Chương 153: Nữ nhân vật chính và Tiểu Tam!
Chương 153: Nữ nhân vật chính và Tiểu Tam!Chương 153: Nữ nhân vật chính và Tiểu Tam!
Mọi người đã đi trước quay đầu lại, ngẩn ra nhìn cảnh này...
Chuyện xảy ra quá đột ngột rồi!
Không ai ngờ phía trên Huyền bích đang yên đang lành, đột nhiên lại xảy ra nổ lớn như vậy.
Cảnh trước mắt giống như núi rung đất chuyển, Huyền bích sụp đổ ầm ầm, khói đen cuồn cuộn bay lên. Ba bóng người bay nhanh ra khỏi Huyền bích, thân thể lơ lửng trên vực sâu ngàn mét...
- Cô Tôi
- Quân Thiết Anh!
- Tiêu Dương!
Trái tim như nhảy ngược, tiếng hét kinh hãi, gần như tuyệt vọng.
Giờ khắc này không ai còn ôm bất cứ hy vọng xa vời gì rằng ba người sẽ sống sót nổi. Nếu rơi xuống vực sâu không lường được kia, ngoài tan xương nát thịt ra cũng chẳng còn đường nào khác nữa.
Vùi! VùI
Tiếng gió núi rít lên bên tai hai cô gái ...
Giữa ranh giới sống chết, đầu óc họ trong tích tắc này lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
- Phải chết sao?
Hai tay Quân Thiết Anh ôm chặt Tiêu Dương, nhắm hai mắt lại. Giờ phút này trong lòng cô không phải tuyệt vọng mà là một loại bình yên, khuôn mặt bình tính vô cùng.
- Thật sự rơi xuống rồi...
Tô Tiểu San gian nan mở hai mắt, khuôn mặt tái nhợt nhìn mình từ từ rơi xuống, cảm thấy cánh tay mạnh mẽ ôm lấy mình, trong lòng lại như có sóng cuộn:
- Lúc mình rơi xuống, hắn lại... Thật sự chú ý tới mình...
Không biết tại sao, hai tay Tô Tiểu San cũng ôm chặt lấy thân thể Tiêu Dương...
Vùi
Gió lớn nổi lên!
Tiêu Dương bật nhảy nhanh tới cực điểm, ba bóng người trong nháy mắt đã bật ra giữa không trung, chợt rơi rất nhanh xuống vực sâu phía dưới!
- Đại tiểu thư, nhớ ôm tôi thật chặt!
Trong lòng hai cô gái mặc dù không còn ôm hy vọng sống nhưng Tiêu Dương lại không cam tâm mất mạng như vậy.
Tuyệt đối bản thân mình không thể để hai cô gái chết cùng được!
- Đại tiểu thư, còn chưa tới đỉnh núi mà.
Tiêu Dương vận nội lực toàn thân, đề một hơi khí, buông tay nâng Quân Thiết Anh ra, cổ tay chuyển động nhanh một cái. Một luồng sáng bạc lóe lên!
Vùi
Một đòn đánh ra nhanh như chớp! Một cây châm bạc đánh nhanh vào tảng đá phía dưới người bọn họ...
Âm!
Bằng vào phản lực này, tốc độ rơi của ba người hơi chậm lại.
Chẳng qua cũng chỉ là tạm thời. Bóng người vẫn rơi nhanh xuống phía dưới...
- Tiêu Dương!!!
Ngay lúc này, đột nhiên một giọng nói vang vọng truyền tới!
Vùi! Vùi Vùi
Bên tai truyền tới tiếng xé gió không ngớt!
Trong nháy mắt, Tiêu Dương quay đầu nhìn theo tiếng gió, khuôn mặt lộ vẻ mừng như điên.
- Được cứu rồi!
Vùi
Trong tâm mắt Tiêu Dương, một sợi dây leo đang nhanh chóng cuốn về phía ba người đang rơi xuống!
Vừa rồi là tiếng của Lý Bái Thiên!
Thuộc tính giả hệ Mộc!
Dây leo xé gió lao tới.
Người bên ngoài nhìn lại thì chuyện này giống như kỳ tích.
