Chương 1524: Hiến thắng lợi cho huynh đệ.
Chương 1524: Hiến thắng lợi cho huynh đệ.Chương 1524: Hiến thắng lợi cho huynh đệ.
Một tiếng rút lui hạ xuống có nghĩa là Ma môn không còn lòng ham chiến. Cùng với việc Kiếm Tông càng đánh càng hăng, người Ma môn đã sụp đổ hoàn toàn rồi, không còn tổ chức hữu hiệu nữa. Thân thể đám người liên tiếp lui vê phía sau, trên người nhuốm máu tươi, ánh mắt đầy sợ hãi, vẻ tuyệt vọng tràn ngập bầu trời, không thể đuổi đi nổi.
Trong tích tắc khi Ma môn sụp đổ, khí thế của Kiếm Tông cũng đã đạt đỉnh điểm.
Bỗng nhiên, thân điểu Thanh Loan xuất hiện, đôi cánh nhiều màu trang điểm trời cao. Vù một tiếng, một đám lửa phóng ra, nhiệt độ cực cao ập tới, cắn nuốt một bộ phận đệ tử Ma môn trong khoảnh khắc. Tiếng kêu thảm thiết xé rách không gian.
Rống rống rống!
Đội quân mãnh thú thượng cổ giờ khắc này bạo phát, thân hình cao lớn tạo thành một bức tướng nguy nga, ngăn cản đường đi của Ma môn. Hơi thở hung sát mang tính áp bức ập tới, khiến đám người Ma môn trợn mắt như muốn nứt.
Các loại công kích mang tính hủy diệt hoàn toàn bất đồng ập tới như mưa to gió lớn, khiến đôi mắt đám người Ma môn đã rơi vào tuyệt địa giờ lộ vẻ tuyệt vọng mãnh liệt, mắt trợn to, hoảng sợ vô cùng, thân thể ầm ầm bị chấn nát.
- Chết đi!
Tên công tử bột Bạch Húc Húc vung Kim Xoa, uy phong lẫm liệt. Đối thủ của gã bất ngờ lại là một cường giả Xoa Tông, giờ phút này ánh mắt hoảng sợ nhìn Kim Xoa trong tay công tử bột Bạch Húc Húc, khuôn mặt lóe lên vẻ không cam lòng mãnh liệt. Đây vốn là chí bảo truyền thừa nên thuộc về Xoa Tông.
Trên chiến trường, Diệp Tang đang chiến đấu khó phân thắng bại với một Kim Tiên Đao Tông. Trong thế lực Ma môn tại thung lũng này, trừ mười chiến tướng Ma môn, cường giả Kim Tiên nhiều nhất là từ Đao Tông thần bí, lúc này cũng không tránh khỏi vận mệnh mất mạng.
Rầm!II
Tên nhãi liếc nhìn thi thể cường giả Xoa Tông thủng lỗ chỗ vẻ không cam lòng, chợt xoay người nhảy vọt lên, nhanh chóng tìm đối thủ kế tiếp, phát động thế công mang tính hủy diệt.
Một giây tiếp theo, Kim Tiên Đao Tông còn chưa kịp phản ứng hoàn toàn thì Ngũ Hành Kiếm Ý đã phóng ra như tia chớp, không chút dấu hiệu báo trước.
Tên công tử bột cười hắc hắc, Kim Xoa trong tay đâm ra:
Ngũ Hành Thần Kiếm đột nhiên tấn công ác liệt, âm ầm nghiền ép tới, rung chuyển đất trời.
Gào thét điên cuồng lao tới.
Đao và kiếm va chạm kịch liệt, bùng lên tia lửa kinh thiên.
- Xem xoa của ta đây, giết! Thế nào mà chết nhanh thế.
- Xoa của ngươi còn kém lắm.
Ngũ Hành Thần Kiếm chợt nhoáng lên rồi biến mất. Mà bóng dáng Diệp Tang cũng biến mất theo.
Tia chớp lóe lên.
- Kiếm Ẩnl
Một cái đầu lâu bay thẳng lên trời cao, lướt theo một đường vòng cung quỷ dị rồi rơi phịch xuống mặt đất, không còn chút hơi thở.
Xoạt xoạt xoạt!
Thân hình Kim Tiên Đao Tông liên tục bại lui, phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt lập tức trợn to tròn Xoe.
Cường giả Kim Tiên Ma môn nhanh chóng rơi rụng như sao chổi, đều ngã xuống trong vũng máu. Nói về thực lực, bọn họ hợp lại đã là một thế lực đương thời ít có. Nhưng hôm nay sau khi mất đi đấu chí hoàn toàn, căn bản bọn họ không thể ứng đối được với lực trùng kích của Kiếm Tông khí thế đang như cầu vồng. Cả mười chiến tướng không ai may mắn thoát khỏi cái chết. Ngoài ra còn rất nhiều cường giả Hộ Long thế gia đều cũng bị chém giết.
Đối thủ của Tổ Thần, chết!
Trên bầu trời, áo trắng chói mắt vô cùng, chiếu rọi vào mi mắt đám người Ma môn, giống như một thanh thần kiếm cắm thẳng vào trái tim bọn họ.
