Chương 152: Nổ tung
Chương 152: Nổ tungChương 152: Nổ tung
Thi thể của người bịt mặt đã cứng đờ...
Mà khuôn mặt ba người Dương Hoàn Nghị cũng trở nên cứng ngắc, chỉ có khóe miệng là giật giật không ngừng, tròng mắt cũng như gần lồi ra, thậm chỉ ngừng thở theo tiêm thức.
Cảnh tượng trước mặt này giống như huyền huyễn vậy.
Đây là sự thật sao?
Nếu là sự thật thì thực lực này đã mạnh tới vượt quá khả năng thừa nhận của bọn họ rồi.
Vùi
Một luông sáng bạc đồng thời lóe lên trong mắt ba người rồi biến mất. Ba người đồng thời giật mình một cái rồi tỉnh táo lại.
- Gã... Chết rồi?
Lý Bái Thiên vô cùng cẩn thận hỏi.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu:
- Hắn là không sống nổi nữa.
Trong nội tâm ba người thâm run rẩy.
- Tiêu Dương, không ngờ anh lại mạnh tới mức này.
Đôi mắt Dương Hoàn Nghị lộ vẻ kính nể từ đáy lòng, đồng thời mơ hồ còn có sự rung động, sau đó trầm giọng nói:
- Nên xử lý thi thể của sát thủ này thế nào?
Tiêu Dương suy nghĩ một chút:
- Để tránh phiên toái không cần thiết, ném hết toàn bộ xuống vực đi.
- Việc này giao cho tôi!
Chu Mạt lập tức xung phong.
- Nhị đệ, bình thường không thấy cậu chăm chỉ thế bao giờ.
Lý Bái Thiên khó hiểu.
Vẻ mặt Chu Mạt đau khổ:
- Em... Hôm nay em cũng chưa ra chút sức lực nào...
Chẳng còn cách nào. Đến mỗi một cứ điểm căn bản không cần Chu Mạt ra tay, Tiêu Dương ra tay quá nhanh, suy nghĩ của Chu Mạt còn suýt không theo kịp thì kẻ địch đã ngã xuống trong vũng máu rồi.
Tiêu Dương gật đầu, lập tức ánh mắt lại hướng sang phía Dương Hoàn Nghị:
- Chúng ta nên đi xuống rồi, đừng để bọn họ đợi lâu.
Bốn mươi mấy người tụ tập dưới chân núi, tiếng nói oán giận đang vang lên tận trời.
- Rốt cục lớp trưởng đi đâu rồi chứ?
- Di động của bọn họ cũng tắt rồi.
- Bỏ đi, chúng ta lên núi trước đi. Đã có mấy người không kiêm chế được, muốn đi lên núi.
Lúc này Tô Tiểu San cũng hận tới nghiến răng nghiến lợi:
- Thằng nhãi Tiêu Dương này rốt cục đang làm gì chứ.
- Cô Tô, em nghĩ chắc bọn họ có thể gặp phải chuyện gì nên chậm trễ một chút thôi.
Quân Thiết Anh mỉm cười nói.
- Ai biết là bọn họ có bỏ mặc chúng ta rồi đi trước hay không.
Tô Tiểu San hừ một tiếng.
- Tiêu Dương sẽ không làm vậy đâu.
Giọng Quân Thiết Anh bình tĩnh, đồng thời chứa đầy sự tín nhiệm:
- Cậu ấy đã hứa với em điều gì là chưa bao giờ nuốt lời.
- Em tin tưởng cậu ta như vậy sao?
Tô Tiểu San bĩu môi.
- Không chừng hiện giờ hắn đang trốn ở một góc lén nhìn con gái nhà người ta tắm đấy.
Nghe vậy Quân Thiết Anh không nhịn được mà cười khẽ, con ngươi lướt vê phía Tô Tiểu San.
- Cô Tô, sao em cảm thấy như cô có vẻ rất khinh thường Tiêu Dương thế? Chẳng lẽ hắn lén nhìn cô tắm rồi sao?
Mặt Tô Tiểu San hơi ửng hồng, lườm Quân Thiết Anh một cái:
- Con nhóc con này, không ngờ lại dám đùa cợt thế này với cô giáo.
- Đùa cái gì thế?
