Chương 1557: Bảy trăm năm, chuẩn bị xuất quan
Chương 1557: Bảy trăm năm, chuẩn bị xuất quanChương 1557: Bảy trăm năm, chuẩn bị xuất quan
Minh Đồng Thiên Ma tràn đầy hung sát. Nhẫn nại nhiều năm rốt cuộc cũng đã bộc phát.
Y vẫn luôn ở đằng sau Ma chủ, khổ tâm lên kế hoạch nhiều năm, chính là chờ đợi một khắc này.
Ma chủ cho rằng mình tính kế Xích Lượng Thiên, nhưng vạn lần không nghĩ đến, cái mà ông ta gọi là "tính kế", đã sớm nằm trong sự khống chế của Xích Lượng Thiên.
Đau khổ chờ đợi, rốt cuộc cũng đợi được đến bây giờ. Khóe miệng Xích Lượng Thiên hiện lên nụ cười.
- Muốn sử dụng ma công tối cao Nuốt hồn dung phách để đối phó Minh Đồng ta?
Xích Lượng Thiên bật cười:
- Năm đó, chính vì Minh Đồng Thiên Ma ta thức tỉnh, nên mới tạo thành dị tượng thiên địa như vậy. Vì chí bảo Ma Môn xuất hiện, Nuốt hồn dung phách chính là một trong những tuyệt học của Minh Đồng nhất mạch ta. Ngươi cũng biết, người duy nhất đột phá được gông cùm xiềng xích của trời xanh chính là tổ sư của ta, Ma đế. Nuốt hồn dung phách là do người lưu lại.
Gương mặt Ma chủ tái nhợt đến cực điểm.
Ma chủ nhìn sang, sắc mặt lại càng kinh hãi.
Xích Lượng Thiên cười ha hả:
Nụ cười trên gương mặt Xích Lượng Thiên càng thêm lạnh lùng.
- Ngươi cho rằng cái mà ta uống là rượu độc thật sao? Người chính thức uống rượu độc chính là các ngươi.
- Địch, giết y đi.
- Sau khi chúng ta đại bại trở về, ta đã lường trước hết thảy. Bây giờ cũng là lúc phát huy tác dụng rồi.
Chính ông đã dùng phương pháp quen thuộc nhất của Xích Lượng Thiên để đối phó y.
- Thế nào? Minh Hà Thánh Thủy mà ta đặc biệt chế tạo cho các ngươi, mùi vị không tệ chứ?
Ma chủ rống lên.
Nếu những gì Xích Lượng Thiên nói là đúng, ma công Nuốt hồn dung phách mà ông đang nắm giữ trong tay chính là giả. Nếu không, cũng không xuất hiện tình huống tiến thoái lưỡng nan như thế này, dường như có một luồng hấp lực quỷ dị đang giữ chặt bàn tay đang đặt trên Thiên Linh Cái của Xích Lượng Thiên, căn bản không thể phát lực.
Thân hình của Địch lảo đảo như muốn ngã.
- Mấy năm qua, ta lúc nào cũng chịu ở dưới trướng của ngươi, cũng chịu đủ cay đắng rồi.
- Y? Bản thân y còn khó bảo toàn.
- Khôi Lỗi Thân Sơn? Con rối này đích thật không tệ. Nhưng các ngươi cho rằng, các người đã hoàn toàn khống chế nó sao?
Ánh mắt Xích Lượng Thiên lộ ra vẻ châm chọc. Đối với y mà nói, cảnh tượng vừa rồi quá đặc sắc.
Xích Lượng Thiên nói:
Ánh mắt Xích Lượng Thiên đột nhiên lạnh lại:
- Minh Đồng, có bản lãnh thì chiến với Ma chủ ta một trận. Ma chủ vô cùng hoảng loạn, kiệt sức rít gào, tinh thân muốn hỏng mất.
- Đúng là ngu muội. Ta không ngại nói cho ngươi biết, không chỉ Khôi Lỗi Thần Sơn, mà ngay cả Hỏa Thần Sơn, Thiên Vương Thần Tháp cũng đã nghe theo lệnh của Minh Đồng Thiên Ma ta. A, ta nói sai rồi, hẳn là từ nay về sau, tất cả thế lực dưới trướng Tam Xích Thần Minh Điện đều quy phục một mình ta.
Không cách nào ngăn cản, đại thế đã mất.
Xích Lượng Thiên cười lớn:
Ông nằm mơ cũng không nghĩ đến kết cục của mình lại trở thành giá y cho người khác, dùng sức mạnh cả đời của mình để thành tựu cho người khác.
Phong quang một đời.
Ánh mắt Ma chủ hiện lên sự tuyệt vọng, không cam lòng, thống khổ.
Ánh mắt Ma chủ tràn ngập lửa giận, gần như rống lên:
Oành.
Giống như có sấm sét đánh xuống đỉnh đầu Ma chủ.
Lập tức muốn tan vỡ.
- Ngươi đúng là buồn cười.
- Không.
Nói xong, trên người Xích Lượng Thiên đột nhiên tuôn ra một luông năng lượng kinh khủng. Lúc này, gương mặt Ma chủ toát lên thần sắc kinh hãi, ánh mắt mở to. Ông ta cảm nhận được sức mạnh bên trong cơ thể của mình, bao gồm luôn cả sức mạnh vừa mới hấp thu của Xích Lượng Thiên, toàn bộ từ cánh tay truyên qua Thiên Linh Cái của Xích Lượng Thiên.
