Chương 1542: Chiến tranh thăng cấp
Chương 1542: Chiến tranh thăng cấpChương 1542: Chiến tranh thăng cấp
Giới Tu Hành Địa Cầu vẫn cuộn trào dòng chảy ngầm. Vận mệnh của mỗi người dường như đều đang thay đổi. Giới Tu Hành Viêm Hoàng nơi bắt đầu khói lửa chiến tranh lại là nơi đầu tiên bình yên lại, bởi vì ở đây xuất hiện Kiếm Tông. Kiếm Tông đã dùng khí thế mạnh mẽ quét sạch thế lực Ma Môn trong giới Tu Hành Viêm Hoàng. Ma Môn không dám xâm lấn Giới Tu Hành Viêm Hoàng hiện giờ nửa bước.
Còn những nước khác, cuộc chiến giữa giới Tu Hành và tà ma vẫn đang tiếp tục.
Nhưng những chuyện này chỉ có thể dựa vào chính mình.
Kiếm Tông, chỉ cần bảo vệ Viêm Hoàng. Còn lại, tay không với tới, vì không ai dám coi thường sự uy hiếp tiềm ẩn của tổng bộ nước ngoài của thế lực Ma Môn. Kiếm Tông phải có một kế sách vẹn toàn, lúc nào cũng đề phòng Ma Môn quay trở lại.
Còn ở Thần Minh Địa, ngọn lửa chiến tranh đang lan tràn đến mọi ngóc ngách.
Không có nơi nào là không chiến đấu!
Cuộc chiến Thần Ma dường như đã đi đến cao trào cuối cùng, chiến dịch đỉnh phong này vẫn còn đang tiếp diễn.
- Một tháng rồi.
Dù sao Ma Chủ Ma Môn thần bí kia hiện tại vẫn là nhân vật đứng đầu Chí Tôn Thánh Bảng.
- Việc đã đến nước này đã không còn đường lui nữa rồi, trận chiến này, cho dù thắng thảm, cũng không thể bại được.
Một tháng, từ khi Ma Môn tức giận tấn công cho đến nay, đã tròn một tháng trôi qua. Trong một tháng này, binh lực tổn thất của hai bên tương đồng, mà thậm chí là tổn thất của quân đội Chư Thần còn nhỉnh hơn. Nhờ vào phòng thủ ở nơi hiểm yếu mà vẫn thương vong nhiều như thế, điều đó đủ để chứng minh sự cường đại của Ma Môn. Xét về tổng thể thực lực của chúng cao hơn thế lực Chư Thần một bậc. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến các cường giả Chư Thần cau mày.
Vẻ mặt Linh Cưu tiên sinh vô cùng nặng nề.
Tướng Thần lão nhân chau mày, trong đầu ông, luôn có một dự cảm không hay mơ hồ.
- Cung điện Tuyết Thần tôi có vài trận pháp, giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm!
Nơi tổng chỉ huy quân đội Chư Thần, những nhân vật hàng đầu của Thần Minh đang tề tựu, bàn bạc đối sách chiến đấu tiếp theo.
- Bày trận đi!
Trong lòng bất an.
- Mặc dù Ma Môn vẫn chưa có đội quân nào đột phá được đường hầm tử vong, nhưng trong một tháng này, số đệ tử Chư Thần chúng ta thương vong rất lớn, thậm chí đã vượt qua số Ma Môn tấn công.
Trong thiên hạ, ai có thể địch nổi?
Huống hồ, giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, chẳng phải vẫn còn lời sao?
Nếu về chỉnh thể không chiếm ưu thế, đợi khi trận chiến thăng cấp, khi sức mạnh đỉnh phong của hai bên quyết đấu, e là Chư Thần càng không thể nắm chắc phần thắng.
Vì một tia cơ hội thắng thảm, phải dốc hết sức cho trận này. Ánh mắt Tuyết Phi Sương đến từ cung điện Tuyết Thần thượng cổ dứt khoát, trầm giọng nói.
