Chương 1523: Phản công bắt đầu
Chương 1523: Phản công bắt đầuChương 1523: Phản công bắt đầu
- Tôi mới là chí tôn
Giọng nói âm ầm như sấm điếc tai, gõ vang trái tim mọi người Kiếm Tông trong thung lũng, giống như tạo nên sóng to gió lớn trong nội tâm mọi người. Ánh mắt bọn họ mở lớn tới cực hạn, nhìn chằm chằm vào người mặc bộ áo trắng như tuyết chói mắt giữa không trung, tung bay theo gió, tiêu sái cường đại, tay câm chiếc Thôn Thiên Oản tỏa thần quang, lan tràn ra hơi thở chí tôn lạ thường vô cùng.
Hắn mới là chí tôn!
Đôi mắt chấn động mãnh liệt, cho dù trong lòng như có sóng gió ngập trời nhưng toàn trường lại vô cùng yên tĩnh.
Bọn họ cũng như ngừng thở, cảm thấy đây như một giấc mơ.
Không ai dám tin tưởng rằng Phách Lôi chí tôn lại bị cắn nuốt như vậy. Trận chiến lúc trước, Kiếm Tông tập hơn tất cả cường giả, đánh một trận hết sức vẫn không thể rung chuyển Phách Lôi chí tôn mảy may. Một cường giả tuyệt thế như vậy, không ngờ lại bị một cái bát cắn nuốt mất, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Rất nhiều ánh mắt rơi vào Thôn Thiên Oản trong lòng bàn tay Tiêu Dương, cảm thụ thần quang mờ mờ, tâm lý không tự chủ được, dâng lên cảm giác e ngại mãnh liệt. Chuyện khó tin như vậy lại xảy ra trước mắt, khiến kẻ khác bị kích thích khó lòng thừa nhận nổi...
Rất lâu cũng không thể khôi phục bình tĩnh.
Bởi Phách Lôi chí tôn biến mất, cán cân giữa hai bên liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất ngay, thế cục hoàn toàn thay đổi! Thế lực Ma môn lúc trước sở dĩ có thể chiếm ưu thế hoàn toàn là bởi một mình Phách Lôi chí tôn đã áp chế rất nhiều lực lượng đỉnh cao của Kiếm Tông. Có thể nói hoàn toàn là một đòn của y đã phá hủy Kiếm Tông!
- Phách Lôi chí tôn... Đi đâu rồi?
Giọng nói thần thánh bá đạo ầm ầm vang lên, trong khoảnh khắc đã rung động linh hồn tất cả mọi người Kiếm Tông. Máu huyết bọn họ sôi trào trong nháy mắt, đôi mắt bùng lên sát khí dày đặc, dâng lên tận trời cao. Chiến ý của mọi người nổi lên tới cực hạn rồi. Không ít người lau mạnh máu tươi trên mặt, mắt lộ vẻ hung ác.
Khi sát khí của Kiếm Tông bùng lên ngập trời, đôi mắt đám người Ma môn cũng lộ vẻ bối rối, mặt tái đi, bước chân lui về phía sau theo tiềm thức, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh như băng, không kìm nổi run lên.
- Kẻ xâm phạm Kiếm Tông ta, dù xa cũng phải giết chết!
Bóng dáng Tiêu Tiên Nhân vọt lên, giống như mang ý nghĩa phản công. Trong phút chốc, các cường giả Kiếm Tông đều nhảy lên, hình thành xu thế bủa vây Ma môn.
Trong thung lũng Kiếm Tông, một cơn gió lạnh nổi lên. Mái tóc đen tung bay, sắc mặt lạnh lo như đao, chậm rãi nhìn rất nhiều tà ma phía trước...
- Không có khả năng! Chỉ dựa vào một cái bát mà có thể cắn nuốt Phách Lôi chí tôn. Tuyệt đối không có khả năng!
Không kẻ nào dám xâm phạm!
Thần quang lóe lên. Mà thế cục hôm nay đã thay đổi ngược lại rồi!
Nhưng Tiêu Dương trong phút chốc đã giải quyết Phách Lôi chí tôn rồi.
Bốn phương tám hướng, đội quân mãnh thú thượng cổ rống giận âm ầm, khí hung sát tràn ngập bầu trời.
Hiển nhiên Tiêu Tiên Nhân không lãng phí cơ hội tuyệt hảo mà Tiêu Dương sáng tạo ra này.
Khuôn mặt tất cả mọi người Ma môn đều lộ vẻ khó tin, lắc đầu quầy quậy, lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh từ bao giờ.
Ngay lúc này, đôi mắt của Tiêu Tiên Nhân vẫn còn không che dấu nổi vẻ vui mừng và khó tin. Vốn ông tưởng rằng Tiêu Dương nhất thời xúc động mà chạy lại, thậm chí đã sớm chuẩn bị tinh thần thê cứu Tiêu Dương ra khỏi tay Phách Lôi chí tôn, không tiếc bất cứ giá nào.
Tiêu Tiên Nhân công kích mở màn cho cuộc phản công của Kiếm Tông.
