Chương 1518: Tính ngược thời gian hủy diệt
Chương 1518: Tính ngược thời gian hủy diệtChương 1518: Tính ngược thời gian hủy diệt
Trong sơn cốc Kiếm Tông vang lên những tiếng kêu kinh ngạc, ánh mắt mọi người đều nhìn vê một phía. Tuyết trắng đầy trời bị đánh tan, một thân hình như ngọc, cô độc bay giữa không trung, lúc này cô đang hộc ra một ngụm máu, phòng vệ trên người đang bị đánh phá.
- Tuyết Kiều!
Ngay lập tức, các cường giả Kiếm Tông đều kêu lên!
Vù! Vùi Vùi
Ba cường giả đỉnh phong Tiêu Tiên nhân, Tổ Thân Cao Vạn Đằng và Ma Huyền Thần Quy đều đồng thời lao đến, trong mắt chứa sự quyết tuyệt, ánh mắt như điện, cầm thần binh trong tay lên, bộc phát ra uy lực kinh thiên, âm âm đánh về phía Phách Lôi Chí Tôn.
Trời đất chấn động, không gian vặn vẹo kịch liệt, khí tức hủy diệt lan tràn ra xung quanh, giống như lửa đốt đến tâng mây, cuốn khắp trời cao.
Vây Ngụy cứu Triệu!
Cho dù Phách Lôi Chí Tôn không coi trọng thực lực của ba người nhưng cũng tuyệt đối không thể bỏ qua công kích của họ hoàn toàn. Phách Lôi Chí Tôn không muốn lật thuyền trong mương, liền ngừng công kích Tuyết Kiều, phất tay, từng đạo lôi điện đánh ra, bổ về phía ba người Tổ Thần, xu thế không thể đở nỗi.
Hai tay Giát Giát chắp lại, ánh sáng màu vàng lập tức đạt đến cực thịnh, âm âm đánh ra.
Cốc! Cốc! Cốc!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một bức tượng Phật Tổ vàng kim sáng lấp lánh, khuôn mặt trang nghiêm trịnh trong, ánh mắt hàm chứa Phật Pháp thiên uy to lớn, hai bàn tay lớn chắp lại, một tiếng "A Di Đà Phật", cứ mỗi chứ rơi xuống, lại hàm chứa sức mạnh cường đại, nặng nề đánh về phía kẻ địch trước mặt.
Cơ thể Giát Giát từ trên cao giáng xuống, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sát khí, lật tay, mõ Phật Duyên lập †ức xuất hiện.
Nếu so sánh, trong chiến trường sơn cốc Kiếm Tông, những trận chiến cấp bậc khác của Ma Môn không hê chiếm được thế thượng phong áp đảo, thậm chí, khi đối mặt với công kích mạnh mẽ của Kiếm Tông, còn hơi lực bất tòng tâm! Liên tục bị đánh lui.
Soạt soạt soạtI
Âm! Âm! Ầm!
Liên tục gõ xuống mấy cái.
- Phật Tổ Kim Thân!
Kinh lôi đầy trời đã trở thành giai điệu chính trên sơn cốc Kiếm Tông, cùng với đó là những nốt nhạc tử vong.
Đối thủ của cậu ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi liên tục phun ra, giữa bầu trời xuất hiện những vệt máu có thể nhìn thấy rõ.
Công kích ẩn chứa chú ấn Phật môn.
Gã kia âm ầm bay đi, nặng nề nện lên bức tường đá của sơn cốc khuấy lên một làn khói đặc, lan ra khắp trời. - Đại Nhật Như Lai Phật Chú!
Dường như từng đợt Phật quang từ trên trời phủ xuống, bao phủ đỉnh đầu cường giả Ma Môn kia, trong khoảnh khắc, một tiếng hét thảm vang vọng khắp bầu trời sơn cốc Kiếm Tông.
- Khốn Thú Chi Đấu!
