Chương 1541: Chờ anh ấy quay về
Chương 1541: Chờ anh ấy quay vềChương 1541: Chờ anh ấy quay về
Bắt đầu từ điểm đầu tiên ở Cửu Tuyệt Thiên Nhai, ngọn lửa chiến tranh nhanh chóng lan tràn, trải khắp chín điểm của Cửu Tuyệt Thiên Nhai.
Mỗi một điểm đều xảy ra huyết chiến!
Mỗi bước tiến về phía trước các tướng sĩ Ma Môn đều phải trả bằng máu tươi, đệ tử Chư Thần không lùi bước vì máu tươi.
Trận chiến tranh không có chỗ cho thương xót và nhân từ mở màn trên Thần Minh Chỉ Địa.
Quyết chiến cuối cùng!
Mà lúc này, trong thế giới Thần Môn, trận chiến vẫn đang tiếp tục.
Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh nhạt bình tĩnh, tâm cảnh trải qua rèn luyện, càng thêm trầm ổn, dày dặn. Đôi mắt hắn chỉ có Tiêu Dương áo đen, cũng chính là bản thân sau lần đột phá trước! Mỗi cái nâng tay nhấc chân, mỗi lần chém kiếm ra như đều đạt đến cảnh giới đại thành, vô cùng thuần thục, phất tay một cái cũng có thể hóa mục nát thành thần kỳ.
Kiếm của Tiêu Dương đã đạt đến một đẳng cấp cực cao.
Tiêu Dương từng thử triệu hoán mãnh thú thượng cổ, phát hiện không thể làm được gì.
Tiêu Dương đồ đen phía trước dừng động tác lại, đứng lẳng lặng, đợi trận chiến tiếp theo.
Cái này liên quan đến cảnh giới của bản thân, là một loại nâng cao Kiếm Đạo, cảm ngộ Thiên Đạo.
Suy nghĩ của Tiêu Dương hơi rối loạn, lập tức bị đánh lui ra sau, cơ thể vội vàng nhoáng lên, lui ra sau.
Nhưng, chính vì như thế, sâu trong lòng Tiêu Dương mới thâm cảm thấy đau khổ- Trên mặt gương này, vẫn còn khắc con số, năm mươi bảy!
Tiêu Dương khoanh chân, vẫn không nhúc nhích, tựa như một pho tượng Phật.
Kiếm đạo lực đột phá lên nhiều lần.
Tiêu Dương điều chỉnh khí tức, chậm rãi nhắm hai mắt, trong đầu dần hồi tưởng lại từng chi tiết của trận chiến ban nãy. Hắn tin rằng, bất kỳ một chỉ tiết nào cũng đều có thể là mấu chốt đột phá!
Điều mà mình muốn vượt qua vẫn còn hơn một nửa nữa, nhưng Tiêu Dương đã cảm thấy rất hoàn hảo rồi, thậm chí đã không thể tưởng tượng được phải làm như thế nào mới nâng cao được.
Cứ mỗi lần vung kiếm, trong lòng Tiêu Dương đều có một cảm giác rất thoải mái, giống như kiếm này đã đạt đến cực hạn của trời đất.
Trong thế giới Thần Môn, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân.
Sau khi đến thế giới Thân Môn ba tháng, Tiêu Dương mới đột nhiên mở mắt.
Đương nhiên, còn có cả nhục thể thành tiên.
Trong mắt hắn bắn ra một tinh mang, Tiêu Dương cao giọng cười.
Từng chiêu từng thức đều phải suy diễn đến cực hạn.
Đảo mắt đã một tháng trôi qua.
Sau vài lần liên tiếp dường như uy lực của Hám Đạo Thuật đã tăng mấy lần!
Nhất Niệm Hám Hồn! Hám Đạo Thuật, đây là tuyệt học có một không hai, dưới điều kiện kích phát ở thế giới Thần Môn này, đã từng bước từng bước tăng lên.
