Chương 1519: Tại Địa Câu
Chương 1519: Tại Địa CâuChương 1519: Tại Địa Câu
Hắn muốn mãi mãi ghi khắc khuôn mặt dữ tợn này. Đời này kiếp này, không giết tên tà ma này, thê không bỏ qua.
Tiếng cười điên cuồng đó như cơn ác mộng chấn động trong đầu Tiêu Dương, chói tai. Cơ thể Tiêu Dương khẽ run lên, nếu không phải không thể nhúc nhích, hắn đã bất chấp tất cả liều chết.
- Bal
Đồng hồ đếm ngược mười tiếng trong nháy mắt chỉ còn chưa tới ba tiếng đếm cuối cùng.
Trận chiến trong sơn cốc Kiếm Tông càng kịch liệt, mùi máu tươi vấy tung bốn phía, mùi máu tươi ngập trời nông nặc gay mũi, nhưng lúc này chẳng ai thèm chú ý đến. Trong mắt tất cả mọi người đều chỉ có kẻ địch của mình, chỉ muốn dốc hết sức, chém sạch kẻ địch trước mặt, thậm chí là, chết cùng.
Sáu cường giả đại đỉnh phong vây công Phách Lôi Chí Tôn, trong cả quá trình, Phách Lôi Chí Tôn vẫn chống đỡ dễ như trở bàn tay, bày ra thực lực kinh thế khiến người ta sợ hãi. Khuôn mặt gã càng lúc càng lạnh lùng, lóe ra sát ý dày đặc, càng lúc càng lạnh lẽo.
- Hail
Âm thanh chấn động bầu trời, khiến linh hồn người ta run rẩy, như sắp có một trận giết chóc kinh khủng sắp giáng xuống.
Đồng hồ đếm ngược kết thúc.
- Lên
Giọng Phách Lôi Chí Tôn đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn, cất tiếng cười lạnh lẽo cuồng nộ, tức giận vung tay lên, trong phút chốc, những tiếng âm ầm bao phủ xuống.
Giọng nói vang vọng khắp sơn cốc Kiếm Tông, âm thanh không ngừng vang vọng. Lúc này, đồng tử của mọi người trong sơn cốc đều bất giác chấn động, như ý thức được điều gì đó.
Phách Lôi Chí Tôn chỉ đứng hàng thứ chín trong Chí Tôn Thánh Bảng, nhưng đây chính là bảng xếp hạng mạnh nhất ba giới Nhân, Thần, Ma. Thứ chín, cũng có nghĩa là một tôn tại mà Nhân Thần Ma trên đời này phải ngưỡng vọng.
Âm ầm.
Vẻ mặt của những cường giả Kiếm Tông trang nghiêm trịnh trọng, nâng thần binh trong tay, ra sức chém về phía Phách Lôi Chí Tôn.
- Toàn lực công kích!
- Tông chủ Kiếm Tông, một con rùa đen rụt đầu!
Lôi quang quanh quẩn bên người Phách Lôi Chí Tôn như không thể tiêu tan, ngăn cản công kích của các cường giả. Lực phòng ngự của Kim Tiên cấp độ Đại viên mãn kinh người đến cực điểm. Chí Tôn Thánh Bảng, danh bất hư truyền.
- Rượu mời không uống muố uống rượu phạt, bổn Chí Tôn đã cho ngươi cơ hội rồi!
- Hủy Diệt Chi Quang.
- Một!
Hủy diệt! Nhóm cường giả đỉnh phong Kiếm Tông Tiêu Tiên nhân ra sức công kích, trong phút chốc công kích từ bốn phương tám hướng lấy Phách Lôi Chí Tôn làm trung tâm đánh sang, khí thế hung mãnh, râm rộ như biển lớn, những con sóng lớn cuộn trào, như muốn nuốt chửng thuyền lớn trước mặt.
Lôi quang trên người Phách Lôi Chí Tôn lập tức tăng lên cực hạn, lấp lóe kịch liệt. Cùng với một tiếng thét gào, cơ thể xông thẳng lên trời, dường như trong khoảnh khắc không lao vào đám mây mà vọt người ngược trở lại, đột nhiên rơi ngược xuống, tia chớp trong đôi mắt đột nhiên lóe lên quang mang màu đen lạnh lẽo, chỉ một thoáng đã bắn ra tràn ngập cả bầu trời.
Trên tâng mây đen, lôi quang bắt đầu đan xen tung hoành, thẩm thấu ra khí tức vô cùng khủng bố.
Roẹt một tiếng kinh lôi nổ vang trên trời cao, như muốn hủy diệt vạn vật, lôi điện màu đen trong đêm đen, nhưng lại vô cùng chói mắt, bởi vì trong tia lôi điện đen này có chứa băng hàn vô cùng lạnh lẽo, tấn công linh hồn của con người.
- Còn muốn giãy giụa à?
Một tâng mây đen xuất hiện không hề báo trước, đè trên bầu trời, ngay lập tức cả sơn cốc Kiếm Tông rơi vào đêm tối, duỗi tay ra cũng không nhìn thấy được năm ngón tay.
