Chương 1517: Bại
Chương 1517: BạiChương 1517: Bại
Căn bản không cần ai phải nhắc nhở, Ma Huyền Thần Quy cũng hiểu rất rõ tâm quan trọng của truyền thừa Long Thần.
Cuộc chiến Thần Ma, đến thời khắc quyết chiến cuối cùng, nếu phe Chư Thần có thân truyền giả của Long Thần đại nhân tọa trấn, chắc chắn sẽ có cơ hội rất lớn thay đổi càn khôn. Ngược lại, trong thế lực chư thân sẽ không có ai địch nổi Ma Chủ và Xích Lượng Thiên!
Nhưng Ma Huyền Thần Quy cũng nghĩ đến thế cục lúc này. Mình rời đi sẽ làm phe Kiếm Tông mất đi một đại tướng, thực lực của Kiếm Tông sẽ giảm. Trận chiến hôm nay, mỗi một phần sức mạnh đều vô cùng quan trọng.
Nhưng lão không thể để ý quá nhiều.
Lão căn bản không thể nào bình tĩnh cân nhắc hết thảy. Xung quanh là những tiếng kêu thảm thiết rung động trời đất. Cuộc chiến càng lúc càng kịch liệt, hai bên đều không chịu thối lui, quyết chiến sinh tử. Dưới sự thúc giục của Tiêu Tiên nhân và Tổ Thần, Ma Huyền Thần Quy xoay người rời đi.
Mặc dù Phách Lôi Chí Tôn chú ý thấy Ma Huyền Thần Quy rời đi, khẽ cau mày một chút, nhưng cũng lập tức không để ý tới, vì thực lực truyền thừa giả Tuyết Thần trước mắt vượt quá sự tưởng tượng của gã. Thực sự Phách Lôi Chí Tôn không ngờ, Tuyết Kiều cũng đã đột phá Kim Tiên đại viên mãn. Trong tư liệu Ma Chủ đại nhân đưa cho gã, rõ ràng Tuyết Kiều mới chỉ là Kim Tiên hậu kỳ, mặc dù gần đến đại viên mãn, nhưng giữa Kim Tiên hậu kỳ và đại viên mãn, cho dù chỉ chênh lệch một chút, nhưng cũng phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể đột phá được.
Chẳng lẽ cô ta đã gặp kỳ ngộ gì ở Địa Cầu?
Trong đầu Phách Lôi Chí Tôn nghĩ đến bảy người cùng xuất hiện với Tuyết Kiều, ai nấy đều là những thanh niên trẻ tuổi có sức mạnh đỉnh phong, trong mắt bất giác lóe lên tia nóng bỏng. Chắc chắn có nguyên nhân gì đó! Có lẽ, đây là là kỳ ngộ để mình có thể bước chân vào Thánh Cảnh! Phách Lôi Chí Tôn nín thở, trong lòng không át được sự phấn chấn. Cho dù như thế nào, chắc chắn cũng phải tìm hiểu được nguyên nhân.
Phách Lôi Chí Tôn thực sự dốc sức áp chế Tuyết Kiều, nhưng không cách nào lập tức đánh bại cô.
Lão thuận theo khí tức Tiêu Dương mà lao đến.
- Được, tôi nói. Ông nằm mơ cũng đừng mong biết được.
Ma Huyền Thần Quy bước vào thế giới "Thượng cổ hồng hoang”.
Phách Lôi Chí Tôn đi thẳng vào vấn đề.
Ma Huyền Thần Quy bước đến bên cạnh Tiêu Dương, nâng Tiêu Dương dậy, tay nhanh như gió, lập tức giải huyệt vị trên người Tiêu Dương.
Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng thực lực của Tuyết Kiêu vẫn không đáng để Phách Lôi Chí Tôn coi trọng. Một đứa con gái vừa mới bước vào Kim Tiên đại viên mãn, muốn địch lại mình, một Thánh Bảng Chí Tôn sớm đã đột phá Kim Tiên đại viên mãn vô số năm, thực sự là si tâm vọng tưởng.