Giết chóc nổi lên bốn phíal
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, một trận đánh hôm nay hoàn toàn thay đổi bởi một người xuất hiện.
Kim Tiên Đao Tông mất mạng!
Giết chóc không ngừng.
Đúng là vậy. Trong mắt mỗi người Kiếm Tông, địa vị của tông chủ chí tôn không thể nào rung chuyển nổi.
Tông chủ Kiếm Tông, hắn không phải là người mạnh nhất Kiếm Tông nhưng lại giống như một cây Định Hải Thân Châm vậy.
Hầu như đồng thời, đối thủ của La Thiên cũng mất mạng!
Chung tu nhất nhân định Càn Khôn!
Giờ khắc này, dường như bọn họ nghe thấy một giọng nói từ xa xưa như ầm ầm vang lên trên trời cao.
Định chuyển Càn Khôn.
Đối thủ của Văn Nhân Lan, chết!
Vốn bọn họ phải được hưởng vui mừng thắng lợi nhưng bởi một người xuất hiện mà thay đổi hoàn toàn chiến cuộc.
Đôi mắt đám người lóe lên vẻ sợ hãi, không cam lòng, tuyệt vọng.
Một trận đánh ngày hôm nay, các đại Hộ Long thế gia đã tập hợp gần bảy tám phần lực lượng. Có thể nói, nếu bị diệt sạch tại thung lũng Kiếm Tông, như vậy Hộ Long thế gia cũng coi như phải chịu tai nạn diệt tông rồi!
Khi trong đầu nghĩ tới hình ảnh đệ tử bị đào ra khỏi mộ, điên cuồng phân thây, tất cả mọi người đều không nén nổi hận ý ngập trời trong lòng. Bọn họ không muốn bỏ qua dù chỉ một người trong Ma môn. Hôm nay nhất định phải là hình ảnh giết chóc máu tanh trước nay chưa từng có.
Giết chóc hết sức.
Đôi mắt Tiêu Dương bình tĩnh nhưng ẩn chứa sát khí như dòng chảy ngầm bắt đầu khởi động.
- Thế nào?
Giờ phút này, trong lòng Tiêu Dương âm thầm mặc niệm. - Lão ma đầu này vẫn còn giãy giụa. Nhưng lão không có một nửa điểm cơ hội.
Giọng Thôn Thiên Oản vang lên trong đầu Tiêu Dương.
- Ta đã vây khốn lão hoàn toàn rồi. Nhưng ít nhất phải cần thời gian một tháng mới có thể luyện hóa gã hoàn toàn. Trong một tháng này ta không thể lại xuất hiện nữa. Hắc, một khi luyện hóa cường giả chí tôn thánh bảng, năng lượng đó nhất định rất mênh mông rồi.
Giọng Thôn Thiên Oản tràn ngập chờ mong.
Tiêu Dương lẩm bẩm một câu, bóng dáng sừng sững giữa không trung, giống như mang cả ánh nắng chiều ngưng tụ trên trời cao.
- Bắt đầu từ hôm nay, Hộ Long thế gia Viêm Hoàng chỉ còn lại Kiếm Tông, Thương Tông, Côn Tông, Huyền Việt Tông.
Báo thù thành công rồi!
Rốt cục Kiếm Tông đã đợi được tới giờ khắc này.
Đây là một trận thắng lợi rất muộn màng!
Rung động thiên địa.
- Thừa phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải.
Xoạt xoạt.
Mũi thần kiếm lóe lên khắp bầu trời.
Giết! Giết! GiếtI
Giết chóc bên trong thung lũng Kiếm Tông kéo lên tới đỉnh điểm. Giờ khắc này hầu như mỗi giây đều có người Ma môn ngã xuống trong vũng máu, máu tanh vô cùng.
Trên tay mọi người cũng nhuốm máu tươi, không nhận ra nổi là của kẻ địch hay của chính mình. Điều này cũng không quan trọng nữa. Quan trọng là giết địch như thế nào, làm sao để kẻ địch chết nhanh hơn.
Giết chóc tàn khốc.
Bắt đầu từ một khắc khi Phách Lôi chí tôn bị cắn nuốt, suốt mấy canh giờ, mãi tới khi mặt trời lặn đằng tây, ánh hoàng hôn chiếu rọi nơi chân trời, tiếng giết chóc trong thung lũng Kiếm Tông mới từ từ yên ắng xuống. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng binh khí va chạm leng keng vang lên. Toàn bộ thung lũng máu chảy thành sông.
Đám đệ tử Kiếm Tông thân thể đẫm máu, giơ cam trường kiếm nhuốm máu trong tay, không thể nén nổi, phát ra một tiếng rống lớn!
Vù, bóng dáng Tiêu Dương rơi thẳng xuống, vung Kim Kiếm trong tay lên, thế như chẻ tre.
Tiêu Dương phất tay, thu hồi luôn Thôn Thiên Oản. Ánh sáng màu vàng ngọc trong tay đột nhiên dâng lên. Kim Kiếm xuất hiện trong tay, uy thế quân lâm thiên hạ ập xuống.
