Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1524 - Chương 1531: Một Trăm Năm

Chương 1531: Một trăm năm Chương 1531: Một trăm nămChương 1531: Một trăm năm

Tiêu Dương rất nhanh đã chứng thực suy đoán của mình. Khi hắn thử đưa một chân qua bên vạch trắng, một trận kiếm khí ác liệt từ trên trời rơi thẳng xuống, vào đúng vị trí mà Tiêu Dương vừa mới đưa chân sang.

Quả thật như thế.

Tiêu Dương lui ra đằng sau vạch màu trắng, tinh thân đang căng thẳng liền được thả lỏng, ngồi xuống đất khoanh chân thở hổn hển.

Ở cửa thứ nhất, hắn đem hết toàn lực kịch chiến ba ngày ba đêm không nghỉ. Bây giờ đã có cơ hội thở dốc, Tiêu Dương hiển nhiên muốn bình ổn lại. Nếu không, trong những cuộc chiến đấu hành hạ người ta với cường độ cao như vậy, không được nghỉ ngơi, bất luận kẻ nào cũng hỏng mất.

Cho dù có một ngàn năm, Tiêu Dương vẫn cảm thấy thời gian vô cùng quý giá.

Sau khi điều chỉnh lại hơi thở, Tiêu Dương chậm rãi đứng lên, thần kiếm trong tay chém ra, hóa thành lưu tỉnh, một khắc nổ mạnh giữa không trung, diễn hóa thành khói hoa. Mặc dù ngắn ngủi, nhưng lại nhanh như thiểm điện rơi về phía hắc y Tiêu Dương.

Ánh mắt hắc y Tiêu Dương bắn ra sát khí mãnh liệt, nhanh chóng xông lên, không che giấu khí tức cường đại, huy kiếm mà trảm, tiêu diệt từng trận kiếm khí, dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai mà phản kích.

- Hừ.

Trận chiến thứ hai kéo dài một tháng.

Tiêu Dương ngã xuống đất, thở hổn hển.

Thậm chí trong rất nhiều chiêu thức, Tiêu Dương ngẫu nhiên phạm phải sai lầm, suýt chút nữa bị đối phương thuận thế công kích.

Kiếm quang hoa mỹ nổ mạnh giữa không trung, hàn mang sắc bén bao trùm hắc y Tiêu Dương, trong khoảnh khắc xuyên thủng thân hình của hắn.

Kiếm ý vô cùng vô tận lan đến bốn phương tám hướng.

Tấm gương trước mặt vỡ tung, thiên địa quay trở lại hắc ám.

Gương mặt Tiêu Dương lạnh như băng. Sau khi hắn điều chỉnh lại hơi thở, cho dù nhất thời không thể đánh bại hắc y Tiêu Dương, nhưng tuyệt đối sẽ không có dấu hiệu bại trận như vừa rồi. Thần kiếm thẳng lên trời, quang mang lắc lư cả bầu trời, ánh sáng khôn cùng và kiếm quang lóe thẳng.

- Rốt cuộc cũng thành công rồi.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm hắc y Tiêu Dương đang huy kiếm đẳng trước, trong lòng không khỏi thở dài. Hắn đối mặt là một bản sao hoàn mỹ của hắn. Xét về thực lực, căn bản sẽ không phạm phải bất cứ sai lâm nào. Nếu hắn muốn đánh bại chính mình, cách duy nhất là đột phá.

Ngọn lửa chiến tranh đã dấy lên.

Âm.

Ba ngày sau, tại vị trí Tiêu Dương đang ngồi, sấm sét đột nhiên nổi lên.

Đây là đối tượng được phục chế từ bản thân Tiêu Dương. Trong quá trình chiến đấu, Tiêu Dương cũng lấy hắn làm khuôn bản để rèn luyện bản thân, hoàn thiện chính mình.

Tiên kiếp phủ xuống. Trận chiến này, Tiêu Dương cơ hồ đã kiệt sức, mãi cho đến vừa nãy mới đột phá, đánh bại hắc y Tiêu Dương.

Đã có kinh nghiệm vừa rồi, lần này Tiêu Dương cũng không nôn nóng tiến về phía trước. Chỉ cần hắn không tiến vào phạm vi nhất định, hắc y Tiêu Dương sẽ không công kích hắn. Vừa mới có được đột phá nho nhỏ, Tiêu Dương không lập tức xuất phát ngay, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, vận khí điều tức, cảm ngộ được đột phá vừa nãy, đồng thời uống vào một viên linh đan.

