên trong đầu Tiêu Dương.
Một giọng nói đột ngột, quỷ dị vô cùng.
- Ai
Tiêu Dương đột nhiên mở mắt.