Phách Lôi Chí Tôn lập tức cảm nhận được Phật quang xâm nhập, sau khi hừ lạnh một tiếng, trên người lan tràn một đợt ánh sáng lôi điện, ngăn cản sự xâm nhập của Phật Môn Thanh Âm Chú bên ngoài cơ thể.
- Muốn liều mạng à?
- Phật Môn Thanh Tâm Chúi
Sức mạnh hủy diệt đỉnh phong khủng bố như vậy đánh ra mà vẫn chưa phải thực lực mạnh nhất của Phách Lôi Chí Tôn? Cường giả trong Chí Tôn Thánh Bảng rốt cuộc kinh khủng đến thế nào?
Vẻ mặt hòa thượng Giát Giát không thay đổi, hừ lạnh một tiếng, chợt nhướn mắt, nhìn về phía chiến trường trên cao. Lúc này sau khi Tuyết Kiều nhanh chóng ăn một viên linh đan đã một lần nữa bước vào trận chiến. Vì với sức mạnh của ba người Tổ Thần căn bản không thể nào ngăn cản được công kích của Phách Lôi Chí Tôn.
Phách Lôi Chí Tôn cười khinh miệt, không hê che giấu âm thanh của mình, để nó truyền khắp sơn cốc, chấn động tâm thần toàn bộ người của Kiếm Tông.
- Ta thật sự rất hiếu kỳ, Tông chủ chí tôn của các người rốt cuộc hèn nhát đến mức nào?
Đều là Kim Tiên Đại viên mãn, lúc này Tuyết Kiêu cảm thấy mình cách Phách Lôi Chí Tôn không chỉ ngàn dặm.
Bóng dáng hòa thượng Giát Giát lao đến, mõ Phật duyên tản ra Phật quang trang nghiêm. Tiếng mõ gõ cốc cốc cốc, ngay lập tức, ánh sáng Phật môn bao phủ trên đầu Phách Lôi Chí Tôn đang kịch chiến.
Khuôn mặt Phách Lôi Chí Tôn cười khinh miệt.
- Ta còn chưa sử dụng đến sức mạnh thật sự đâu.
Lời vừa dứt, trong lòng mọi người không khỏi chấn động mãnh liệt.
Đồng thời, mười ngón tay cử động, kinh lôi không ngừng đánh xuống, tấn công bốn người Tuyết Kiều.
Ánh mắt Tuyết Kiều lạnh lùng nhìn Phách Lôi Chí Tôn, không nói câu gì, lòng bàn tay đột nhiên hiện lên hình băng tuyết. Cả bầu trời đột nhiên bị đóng băng, khí tức lạnh lẽo như tuyết tràn ra từ người Tuyết Kiều, chấn động trời xanh.
- Truyền thừa giả Tuyết Thần, đáng lẽ cô nên suy nghĩ lời đề nghị của ta mới đúng.
Vẻ mặt Phách Lôi Chí Tôn nở nụ cười dữ tợn, ánh mắt khinh miệt bốn người, tùy ý cười.
- Nhìn thấy cả Kiếm Tông rơi vào tình cảnh này, thân là Tông chủ, vậy mà vẫn tiếp tục làm rùa đen rụt đầu! Rùa đen rụt đầu! Haha.
Phách Lôi Chí Tôn tùy ý cười điên cuồng.
Vẻ mặt Tiêu Tiên nhân hờ hững liếc nhìn Phách Lôi Chí Tôn.
- Mày có nói nhiều bao nhiêu thì chẳng qua cũng chỉ muốn ép được Tông chủ chí tôn của chúng tao ra ngoài, sau đó lấy được Bổ Thiên Thạch trong tay cậu ấy thôi. Tao nói cho mày biết, mày nằm mơ tiếp đi.