Tiên kiếp mà người tu hành vừa chờ mong lại kiêng ky, nhưng đối với Tiêu Dương lại là một nồi thuốc bổ thật to. Khi tiên kiếp phủ xuống, Tiêu Dương lập tức dùng cơ thể để chống lại. Dùng sức mạnh cơ thể để đạt đến tiên kiếp tâng ba, quả thật không cần tốn nhiều sức.

Trong tích tắc kiếp lôi thứ chín biến mất, Tiêu Dương không khỏi nhảy dựng lên, ngửa mặt lên trời cười dài, trong lòng tràn ngập sự thoải mái.

Tiêu Dương bỏ qua suy nghĩ của mình, đưa mắt nhìn phía trước.

Tiêu Dương nghênh đón chính là kiếm tiên tâng ba.

- Đến đây đi.

Cho dù đang ở bên trong Thần Môn, tiên kiếp vẫn xuất hiện như cũ.

Bên trong thế giới Thân Môn, mỗi một ngày đều lặp đi lặp lại.

Ba tháng sau, đối thủ thứ ba đã thành công bị đánh bại.

Ánh mắt Tiêu Dương tràn ngập chiến ý, Tinh võ quyền ầm ầm phá không mà ra.

Chín đạo kiếp lôi đánh xuống, Tiêu Dương hoàn toàn dựa vào sức mạnh cơ thể để ngăn cản.

Cửa thứ ba.

Quang mang chiếu xuống, hắc y Tiêu Dương lại xuất hiện. Khí tức mạnh mẽ bao trùm đến.

Phía sau hắn là con số 98.

Thoải mái vì đã đột phá.

- Đến lúc rồi.

Nếu người tu hành bình thường mà biết được suy nghĩ này của Tiêu Dương, sợ rằng không nhịn được mà tức đến hộc máu.

Thậm chí Tiêu Dương còn chờ mong tại sao kiếp lôi lại không đến thêm vài lần nữa.

Tiêu Dương và hắc y Tiêu Dương chiến đấu.

Khi không địch lại thì thối lui khỏi vạch trắng, cảm ngộ, điều chỉnh lại suy nghĩ rồi tiếp tục tái chiến.

Sau khi thắng lợi, tiếp tục cảm ngộ cầu hoàn mỹ.

Nhưng sau đó lại tiếp tục chiến đấu với bản thân hoàn mỹ của mình.

Từ trong hoàn mỹ tìm tỳ vết, tiếp tục hoàn thiện, theo đuổi cảnh giới hoàn mỹ cao hơn.

Tiêu Dương giống như người đi tìm nước trong sa mạc, liều mạng đào móc tiềm lực bản thân. Mỗi một ngày trôi qua càng bộc phát sức mạnh cường đại hơn.

Ngày qua ngày, năm qua năm.

Mệt mỏi thì nghỉ ngơi.

Đói bụng thì ăn quả Ngưng Thần. Trong đầu Tiêu Dương nhớ lại con số trên tấm gương vừa rồi, là 39

Bất tri bất giác, hắn đã trải qua một trăm năm trong thế giới Thân Môn.

- Có chậm quá không?

Tiêu Dương bước chậm lại, đưa mắt nhìn phía trước, hai mày cau lại.

Một trăm năm.

Thanh âm không ngừng quanh quẩn trong không gian, sau đó dần dần tiêu tán.

Âm.

Hắc y Tiêu Dương bị một quyền đánh bay, thân hình thối lui giữa không trung. Một thoáng sau, một bóng kiếm đột nhiên không một tiếng động đâm tới.

Không mang theo bất kỳ hoa lệ nào, nhưng lại ẩn chứa kiếm uy mạnh mẽ nhất.

Một kiếm đâm thẳng mi tâm.

Thân ảnh hắc y Tiêu Dương trực tiếp tiêu tán.

Gương mặt Tiêu Dương không chút thay đổi rơi xuống đất, tấm gương đằng trước ầm ầm rơi xuống.

Tiêu Dương tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, trong không gian bỗng nhiên vang lên tiếng chuông gõ.

- Một trăm năm.

Thời gian cực nhanh.

Xông qua một trăm cánh cửa.

Trong đầu hắn chỉ có một tín niệm, chính là không ngừng đi lên.

Ban đầu, mỗi cuộc chiến đấu đều làm cho hắn vừa vui mừng lẫn sợ hãi. Nhưng đến lúc này cũng quen dần.

Tiêu Dương hoàn toàn đắm chìm trong chiến đấu, dường như quên mất cả thời gian.

Bị thương thì uống linh đan.

Bây giờ hắn còn 61 đối thủ nữa.

Một trăm năm, hắn mới đánh bại được có 39 người.

Đánh bại 39 lần chính mình, 39 lần đột phá.