Dường như muốn bộc lộ hết cảm giác bất lực, buồn bực trong trận chiến trước đó, Tiêu Tiên Nhân bộc phát hoàn toàn, đánh cho gã chiến tướng kia bay một hơi hơn trăm thước, máu tươi phun thành vòi...
Sau khi Phách Lôi chí tôn biến mất, tồn tại Kim Tiên đại viên mãn duy nhất trên cả chiến trường chính là Tuyết Kiều. Cho dù cô đã bị thương dưới công kích của Phách Lôi chí tôn nhưng Kiếm Tông có được đan dược chữa thương tốt nhất trên đời. Sau khi ăn linh đan, vết thương của Tuyết Kiêu đã khôi phục bảy tám phần. Với sự chênh lệch quá lớn của Kim Tiên hậu kỳ và Kim Tiên đại viên mãn, Tuyết Kiều muốn phát động công kích, quả thực là một trận giết chóc mang tính áp đảo...
Một tiếng huýt sáo dài mãnh liệt, rung động màng tai vang khắp bầu trời bao la. Trong khoảnh khắc, một chưởng ấn màu vàng rất lớn đã âm ầm bổ về một trong mười gã chiến tướng gần nhất của Ma môn. Mười chiến tướng kia còn chưa kịp bừng tỉnh đã cảm nhận thấy hơi thở nguy hiểm tới cực độ phủ xuống trước mắt... Tiêu Tiên Nhân vẫn luôn bị Phách Lôi chí tôn quấn lấy. Thực lực của ông với Phách Lôi chí tôn có chênh lệch quá lớn nên mọi người không cảm nhận được sự mạnh mẽ của ông. Hiện giờ đã không còn Phách Lôi chí tôn uy hiếp, Tiêu Tiên Nhân bộc phát ra hết sức, tấn công khiến trời đất biến đổi.
Bóng dáng Tuyết Kiêu nhoáng lên, vọt như nhanh như chớp, trong nháy mắt đã tiến vào trong chiến trường.
- Xuất kích đi, huynh đệ Kiếm Tông!
Đến bước đường cùng, liều mạng né tránh.
Một bóng người cố gắng lui về phía sau bỏ chạy, đúng là Thu Hàn Tiên Tử của Đao Tông. Trong trận đánh với Tổ Thần, Thu Hàn Tiên Tử vận dụng Thu Thủy Đao Bí, tạm thời mất đi lực công kích, vẫn đang điều tức, đến nay mới miễn cưỡng khôi phục. Nhưng trước mắt ả lúc này rõ ràng là Tuyết Kiều có thực lực còn trên cả Tổ Thân.
Vù và...
Âm ầm ầm!
Tuyết Kiều hôm nay không có bất cứ sự nương tay nào.
Cô chính mắt chứng kiến Phách Lôi chí tôn giết hại đệ tử Kiếm Tông tàn khốc tới đâu. Cô cũng chứng mắt thấy tà ma tàn phá nhân gian thế nào.
Đối với tà ma chỉ có chém giết.
- Giết!
Nhưng đó là dưới tình huống Tuyết Kiều chưa ra tay. Giống như gặp phải trời đất sụp đổ, giờ khắc này khuôn mặt đám người Ma môn đều lộ vẻ kinh hãi, ra sức tổ chức thế công, ngăn cản phản kích của Kiếm Tông. Cuối cùng bọn họ tập hợp được mười chiến tướng dưới trướng Phách Lôi chí tôn và Hộ Long thế gia Viêm Hoàng, nhanh chóng ổn định trận thế, ngăn cản thế công mạnh mẽ của người Kiếm Tông...
Đám người Kiếm Tông xuất kích, thế như chẻ tre, lực lượng nghiêng núi lật biển âm ầm nghiền ép xuống, chấn động đất trời.
Trên đỉnh đầu truyền tới cảm giác lạnh lẽo như băng. Một bông tuyết nhẹ nhàng dính lên khuôn mặt Thu Hàn Tiên Tử.
Trong phút chốc, tiếng ầm ầm như long trời lở đất vang lên.
Một tiếng hét thảm vang vọng trong thung lũng tràn ngập sương mù máu của Kiếm Tông. Trong tích tắc, khuôn mặt Thu Hàn Tiên Tử be bét máu thịt, tiếng kêu thảm thiết chói tai, vọt tới như tia chớp. Sự đau đớn của ả chỉ giằng co trong mấy giây, sau đó yết hầu liền bị cắt vỡ, thân thể ngã xuống rơi trên mặt đất đánh âm một tiếng.
Cuộc chiến báo thù bắt đầu!
Hoàn toàn là để báo thù!
Khuôn mặt Tiêu Dương lạnh lùng, chậm rãi liếc nhìn các nơi chiến đấu trên chiến trường, ánh mắt ẩn chứa sát ý vô cùng lạnh lẽo.
Trăm năm trước, chính là những tông môn này liên kết với thế lực Ma môn, xâm lấn quy mô lớn với Kiếm Tông, kết quả khiến Kiếm Tông bị diệt.
