Chương 154: Tán gái! Đánh quái!
Chương 154: Tán gái! Đánh quái!Chương 154: Tán gái! Đánh quái!
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt đều nhìn Tiêu Dương vô cùng quái lạ, trong lòng âm thâm nghi hoặc. Tiêu Dương và cô Tô thân quen tới vậy từ bao giờ? Không ngờ dám gọi thẳng tên "Tiểu San".
Vẻ mặt Tô Tiểu San lúc này thoáng sầm xuống, chẳng qua cũng không tiện nổi đóa trước mặt đông đảo học trò, âm thâm hừ lạnh một tiếng, sau đó cất bước dẫn đầu đi về phía trước:
- Đi thôi, lên đỉnh núi. Nếu không sẽ muộn mất.
Động tĩnh nơi này lớn như vậy, nhất định đã sớm có người báo cảnh sát. Đợi tới khi cảnh sát tới, sợ rằng khó có thể tiếp tục du ngoạn nữa.
Đông đảo học sinh bước nhanh theo sát.
Tiêu Dương cũng Quân Thiết Anh đi cuối cùng, bước dọc theo cầu thang đá, chậm rãi leo lên đỉnh núi.
- Tới đỉnh rồi!
Đứng trên tảng đá cao nhất đỉnh núi, Tiêu Dương cõng Quân Thiết Anh trên lực, hô thật to một câu:
- Đại tiểu thư, có cảm giác bước lên tới đỉnh, nhìn mọi thứ dưới núi đều nhỏ bé không?
Ngay lúc này, Quân Thiết Anh sớm đã bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, ánh mắt ngắm nhìn phong cảnh trên đỉnh núi, mang theo vẻ mãn nguyện vô cùng. Cô nằm trên lưng Tiêu Dương, đưa mắt trông về phía xa, khóe miệng lộ nụ cười tươi từ tận đáy lòng:
- Tiêu Dương, cám ơn anh.
Tiêu Dương cười hơi xấu hổ:
- Đại tiểu thư, cô đừng khách sáo.
- Thả tôi xuống đi, tôi muốn ngồi xuống tảng đá.
Mặt trời chói lọi trên đầu, gió lớn vù vù lại mang đi sự nóng bức. Mặt Quân Thiết Anh mỉm cười ngôi trên tảng đá, yên tĩnh hưởng thụ cảm giác đối với cô là cực kỳ xa xỉ này...
Ước chừng nửa giờ sau.
- Xem ra hành trình núi Thiên Mã của chúng ta phải dừng ở đây rồi.
Ánh mắt Tiêu Dương liếc về phía con đường nhỏ phía dưới.
Quân Thiết Anh cũng nhìn qua. Giờ phút nay, một đám công an nhân dân mặc đồng phục đang bước nhanh về phía này.
- Các người là du khách vừa leo lên đây sao?
- Chúng ta là công an nhân dân tại núi Thiên Mã.
- Con đường theo Huyền bích đã sụp đổ, chúng ta đã bố trí xe chuyên dụng tới đây, mời mọi người đi theo chúng ta xuống phối hợp điều tra.
Trong đám người, Tiêu Dương cõng Quân Thiết Anh, dù sao cũng khiến nhiều ánh mắt để ý tới. Mà lúc này cho dù là Quân Thiết Anh hay Tiêu Dương cũng đã tập mãi thành quen. Mọi người hơi tiếc nuối mà đi theo đội công an về phía xe chuyên dụng, tiến thẳng tới trụ sở công an núi Thiên Mã.
Chuyện Tiêu Dương và hai cô gái suýt rơi xuống vực quả thực khó có thể tưởng tượng nổi. Trước khi đội công an tới, Tô Tiểu San đã dặn dò đám học sinh một phen. Tất cả mọi người thống nhất khẩu cung, đều nói là sau khi toàn bộ mọi người đi qua Huyền bích thì mới xảy ra nổ lớn, còn lại thì mọi người đều nói là không biết gì hết.
