Chương 1547: Người đứng đầu Thần Minh
Chương 1547: Người đứng đầu Thần MinhChương 1547: Người đứng đầu Thần Minh
Chiến dịch cuối cùng đã được kéo màn.
Bắt đầu từ Phong Thần thượng cổ, chín điểm Hoàng Tuyền Nhãn, chín đại quân Ma Môn lần lượt phá vòng vây, lao về phía đại quân Chư Thần đã bày sẵn trận đón quân địch.
Hai bên đã chém giết nhau đỏ mắt ở Đường hầm tử vong, giờ lại chạm mặt, không cần có bất cứ hành động dư thừa nào, cũng chẳng cần động viên trước trận chiến đã bộc phát ra trận đại chiến mạnh nhất.
Đại quân Ma Môn đã đánh đến cửa ải cuối cùng của Cửu Tuyệt Thiên Nhai.
Thành bại là ở đây.
Hai bên đều bạo phát!
Dùng hết sức lực toàn thân, tuôn ra công kích mạnh mẽ nhất, không phải ngươi chết thì ta vong.
Máu chảy thành sông, tí tách nhỏ xuống Lạc Thần hồ bên dưới.
Đây còn là trong tình huống Chư Thần đã tiêu hao khá nhiều lực lượng Ma Môn ở hai cửa ải trước, điều này đủ để chứng tỏ thế lực Ma Môn hoàn toàn áp đảo Chư Thần.
Tiên hạc tới gần, hoàn toàn lọt vào trong tâm mắt Địch.
Hai bên đều dốc hết sức lực ứng phó.
Còn trong mắt Địch chỉ có bóng dáng cao cao của người đang cưỡi tiên hạc kia.
Tiếng chém giết dường như cũng trở nên khàn khàn.
- Vũ Thần thượng cổ, hay Linh Cưu tiên sinh?
Từ đầu đến cuối, Lạc Thần hồ giống như một người khổng lồ chìm trong giấc ngủ say, tất cả mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến mình, trừ chút gợn sóng nhè nhẹ, ngoài ra chẳng có bất kỳ thay đổi gì, thậm chí sau khi hòa lẫn nhiều máu tươi và nuốt chửng nhiều thi thể, cũng chẳng hề có chút thay đổi.
Đôi mắt Địch bắn ra chiến ý mãnh liệt.
Cửu Tuyệt Thiên Nhai, mỗi một chiến trường, đều có mùi vị như nhau.
Gió nhè nhẹ thổi, không gian ẩn chứa mùi máu tanh nồng nặc.
Chẳng ai chú ý đến điều này, trước mắt chỉ có chém giết.
- Không quan trọng.
Trong khoảng thời gian ngắn, chưa xuất hiện dấu hiệu bên nào sẽ bại. Nhưng càng như vậy, số thương vong của trận đại chiến này càng tăng cao, thậm chí, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù bên nào thắng, cũng đều là thắng thảm!
Linh Cưu tiên sinh nhìn Địch.
Trong chư thần, chỉ duy nhất mình Vũ Thần có tư cách đấu một trận với y.
Sau khi Địch ổn định lại tâm cảnh liên lãnh đạm nói.
Những mảnh vỡ ánh sáng này lặng lẽ thẩm thấu, nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh ngàn cân, ngay lập tức ép xuống, đánh lên cái lồng giam không gian năm ngón tay khiến nó nhanh chóng vỡ tan, biến mất không dấu vết.
Trong phạm vi năm ngón tay bao phủ không khí như bị rút sạch, khiến người ta cảm thấy khó thở. Ánh mắt Địch lạnh như băng, thậm chí còn toát ra chiến ý điên cuồng.
- Người đó chắc chắn không phải ta.
Giữa trời đất dường như giăng đầy những tia chớp màu tím, hàn quang lạnh lẽo phủ xuống, thẩm thấu ra hàn mang lạnh lẽo.
- Vì sau trận chiến này, giữa ta và ngươi chắc chắn sẽ có một người biến mất khỏi thế gian này.
Trời đất nổi cơn mưa bụi, những hạt mưa chẳng chịt như mạng nhện rơi khắp đất trời, giữa những giọt nước rơi xuống đã kiêm chế lại công kích của Địch.
Bóng dáng Linh Cưu tiên sinh lắc một cái, trong thoáng chốc đã dung nhập vào giữa không gian.
Tử quang lấp lóe, đâm vào mắt người khác.
Địch cười tự tin, đột nhiên đưa tay ra, năm ngón tay cào đến, lập tức tạo nên một áp lực vô hình đè lên không gian của Cửu Tuyệt Thiên Nhai. Không gian xung quanh Linh Cưu tiên sinh đột nhiên nhăn lại, sau đó xuất hiện năm dấu tay, giống như một cái lồng giam năm ngón giữa không trung phủ xuống, muốn giữ chặt Linh Cưu tiên sinh trong tay.
Càng là những trận đấu cấp bậc này, càng có thể kích thích được trái tim khát máu của y.
Địch tức giận rít gào, thân hình nhanh như gió, lao về phía Linh Cưu tiên sinh.