Trăm năm sau, lại chính các tông môn này liên kết với thế lực Ma môn càng mạnh hơn. Nhưng lịch sử sẽ không tái diễn. Lúc này Kiếm Tông tiến hành một cuộc chiến phản công toàn bộ, giờ phút này đang dùng tư thế bẻ gãy nghiền nát, quét ngang Ma môn trong thung lũng.
- Đao tông, phủ tông, Lưu Tinh tông...
Nói thông tục một chút, tên này không ngừng đánh lén rất vô sỉ.
Dường như đã trở thành một u linh tắm rửa trong Phật quang trên chiến trường.
Giết chóc một đường.
Hòa thượng Giát Giát đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, trong tay cầm mõ Phật Duyên, thân khoác Kim Thiền Cà Sa, giống như một cao tăng đắc đạo, tỏa ra ánh sáng Phật môn cường đại. Thân thể hắn chớp nhoáng lên, mỗi lần đều xuất hiện phía sau một cường giả Ma môn một cách quỷ dị, gõ mõ Phật Duyên cốc một cái. Chú âm Phật môn cường đại ầm ầm đánh thẳng vào linh hồn, phá hủy tinh thần của người Ma môn kia trước.
- Ha ha! Thoải mái quái
Không hề nương tay.
Đôi mắt tất cả mọi người Kiếm Tông đều bùng lên màu đỏ khi báo thù. Bọn họ đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi.
Chờ đợi đã trăm năm, đau khổ trăm năm, dày vò trăm năm rồi.
Hôm nay có thù báo thù, có oán báo oán.
Dường như cả chiến trường đã trở thành một cái máy xay thịt, máu thịt bay tán loạn, bắn tung xung quanh. Hoa tuyết ngập trời đóng băng cả vùng không gian này. Từng mũi tên lạnh như băng đâm thẳng vào trái tim.
Đôi mắt thái tử Dịch Hàn cũng tràn ngập hận ý báo thù.
Dịch gia bị diệt trong một đêm.
Nếu không phải có Kiếm Tông ra tay thì sợ rằng thân nhân hôm nay của Dịch gia còn đang bị chịu khổ sở dày vò tại trụ sở trong sa mạc của Ma môn...
Trong đầu hiện lên tất cả mọi việc người Dịch gia phải chịu, từng hình ảnh hóa thành những thanh kiếm sắc bén đâm về phía Ma môn.
Rơi xuống như tia chớp, thu hoạch từng tính mạng.
Thiên Hoàng Thần Kiếm tỏa sáng như ngọc trong thiên địa, mang theo kiếm ý ngập trời, bao phủ ập xuống.
Vù vù vùi
Sát khí tận trời, cuốn khắp trời cao.
- Hôm nay đến lúc các người trả nợ rồi!
Miệng Tiêu Dương lẩm nhẩm tên mấy tông môn này, ánh mắt ẩn chứa sông băng ngàn năm.
Vốn Ma môn đã hoàn toàn rơi vào thế thất bại, thỉnh thoảng lại có một mũi tên lạnh từ trên trời giáng xuống, khiến tâm thần bọn họ kinh hãi, giờ lại có một tên hòa thượng đầu trọc cầm mõ đi đập loạn xung quanh, khiến phòng tuyến của Ma môn bị phá hủy, sụp đổ liên tục...
Một trận phản công hoàn mỹ.
Cho đến giờ phút này, còn rất nhiều người trong Ma môn vẫn như mông du, vẻ mặt vô cùng mờ mịt. Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến căn bản tâm lý của bọn họ không thể thừa nhận nổi. Bởi vậy bọn họ vẫn chưa thể tin chuyện đang xảy ra trước mắt.
Nhất là nửa số mười chiến tướng còn lại càng không thể tiếp nhận được chuyện này.
Bọn họ là thân binh dưới trướng Phách Lôi chí tôn, hiểu rất rõ thực lực của Phách Lôi chí tôn.
Trên Địa Cầu, Phách Lôi chí tôn là vô địch. Người không thể suy sụp được.
- Nhất định là giả.
- Chí tôn đại nhân sẽ đi ra khỏi chiếc chén bể kia rất nhanh thôi. Tôi tin tưởng.
Ánh mắt liếc về phía chiếc chén bể phát ra thần quang trong tay người mặc áo trắng, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng đám người Ma môn giờ tập trung ở đó.
Nhưng hy vọng đó hư vô giống như ảo ảnh trên biển.
Từ thời khắc chiến đấu bắt đầu tới giờ, Ma môn từ từ lâm vào tuyệt cảnh. Cả quá trình, tông chủ Kiếm Tông cũng mang thần kiến ra chiến đấu rồi mà Thôn Thiên Oản vẫn chẳng có biến hóa chút nào.
Ý tuyệt vọng đã lan tràn ra...
Không thể địch nổi! Không thể ngăn cản nổi!
- Rút luiIII
Rốt cục, một tiếng rống to thất thanh rung động thiên địa.
Ma môn đã hoàn toàn thất bại.