Ước chừng tới khoảng hai giờ chiêu, mọi người đi ra từ trụ sở công an, rất nhanh liền lên xe bus.
- Hả? Tiêu Dương đâu?
Sau khi lên xe, Tô Tiểu San hơi nhíu mày:
- Không phải hắn còn chưa muốn quay về chứ?
- Còn cả lớp trưởng nữa, không biết đi đâu rồi.
Lập tức có người mở miệng.
- Hai người tên ranh này hôm nay luôn thần thần bí bí...
Tô Tiểu San bực mình bĩu môi.
- Tiêu Dương nói để chúng ta trở về trước, không cần phải chờ bọn họ.
Quân Thiết Anh cười nói:
- Bọn họ còn có chút việc cần xử lý.
Xe bus chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất cuối con đường quốc lộ tới núi Thiên Mã...
Trên núi Thiên Mãi
Tiêu Dương, Dương Hoàn Nghị và Thiên Mã Song Hùng.
Ngoài ra còn có hai người đang bị trói trên cây, là thanh niên mặc áo đen bó sát. Giờ phút này bọn họ giãy giụa không ngừng, đáng tiếc là mặc cho họ cố sức tới đâu cũng vẫn không thoát khỏi sợi dây leo được trói mình.
- Đừng cố nữa.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn hai người. Trong mắt bọn họ, nụ cười của hắn giống như nụ cười của ác ma. Lúc này ánh mắt bọn họ hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, môi run run:
- Anh... Các anh là ai? Tại sao lại bắt chúng tôi?
- Hừi Tôi nghĩ... Trong lòng các anh phải hiểu rõ hơn chúng tôi mới đúng chứ.
Dương Hoàn Nghị trầm giọng nói.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Người thanh niên giãy giụa nói:
- Hai anh em chúng ta ngày hôm qua mới lên núi Thiên Mã du lịch, các người lại trói anh em chúng tôi ở đây. Mau thả chúng tôi ra, nếu không, nếu không... Chúng tôi sẽ kiện các người đấy!
- Xem ra còn cố cãi chày cãi cối.
Tiêu Dương cười nhỏ, đột nhiên ra tay, túm lấy tay phải một người, mở bàn tay ra, giương mắt nhìn gã cười nói:
- Tôi chỉ muốn hỏi một chút, dấu vết, mùi trên bàn tay anh là cái gì thôi?
- Mặc kệ tôi chứt
Ánh mắt người thanh niên kia lóe sáng.
- Đừng có nói với tôi là các anh nhàn rỗi, nhàm chán lên núi Thiên Mã đốt pháo hoa nhé.
- Đúng, thì đã làm sao? Hai người vẫn chắc chắn không ai biết việc mình làm, ánh mắt nhìn đám người Tiêu Dương không yếu thế chút nào.
- Mẹ! Thằng nhãi khốn kiếp! Dám giở trò trước mặt Thiên Mã Song hùng à!
Lúc này rốt cục Lý Bái Thiên không kiêm chế nổi nữa, quát lớn một tiếng, mắt nhìn Tiêu Dương:
- Không bằng khử chúng nó luôn đi!
Nghe vậy, ánh mắt người thanh niên kia biến đổi trong nháy mắt:
- Anh... Các anh muốn làm gì?
- Đó cũng là một ý kiến không tồi.
Tiêu Dương cười dài, đánh giá hai người kia, nửa ngày lại lắc đầu thở dài:
- Dù sao tôi cũng không tìm được rốt cục ai hại tôi suýt rơi xuống vực sâu, chi bằng cứ coi là hai người đi.
- Coi là?
Hai người suýt hôn mê bất tỉnh, lửa giận công tâm. Chuyện như vậy mà cũng coi là được sao?
- Lý huynh, Chu huynhI!
Tiêu Dương phất tay:
- Ném bọn chúng xuống vực đi...
- Ha ha! Việc này tôi thích làm!
Chu Mạt lập tức cười nanh ác, không thể chờ đợi, cất bước tiến lên.
Vẻ mặt hai người kia đã trắng bệch như giấy, môi run run:
- Các người ... Sao các người có thể giết hại người vô tội như vậy!