Lời vừa dứt, ánh mắt ác liệt của Phách Lôi Chí Tôn nhìn về phía Tiêu Tiên nhân, một lúc sau, đột nhiên ngẩng đầu lên cười điên cuồng, âm thanh chói tai lập tức quét khắp sơn cốc đang kịch chiến. Ngay tức khắc, người của hai bên đều không chịu được làn sóng năng lượng này ngã ngay xuống vũng máu. Một lát sau, Phách Lôi Chí Tôn thu lại nụ cười, ánh mắt ẩn chứa điện quang vô tận bao trùm khắp nơi.
- Tông chủ Kiếm Tông!
Bốn chữ như sấm sét đột nhiên vang lên, vang vọng tám hướng, đánh ra bốn phía.
Cả sơn cốc đều quanh quẩn âm thanh của gã.
- AII
Trong lòng như núi lửa đang phun trào.
Hắn không cam lòng!
Cơ thể run rẩy cực độ, đôi mắt trợn to.
Ngay lúc này, trong thế giới "Thượng cổ hồng hoang”, cơ thể Tiêu Dương không thể động đậy, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía màn hình, đôi mắt bắn ra tia phẫn nộ như sắp phát điên.
Âm thanh mang theo khí tức nghiêm trang như tuyên phán, không ngừng vang vọng trong sơn cốc Kiếm Tông.
Như có lưỡi hái tử thân đang đặt trên cổ.
- Có bản lĩnh thì giết chúng tôi đi, nói nhiều như vậy có ích gì?
Ánh mắt Tuyết Kiều lạnh lẽo nhìn Phách Lôi Chí Tôn, giọng nói đột nhiên kịch liệt hơn.
- Người Kiếm Tông không sợ chết!
- Giết mail
Lúc này, trong cuộc chiến sơn cốc Kiếm Tông, tất cả đệ tử Kiếm Tông cũng ra sức gào lên, đôi mắt ẩn chứa tia kiên quyết.
Không hề sợ chết!
Nhưng dường như Phách Lôi Chí Tôn không hề nghe thấy những âm thanh này, mười ngón tay phất lên, lôi điện đánh về phía mười người trước mặt với những thủ pháp kỳ lạ, những tiếng âm ầm đồng thời vang lên.
- Mười!
Giống như gió lạnh phủ đến, mang theo cảm giác sắc nhọn như đao phong bao trùm tâm thần tất cả mọi người.
Giọng nói chấn động linh hồn, ẩn chứa khí tức tập kích mãnh liệt.
- Sau mười tiếng đếm, nếu ngươi còn không xuất hiện, vậy thì, cứ chờ mà nhặt xác tất cả những người của Kiếm Tông đi!
- Bổn Chí tốn hết nhẫn nại được rồi! Ta hạn cho ngươi trong mười tiếng đếm!
Giọng Phách Lôi Chí Tôn cất lên, vang vọng tám hướng, chấn động mạnh.
- Rùa đen rụt đầu! Tên bất lực!
Tiêu Dương không thể kiềm nén được hét lớn, đôi mắt đỏ như máu.
- Tà mail
Giọng nói như muốn cắn nát hai chữ này, đôi mắt điên cuồng nhìn chằm chằm Phách Lôi Chí Tôn trên màn hình, yết hâu không ngừng gầm gừ những tiếng trâm thấp.
Nếu không phải trước khi rời đi Ma Huyền Thần Quy đã phong bế huyệt vị của hắn, làm hắn không thể nhúc nhích, lúc này, chắc chắn Tiêu Dương sẽ bất chấp tất cả lao ra ngoài.
Hắn thà cùng các huynh đệ sánh vai tác chiến mà chết, cũng không muốn tham sống sợ chết.
Điều này chính là sự dày vò đau đớn nhất đối với hắn!
- Chín!
Giọng nói lạnh lùng truyền vào tai Tiêu Dương. Giống như đồng hồ đếm ngược của chết chóc, trên bầu trời bao trùm khí tức tử vong.