- Vũ Thần, hãy dùng tất cả bản lĩnh của ngươi đi!
Trong nháy mắt, tiên hạc bên cạnh Linh Cưu tiên sinh đột nhiên giang đôi cánh phá tan giam cầm này. Nó hóa ra những mảnh vỡ ánh sáng, như những giọt nước mưa rưới xuống xung quanh.
- Xem ra, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.
Địch nhìn thoáng qua, hơi kinh ngạc. Đương nhiên y không nghĩ có thể dùng một chiêu thức tùy ý là có thể chế phục được Vũ Thân thượng cổ. Nhưng đối phương hóa giải công kích của mình nhẹ nhàng như vậy thật sự nằm ngoài dự liệu của y.
- Ồ?
Điểm mạnh của mưa là lỗ hổng nào cũng có thể chui lọt.
Nó có thể thấm ướt mọi thứ không tiếng động, cũng có thể có sấm sét nặng ngàn cân.
Biến ảo khó lường.
Điểm mạnh của Địch là ở tử quang thần bí của y. Nếu nói về thuộc tính, y từng là cường giả thuộc tính Quang, quỷ dị của ánh sáng, tốc độ của ánh sáng, bao phủ của ánh sáng cũng đủ để kinh hãi thế tục.
Giờ khắc này, ánh sáng đang xuyên qua mưa, trận chiến của hai bên được nâng lên cực hạn.
Khống chế sức mạnh cực kỳ mạnh!
Trông thì như một cảnh sắc tuyệt đẹp, nhưng chỉ cần hai bên có chút bất cẩn gì, cũng rất có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đối lập rõ nét nhất với họ là trận chiến bên dưới. Bên dưới chẳng cần đến bất kỳ chiêu thức kỷ xảo gì cả, ngõ hẹp tương phùng, đao phong của ai sắc hơn, người đó sẽ chặt được đầu của địch! Nhưng cùng lúc với nhặt đầu địch, bất cứ lúc nào đầu của mình cũng có thể sẽ bị huyết đao của một kẻ địch khác chém xuống.
- Kẻ phản bội Thần Minh, đi chết đi!
- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau chực sẵn...
Khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, liếc mắt nhìn về phía Ma Chủ đại nhân biến mất, nhẹ giọng nói. Khoảng nửa phút sau, vị trí ban đầu của Ma Chủ, một bóng dáng cao cao với đôi mắt vô cùng thâm thúy ẩn chứa khí tức đặc biệt xuất hiện.
Vù một tiếng, cơ thể gã lao đi như tia chớp.
- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau chực sẵn.
Khóe môi Ma Chủ nở nụ cười lạnh.
Từng cỗ thi thể rơi xuống Lạc Thần hồ, biến mất không tăm tích.
Vù --
Trong một Hoàng Tuyền Nhãn, một cơ thể cao lớn lao về phía trước.
Ma Chủ đại nhân!
Ngay lúc này, đôi mắt Ma Chủ đại nhân lạnh lẽo như sương. Khi trận chiến đến thời khắc này, cho dù là Ma Chủ được xưng đứng đầu Thánh Bảng cũng không dám sơ suất. Trong thời điểm mấu chốt này, chỉ cần hai bên có bất kỳ sơ sót nhỏ nào cũng rất có khả năng sẽ gặp phải phản kích của đối phương, khiến đối phương giành được thắng lợi của trận đại chiến này!
- Chắc chắn Vũ Thần thượng cổ sẽ cảm nhận được sự tồn tại của Địch.
Ma Chủ nhẹ nói nhỏ, cơ thể như một cơn gió lao về phía trước.
- Mà trong các Chư Thần, cũng chỉ mình lão ta là có thể đối phó với ĐịchI
- Đã vậy, ta phải tận mắt chứng kiến trận đấu ấy. Nếu thực lực của Địch có thể đánh bại Vũ thần thì tốt, ngược lại...
Bùm, bùm.
Tiếng chém giết rung trời vang lên, như vĩnh viễn không dừng lại.
Bịch! Bịch! BịchI
Để lá cờ của Thân Minh không ngã xuống!
Từng pho tượng sát thần trên chiến trường, sừng sững giữa trời đất!
Ở trên một chiến trường, hai mắt Dương Trạch Kim Tiên của Thiên Thần Cung bắn ra tia tức giận, hàn mang khát máu lóe lên giữa trời đất. Cơ thể ông vốn đã nhuộm đỏ máu, càng đánh càng hăng, tấn công mạnh mẽ đại quân Ma Môn.
Chính là Xích Lượng Thiên!
- Rốt cuộc cũng đã đến thời khắc cuối cùng, Chư Thần sẽ có quân át chủ bài nào có thể xoay chuyển càn khôn không?
Ánh mắt Xích Lượng Thiên mang theo tia mong chờ.
- Chỉ dựa vào mình Vũ Thần thượng cổ có thể đánh bại Ma Chủ và Địch liên thủ?—Địch, con át chủ bài tốt đấy!
Xích Lượng Thiên nhẹ giọng nói.