- Dù sao cũng không biết ai làm hại tôi, cứ coi như là các cậu đi.
Tiêu Dương phất tay, có vẻ như rất rộng lượng vậy.
Hai thanh niên này muốn khóc hết nước mắt. Lại thấy Chu Mạt đang cười nanh ác tới gần, thân hình khôi ngô khiến người ta không rét mà run.
- Yên tâm đi, tôi sẽ cho các người rơi vô cùng thoải mái, tìm vị trí tốt, cam đoan rơi một lần là chết, không có đau đớn gì.
Bịch bịchI
Trong nháy mắt khi dây leo lỏng ra, hai thanh niên kia lập tức quỳ sụp xuống đất.
- Đừng... Đừng giết chúng tôi!
- Chúng tôi nói!
Người thanh niên kia vội vàng nói:
- Sai chúng ta tới chôn thuốc nổ tại núi Thiên Mã là Trương Tiều tiên sinh.
- Trương Tiều?
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Vẻ mặt Tiêu Dương sầm xuống:
- Chúng tôi chưa từng nghe nói tới người này bao giờ... Hừ! Chẳng lẽ anh định tùy tiện bịa ra một cái tên không có để lừa chúng tôi à?
- Không phải! Đương nhiên không phải!
Toàn thân người thanh niên run run, mở miệng:
- Trương Tiều... Hắn là người của ... Hắc Sơn hội!
Hắc Sơn hội!
Giờ khắc này hiển nhiên trong lòng Tiêu Dương rõ ràng rồi.
Hơi nhíu mày một chút, hắn tự nói một hồi:
- Trịnh Thu, xem ra anh còn tàn nhãn hơn tôi tưởng tượng nhiều.
- Tiêu Dương, anh với Hắc Sơn hội có thù oán à?
Dương Hoàn Nghị không kìm được phải lên tiếng.
Tiêu Dương gật đầu, trầm ngâm một hồi mới phẩy tay:
- Cút đi! Nói cho Trịnh Thu biết, Tiêu Dương tôi nhớ kỹ món nợ ngày hôm nay!
Hai thanh niên kia vội vàng lật đật chạy xuống chân núi...
- Cứ để bọn chúng đi như vậy sao?
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, lạnh lùng nói:
- Chỉ là hai tên tiểu tốt mà thôi.
- Không nói việc này nữa.
Lập tức hắn chuyển đề tài, đưa mắt nhìn Lý Bái Thiên:
- Lý huynh, tiếp đây các ngươi định làm gì? Chẳng lẽ vẫn ở trên núi Thiên Mã sao?
Nghe vậy, anh em Lý Bái Thiên nhìn nhau.
Nửa ngày sau, ánh mắt họ đồng thời nhìn về phía Tiêu Dương, trịnh trọng nói.
- Tiêu Dương, anh em chúng tôi quyết định... Hy vọng có thể đi theo anhI
Vẻ mặt Lý Bái Thiên nghiêm túc nói.
- Theo tôi?
Tiêu Dương hơi ngẩn ra.
- Hai vị huynh đài, tôi chỉ là một gã bảo vệ ...
- Tiêu đại cal
Chu Mạt trầm giọng nói:
- Với thực lực của anh thì tuyệt đối bảo vệ cửa không phải sân khấu tương lai của anh! Anh em tôi tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm người!
Tiêu Dương trầm ngâm một chút, nghiêm túc nhìn hai người:
- Hai người đi theo tôi... Có thể giúp tôi làm gì?
Hai người nhìn nhau.
Chu Mạt nháy mắt cười với Tiêu Dương, phấn chấn nói:
- Tán gái! - Đánh quái vật!
Giọng nói của Lý Bái Thiên cũng phấn khởi hẳn lên.
- Huynh đệ tốt!
Tiêu Dương vươn tay phải ra.
Chát chát chát!
Ba người đồng thời nắm chặt tay, nhìn nhau cười ha hải
Dương Hoàn Nghị đứng một bên trố mắt nhìn, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này...
