Chương 1532: Quyết chiến hồ Lạc Thần
Chương 1532: Quyết chiến hồ Lạc ThầnChương 1532: Quyết chiến hồ Lạc Thần
Đùng! Đùng!
Thanh âm giống như đến từ Cửu trùng thiên, rúng động thiên địa. Trong nháy mắt, cung điện thượng cổ Vũ Thần cũng tùy thời mà chấn động theo.
Chư thần đều ngẩng đầu, sắc mặt kinh hãi.
- Trống trận ngàn dặm.
Một đạo thần quang từ trên trời rơi xuống. Linh Cưu tiên sinh cưỡi tiên hạc xuất hiện:
- Ma Môn đang tuyên chiến với chúng ta.
Tuyên chiến.
Không khí dường như đọng lại, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.
Bên tai quanh quẩn tiếng trống trận, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Linh Cưu tiên sinh, chờ ông ra lệnh.
- Theo như mọi người đã nói, người của Ma Môn đã gây sự, chúng ta không có lý do gì để lui vê phía sau. Đã như vậy, vậy thì chiến thôi.
Khí thế như hồng.
Linh Cưu tiên sinh đứng thẳng, chậm rãi nói:
Đại quân Ma Môn ngoài ngàn dặm đã hướng chư thần tuyên chiến, điều này đủ để nói rõ sự kiêu ngạo của bọn họ.
- Trống đâu?
Trong đầu chỉ còn lại thanh âm của tiếng trống trận.
- Chiến.
Thời gian vừa qua, đại quân Ma Môn cơ hồ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Không ngừng chấn vỡ linh hồn.
- Cái gì đến cũng sẽ đến.
- Khởi trống trận.
Cuộc chiến cuối cùng rốt cuộc cũng đến.
Đùng đùng đùng.
Ánh mắt mọi người bắn ra thần sắc mãnh liệt.
Cánh tay Linh Cưu tiên sinh chậm rãi vung lên, giọng nói trang nghiêm:
Một Thần Minh tay cầm vò rượu nhìn phía xa, đột nhiên uống cạn một hơi, ném cái bình xuống đất, một tay cầm binh khí đặt trên bàn, dứt khoát xoay người bước ra khỏi quân doanh.
Đại quân chư thần đều kinh động.
Tiếng trống trận âm ầm đáp lại Ma Môn.
Đây là trống trận của Thần Minh.
- Chư thần thật to gan. Một lát sau, tiếng trống trận từ trời cao vọng xuống.
- Ma chủ đại nhân, đệ tử cam nguyện tiên phong diệt chư thần.
- Dám đáp lại lời tuyên chiến của ma chủ. Chẳng lẽ bọn họ cho rằng chỉ dựa vào một nơi hiểm yếu như hồ Lạc Thần là có thể ngăn cản mười vạn đại quân Ma Môn ta? Quả thật si tâm vọng tưởng.
Khóe miệng Ma chủ nhếch lên, lạnh lùng nói:
Trống trận gõ vang, truyền khắp ngàn dặm.
Tại trận doanh Ma Môn cách xa ngoài ngàn dặm có một tòa cung điện di động do chín mươi chín ác thú cấp bậc kim tiên tiền kỳ kéo, khí thế như hồng, tốc độ vững vàng lao về phía trước.
Trống trận thẩm thấu vào trong cung điện.
Một thân hình khôi ngô đứng trên cao, quan sát chúng tướng bên dưới.
- Cuộc chiến cuối cùng đã đến rồi sao?
Đại quân Trung lộ đã sẵn sàng đón quân địch.
Chư thần ngẩng đầu, vạch lều vải bước ra.
- Tới rồi.
Một thành viên Ma Môn lên tiếng.
Ánh mắt mọi người đều ẩn chứa chiến ý cường thịnh.
Nguyện ứng chiến.
Hhahal Ma chủ cười ha hả, trong lòng tràn ngập thần thái tự tin vô cùng mãnh liệt, đột nhiên đứng lên, khí thế mênh mông cuốn tận trời.
- Trò khôi hài này cũng đã đến lúc kết thúc rồi.
Ánh mắt Ma chủ đại nhân vô cùng ác liệt:
- Chư thân không xứng trở thành chúa tể của thiên địa.
- Thiên địa này cũng đã đến lúc đổi chủ.
- Bọn họ đã có dũng khí ứng chiến, vậy thì cứ để cho bọn họ cảm nhận một chút cái gì mới gọi là sức mạnh đỉnh phong.