Trong đôi mắt hắn hiện lên kia căm giận ngút trời không thể nào che lấp được.
Trong nháy mắt long trời lở đất, bầu trời lay động, giống như sắp biến thành ngày tận thế.
Rơi lệ, phải là Ma Môn.
Mắt thấy Tuyết Kiều sau khi bị đánh bay vẫn bất chấp thương thế của bản thân, một lần nữa dốc sức tấn công, cảnh tượng thảm thiết này, khiến khóe mắt Tiêu Dương không kìm được rơi những giọt lệ trong suốt, Tiêu Dương cố gắng không cho phép nó rơi xuống.
Hắn hận không thể xẻ thịt lột da Phách Lôi Chí Tôn!
Bỗng nhiên.
Trong mắt Phách Lôi Chí Tôn lóe lên tia khinh miệt, khóe miệng khẽ nhếch lên, cánh tay đột nhiên vung lên, lập tức đánh ra vô số những tia lôi điện lạnh lẽo ép vê phía Tuyết Kiều. Trong khoảnh khắc, bông tuyết đầy trời lại bị đánh tan rồi biến mất, bay loạn giữa bầu trời. Điện quang màu đen đột nhiên từ trên trời giáng xuống, lập tức đánh lên người Tuyết Kiêu. Cô không kịp phòng bị liền bị đánh bay ra ngoài, khuôn mặt liên tục đổi sắc, khóe miệng ức một vệt máu tươi.
- Tuyết Kiều!
Trong thế giới "Thượng cổ hồng hoang”, Tiêu Dương trợn mắt muốn nứt ra, cảm giác cả đôi mắt đã mở to đến mức không thể to hơn được nữa, nhìn chằm chằm vết máu nơi khóe miệng Tuyết Kiều, lòng quặn đau, rơi lệ.
Roẹt! Roẹt! Roẹtl
Đột nhiên, Tuyết Kiều nhanh chóng quyết đoán mở miệng, trong mắt lóe lên tia dứt khoát. Cô xông thẳng lên bầu trời như một tia chớp, đôi mắt ác liệt nhìn chằm chằm cơ thể cao lớn kia rồi phất tay. Một biển hoa tuyết bao trùm đến, đánh về phía Phách Lôi Chí Tôn.
- Ngăn cản đợt tấn công này của hắn!
Mục đích của Phách Lôi Chí Tôn rất đơn giản, gã muốn Kiếm Tông hoàn toàn bị diệt.
Trong lòng Tiêu Dương điên cuồng gào rít, lúc này sự nghẹn khuất dày vò cực độ kia khiến hắn sắp phát điên.
- Tuyết Kiều! Cơ thể Tuyết Kiều lại một lần nữa bị đánh bay.
Ngay lúc này, đòn công kích dốc toàn lực của những người khác trong Kiếm Tông cũng phủ xuống.
Tất cả mọi người đều đã dốc hết sức mạnh cuối cùng, thậm chí sử dụng bí pháp, đưa sức mạnh lên đến cực hạn của bản thân.
- Nhất Sát Vạn Niên!
Trong mắt hòa thượng Giát Giát bắn ra Phật quang, cơ thể đột nhiên biến thành một bức Kim Tượng Phật Tổ cực lớn, khí tức mạnh mẽ trải khắp sơn cốc, bỗng nhiên, thế công đầy trời lao vê phía Phách Lôi Chí Tôn.
- Thiên tài hiếm có của Phật Môn. Đáng tiếc, đã chọn sai đội.
Phách Lôi Chí Tôn liếc mắt nhìn, cánh tay phải khẽ chỉ sang. Tia chớp màu đen lập tức biến ảo thành vô số những tia sáng như rắn độc lao đi, cả sơn cốc Kiếm Tông bộc phát ra quang mang ác liệt kinh khủng! Tiếng sấm điên cuồng nổ tung.
Cả bầu trời như được ánh sáng chiếu rọi, đây là một khí tức tượng trưng cho sự hủy diệt.
- Hủy Diệt Chi Quang.
So với công kích trước, còn ác liệt hơn mấy lần.
Phách Lôi Chí Tôn cao ngạo hừ một tiếng, phất tay, lôi quang lạnh lẽo màu đen đầy trời đè sang.
Công kích dày đặc ập đến.
Bốn phương tám hướng, kiếm của La Thiên, xoa của Bạch Húc Húc, tên của Thái tử Dịch Hàn.
Trên bầu trời, tiếng cười cuồng ngạo dữ tợn của Phách Lôi Chí Tôn vang lên, vô cùng chói tai.
Bốn phương tám hướng, từng người của Kiếm Tông bị thương lui ra, không cách nào đến gần được Phách Lôi Chí Tôn.
Soạt soạt soạtI
Lúc này, gần như tất cả những ánh mắt trong sơn cốc Kiếm Tông đều bất giác nhìn vê phía Phách Lôi Chí Tôn. Đồng thời, có không ít người đang trong trận kịch chiến cũng lần lượt dừng tay lại, giương mắt lên nhìn.