Cơ thể vừa động, ngay lập tức xông đến Tiêu Dương áo đen.
- Bắt đầu từ hôm nay, trong đất đai của Viêm Hoàng, các môn phái lớn do Ma Môn khống chế, bao gồm cả Hộ Long Thế Gia, toàn bộ đều bị tiêu diệt!
- Tôi hiểu rồi!
Những nhân vật quen thuộc Tiêu tiên nhân, Tổ Thần, Kỷ Ly Tiên nhân, Hoa Mãn Lâu, Vũ Sơ Dung, La Thiên, hòa thượng Giát Giát, Thái Tử Dịch Hàn... , cường giả Kiếm Tông đứng thẳng người trước mặt các chỉ đại quân Kiếm Tông, đội trời đạp đất, ánh mắt lộ ra ý cười từ tận đáy lòng.
- Mọi người là niềm kiêu ngạo của Kiếm Tông!
Khuôn mặt Tuyết Kiều lạnh nhạt, ánh mắt lóe lên tia nóng bỏng, nhìn về phía đại quân Kiếm Tông vừa chiến thắng khải hoàn trở vê.
Hám Đạo Thuật!
Thế giới Thần Môn không năm tháng.
Tiêu Dương không biết rốt cuộc thế giới bên ngoài như thế nào, chỉ biết chiến đấu không mệt mỏi, chiến đấu.
Ngay lúc này, trên Địa Cầu, có một tin tức chấn động lòng người truyền ra khắp giới Tu Hành Viêm Hoàng.
Bắt đầu từ tâng thứ nhất của Hám Đạo Thuật, Tiêu Dương đã liên tiếp bạo phát từng đòn công kích.
Cửa này sau khi hiểu thông, mọi thứ không còn gì có thể cản nổi.
Bịch! Bịch! BịchI
Đó là sức mạnh công kích tinh thân vô cùng vô tận đánh qua.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, vận mệnh Địa Cầu đã thay đổi mấy lần.
Trận chiến Thái Sơn, sự xuất hiện của Truyền thừa giả Tuyết Thần thượng cổ Tuyết Kiều, tiêu diệt dã tâm của Thần Sứ.
Nhưng ngay sau đó Phách Lôi chí tôi giáng xuống, đã khiến giới Tu Hành Địa Cầu rơi vào trận cuồng phong, Kiếm Tông lại có nguy cơ bị diệt vong thêm lần nữa!
Nhưng ngay vào thời khắc Kiếm Tông nguy cấp nhất, Tông chủ chí tôn xuất hiện, hơn nữa còn ngăn được cơn sóng dữ như kỳ tích, hoàn toàn thay đổi thế cục.
Khoảng thời gian tiếp theo, Kiếm Tông xuất chinh, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Quân đội vương giả năm đó lại xuất hiện một lần nữa, cả Viêm Hoàng đều do Kiếm Tông độc tôn.
Cho đến giờ phút này, cuối cùng cũng đã tiêu diệt được hoàn toàn thế lực Ma Môn ở Viêm Hoàng.
Đây chính là niềm vui, là sự sung sướng, phấn chấn nhất đối với tất cả mọi người trong Kiếm Tông.
- Trận chiến này, chúng ta thắng rồi!
Mọi người nhanh chóng thống nhất ý kiến, lần lượt gật đầu.
- Đúng! Cho dù là Phật tổ thì cũng chỉ có thể soi chiếu nơi mà mình đủ khả năng. Chúng ta không phải thân thánh, càng không cần thiết phải hy sinh huynh đệ Kiếm Tông đi cứu những kẻ không đáng!
- Lịch sử đã dạy chúng ta, có những người, không cần thiết phải giúp đỡ. Nuôi một con sói mắt trắng, bất cứ lúc nào nó cũng có thể cắn ngược lại chúng ta, nếu chúng không thể bảo vệ lãnh thổ giới Tu Hành quốc gia chúng, đó là chuyện của chúng. Hơn nữa, nếu chúng ta đi giúp đỡ sẽ phân tán sức mạnh của Kiếm Tông, ngược lại sẽ khiến cho kẻ địch thừa cơ tấn công.