- Một năm qua, ta đã bố trí hết thảy, chờ quyết chiến với đại quân Trung lộ chư thần. Hừ, chút tâm tư của Minh Đồng tưởng rằng có thể giấu diếm được ta sao? Y muốn mượn đao giết người, ta liền tương tế tựu kế, thuận theo ý của y, tự mình xuất chinh, quyết chiến chư thần. Y hy vọng ta và chư thần lưỡng bại câu thương, sau đó hưởng lợi. Tính toán ngay từ đầu của y có thể nói là sai lâm. Địch, ngươi ngẫm lại đi, nếu đại quân chúng ta dùng xu thế nghiền nát trực tiếp đánh bại đại quân Trung lộ của chư thần, như vậy Minh Đồng sẽ còn có cơ hội hay không?
Ánh mắt ma chủ hiện lên sự tự tin, trầm giọng nói:
- Bởi vì ta có niềm tin tất thắng.
- Ta không rõ, Ma chủ đại nhân biết rõ Minh Đồng đang nhìn chằm chằm mình đẳng sau, vì sao lại còn muốn đánh với chư thần một trận?
Hư ảnh được Ma chủ gọi là Địch trầm ngâm một lát rồi đáp:
- Địch, ngươi cảm thấy như vậy sao? Trên tòa cung điện di động, từng viên đại tướng Ma Môn lĩnh mệnh mà đi, ánh mắt hiện lên chiến ý và sự tự tin không thể địch nổi.
Cung điện lớn như vậy đã trở nên trống trải.
- Thật sự cần phải kết thúc với chư thân sao?
Phía sau Ma chủ đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, ánh mắt màu tím nhẹ nhàng lóe lên quang mang u lãnh.
Ma chủ đưa mắt nhìn ra xa, nhẹ nhàng gật đầu.
Hư ảnh với ánh mắt màu tím yên lặng cả nửa ngày, sau đó nói:
- Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi.
Nói xong, thân hình Ma chủ đột nhiên chấn động.
Ma chủ chậm rãi quay đầu lại:
Đại quân Ma Môn giống như một con rắn thật lớn gia tăng tốc độ, nhắm thẳng hồ Lạc Thần.
Từng đạo huyết quang bắn ra.
Hơn mười vạn đại quân Ma Môn đồng thời phát ra tiếng rống to, rúng động thiên địa, chấn nát tiếng trống trận đang tràn ngập không gian.
Khí thế ngập trời.
- Toàn quân nghe lệnh, gia tốc tiến lên.
Ma chủ khoát tay, thanh âm vọng xuống:
Ma chủ cười hỏi.
Địch trâm mặc một lát rồi nói:
- Nhưng chúng ta không biết át chủ bài của thế lực chư thần...
- Ta có nắm chắc...
Ma chủ nói:
- Trên đời này, có tư cách đột phá kim tiên đại viên mãn, đứng vào hàng ngũ cường giả bán Thánh cảnh, duy độc chỉ có thượng cổ Vũ Thần. Còn ta, ta có ngươi. Địch, ngươi chính là át chủ bài lớn nhất trong tay ta. Trận chiến này, ngươi hãy sóng vai ta tác chiến, không cần kiêng ky bất cứ át chủ bài nào của chư thần,
- Ta xuất chiến?
Địch ngẩn ra:
- Ma chủ đại nhân không phải đã từng nói ta nên che giấu thân phận, chờ Minh Đồng không kềm chế được thì mới cho y một kích trí mạng?
- Không cần.
Ma chủ nói:
- Lúc này, ta không chỉ muốn đánh bại đại quân chư thần, mà còn muốn phô bày lực lượng đến ngay cả Minh Đồng cũng phải run rẩy. Ta muốn nói cho y biết, hôm nay, đệ nhất cường giả Ma Môn không phải Minh Đồng y, mà vĩnh viễn cũng không đến phiên Minh Đồng y đứng đầu Ma Môn.
Ánh mắt Ma chủ toát ra lãnh ý.
- Đã như vậy thì chiến thôi. Lúc này, ánh mắt của Địch cũng không ức chế được hưng phấn, cánh tay run rẩy, máu trong người như muốn sôi trào lên.
- Địch, ngươi yên lặng nhiều năm tháng như vậy, sớm đã không thể chờ đợi được mà muốn đánh một trận cho thống khoái.
Ma chủ cười nói.
Âm!
Hơn mười vạn đại quân Ma Môn khẩn cấp tiến về phía trước.
- Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi.