Lúc Ma Huyền Thần Quy nhìn thấy Tiêu Dương, Tiêu Dương đang ngã trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm chiến trường sơn cốc đang hiện ra trên màn hình, ánh mắt bắn ra tia máu, cuồng nộ, không cam lòng, mong chờ.
Nghe vậy, Tuyết Kiêu ngẩn ra, chợt hiểu rõ ý đồ của Phách Lôi Chí Tôn, khóe miệng nở nụ cười châm chọc.
- Truyền thừa giả Tuyết Thần, nói ta biết ngươi gặp kỳ ngộ gì ở Địa Cầu có lẽ hôm nay bổn Chí Tôn ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Trong vòng chiến khác của sơn cốc Kiếm Tông, các cường giả hòa thượng Giát Giát đã tham chiến, sức mạnh của Kiếm Tông đột nhiên gia tăng, ngay lập tức đã đủ đẳng cấp để chống lại Ma Môn chính diện, thậm chí còn vững vàng chèn ép trên một bậc, vừa vặn trái ngược với bên Phách Lôi Chí Tôn! Đặc biệt là bị các cường giả cố ý ngăn chặn, không ai có thể quấy nhiễu được Thái tử Dịch Hàn. Thái tử Dịch Hàn bắn liền một lúc hơn mười mũi tên, cướp đoạt không ít tính mạng của người Ma Môn, cho đến khi nội khí bản thân hơi không chống đỡ được nữa mới dừng lại, nhanh chóng uống một viên linh đan rồi đứng tại chỗ nghỉ ngơi.
- Chủ nhân!
Đôi mắt Phách Lôi Chí Tôn vốn đang lộ vẻ mong chờ, lúc này ánh mắt lập tức lóe lên tia uất hận, tức giận hừ một tiếng. Gã phất tay một cái, những bông tuyết đầy trời lập tức vỡ nát, khí thế mạnh mẽ khuấy động gió mây, uy thế kinh trời.
Ma Huyền Thần Quy quýnh lên, bóng dáng nhanh chóng lao ra, chặn đường Tiêu Dương, sốt ruột nói.
- Chủ nhân.
Tiêu Dương gần như xông ra ngoài ngay lập tức.
- Tránh ral
- Chẳng lẽ tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn các huynh đệ Kiếm Tông hy sinh mà không chút động lòng sao? Tôi không làm được, tôi thật sự không thể làm như không nhìn thấy gì
Giọng nói như sấm sét vang lên, nổ tung trong đầu Tiêu Dương!
- Ông bảo tôi làm sao mà bình tĩnh được!
Chết không nhắm mắt!
- Chủ nhân! Người bình tĩnh lại, không thể kích động!
Trong lòng chấn động mãnh liệt.
Chỉ chốc lát, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía màn hình, vừa lúc nhìn thấy một đệ tử Kiếm Tông đang ở trước mắt hắn, bị một gã Ma Môn dùng lợi khí sắc bén chém qua yết hầu, máu tươi phun ra, nguộm đỏ không gian.
Đôi mắt Tiêu Dương trợn to, cố nén dòng lệ sắp tuôn ra nơi vành mắt.
Dường như Tiêu Dương không thể át chế được tức giận tràn ngập trong lòng, rống to lên lao ra ngoài, mắt trợn to như muốn nứt ra.
Cơ thể Tiêu Dương cứng ngắc, như bị sét đánh, không thể nào nhúc nhích, trong lòng như cuộn trào.
Giọng của Ma Huyền Thần Quy không ngừng chấn động trong đầu hắn, mãi vẫn chưa thể tiêu tan.
Chết không nhắm mắt!
Cảm xúc của Tiêu Dương vô cùng kích động, rít lên.