Tiêu tiên nhân cũng trâm giọng nói.
- Không sai! Giới Tu Hành những nước này thực sự không đáng để trợ giúp.
- Tôi tán thành với Tiểu Húc Húc. Giới Tu Hành Viêm Hoàng bây giờ chỉ mới vừa loại bỏ được thế lực Ma Môn, đang là lúc cần xây dựng lại. Chỉ cân chúng ta đủ mạnh, căn bản không cần phải lo lắng Ma Môn tái phạm!
- Hừi Trong số này có Việt Quốc! Phỉ Quốc! Thậm chí còn có cả Đảo Quốc!
Chàng công tử bột Bạch Húc Húc cười lạnh.
- Đám sói mắt trắng này không phải trước giờ kiêu căng lắm à? Lúc nào cũng nhìn chằm chằm đất đai Thần Châu Viêm Hoàng ta, muốn xâm chiếm mài! Giờ còn mặt mũi cầu cứu chúng ta sao?
Chàng công tử bột này sống ở thế tục vài chục năm, hơn nữa còn là cháu trai ruột của Tổng tư lệnh quân khu Thủ đô Bạch Thiên Mệnh, dĩ nhiên biết rõ vài chuyện mà người thường không biết.
- Chẳng phải chúng luôn có mấy cường quốc Âu Mỹ làm chỗ dựa à? Lần này, để chúng tử chiến đi!
- Nhưng môi hở răng lạnh, họ đều là người bên ta, một khi giới Tu Hành những nước này hoàn toàn bị Ma Môn khống chế, sẽ tạo thành uy hiếp với chúng ta thì sao?
Diệt Ma đại tiên trâm giọng nói.
- Sợ gì, với sức mạnh của Kiếm Tông ta, trừ phi tất cả cường giả ở tổng bộ nước ngoài của Ma Môn dốc hết sức mạnh, nếu không thế lực Ma Môn căn bản không thể làm rung chuyển được Kiếm Tông tai
Hòa thượng Giát Giát lên tiếng.
- Hôm nay, chúng ta đã nhận được tin cầu cứu của giới Tu Hành vài quốc gia xung quanh.
Kỷ Ly Tiên nhân trâm giọng nói.
- Thế lực Ma Môn ở Viêm Hoàng đã được diệt trừ tận gốc, nhưng theo tin tức truyền vê, Viêm Hoàng chỉ là một trong số những cứ điểm của Ma Môn ở Địa Cầu.
Trên một đại điện trong thế giới "Thượng cổ hồng hoang", đám người của Kiếm Tông Tuyết Kiều, Tiêu Tiên nhân, Tổ Thần... cùng tụ tập, bàn đối sách tiếp theo.
Mãi cho đến khi màn đêm phủ xuống.
Niêm vui ngập tràn khắp Kiếm Tông.
- Không biết khi nào lão đại mới quay về.
Đột nhiên hòa thượng Giát Giát thì thâm, trên đại điện lập tức rơi vào yên lặng.
Trong đầu mọi người bất giác hiện lên bộ đồ trắng thần thánh chói mắt.
Chờ hắn trở vê!
Đợi Tiêu Dương quay về, không chỉ mình họ, còn có cả một bóng dáng xinh đẹp tuyệt mĩ trong rừng hoa đầy núi.
Gió nhẹ hây hẩy, nơi sườn núi, đôi mắt Quân Thiết Anh dịu dàng nhìn những đóa hoa đẹp đẽ nở rộ trước mắt, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, dường như đã cảm nhận được một sinh mệnh nhỏ đang dần trưởng thành. Đó chính là cảm giác huyết mạch tương liên, khiến cho trái tim Quân Thiết Anh chìm trong một cảm giác chờ đợi đẹp đế mà tĩnh lặng.