Lúc này, lực kiếm đạo của Tiêu Dương đã tăng lên kiếm tiên tâng năm đỉnh phong. Sức mạnh cơ thể vẫn là Xi Vưu luyện thể tâng mười một, nhưng đủ để so sánh với tiên nhân tâng bốn đỉnh phong.

Tiêu Dương đoán, đợi sau khi hắn thành công đột phá thế giới Thần Môn, có lẽ sẽ là kim tiên hậu kỳ, thậm chí là đại viên mãn. Đây là điều mà hắn chờ mong nhất. Nếu dùng cảnh giới kim tiên đại viên mãn tiếp nhận truyền thừa của Long Thần đại nhân, chờ đợi hắn chính là cảnh giới Thánh nhân mà cường giả giới tu hành đều mơ mộng.

Đương nhiên, lúc này hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Bởi vì con đường phía trước còn rất dài.

Còn 61 lần bản thân, 61 lần đột phá nữa.

Trong thiên địa hôn ám, một thân hình thon dài, tay cầm kim kiếm đi từng bước một về phía trước. Quang mang đột nhiên chiếu xuống.

Hắc y Tiêu Dương xuất hiện trước mắt.

Cuộc chiến một lần nữa lại căng thẳng.

Một trăm năm thế giới Thân Môn, một năm Thần Minh chi địa.

Trong một năm qua, các cuộc chiến lớn nhỏ đều không ngừng diễn ra. Ngọn lửa chiến tranh vẫn tiếp tục lan rộng.

Thây nằm ngàn dặm.

Máu chảy thành sông.

Một tướng công thành vạn cốt khô.

Trong cuộc đại chiến Thần Ma, không ít nhân vật cường giả quật khởi, cũng không ít nhân vật cường giả chết đi, tạo nên một lịch sử vui buồn lẫn lộn.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, bầu trời Thần Minh chỉ địa tối đi không ít.

Bởi vì trong một năm qua, thế lực chư thần thua nhiều thắng ít, đại quân liên tiếp bại lui.

Bắt đầu từ lúc đại quân Hữu lộ bị đánh bại, thế lực chư thần đã hoàn toàn mất đi chiến cơ, không thể đảo ngược.

Duy nhất không bại chính là đại quân Trung lộ do thượng cổ Vũ Thần Linh Cưu tiên sinh suất lĩnh, tọa trấn phạm vi hồ Lạc Thần.

Nhưng không ai có thể thả lỏng được. Bởi vì một năm trước, đại quân chủ lực Ma Môn do Ma chủ đại nhân tự mình suất lĩnh đã sớm nhìn chằm chằm vào đại quân Trung lộ của thế lực chư thần.

Từng bước một đến gần.

Ngọn lửa chiến tranh đã sớm lan rộng. Đại quân Ma Môn cũng không nóng lòng hành quân, từng bước một đi về phía trước. Mặc dù đoạn đường hành quân vô cùng thuận lợi, nhưng dù sao nơi này cũng là địa bàn của chư thần. Bọn họ cũng có ba phần kiêng ky, lúc nào cũng đề phòng thế lực chư thần đánh lén.

Nhưng cho dù hai đại quân cách xa nhau, tốc độ hành quân chậm, nhưng chỉ cần Ma Môn không thay đổi phương hướng, cuối cùng cũng có lúc gặp nhau.

- Báo.

Một tiếng kêu vang lên, nhanh chóng truyền vào cung điện thượng cổ Vũ Thần.

Thanh âm như sấm, chấn động bát phương.

- Đại quân Ma Môn đã tiến vào phạm vi ngàn dặm hồ Lạc Thần.

Một hòn đá kích ngàn tầng sóng.

Trong nháy mắt, tất cả Thần Minh đều tập trung lại, gương mặt căng thẳng vô cùng.

- Cuối cùng cũng đến rồi.

- Một năm qua, Thần Minh chỉ địa, sinh linh đồ thán, con dân chúng ta phải chịu đựng đủ mọi sự thống khổ. Đất đai của chúng ta bị Ma Môn ăn mòn từng tấc. Cũng đã đến lúc kết thúc rồi.

- Cuộc chiến cuối cùng, chiến đấu vì các huynh đệ.

Chư thần tập hợp càng lúc càng nhiều. Thanh âm nghị luận phát ra vang dội, không ít Thân Minh cường đại đều tỏ thái độ muốn đánh một trận. Hồ Lạc Thần là lá chắn cuối cùng. Lúc này, không ai có suy nghĩ muốn thối lui. Thối thì sẽ bị diệt vong.

- Thề bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của Thần Minh.

Chiến ý trùng thiên, âm ầm đánh tan đám mây đen đang bao phủ trên bầu trời. Đùng! Đùng.

Bỗng nhiên tiếng trống trận vang lên.
Bình Luận (0)
Comment