- Nếu như giờ người ra ngoài, như vậy thì tất cả sự cố gắng của họ chẳng phải đều uổng phí sao? Chẳng lẽ người muốn các huynh đệ đã chết cũng không thể nhắm mắt sao?
- Chủ nhân, người có biết, Tiêu Tiên nhân, Tổ Thần, từng đệ tử Kiếm Tông, bọn họ thề chết lao ra là vì cái gì? Chính là vì người! Vì có thể để cho người thuận lợi tiếp nhận truyên thừa của Long Thần đại nhân, nhận được sức mạnh lớn hơn, quay về tru sát tà mail Cơ thể Ma Huyền Thần Quy chắn ngang trước mặt Tiêu Dương, như muốn dựng bức tường chặn đường đi của Tiêu Dương, mặc cho Tiêu Dương gào rít, cơ thể Ma Huyền Thần Quy vẫn không lùi ra sau nửa bước. Một lát sau, lão mới chậm rãi mở miệng.
- Nếu như tôi có thể tiếp nhận truyền thừa Long Thần thành công, quay về đây, nhìn thi thể đầy trên mặt đất. Huynh đệ của tôi, người thân của tôi, người yêu của tôi, từng người một đều đã chết hết. Vậy thì, cho dù tôi thiên hạ vô địch thì có ích gì?
Giọng Tiêu Dương khàn khàn nói.
- Tôi thà chết cùng họ còn hơn!
- Chủ nhân!
Tâm thần Ma Huyền Thần Quy chấn động mãnh liệt.
- Ma Huyền, ông tự hỏi trái tim mình đi, nếu chúng ta cứ rời đi như vậy, ông có hối hận không?
Mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm Ma Huyền Thần Quy.
Lời vừa dứt, đôi mắt Ma Huyền Thần Quy đột nhiên mở to hơn, khuôn mặt không khỏi giật giật.
Kiếm Tông xuất kích, thề chết với Ma Môn, trận hỏa chiến này là vì mình!
Tuyết Kiều cảm thấy trên người mình như đang cõng cả bầu trời, một năng lượng nặng nề hùng hậu đang ép xuống, khiến cô gần như không thể hít thở.
Lôi điện kinh trời, phát ra khí thế hung mãnh.
Hoa tuyết đầy trời bay tán loạn, mỗi một đóa hoa tuyết bay lên đều bị lôi điện vô cùng ác liệt bổ trúng ngay tức khắc, chúng lập tức biến thành bột phấn, tung bay khắp đất trời, hoa nở hoa rơi, rơi lả tả rồi héo tàn.
Bịch! Bịch! BịchI
Ma Huyền Thần Quy quay trở lại, bọn họ gần như đã có thể đoán được nguyên nhân. Nếu đã như vậy, có nói thêm nhiều cũng vô nghĩa, chi bằng dốc toàn sức lực, cùng chém giết Ma Môn!
Một lúc sau, ba người gần như ra tay cùng lúc, dùng tư thái ác liệt đánh về phía kẻ địch nơi xa.
Vẻ mặt Ma Huyền Thần Quy đau khổ lắc đầu.
- Chủ nhân, người yên tâm. Giờ tôi sẽ không rời đi. Tôi sẽ quay lại giết địch. Nhưng tôi cam đoan, cho dù tôi có phải dùng hết hơi thở cuối cùng, cũng sẽ giúp chủ nhân mở ra thông đạo đến Vạn Kiếm Linh Hà rồi mới chết. Giờ, tôi phải đi giết địch!
Lời vừa dứt, Ma Huyền Thần Quy liền xoay người, mặc cho Tiêu Dương ở phía sau la gọi, lập tức biến mất ở phía xa.
Lão phải ra ngoài, cho đến khi chỉ còn một hơi thở cuối cùng mới quay về, đưa Tiêu Dương đến nơi nhận truyền thừa Long Thần trong Vạn Kiếm Linh Hà.