Dường như cô đang nhìn thấy một bức tranh, trong bức tranh đó có khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong, đang đứng mỉm cười giữa rừng hoa.
- Lại nhớ đến anh ấy rồi?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên sau lưng Quân Thiết Anh.
Quân Thiết Anh hoàn hồn lại, xoay người điềm tĩnh cười.
- Gia Ny sư muội, em trở về rồi.
Đứng trước mặt Quân Thiết Anh, chính là Hắc Điệp Thiên Ma Lưu Gia Ny đã tìm được đường sống trong chỗ chết. Lúc này, cô mặc bộ đồ màu vàng nhạt giống như dung nhập trong rừng hoa dại của Mạn sơn, đôi mắt đẹp đế trong suốt như nước, những ngón tay tinh tế như ngọc đang cầm một làn trúc, dáng người uyển chuyển tỏa ra hương thơm nhè nhẹ làm rung động lòng người, giống như một đóa hoa hồng đẹp đẽ.
- Sư tỷ, em vừa mới hái được một đóa hoa, để em cài lên cho chị nhé.
Lưu Gia Ny nhấc làn trúc, mỉm cười, lấy từ trong làn trúc ra một đóa hoa rất đẹp, đi đến trước mặt Quân Thiết Anh, cài lên cho cô, sau đó nhìn một lát, cười khen ngợi.
- Sư tỷ, chị đẹp quá.
Quân Thiết Anh cười khẽ, đồng thời đưa tay vào trong làn trúc của Lưu Gia Ny, lấy một đóa hoa cài cho cô.
- Gia Ny sư muội, em còn đẹp hơn đó.
Hai cô gái nhìn nhau cười.
- Sư tỷ, cảm ơn chị.
Một lát sau, Lưu Gia Ny đột nhiên thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quân Thiết Anh.
Quân Thiết Anh lắc đầu, mỉm cười nói.
- Em lại thế rồi.
- Nếu không có chị, em không thể nào vượt qua được ải này, em không thể đối diện với chính mình.
Lưu Gia Ny hít sâu một hơi, đôi mắt nhìn lên những đóa hoa tươi đầy trời.
- Từ trước đến nay em ngắm hoa chỉ thấy máu tanh trong mắt. Kiếp trước của em là một Thiên Ma dính đầy máu tanh! Em làm vô số chuyện ác, phạm vô số sai lầm.
- Nhưng không phải cuối cùng em đã quay đầu lại rồi sao? Nếu Kiếm Tông không nhờ em ra tay, e là đã diệt vong lần nữa rồi.
- Nhưng... đó là do em gây ra.
Lưu Gia Ny thì thào.
- Nếu như không có chị luôn ở bên dẫn đường cho em, và cả sư phụ chịu nhận em làm đồ đệ, ban cho em một thân phận mới, có lẽ, giờ em đã là chén đất vàng, vĩnh viễn biến mất rồi.
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng kéo tay Lưu Gia Ny.
- Tất cả những chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, giờ việc chúng ta phải làm, là yên lặng chờ đợi.
Lưu Gia Ny nhìn Quân Thiết Anh, một lúc sau, khuôn mặt giãn ra.
- Đợi đứa trẻ ra đời, hay đợi anh ấy quay về? Nhìn ánh mắt trêu ghẹo của Lưu Gia Ny, Quân Thiết Anh hơi nổi giận.
- Hừ, nhóc con Gia Ny em cũng dám chọc chị, xem chị đối phó em thế nào đây!
Trên Mạn sơn hoa tươi nở rộ, có hai bóng dáng như những chú bướm bay múa chạy trên sườn núi, nụ cười xinh đẹp động lòng người.
Một lúc sau, hai người sánh vai nằm trên mặt cỏ mềm mại, nhìn lên bầu trời.
Trong đầu cùng xuất hiện một người.
- Chờ anh ấy trở vềI
Hai cô gái liếc nhìn nhau, đồng thời cùng nở nụ cười hiểu ý.