Không có đường lui, thà rằng đồng quy vu tận.
Ánh mắt Linh Cưu tiên sinh trang trọng, nhấn mạnh từng câu từng chữ, khom người thật sâu.
- Ma Môn lại phát động tấn công.
Trong lòng run lên, đôi mắt lập tức lóe lên tia quyết tâm.
Tiếng trống trận vừa mới tạm nghỉ chưa đến nửa ngày lại đột ngột vang lên.
Ma Môn muốn công phá.
Đông! Đông! Đông!
Một đệ tử Ma Môn tay câm dao nhọn đâm về phía trước, trong mắt xuất hiện một tâng sương máu. Không biết từ lúc nào ngực gã đã bị một mũi tên đâm thủng, một cơn đau lan tràn khắp người, lập tức ngã xuống mặt đất. Bịch một tiếng, một tướng sĩ Ma Môn sau lưng giãm lên thi thể gã. Lại một mũi tên bắn ra, sát khí ngập tràn xung quanh, hung hăng chém về phía trước.
Huyết quang ngay lập tức ngập trời, trải khắp trời đất.
Chư Thần thà chết thủ hộ.
Sắc mặt Chư Thần khẽ biến đổi.
- Vì quê hương của mình, tiếc gì một trận đấu.
Từng vị Chư Thần dứt khoát xoay người, ai nấy tự lao về một hướng trấn thủ Cửu Tuyệt Thiên Nhai.
Chín đường hầm tử vong, nơi có thể một lúc cho phép vài trăm người đi qua. Giờ khắc này, sát khí ngưng tụ, cả không gian dường như sắp ngưng tụ lại, mắt tướng sĩ hai phe bắn ra sát khí dày đặc. Trong mắt ai nấy đều mang theo sự dứt khoát.
- Dốc hết sức, giết địch.
Trống trận lần này dường như có gì đó khác với bình thường, trong lòng mọi người hình như đều có một dự cảm không lành.
Một khí tức kỳ lạ tràn ngập trong các Chư Thần.
- Xin nhờ rồi!
Chín chiến trường, chín cuộc loạn chiến!
Nhờ địa thế hiểm yếu, bước chân đệ tử Chư Thần ổn định, tay cầm vũ khí sắc bén, ngăn cản kẻ địch xâm lấn.
Nhưng trận này, dường như Ma Môn muốn dẫn đầu phát tín hiệu khởi động chiến dịch mạnh hơn.
Tại một điểm của Cửu Tuyệt Thiên Nhai, nơi đường hầm tử vong, đột nhiên có một cơ thể cao lớn lăng không đáp xuống, khí thế mạnh mẽ bao trùm bốn phía, lập tức khiến cả chiến trường như tăng thêm một tầng áp lực!
Ma tướng!
Cường giả trung tâm của Ma Môn xuất chiến rồi!
Cùng Ma tướng đáp xuống là rất nhiều cường giả Ma Môn, khí tức ít nhất là cấp bậc Kim Tiên tràn ngập khắp cửu tuyệt thiên nhai. Khí tức trên người chúng ép về phía đại quân Chư Thần không hề che giấu. Lúc này, mọi người suýt thì không thở nổi, các tướng sĩ đại quân Chư Thần ai nấy đều hoảng hốt, lập tức phát tín hiệu xin cứu viện. Đồng thời, cơ thể lần lượt nhoáng lên, trong đôi mắt toát ra vẻ dứt khoát—bày Thần Trận! - Huyết Thi Táng Thần!
Tại một nơi trên Cửu Tuyệt Thiên Nhai, khuôn mặt Tuyết Phi Sương vô cùng lạnh lùng, cánh tay vung lên. Ngay lập tức, từng đệ tử mặc tuyết y của cung điện Tuyết Thân thượng cổ bay ra, từng tiếng ầm ầm rơi xuống mặt đất, trong tay lấy ra một lá cờ, cắm mạnh lên mặt đất.