Lúc này một tiếng nói đột nhiên vang lên. Hai bóng người rất nhanh xuất hiện trước mắt mọi người.
- Anh vê rồi.
Quân Thiết Anh đưa mắt hỏi.
Tiêu Dương rất tò mò tới gần:
- Hai người vừa rồi nói gì...
- Nói gì chẳng liên quan tới cậu.
Lập tức Tô Tiểu San đoạt lời mở miệng, bĩu môi nói:
- Đàn ông tò mò cái gì chứ.
Đàn ông liên trầm mặc luôn.
Mà mặt khác, sau khi Dương Hoàn Nghị giải thích vài câu có lệ xong, đoàn người lại lên tinh thần, có cười có đùa đi dọc theo đường núi lên cao...
- Hả?
Tiêu Dương đưa mắt nhìn về phía rừng cây rậm rạp, mí mắt hơi nheo, trong lòng cảm thấy như có thứ gì đó lôi kéo, lông mày cau lại:
- Chẳng lẽ còn gì thứ gì thoát được?
Trong đầu Tiêu Dương suy nghĩ một hồi nhưng cảm thấy không để lọt thứ gì. - Là mình đa nghi quá sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Hoàn Nghị đã mang đám học tiến lên xa rồi.
- Tiêu Dương, còn đang nghĩ ngợi gì đấy?
Tô Tiểu San trừng mắt nhìn Tiêu Dương.
- Tất cả mọi người đã đi xa rồi, đợi lát nữa là lạc đội đấy.
Tiêu Dương thu hồi ý nghĩ, nhìn thoáng qua Quân Thiết Anh đang ngôi trên xe lăn, mỉm cười:
- Không sao đâu, dù sao chúng tôi cũng biết đường, hơn nữa hiện tại Đại tiểu thư cũng không thích ồn ào quá. Chúng ta từ từ ngắm phong cảnh trên đường của núi Thiên Mã là được.
Dứt lời Tiêu Dương cúi người khom lưng trước Quân Thiết Anh:
- Cô Tô, giúp một tay đi.
Tô Tiểu San ngẩn ra.
- Tiêu Dương, cậu thật sự định cõng Thiết Anh lên đỉnh núi thật à?
- Không sai.
Tiêu Dương võ cánh tay của mình, cười nói:
- Chút thể lực ấy đối với tôi mà nói là không thành vấn đề.
Dưới sự trợ giúp của Tô Tiểu San, rất nhanh Tiêu Dương đã cõng Quân Thiết Anh trên lưng.
Thân thể mềm mại không xương nhẹ nhàng nằm trên lưng Tiêu Dương. Hai tay Quân Thiết Anh vòng nhẹ qua cổ hắn theo tiềm thức. Một làn hương thơm nhàn nhạt truyền tới, khiến tâm thần Tiêu Dương không tránh được rung động khẽ, phải hít sâu một hơi, vội vàng vứt bỏ ý nghĩ linh tin trong đầu, cất bước tiến lên:
- Đại tiểu thư, chuẩn bị tốt chưa, cảnh đẹp của núi Thiên Mã sắp sửa hiện ra hết trước mắt cô đấy.
Tiêu Dương cõng Quân Thiết Anh đi phía trước, Tô Tiểu San đi sát phía sau. Dọc theo đường núi uốn lượn, trong gió núi hây hẩy, hắn đi từng bước một về hướng đỉnh núi...
Núi Thiên Mã cũng không phải cao lắm, với tốc độ chậm như rùa của Tiêu Dương, chỉ gân một giờ đã sắp tới vị trí vách núi. Mà đám học sinh đi đằng trước đã sớm vô cùng cẩn thận, hai chân run rẩy đi qua nơi này. Nếu không phải bên cạnh còn có lan can nhân tạo thì sợ rằng vách núi chỉ rộng một mét này đủ để khiến đám học sinh sợ mà quay đầu về nhà rồi.
- Cái gì! Thất bại?
Rầm!
Trịnh Thu vỗ bàn đứng dậy, đôi mắt lóe lên một tia không cam tâm, lửa giận bùng lên, trâm giọng nói:
- Không phải cậu nói trên núi Thiên Mã đã có mười mấy sát thủ chuyên nghiệp, sao lại không đối phó nổi với ba bốn mươi học sinh bình thường được?