Dây leo xuất hiện dưới chân Tiêu Dương vô cùng kịp thời, hơn nữa còn nhanh chóng lan tràn về một bên khác. Rất nhanh, toàn bộ hai bên Huyền bích dường như có một cây cầu do dây leo tạo thành. Đối với người bình thường thì có lẽ không được, nhưng một sợi dây leo xuất hiện đối với Tiêu Dương đã là đủ rồi!
Hai chân hắn dẫm lên dây leo nhẹ nhàng như trên đất bằng, thân thể ba người treo giữa không trung của vực sâu...
- Cái gì? Đó là thứ gì?
- Trời ạ! Tôi nhìn thấy gì vậy? Kỳ tích sao?
- Đang biểu diễn xiếc à?
- Đứng vững! Tiêu Dương! Nhất định phải đứng vững nhé!
Mặc dù không biết tại sao sợi dây leo lại đột nhiên xuất hiện nhưng giờ phút này mọi người càng quan tâm tới tính mạng của ba người hơn. Thấy Tiêu Dương đứng vững trên sợi dây leo, vốn mọi người đã tuyệt vọng giờ lại lập tức dấy lên một tia hy vọng.
- Phải kiên trì nhé!
Cho dù là ba người Tiêu Dương có nghe được hay không, tất cả mọi người đều hò hét cổ vũ.
- Chúng ta được cứu rồi!
Giọng Tiêu Dương vang lên bình thản bên tai hai cô gái.
- Được cứu rồi?
Hai cô gái đồng thời mở mắt, thần sắc theo tiềm thức vẫn tái nhợt.
Đổi lại là bất cứ kẻ nào, mở mắt nhìn thấy bản thân đang đứng ở giữa không trung, đầu không mái, chân không chạm đất, ở ngay trên vực sâu không đáy, dưới thân chỉ có một sợi dây mây thì sợ rằng đều bị dọa không ít. - Đừng lộn xộn.
Tiêu Dương vội vàng mở miệng, đau khổ nói.
- Hai cô à, đợi lát nữa nếu sợi dây này mà đứt là chúng ta tan xương nát thịt thật đấy.
Hai cô gái một trước một sau bám trên người Tiêu Dương. Lúc này Tiêu Dương nhanh chóng điều tức, đợi khôi phục chút thể lực mới mang hai người đi tới.
- Thành công rồi! Thành công rồi!
Một bóng người vội vã vọt tới trước mặt Trịnh Thu, hưng phấn không thôi.
- Báo cáo hội trưởng, đã kích nổ thuốc nổ rồi! Tiêu Dương bị vụ nổ đẩy xuống vực sâu ngàn mét!
- Tốt
Giờ phút này rốt cục sắc mặt Trịnh Thu cũng không tránh khỏi lộ vẻ mừng rỡ, người đứng lên, cười ha hả, đôi mắt lộ vẻ đắc ý, vui sướng:
- Tiêu Dương à Tiêu Dương! Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau. Mày tưởng rằng diệt trừ đám sát thủ kia là đã tuyệt đối an toàn rồi hả? Thực lực của mày có mạnh nữa thì cũng có làm sao? Cuối cùng cũng phải rơi vào kết quả tan xương nát thịt thôi! Ha ha!
- Làm tốt lắm! Làm tốt lắm!
Trịnh Thu vỗ bả vai người vừa tiến vào.
Lúc này điện thoại của người kia đột ngột đổ chuông...
- Có tin tức mới.
Vội nhận điện thoại, gã cười hắc hắc:
- Chẳng lẽ đã nhận được tin Tiêu Dương kia máu thịt tan nát sớm như vậy sao? ... Hải! Sao... Sao lại như thế được?
Lông mày Trịnh Thu nhíu lại, dường như có dự cảm xấu.
- Làm sao vậy?
Thần sắc Trịnh Thu âm trầm hẳn:
- Anh đừng nói là Tiêu Dương kia không bị nổ đẩy xuống vực đấy...
- Không phải vậy.
Người nọ cười khan một tiếng.
- Quả thật Tiêu Dương bị vụ nổ đẩy ngã xuống rồi...
Sắc mặt Trịnh Thu dịu lại, khuôn mặt lại hiện ý cười...
- Nhưng mà... Không rơi xuống đáy.
Nghe vậy, vẻ tươi cười của Trịnh Thu lập tức cứng lại, nhìn người kia:
- Anh có thể giải thích thế nào là không rơi xuống đáy không?