Tuyết Phi Sương lập tức nhìn thấy rõ.
Sương máu dần tan đi, một bóng dáng xuất hiện trước mặt Tuyết Phi Sương.
Tuyết Phi Sương nắm chặt Băng Tuyết thần khí trong tay, mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Huyết Thi Táng Thần đã bị hủy, một mảng sương máu lớn bao phủ cả đường hầm tử vong. Hai bên bị vây trong làn sương máu dường như đều rất khó nhìn rõ chiêu thức công kích cụ thể của đối phương, chỉ đón địch theo phản xạ có điều kiện, giết địch, dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình.
Giờ khắc này Tuyết Phi Sương vẫn chưa thể cảm nhận được khí tức đủ để khiến bà sợ hãi.
Kẻ có thể dễ dàng hủy diệt Huyết Thi Táng Thần vừa mới hình thành, chắc chắn có thực lực vô cùng kinh khủng.
Trong lòng mỗi một đệ tử Chư Thần đều ôm theo niềm tin phải chết để chiến đấu.
Tiếng hò hét chém giết rung trời không ngừng vang vọng trong sơn cốc.
Ma tướng xuất kích, Thân tướng Chư Thần dĩ nhiên cũng nhanh chóng xuất hiện để nghênh địch.
Trận chiến lập tức thăng cấp!
Từng Ma tướng Ma Môn có thực lực mạnh mẽ dẫn theo những cường giả trọng tâm khác bộc phát ra uy thế tấn công kinh hãi thế tục.
Âm ầm ầm!
Lúc này, Huyết Thi Táng Thần vẫn chưa khởi động được tác dụng như Tuyết Phi Sương dự liệu.
Sau khi hy sinh mấy trăm đệ tử cung điện Tuyết Thần để bố trí xong Thần Trận này, Huyết Thi Táng Thần liền gặp phải một sức mạnh mang tính hủy diệt lớn, lập tức phá nát Huyết Thi Táng Thần trên một điểm của Cửu Tuyệt Thiên Nhai này với khí thế mạnh mất
Khuôn mặt Tuyết Phi Sương hơi tái đi, trong lòng lập tức càng thêm nặng nề.
Dù có chết cũng phải chết có giá trị.
Ngoài Huyết Thi Táng Thần đại trận, ở khắp nơi trên Cửu Tuyệt Thiên Nhai cũng đều khởi động những Thần Trận cùng loại. Thứ nhất, không có những Thần Trận kiểu chết cùng thế này, trong tình huống các Ma Tướng đột nhiên kéo đến không kiêng nể, rất khó có thể ngăn cản bước tiến của Ma Môn. Thứ hai, lực sát thương những Thần Trận loại này rất mạnh, chính là thứ mà Chư Thân khát khao nhất lúc này.
- Sát!
Sau khi đợt đệ tử cung điện Tuyết Thần thượng cổ đầu tiên trở thành huyết thi, những cường giả cấp bậc Thần Minh phía sau mới bị thôn phệ.
Huyết Thi Táng Thần!
Ngày đó đã dùng nó để bảo vệ cung điện Tuyết Thần, Thần Trận dạng tự sát giúp truyền thừa giả Tuyết Thần Tuyết Kiều tiếp nhận Đại điển truyền thừa thành công.
Chả trách, Huyết Thi Táng Thần lại dễ dàng bị phá như vậy.
Trước mặt—Tuyết Phi Cốc! Phản đồ cung điện Tuyết Thần thượng cổi
Với địa vị của y trong cung điện Tuyết Thần trước kia, dĩ nhiên hiểu rất rõ Huyết Thi Táng Thần.
Y không cần có sức mạnh quá lớn cũng có thể khiến cả Huyết Thi Táng Thần bị phá hủy.
- Tuyết! PhiI Cốc!