- Căn cứ theo tin tức báo cáo lại thì tối hôm qua toàn bộ sát thủ trên núi Thiên Mã đã biến mất rất thần bí rồi.
Trước người Trịnh Thu có một bóng người vô cùng cẩn thận nói:
- Làm được việc này... Có lẽ phải là Tiêu Dương. Hắn đã thể hiện thực lực cao thâm khó lường tại Phục Đại rồi.
- Lại là Tiêu Dương! Trịnh Thu đập mạnh mặt bàn, đôi mắt lóe sáng:
- Người này nổi tiếng tại Phục Đại, nếu hắn không biến mất thì sợ rằng sau này sẽ phá hoại không ít chuyện lớn của hội trưởng này.
- Đã chuẩn bị tốt thuốc nổ chưa?
- Chuẩn bị thỏa đáng rồi.
Người này chần chừ một chút:
- Chẳng qua... Căn cứ theo tin tức thì Tiêu Dương đã đi riêng ra khỏi đội ngũ học sinh, đang ở cuối cùng. Mà thuốc nổ của chúng ta chỉ có thể nổ một lần...
- Mục tiêu là Tiêu Dương!
Trịnh Thu không chút do dự, trầm giọng nói:
- Không có đám sát thủ làm quỷ chết thay kia, tuyệt đối chúng ta không thể dễ dàng động vào đám học sinh này. Để cho Tiêu Dương ... Biến thành khói dưới thuốc nổ đi!
- Vâng!
Người này nhanh chóng lui ra ngoài, hơn nữa cũng rút di động ra...
- Phía trước là Huyền bích nổi danh của núi Thiên Mã đấy.
Tiêu Dương chỉ về phía trước, lại cười nói.
- Đại tiểu thư, đi qua con đường hẹp này là có thể tới đỉnh núi Thiên Mã rồi.
- Đỉnh núi...
Con ngươi Quân Thiết Anh không khỏi hiện lên vẻ trông mong.
Cho tới bây giờ, chưa bao giờ cô đi được tới đỉnh núi.
Chưa có ai lại như Tiêu Dương, cõng mình bước từng bước lên đỉnh núi thế này.
Nằm trên tấm lưng rộng rãi này, Quân Thiết Anh không cảm thấy xóc này chút nào, tràn ngập cảm giác an toàn.
- Tiêu Dương... Có cần dừng lại nghỉ ngơi một lúc không?
- Không cần đâu...
Tiêu Dương xoay người lại nhìn thoáng qua Tô Tiểu San:
- Cô muốn nghỉ à?
Hô hấp của Tô Tiểu San hơi nặng nề, trán đã vã mồ hôi. Chẳng qua Tiêu Dương cõng Quân Thiết Anh còn không hô mệt, làm sao mình lại chịu yếu thế được, lúc này cắn răng nói:
- Không sao cả, bọn họ cũng đã đi xa rồi, chúng ta mau lên núi đi.
- Vậy là tốt rồi.
Tiêu đại gia như chẳng có chút thương hương tiếc ngọc, trực tiếp quay đầu đi lên núi.
Vẻ mặt Tô Tiểu San tức tối, trừng mắt nhìn Tiêu Dương một cái, tức giận đi sát phía sau.
Từng bước một tiến gần tới Huyền bích...
- Nơi này hơi hiểm trở, cô Tô, cô đi trước đi, tôi ở phía sau có thể để ý cho cô.
Tiêu Dương chủ động tránh đường. Tô Tiểu San bĩu môi xem thường:
- Để ý cái gì, chẳng lẽ còn có thể ngã từ đây xuống...
- Cô Tô, đừng có thường xuyên nói chuyện không may thế.
Lúc này Quân Thiết Anh vội vàng nói.
- Không sao đâu.
Tô Tiểu San cất bước đi lên con đường nhỏ tại Huyền bích, cũng không quay đầu lại:
- Cho dù tôi có ngã xuống, chẳng lẽ cậu lại nhảy xuống để ý tới tôi à?
Tiêu Dương nhìn theo bóng lưng Tô Tiểu San, không khỏi cười lắc đầu.
Trong lòng rõ ràng sợ hãi, miệng lại không chịu thua. Một tay Tô Tiểu San dựa vào vách đá, hai chân thoáng run rẩy, biểu hiện như thế sao dấu nổi cặp mắt của Tiêu Dương.