- Chuyện này...
- Quả thực là nói láo!
Trịnh Thu nổi giận nói:
- Hắn rớt xuống vách núi, không phải sẽ đi dạo suốt mười tám tầng địa ngục sao? Còn không rơi xuống đáy!
Trịnh Thu cảm thấy đúng là mình đang nghe chuyện buồn cười nhất trên đời.
- Nghe nói... Lúc Tiêu Dương rơi xuống, đột nhiên có một sợi dây leo xuất hiện dưới chân hắn. Sau đó Tiêu Dương dẫm lên sợi dây leo đó...
Giọng người nọ ngừng bặt, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy, kinh hoảng nhìn ánh mắt như muốn giết người của Trịnh Thul
- Sau đó Tiêu Dương liền bay lên theo dây leo đúng không?
Trịnh Thu nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
Ánh mắt người nọ sáng lên:
- Quả nhiên hội trưởng thần cơ diệu toán!
- Toán cái con mẹ mày!
Quả thực Trịnh Thu tức đến sắp bùng nổ rồi, khuôn mặt hoàn toàn đỏ bừng lên, nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn người nọ, rống giận rít gào. Cả căn phòng dường như cũng rung động kịch liệt!
Khiến một người luôn chú trọng hình tượng, sử dụng tâm kế như Trịnh Thu không kiềm chế được như vậy, có thể thấy trong lòng y hiện giờ đang giận tới mức nào.
- Trương Tiều! Anh đang kể chuyện cổ tích cho tôi nghe đấy à?
Trịnh Thu nổi giận đùng đùng rít gào:
- Tự nhiên xuất hiện dây leo, sao anh không nói là Như Lai Phật Tổ hiển linh đi!
Giờ phút này toàn thân Trương Tiều run rẩy, không dám cử động chút nào, sợ lại làm lão đại nổi giận thêm.
- Tiêu Dương!! Tiêu Dương!!
Hai mắt Trịnh Thu đỏ bừng hung hăng đập mặt bàn:
- Trịnh Thu tao thề không đội trời chung với mày!
- Đám phế vật các người! Chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm xong, tôi nuôi các người có ích gì?
Quả thực Trịnh Thu nổi giận không thể át nổi, chỉ vào cửa:
- Biến!
Lập tức Trương Tiều lật đật chạy ra ngoài.
Núi Thiên Mã, trước Huyền bích, trên không trung của vực sâu ngàn mét.
Tiêu Dương còn chưa lên tới nơi, ba bóng người vẫn đang lẳng lặng đứng trên dây leo.
Giờ phút này hơi thở của Tiêu Dương cũng khôi phục vững vàng, một tay nâng Quân Thiết Anh, tay khác ôm Tô Tiểu San:
- Hai cô gái, chúng ta phải lên thôi!
Mũi chân hắn điểm nhẹ một cái, thân thể liền nhẹ nhàng bay dọc theo dây leo như chuồn chuồn điểm nước, nhanh chóng di chuyển qua...
- Tôi có đang nằm mơ không?
Tô Tiểu San mở to hai mắt, hai tay vẫn ôm chặt Tiêu Dương, chưa bình tĩnh nổi mà nhìn Tiêu Dương đi dọc theo sợi dây leo về phía trước như biểu diễn xiếc đi trên dây. - Cô Tô, sao cô lại nằm mơ rồi?
Giờ phút này tâm tình Tiêu Dương cũng buông lỏng, mỉm cười nói.
Quân Thiết Anh mỉm cười, nằm nhẹ lên người Tiêu Dương, đôi mắt lóe lên ánh sáng trông mong.
- Mặc dù giờ không phải là mơ nhưng mọi chuyện đang xảy ra thật sự không chân thật lắm...
Môi Quân Thiết Anh lẩm bẩm một tiếng.
- Thật đẹp như là... Thần thoại vậy.
- Nếu như đây là thân thoại...
Giờ phút này Tiêu Dương cũng không nhịn được mà mỉm cười:
- Đại tiểu thư, vậy chẳng phải cô là nữ nhân vật chính trong truyện thần thoại sao.