Lão cũng chỉ có đợi kiếp sau để tìm nguyên nhân trong đó.
Thật sự Phách Lôi chí tôn cũng nằm mơ mà không ngờ rằng dĩ nhiên mình lại thua trong tay thằng nhãi kia.
Đường đường là cường giả Chí tôn thánh bảng, chết kiểu này có thể nói là uất ức tới cực hạn rồi.
Tiêu Dương nhẹ nhàng gật đầu. Một câu này của Thôn Thiên Oản đã hoàn toàn phán định tử hình cho Phách Lôi chí tôn rồi. Tiếng gầm thét chấn động cả thung lũng.
Tận tình thổ lộ phẫn nộ và hận thù, uất ức cả trăm năm.
- Nhị đệ, các người có thấy không?
Leng keng một tiếng, Tà Thần Ma Kiếm trong tay La Thiên cắm xuống mặt đất. Thân hình khôi ngô quỳ phịch xuống mặt đất, giương mắt nhìn bầu trời, đôi mắt đỏ như máu lóe lên nước mắt trong suốt.
- Các người có thấy không? Kiếm Tông đã quật khởi rôi! Ta đã báo thù được cho các người rồi! Báo thù rồi! Báo thù rồi!
Giọng nói sang sảng vang động cả thung lũng, đầy ắp bi thương. Ông khát vọng thời khắc Kiếm Tông thắng lợi thế nào. Vào hôm nay, các huynh đệ cùng chiến đấu với mình cả trăm năm trước, nhận hết đau đớn, bảo vệ che chở Kiếm Tông, còn có thể cùng mình đồng thời chia sẻ niềm vui thắng lợi, đồng loạt giãm lên thi thể kẻ địch, tuyên bố sự trở về mạnh mẽ của Kiếm Tông.
- Không kẻ nào được bắt nạt Kiếm Tông chúng ta.
Bóng dáng Tiêu Dương rơi xuống cạnh La Thiên, đồng thời quỳ xuống. Trước mặt bọn họ là một tấm bia đá, có khắc bốn chữ "Xích Kiếm Tôn Tọa". Trong đầu Tiêu Dương không nén nổi cảnh tượng lúc trước, hốc mắt đã ướt. Hắn ưỡn ngực, hít sâu.
- Hiến thắng lợi này cho huynh đệt
Leng keng! Leng keng! Leng keng!
Tất cả đệ tử Kiếm Tông đều xuyên kiếm sắc trong tay xuống mặt đất, quỳ phịch hai gối xuống.
Trận thắng lợi này tặng cho các huynh đệ đã chết.
Ánh sáng hoàng hôn yếu ớt chiếu vào trong thung lũng, chiếu rọi mưa máu mù mịt trong thung lũng.
Từng bóng người thẳng tắp, quỳ trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm nghị trang trọng. Một trận chiến này, cho dù thắng lợi cũng dâng cho các huynh đệ trước, để bọn họ biết cuối cùng Kiếm Tông cũng thắng!
Gió lạnh thổi ù ù qua.
Bên cạnh Tiêu Dương, bất ngờ La Thiên cũng khóc rống lên không chút che dấu. Đau đớn trong lòng ông, người ngoài rất khó có thể tưởng tượng được.
Ông khóc rống lên, giống như một đứa trẻ con bất lực. Không biết từ bao giờ, Hồng Lăng Tôn Tọa đã ngồi xuống cạnh La Thiên, khóc thành lệ nhân.
Trên bầu trời tràn ngập hơi thở băng giá thế lương.
Tám đại Tôn Tọa chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tất cả mọi người đều không thể nào tưởng tượng nổi, trăm năm nay Kiếm Tông làm sao kéo dài được. Rốt cục bọn họ đã được bảo vệ tới giờ khắc này, nhưng mà cuối cùng cũng không tránh nổi cái giá đắt là các huynh đệ hy sinh.
Chiến tranh nhất định phải có tử vong.
Không thể tránh được.
Trong một trận đại chiến, cho dù là một đoàn quân tinh nhuệ nhưng đối mặt với một đám tàn binh bại tướng cũng phải chịu thương vong. Càng huống chỉ trận chiến kháng ma này, ngay từ đầu, Kiếm Tông đã tuyệt đối rơi vào tình thế xấu, bằng vào bất khuất kiên cường được tới hiện tại.
Hôm nay Phách Lôi chí tôn bị nhốt, mười chiến tướng Ma môn mất mạng, các cường giả Hộ Long thế gia đều chết trận. Lực lượng của Kiếm Tông có thể tuyên bố là đỉnh cao nhất của nhân gian Địa Cầu rồi! Trên Địa Cầu, bọn họ không cần phải sợ hãi một kẻ địch nào nữa! Cho dù là tổng bộ Ma môn dốc hết toàn bộ lực lượng, Kiếm Tông cũng có lực lượng đánh một trận!
- Đợi tôi trở về từ Vạn Kiếm Linh Hà sẽ là lúc tấn công tới tổng bộ Ma môn.
Tiêu Dương lau nước mắt trên mặt, hít sâu một hơi.