- Chuyện... Chuyện này thế là xong sao?
Dương Hoàn Nghị cảm thấy đầu óc của mình hơi không theo kịp. Vốn tưởng rằng Tiêu Dương sẽ đưa ra một số điều kiện gì đó mới cho hai người đi theo mình, vạn lần không ngờ là...
- Thế là đủ rồi.
Tiêu Dương mỉm cười.
- Dương huynh, đừng quên trong lòng chúng ta còn có một đống lớn nghi hoặc đang chờ người giải đáp đó.
Miệng Dương Hoàn Nghị há rộng ra thêm vài phần, nửa ngày sau mới giật mình tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, trâm giọng nói:
- Các ngươi muốn biết vê Thuộc tính giả sao?
Tiêu Dương gật đầu. Hai anh em Lý Bái Thiên cũng đồng thời lộ vẻ tập trung mười phần. Cho dù hai người bọn họ cũng là Thuộc tính giả nhưng lại chưa từng tiếp xúc với đồng loại bao giờ, cũng không rõ năng lực đặc dị của mình cho lắm.
- Phải biết rằng tiềm lực của con người là vô tận! Nhất là đại não của người, rất khó có thể đánh giá hết tiêm năng được! Thân thể của Thuộc tính giả nhờ cơ duyên may mắn mà đại não sinh ra biến dị đặc thù. Loại biến dị này sẽ khiến cho thân thể họ có một loại Thuộc tính, ví dụ như tôi là Hỏa, hai anh em này là Mộc. Ngoài ra còn có một số thuộc tính như Kim, Thủy, Thổ, Quang, Điện, thậm chí tất cả thuộc tính có thể tưởng tượng được. Chỉ cần trên Địa Cầu tồn tại thì cũng có khả năng biến dị ra.
- Về phần nguyên nhân của loại biến dị này...
Dương Hoàn Nghị cười khổ:
- Chưa ai hiểu rõ. Có một số người do nguy hiểm cực độ kích thích ra, có người lại do uống một chén nước liền sinh ra thuộc tính Thủy. Nơi ngắn gọn, xác suất loại biến dị này cực cực thấp! Theo tôi biết, Dị thuậ hội Viêm Hoàng của chúng ta là nơi tụ tập nhiều Thuộc tính giả nhất cũng chưa tới một ngàn người.
- Ít như vậy sao?
Tiêu Dương thật sự hơi giật mình.
-Ừ.
Dương Hoàn Nghị gật đầu, đưa mắt nhìn anh em Lý Bái Thiên:
- Thật ra trước đó tôi muốn đề cử anh em hai vị gia nhập Dị thuật hôi. Dù sao chúng ta cũng có rất nhiều đồng loại ở đó...
- Nếu hai vị đồng ý thì có thể...
- Không cần đâu! Lý Bái Thiên ngắt lời Tiêu Dương, nghiêm mặt nói.
- Nếu chúng tôi đã quyết định theo Tiêu đại ca thì sẽ không thay đổi nữa.
- Đúng!
Chu Mạt cười phụ họa.
- Gia nhập Dị thuật hội chưa chắc đã tốt như Tiêu đại ca.
- Toàn bộ chuyện này đều tự nguyên đi.
Dương Hoàn Nghị cười nhạt một tiếng, sau đó trâm giọng nói:
- Chẳng qua có một số chuyện hai vị phải nhớ kỹ. Tuyệt đối không để lộ năng lực của Thuộc tính giả trước thường dân. Một khi có người vi phạm điều lệ này thì sẽ bị quan lại Viêm Hoàng và Dị thuật hội hợp tác đuổi giết!
Vẻ mặt hai anh em Lý Bái Thiên thay đổi, hơi gật đầu:
- Đa tạ Dương huynh đệ nhắc nhởi
- Dương huynhi
Tiêu Dương đánh giá Dương Hoàn Nghị vài lần, đột ngột nói:
- Nếu tôi đoán không sai thì hẳn anh là người của Dị thuật hội phải không!