Nghe vậy, Quân Thiết Anh không khỏi bật cười, sau đó nhẹ nhàng lườm Tiêu Dương:
- Nói bậy bạ gì đó. Tôi là nữ chính, thế cô Tô thì sao?
- Là Tiểu tam trong truyện thần thoại rồi.
Tiêu Dương thốt lên.
Sắc mặt Tô Tiểu San lập tức khó coi hẳn, đôi mắt lườm Tiêu Dương như hung thần ác sát, nhất thời lửa giận dâng lên, bóp mạnh Tiêu Dương một cái:
- Cậu mới là Tiểu taml
- ÁI
Tiêu Dương hét thảm một tiếng, thân thể lập tức lảo đảo...
Bước chân không tự giác mà nặng hơn vài phần, trong khoảng khắc, bên tai truyền tới một tiếng nổ lớn...
- Đứt rồi!
Sắc mặt mọi người liên trắng bệch tới bi thảm, trái tim trong tích tắc như ngừng đập!
Vèol
Gió núi thổi qua, hai đoạn dây leo rơi xuống hai bên...
- Ôm chặt tôi!
Tiêu Dương vội vàng hét lớn, lập tức giơ một tay ra túm lấy một sợi dây leo vừa đứt, vận mạnh một hơi, trong nháy mắt hét lớn, giật mạnh một cái...
Vù vùi
Cho dù trước sau ôm hai người nhưng người hắn lại như không mang vật gì.
Thân thể nhẹ như yến.
Vọt người tung bay lên!
Vùi
Tiếng gió núi gào thét vang lên bên tai.
Trái tim mọi người như dâng lên tới tận cổ, nhìn ba bóng người bay lên không...
Hạ xuống!
Khó khăn lắm mới chỉ bị kinh hoảng mà rơi xuống bờ vách núi! Phù!
Có mấy người lo lắng quá, giờ phút này bất ngờ thấy hai chân mềm nhữn, co quắp ngồi xuống mặt đất, thở phì phò, thấy toàn bộ cảnh tượng kinh tâm động phách này, hầu như theo tiêm thức đều ngừng thở, cho nên giờ phút này mới cảm thấy mình như không thể thở nổi.
Chỉ kinh hoàng nhưng gặp saol
Lưng mọi người không nhịn được mà ướt đẫm, đều tới chào hỏi ba người...
Đồng thời ánh mắt nhìn Tiêu Dương đã mang theo vẻ bất đồng!
Cảnh tượng lúc trước, nếu đổi lại là bất cứ người bình thường nào thì nhất định sẽ tan xương nát thịt! Nhưng không ngờ Tiêu Dương lại có thể dựa vào sợi dây leo quỷ dị kia và thực lực mạnh mẽ, hóa giải tấm bi kịch này!
Ngay lúc này, trong mắt đám học sinh, quả thật Tiêu Dương đã trở thanh nam chính trong truyện thần thoại rồi.
- Cô Tôi
- Bạn Thiết Anh... Các người không sao chứ.
Tiêu Dương mang hai cô gái tiến lên, mọi người lập tức chạy lại hỏi thăm ân cần.
- Không sao cả...
Mặc dù còn chưa hết kinh hồn nhưng giờ phút này Tô Tiểu San đã thể hiện rõ phong độ của cô giáo, đi ra từ ngực Tiêu Dương, miễn cưỡng tươi cười:
- Mọi người đều không sao chứ.
- Tiêu Dương, may mắn mà co cậu.
Dương Hoàn Nghị vỗ nhẹ lên bả vai Tiêu Dương.
- Chỉ tiện tay thôi.
Tiêu Dương cố ý né tránh ánh mắt thỉnh thoảng phóng tới gân như muốn giết người của Tô Tiểu San, xoay người hô to với hướng đối diện một tiếng:
- Đa tại
Chỉ chốc lát sau, mọi người cũng đã phục hồi tinh thần.
- Đi thôi, lại xuất phát!
Tiêu Dương xoay về phía Quân Thiết Anh, cười dịu dàng:
- Sau đây chắc không ai có thể ngăn cản chúng ta lên núi nữa rồi, nữ nhân vật chính trong thần thoại.
Dừng lại một chút, Tiêu Dương xoay người về phía Tô Tiểu San, cười ha hả nói:
- Đúng không Tiểu tam.