- Nếu Chư Thần thua, tất cả những gì mình làm, há chẳng phải cho Ma Chủ toại nguyện sao?—Hừi Trận này, Chư Thần không thắng cũng phải thắng!
Xích Lượng Thiên tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Ma Chủ bước lên đỉnh cao của Thần Minh Chi Địa!
Cứ như vậy, những gì mình đã chuẩn bị những năm nay sẽ uổng phí hết. Mình tính kế nhiều như vậy, chỉ có một sơ sót duy nhất là bên cạnh Ma Chủ vẫn còn một Bán Thánh.
Việc đã đến nước này, nếu như không mượn sức mạnh Chư Thần diệt trừ Ma Chủ, đại kế của mình, căn bản không thể thành công.
- Chư Thần đúng là quá yếu đuối!
Xích Lượng Thiên oán thán lắc đầu, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
Âm! Âm! Âm!
Ngay lúc này, chưa người nào biết trong một Hoàng Tuyền Nhãn còn có hai cường giả đỉnh phong tuyệt thế của Ma Môn!
Nếu như hai người đồng lòng, e là thế lực Chư Thần cả Thần Minh Địa đã bị hủy diệt từ lâu.
Có lẽ trong mắt chúng, chúng mới là đối thủ thật sự cuối cùng của nhau, còn thế lực Chư Thần chẳng qua chỉ là hòn đá lót đường nho nhỏ cho thành công của chúng.
Nguyên nhân của tất thảy những chuyện này, là vì Tam Xích Thần Minh Điện được xưng là đệ nhất Chư Thần, nhiều năm trước đã bị hủy diệt trong im lặng.
Tam Xích Thần Minh Điện có thể nói là một nửa sức mạnh của Chư Thần!
Cơn mưa ở hiện trường càng lúc càng lớn.
Không có cuồng phong tàn phá, chỉ có cơn mưa lớn bao trùm cả trời đất.
Trong cơn mưa lớn, ánh sáng màu tím càng lúc càng mạnh, giống như con linh xà trong cơn mưa lớn, thỉnh thoảng lại thè lưỡi, chấn nhiếp linh hồn.
Bán Thánh đương thời!
Đỉnh phong giữa trời đất chính là cường giả Bán Thánh!
Giờ phút này, trận chiến giữa hai đại cường giả Bán Thánh nhìn thấy mà giật mình, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng đủ để hủy diệt cả một thế giới.
Nhưng ở vùng đất của Lạc Thần hồ này, hai bên đều phải cực kỳ cẩn thận khống chế sức mạnh của mình, nếu không cẩn thận kinh động Lạc Thần hồ, cơn "giận" của Lạc Thần hồ thậm chí còn có uy thế kinh khủng hơn cả thiên địa chỉ uy, cho dù là Bán Thánh cũng không thể nào trêu vào.
Soạt! Soạt! SoạtI
Khi những ánh sáng màu tím phá tan sự trói buộc của cơn mưa lớn, phun ra quang mang đoạt mệnh, đều có một cơn mưa mênh mông hùng hậu như hổ gầm rồng gào trấn áp lại!
- Vũ Thần thượng cổ không hổ là người đứng đầu Thần Minh đương thời.
Ngay lúc này, ở một lối ra của Hoàng Tuyền Chi Nhãn, cơ thể cao lớn của Ma Chủ đột nhiên xuất hiện, không hề che giấu hành tung của bản thân. Cơ thể y như được tắm trong ma quang, đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía trước, như muốn xuyên thấu qua màn mưa dày đặc.
- Địch, ngươi không phải đối thủ của hắn.
Giọng Ma Chủ vang lên.
Bịch! Bịch! BịchI
Lời vừa dứt, ngay lập tức công kích của Linh Cưu tiên sinh càng thêm cuồng bạo.
Cơn mưa giữa không trung rơi xiết như hồng thủy đổ xuống, như tất cả nước mưa trong trời đất đều tập trung lại một chỗ, như thiên quân vạn mã xông đến. Đến để hủy diệt!
Lúc này, ánh sáng tím xuyên qua màn mưa cuối cùng đã không thể nào chịu nỗi nữa, liên tiếp vang lên những tiếng ầm ầm.
Vụt! Vụt! Vụt!
Sau khi Linh Cưu tiên sinh nhìn thấy Ma Chủ xuất hiện mới đột nhiên phát động công kích cực mạnh, ông hiểu rõ, Ma Chủ mới là kẻ địch mạnh nhất cuối cùng!
Địch cũng nhận ra Ma Chủ đến!
Sau khi cảm nhận được đợt công kích kinh khủng này của Linh Cưu tiên sinh, Địch không nghênh đón chính diện mà sử dụng tốc độ ánh sáng của gã, liêu mạng lui vê phía sau.
Ngực đã bị chấn động mạnh, cơ thể Địch bị đánh bay đến cạnh lối ra Hoàng Tuyên Nhãn, khó khăn lắm gã mới đứng vững lại được.
Lau vết máu khóe miệng, Địch vẫn chưa bình tĩnh lại được.
May là bỏ chạy sớm, nếu không, chắc chắn mình sẽ bị thương nặng!