Tuyết Phi Sương gần như nghiến răng nghiến lợi nói, đôi mắt bắn ra sát ý sắc bén.
- Phi Sương trưởng lão, lâu lắm không gặp!
Tuyết Phi Cốc híp mắt cười, đôi mắt lạnh nhạt nhìn thoáng những thi thể Chư Thần dưới chân, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Mấy năm nay, Huyết Thi Táng Thần này chẳng có chút cải tiến thay đổi gì, ngộ tính của các người cũng thấp quá.
- Phản đồ! Hôm nay ta phải thanh lý môn hội
Lợi khí trong tay Tuyết Phi Sương vẽ qua, một hơi thở lạnh băng lập tức bao lấy Tuyết Phi Cốc.
Đôi mắt bà tràn ra phẫn nộ mãnh liệt, vừa ra tay đã dùng hết sức, sức mạnh che trời đậy đất ép thẳng về phía Tuyết Phi Cốc.
Sau khi cảm nhận sức mạnh của Tuyết Phi Sương, đồng tử Tuyết Phi Cốc khẽ co rút, nụ cười trên mặt cũng thu lại.
- Không ngờ thực lực của Phi Sương trưởng lão tiến bộ nhanh thật đấy. Nhưng bà cho rằng, tôi vẫn là Tuyết Phi Cốc khi đó sao? Bắt đầu từ bây giờ, hãy nhớ kỹ danh hiệu của tôi, Phi Cốc Thiên Mai
Tuyết Phi Cốc thuận tay tạo ra một tấm chắn vô hình, ngăn cản công kích của Tuyết Phi Sương. Trong phút chốc, lợi khí sắc bén trong tay Tuyết Phi Sương đánh lên phá nát tấm chắn đó, giây tiếp theo đã đâm thẳng vào ngực Tuyết Phi Cốc— Tuyết Phi Cốc cười lạnh một tiếng, cơ thể lắc mạnh một cái, đột nhiên ngửa đầu hét dài một tiếng, âm thanh sư sói tru chói tai chấn động cả Cửu Tuyệt Thiên Nhai. Ngay lập tức, đôi mắt Tuyết Phi Cốc trở nên đỏ rực như máu, khí tức toàn thân tăng lên.
- Thờ phụng tà ma, bán linh hồn mình cho tà ma, ngươi không có tư cách sống trên mảnh đất này.
Tuyết Phi Sương ra sức tấn công, sức mạnh mạnh mẽ ầm ầm đánh về phía Tuyết Phi Cốc, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Tuyết Phi Cốc cười lạnh.
- Mảnh đất này? Nơi này sớm muộn gì cũng thành địa bàn Ma Môn. Thần Minh các người có lẽ sẽ được Ma Chủ đại nhân nhất thời thương xót, ban cho một nơi hẻo lánh nào đấy, sống như một con chó, hahall!l
- Chứng ảo tưởng của ngươi nghiêm trọng quá rồi, không biết ngươi đã từng vọng tưởng về hình dáng của Địa Ngục chưa?
Sau khi bóng dáng Tuyết Phi Sương dừng lại, thân binh trong tay lại một lần nữa giơ lên.
- Tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa những kẻ được gọi là Thân Minh các người đi gặp Diêm Vương thôi!
Khuôn mặt Tuyết Phi Cốc dữ tợn.
- Tuyết Thần, Tuyết Kiều đại nhân trước khi rời khỏi đây đã từng nói...
Tuyết Phi Sương nhìn Tuyết Phi Cốc, lãnh đạm nói.
- Cung điện Tuyết Thần là nơi thánh khiết, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai được làm ô danh cung điện Tuyết Thần. Bởi vậy, nàng ấy đã ban cho ta một pháp bảo. Đồng tử Tuyết Phi Cốc mở to, lập tức co rút kịch liệt, trong lòng dường như có chút bất an. - Tuyết Phi Sương! Rốt cuộc bà muốn nói gì?