Hình ảnh như đang dừng lại.
Một lát sau, tiếng cười điên cuồng của Phách Lôi Chí Tôn dừng lại, thay vào đó là một luồng sát khí ngập trời, lập tức trải khắp bầu trời, làm cho không khí giữa trời đất đều chậm lại, gió lạnh thổi qua khiến người ta lập tức nổi da gà.
- Công kíchI
Tuyết Kiều căn răng, lại một lần nữa phát động tấn công.
Vụt! Vụt! Vụt!
Cùng với từng cơ thể bị thương rơi xuống mặt đất, giữa không trung, khí thế của Phách Lôi Chí Tôn đã đạt đến đỉnh phong, không gì ngăn cản được. Trên bầu trời trải đầy thiểm điện lôi quang màu đen, từng tia chớp màu đen lạnh lẽo quấn quanh tâng mây, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống, bộc phát ra khí tức hủy diệt.
La Thiên! Diệp Tang! Tổ thần!
Nhưng công kích liên tục của các cường giả Kiếm Tông vẫn không thể nào ngăn cản được công kích mạnh mẽ của Phách Lôi Chí Tôn. Từng bóng dáng như trứng chọi đá lao đến rồi lập tức bị đánh bay đi.
Giành giật từng giây.
Phật Tổ Kim Tượng bị nổ tan nát, bay khắp bốn phía. Sau khi hộc một ngụm máu tươi, khí tức của hòa thượng Giát Giát cũng hoàn toàn rối loạn, trong lúc nhất thời không thể đứng thẳng được, bịch một tiếng ngã xuống mặt đất, nghiến chặt răng, vẻ mặt không chút biểu cảm ngồi xếp bằng, nhanh chóng uống một viên linh đan, nhanh chóng điều chỉnh khí tức của mình
Âm! Âm! Âm! Âm!
Âm! Âm! Âm
Tất cả mọi người của Kiếm Tông bao gồm Tuyết Kiều đều bị lôi điện đen kia đánh trúng, cơ thể chấn động mãnh liệt, thần binh hộ thể dạng phòng ngự trên người lóe lên sức mạnh vô cùng hùng hậu, ngăn cản khí tức của lôi điện màu đen.
Ộc! Ộc! Ộc!
Từng ngụm máu tươi phun ra, ngay lập tức nhuộm đỏ cả một mảnh trời.
- Không!!!
Trong thế giới "Thượng cổ hồng hoang”, Tiêu Dương rên lên.
Lúc này, Thần Minh Địa, trong cung điện của Vũ Thần thượng cổ, cánh cửa đại sảnh hội nghị nặng nề bị đẩy ra. Mấy bóng dáng bước vào, vẻ mặt ngưng trọng, tự ngồi vào vị trí của mình, vẻ mặt thâm trâm, yên tĩnh không tiếng động.
Mấy vị này đều là tôn tại đỉnh phong trong các Chư Thần.
Linh Cưu tiên sinh bước nhanh vào trong.
- Khoảng thời gian này, quân đội Chư Thần chúng ta liên tiếp bị thương nặng. Đại quân Ma Môn càng đánh càng hăng, cứ thế này, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể bại trận.
- Phải thương lượng một đối sách!
- Ma Môn không chỉ có Ma Chủ đích thân xuất động, còn cả mấy chiến tướng cường giả Chí Tôn Thánh Bảng, sức mạnh như vậy, sao có thể địch nổi?
Tiếng bàn luận của mọi người vang lên bên tai, vẻ mặt Linh Cưu tiên sinh vô cùng nặng nề.
Một lát sau, Linh Cưu tiên sinh nhìn vê phía Tướng Thần.
- Có phát hiện gì à?
Nghe vậy, Tướng Thần chậm rãi gật đầu.
- Tôi cảm thấy đã để sót gì đó.
- BáolII
Lời vừa dứt, đột nhiên, ngoài đại điện, một bóng dáng lao vào như sao băng.
- Theo báo, Phách Lôi Chí Tôn Ma Môn đã biến mất kỳ lạ, rất có khả năng đã được phái đi chấp hành nhiệm vụ thần bí gì đó.
- Phách Lôi Chí Tôn.
Đồng tử Tướng Thần và Linh Cưu tiên sinh khẽ co rút.
- Chính là gã! Đôi mắt Tướng Thần trợn to. Ông luôn tính toán thế lực Ma Môn, nhưng luôn cảm thấy thiếu đi Phách Lôi Chí Tôn xếp thứ chín Chí Tôn Thánh Bảng. Giờ gã đang ở đâu?
Tướng Thần lão nhân lập tức nhắm mắt, ngón tay nhanh chóng tính toán với tốc độ như chớp. Đột nhiên, ông mở to mắt, sắc mặt thay đổi!
- Không hay rồi! Rất có thể gã đang ở Địa Cầu!