Trên màn hình, trong lòng các đệ tử Kiếm Tông dường như cũng có sự cảm ứng thần kỳ, dường như biết mình sắp gặp phải công kích mang tính hủy diệt, lúc này đều điên cuồng bộc phát uy lực cực mạnh, bất chấp tất cả điên cuồng tấn công kẻ địch, thậm chí không tiếc đồng quy vu tận cùng kẻ địch.
Vụt! Vụt! Vụt!
Từng thanh thần kiếm mang theo ý chí tử thần đánh ra, tập hợp thành khí tức tử vong, đâm thẳng vào cường giả Ma Môn.
Giết người ngoài ngàn dặm!
Cơ thể Thái tử Dịch Hàn giữa không trung hơi lảo đảo, vội ăn một viên linh đan.
Tiên thuật kinh hãi thế tục như vậy, mỗi lần kéo cung đều phải hao phí rất nhiều Tiên Linh khí. Hôm nay Thái tử Dịch Hàn đã dùng hết sức để bắn tên, ra tay liên tiếp, dĩ nhiên sức lực bị hao phí cũng vượt quá sự chịu đựng của cơ thể.
Nghỉ ngơi một chút, Thái tử Dịch Hàn lại chậm rãi giơ thần cung thượng cổ trong tay lên, thần tiễn, lần này đã nhắm chuẩn Phách Lôi Chí Tôn.
- Tám!
Trong sơn cốc lại vang lên giọng của Phách Lôi Chí Tôn.
- Tà Thân Nhất Thiểm Kinh Thiên Địal
Tà Thần La Thiên!
Tà Thần ma kiếm trong tay lúc này đột nhiên phát sáng, chém xuống một trong mười chiến tướng giữa bầu trời. La Thiên cơ thể cao lớn, hai mắt huyết sắc ẩn chứa sát khí cuồn cuộn, phất Tà Thần ma kiếm trong tay, bay về phía Phách Lôi Chí Tôn nhanh như sao băng.
Âm ầm ầm!
Hòa thượng Giát Giát thu lại Phật Tượng Kim Thân, hai tay nắm chặt Kim Cương Hàng Ma trượng, đánh lui kẻ địch trước mắt, vung Kim Cương Hàng Ma trượng, lao nhanh đi, ra sức công kích về phía Phách Lôi Chí Tôn.
Trong lúc nhất thời, mọi người gần như đều rút thân đi tấn công về phía Phách Lôi Chí Tôn.
Bởi vì tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức kinh khủng mang tính chất hủy diệt trên người Phách Lôi Chí Tôn.
Cố gắng ngăn cản sát khí phát động cuối cùng của Phách Lôi Chí Tôn.
Còn giọng nói của Phách Lôi Chí Tôn vẫn bình tĩnh vang lên, mỗi một chữ như xuyên qua màng nhĩ, đánh vào linh hồn, khiến tâm thần người ta run rẩy kịch liệt.
- Năm!
- Bốn! Đôi mắt ác liệt của Phách Lôi Chí Tôn nhìn xung quanh. Ngay lúc này, các cường giả đỉnh phong của Kiếm Tông đều vây công Phách Lôi Chí Tôn, bao gồm cả nhóm sáu đại đỉnh phong Tuyết Kiêu!
Đây chính là sức mạnh công kích mạnh nhất mà Kiếm Tông có thể tạo ra trong thời gian ngắn.
Những người còn lại đều đang trong vòng chiến khác. Dù sao cường giả đỉnh phong cấp bậc Kim Tiên của Ma Môn cũng đang tụ tập trong sơn cốc Kiếm Tông, vẫn phải có người đi đối phó.
- Ba tiếng đếm cuối cùng.
Phách Lôi Chí Tôn nghiến từng câu từng chữ, đánh vào linh hồn Tiêu Dương trong thế giới "Thượng cổ hồng hoang".
Tiêu Dương cảm thấy trái tim mình sắp bị cắn nát, hắn không nhắm mắt mà cứ trừng to mắt, nhìn về phía trước, nhìn Phách Lôi Chí Tôn, ánh mắt tràn ngập thù hận.