Cách đại quân Ma Môn trăm dặm, một thân hình thon dài đứng chắp tay, mái tóc dài bay trong gió, ánh mắt như muốn thu hết vạn vật vào trong. Nhìn theo hướng đại quân Ma Môn, Xích Lượng Thiên lên tiếng:
- Chỉ mới một năm thôi mà, Ma chủ, xem ra ngươi không có tĩnh nhẫn nại gì cả. Hay là... ngươi đã nắm chắc thắng lợi trong tay?
Trên đỉnh núi, thanh âm của Xích Lượng Thiên biến mất.
- Đại quân Ma Môn đã tiến vào phạm vi tám trăm dặm.
- Bảy trăm dặm.
- Sáu trăm dặm.
Từng thanh âm báo lại tin tức, chấn triệt cả cung điện thượng cổ Vũ Thần.
Lúc này, bên trong cung điện đã sớm tập trung mười vạn đại quân.
Mười vạn đại quân này là tinh nhuệ nhất trong đại quân Trung lộ chư thần.
Lúc này, bọn họ đã bày sẵn trận địa đón quân địch, chờ thượng cổ Vũ Thần Linh Cưu tiên sinh phát ra mệnh lệnh.
- Đại quân Ma Môn cách hồ Lạc Thần chưa đến năm trăm dặm.
Đan Thần lão nhân của Bất Hủ Cốc trầm giọng nói:
- Dựa theo tốc độ như vậy, chưa đầy ba ngày, đại quân Ma Môn sẽ đến nơi.
- Mặc dù phạm vi bên trong hồ Lạc Thần có đại quân đang đóng sẵn, nhưng dựa vào binh lực này, tuyệt đối không thể đối kháng Ma Môn.
- Lực lượng trung tâm của đại quân Trung lộ cũng nên xuất phát rồi.
Linh Cưu tiên sinh giơ tay, trên bầu trời liền xuất hiện một trận mưa bụi. Giọt mưa rơi xuống người đại quân chư thần, giống như một cuộc tẩy lễ, lập tức khiến cho tinh thần đại quân chư thần trở nên phấn chấn, giống như được uống nước cam tuyền, ánh mắt mở to, mang theo cái nhìn cực nóng.
- Trận chiến này là trận quyết chiến cuối cùng của thế lực Thần Minh chúng ta với Ma Môn.
Thanh âm Linh Cưu tiên sinh chấn triệt:
- Thắng, sẽ khu trục được tà ma, trả lại ánh sáng cho thiên địa chúng ta. Nếu thua, tà ma sẽ chiếm cứ mảnh thiên địa này. Cho nên, chúng ta chỉ được phép thành công, không được thất bại.
Chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.
Bởi vì không ai có thể thừa nhận được hậu quả khi thất bại.
Không khí ngưng trọng, khí tức căng thẳng tràn ngập xung quanh. Người nào cũng mặc khôi giáp, nắm chặt binh khí trong tay.
Sa trường bắt đầu điểm binh.
Trên đài điểm tướng, từng cái tên được gọi lên, chư thân tê tựu, tiến hành tập trung.
Tất cả mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch.
- Xuất phát! Huynh đệ, hãy để cho Ma Môn đón đầu thống kích.
Sau đó, cánh tay Linh Cưu tiên sinh vung lên.
- Quyết chiến hồ Lạc Thần.
Xuất phát.
Âm.
Đại quân chư thần âm ầm xuất phát.
Trong đầu mọi người quanh quẩn thanh âm quyết chiến hồ Lạc Thần của Linh Cưu tiên sinh.
Chư thần đã không thể lui về sau nửa bước.
Khói đặc nổi lên, xông thẳng trời cao.
Nơi này nhất định sẽ diễn ra một trận gió tanh mưa máu.
Nơi này nhất định sẽ có vô số người vĩnh viễn không về.
Nơi này, tương lai của Thần Minh đang lắc lư trong mưa gió, không thể nhìn thấu.
Nhưng đã đến lúc này rồi, ánh mắt mọi người chỉ còn lại chiến ý vô cùng vô tận, nắm chặt binh khí trong tay, khát vọng muốn hút máu địch nhân, lấy đi tính mạng.
Giữa không trung, Linh Cưu tiên sinh lắng lặng nhìn phía trước. Đại quân từ từ đi xa, khói đặc vẫn lan tràn bầu trời.
Phía sau ông vẫn còn cường giả đỉnh phong của thế lực chư thần.
- Trận chiến này không cần giữ lại bất cứ điều gì.
Linh Cưu tiên sinh lên tiếng, cánh tay vung lên:
- Đi thôi.
Nói xong, Linh Cưu tiên sinh dẫn đầu lướt về phía hồ Lạc Thần.
Quyết chiến hồ Lạc Thần.