- Tiêu Dương, nếu như...
- Đừng cử động!
Đột nhiên Tiêu Dương hét lớn ngắt lời Quân Thiết Anh.
- Đây là mùi gì?
Trái tim Tiêu Dương thầm đập mạnh một cái.
Giờ phút này ba người đã đi tới vị trí trung tâm con đường nhỏ trên Huyền bích rồi...
Tô Tiểu San cũng sửng sốt, hít vào một hơi:
- Hình như là... Mùi thuốc nổ?
Âm ầm!!
Vừa dứt lời, một tiếng nổ kinh thiên động địa dã vang lên, trong nháy mắt chấn động cả núi Thiên Mã.
Âm!
Âm ầm...
Dường như trong tích tắc này, cả núi Thiên Mã đều chấn động kịch liệt!
Sắc mặt mọi người cũng tái mét. Dương Hoàn Nghị đã đi ở phía trước cùng mọi người theo tiêm thức nhìn lại phía sau, sắc mặt trắng bệch bi thảm!
Huyền bích cao vút trong nháy mắt này chấn động mãnh liệt, đá lớn rơi từ phía trên xuống, âm ầm đập vào con đường nhỏ trên Huyền bích.
- Cô Tô vẫn còn ở đói
Tiếng thét chói tai vang lên!
Khuôn mặt mọi người hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mắt...
Cảnh tượng như núi lở, vách đá phía trên con đường nhỏ trở nên vô cùng yếu ớt sau tiếng nổ, đá vỡ rơi xuống như mưa...
- Cẩn thận!
Lúc này hoàn cảnh như chỉ mành treo chuông!
Đồng từ Tiêu Dương nhanh chóng co rút lại, căn bản đầu óc không còn kịp nghĩ ngợi, trong khoảng khắc cất bước tiến lên, một quyền đánh ầm vào khối đá suýt đập lên người Tô Tiểu San. Trong nháy mắt khối đá tảng đã bị đánh nát bấy!
- Đại tiểu thư, ôm chặt tôi!
Tiêu Dương hét lớn. Giờ phút này đầu óc Quân Thiết Anh đã trống rộng, hầu như chỉ ôm chặt Tiêu Dương theo tiêm thức.
Chuyện xảy ra quá mức đột ngột!
Vẻ mặt Tô Tiểu San cũng tái nhợt, đầu óc không kịp suy nghĩ nữa, cánh tay đã bị Tiêu Dương nắm lấy, nhanh chóng phi nước đại về phía trước...
- Không xong! Không còn kịp nữa rồi!
Sắc mặt Tiêu Dương cũng nhanh chóng thay đổi. Con đường đá dưới chân lay động kịch liệt. Nếu không có Tiêu Dương, những người còn lại sợ là đã đứng thẳng không nổi mà bị đá rơi đập trúng rồi.
Nhưng dù là thế, giờ phút này trong lòng Tiêu Dương cũng dâng lên một tia tuyệt vọng!
Nếu chỉ mình hắn thì hoàn toàn có thể chạy thật nhanh thoát đi trước khi Huyền bích bị đập nát. Nhưng giờ phút này trên lưng hắn còn có một người, trong tay còn lôi một người nữa...
- Tiêu Dương! Kệ chúng tôi đi!
Trong nháy mắt này, hai cô gái đồng thanh nói!
Bóng người chấn động kịch liệt...
Vách đá phía trước sắp sửa đè xuống.
Căn bản không thể lao về phía trước nữa...
- Tôi không bỏ các cô lại đâu!
Trong đầu Tiêu Dương chưa bao giờ lóe lên ý nghĩ vứt bỏ hai cô gái, một mình rời đi. Đôi mắt hắn trấn đinh như đao, cắn chặt hàm răng.
- Liều một phen đi!
Trong giây lát, chỉ tích tắc trước khi Huyền bích bị đập nát hoàn toàn, một tay Tiêu Dương nâng Quân Thiết Anh, tay khác ôm lấy Tô Tiểu San, phát lực rất nhanh. Trong nháy mắt, ba bóng người đã lao ra bên ngoài Huyền bích như điện...
Dưới thân là vực sâu ngàn mét!