Cho dù thế nào, quyết định cuối cùng của Ma Huyền Thần Quy vẫn giống với đám Tiêu Tiên nhân, sẽ không để cho Tiêu Dương ra ngoài mạo hiểm vào lúc này.
Âm thanh chiến đấu trong sơn cốc Kiếm Tông vẫn vang vọng, âm thanh chấn động trời đất, khiến huyết dịch của vô số người sôi trào, dốc hết sức lực, cùng kịch chiến dây dưa với địch, liều mạng chém giết, sát ý đầy trời.
Ma Huyền Thần Quy đột nhiên xuất hiện, sức mạnh bá đạo ác liệt bổ về phía người của Ma Môn, mấy bóng dáng lập tức ngã xuống vũng máu. Cả một đường lao đi, trong nháy mắt, Ma Huyền Thần Quy đã nhanh chóng vọt đến bên cạnh Tiêu Tiên nhân và Tổ Thần.
Ba người nhìn nhau, vẻ mặt đều vô cùng lạnh lùng.
Ma Huyền Thần Quy không lên tiếng, hai người cũng không mở miệng hỏi.
- Cho dù ông có cưỡng ép đưa tôi đến Vạn Kiếm Linh Hà, chắc chắn tôi cũng sẽ không tiếp nhận truyền thừa của Long Thần đại nhân!
Vẻ mặt Tiêu Dương biến đổi, chợt tức giận nói.
- Ma Huyền! Ông!
Âm thanh này vang lên trong đầu Ma Huyền Thần Quy. Trong chốc lát, Ma Huyền Thần Quy nhắm chặt mắt hít sâu một hơi, đôi mắt mở to, nhìn Tiêu Dương, đột nhiên ra tay nhanh như gió, một lần nữa phong bế huyệt vị trên người Tiêu Dương.
Nếu đi, sẽ hối hận không?
Nếu mình không đột nhiên xuất hiện, đệ tử Kiếm Tông hoàn toàn có thể bình yên chờ trong thế giới "Thượng cổ hồng hoang", mặc cho Ma Môn đào ba thước, cũng chắc chắn không thể tìm ra được thế giới "Thượng cổ hồng hoang". Nhưng vì mình rơi vào nguy hiểm, nên mới làm phiền cả Kiếm Tông.
- Cô không phải đối thủ của ta!
Đột nhiên, lời tuyên phán kiêu ngạo của Phách Lôi Chí Tôn vang lên. Lúc này, cả Kiếm Tông như bị lôi quang vô tận bao phủ, không khí ngay lập tức trở nên vô cùng áp lực. Dấu vết tia chớp giữa hàng mày Phách Lôi Chí Tôn lóe lên, đột nhiên một trận lôi điện màu đen bạo phát.
Dày đặc lạnh băng!
Khí tức tử vong vô cùng kinh khủng bao trùm lấy Tuyết Kiều.
Lúc này, Tuyết Kiều cảm thấy áp lực trước mắt tăng lên, vẻ mặt lập tức thay đổi, cơ thể liên tiếp lui ra sau.
Sức mạnh của làn sóng công kích của Phách Lôi Chí Tôn lần này tăng lên với tốc độ cực nhanh, Tuyết Kiều căn bản chưa hề có bất kỳ chuẩn bị tâm lý gì chứ đừng nói đến việc ngăn cản đề phòng. Lôi điện màu đen như linh xà khạc ra những quang mang huyết sắc dày đặc.
Soạt! Soạt! SoạtI
Lôi điện màu đen đầy trời từ khắp nơi đánh đến.
Những hoa tuyết vỡ tan, rơi đầy mặt đất.
Âm ầm ầm!
Phòng ngự trên người Tuyết Kiều bị đòn tấn công cực kỳ kinh khủng liên tiếp đánh xuống!
Cơ thể Tuyết Kiều bị đánh lui ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra giữa bầu trời.
Lại một đạo lôi điện đánh xuống, Tuyết Kiều lại phun ra một ngụm máu tươi.
Thất bại đã định!