- Ngươi muốn quyết đấu? Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Lúc này, cả người Ma chủ đã hoàn toàn mất đi khống chế, muốn tự bạo mà cũng không được.
Xích Lượng Thiên nở nụ cười lạnh.
Bên ngoài đại điện, một thân ảnh bước đến, đầu tiên là chấn động, nhưng sau đó vui mừng nói:
- Chúc mừng Minh Đồng đại nhân.
Người đến là Gia Cát Nguyên Hồng.
Gia Cát Nguyên Hồng ra tay rất nhanh, dùng khóa Tiên Liên trói Địch lại. Vận mạng của y rồi cũng sẽ giống như Ma chủ.
Bảy ngày bảy đêm.
Đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Xích Lượng Thiên khoanh chân mà ngồi, bàn tay khô héo vẫn đang đặt trên Thiên Linh Cái của y, không cách nào động đậy được nữa.
Xích Lượng Thiên nói:
- Nơi phong ãn chính là thông đạo giữa địa cầu và Thần Minh.
- Trên thế giới này, thiên hạ vô Thánh, ngươi có biết vì sao không? Bởi vì muốn thành Thánh, nhất định phải có thánh vị. Đó là thần vật chí cao trong thiên địa. Nhưng Long Thần chết tiệt kia, sau khi ông ta thành Thánh, lại phế bỏ toàn bộ Thánh vị. Cuối cùng, khi không còn cách nào hủy diệt được nữa, ông ta đã phong ấn nó. Xích Lượng Thiên lãnh đạm nói. Sau khi Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu, Xích Lượng Thiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Ngươi chỉ Thánh vị?
Gia Cát Nguyên Hồng muốn nói rồi lại thôi.
Gia Cát Nguyên Hồng nói.
Xích Lượng Thiên ngửa mặt lên trời cười to:
- Nuốt hồn dung phách quả nhiên không phải hư danh. Bây giờ có đứng trước mặt Lý Thái Bạch, ta cũng có niềm tin chiến một trận. Đương nhiên, đây không phải là trạng thái đỉnh phong của ta.
Ánh mắt Xích Lượng Thiên chuyển sang người Địch. Một khắc này, Địch lại càng hoảng sợ.
- Không... không, Minh Đồng đại nhân, ta nguyện thân phục ngươi.
- Nhưng ta... không cần.
†r
Xích Lượng Thiên mỉm cười:
- Sức mạnh cực hạn của Lý Thái Bạch nằm ở đâu, ta không cần biết. Nhưng ta biết, ta còn cách cảnh giới Thánh Nhân chỉ một đường chỉ mà thôi. Chỉ cần ta đột phá đường chỉ này, nhất định sẽ đứng ở thế không bại. Đợi sau khi loại trừ được gông cùm xiềng xích của thiên địa, ta hoàn toàn có thể kế thừa Thánh vị. Khi đó, ta chính là thiên hạ vô địch thủ.
- Minh Đồng đại nhân, trong lòng ta vẫn có nghi hoặc.
- Chúc mừng Minh Đồng đại nhân.
Ánh mắt Địch hiện lên sự kinh hãi, gương mặt trắng bệch. Bởi vì chờ đợi y chính là kết cục giống như Ma chủ.
Thi thể Ma chủ nổ tung, hóa thành bột phấn.
Chính giữa đại điện vang lên tiếng cười to.
Lúc này, cả người Xích Lượng Thiên tản ra năng lượng vô cùng khủng khiếp, không ngừng có ma quang di động, tùy thời muốn phá thể mà ra.
Thân hình to lớn của Ma chủ đã trở thành một bộ xương khô.
- Cho nên, nhất định phải phá bỏ phong ấn thông đạo. Khi đó, Minh Đồng ta sẽ bước lên Thánh vị, trở thành Thánh Nhân.
Khó trách Ma Môn lại cứ nhìn chằm chằm địa cầu.
Đây mới chính là nguyên nhân chân chính.
Vì Thánh vị duy nhất.
Có thể tưởng tượng được năm đó Long Thần đại nhân kinh khủng đến cỡ nào. Ngay cả thần vật thiên địa cũng phá hủy, làm cho thiên hạ vô Thánh.
Một khắc này, ánh mắt của Gia Cát Nguyên Hồng cũng không ức chế được sự nóng bỏng.
Đó là một cảnh giới khiến người ta thèm thuồng.
Đương nhiên, Thánh vị chỉ có một, Gia Cát Nguyên Hồng không có khả năng chạm đến.
- Thánh vị là thân vật chí cao trong thiên địa, nhất định sẽ không bị hủy diệt triệt để. Xích Lượng Thiên nói:
- Hết thảy đợi sau khi ta thành Thánh rồi nói sau. Có lẽ Thánh vị chỉ là tạm thời biến mất. Nếu ta nắm trong tay các Thánh vị còn lại, ngươi tất sẽ có chỗ cắm dùi.
Gia Cát Nguyên Hồng phấn chấn, quỳ xuống:
- Đa tạ Minh Đồng Thiên Ma, không, Minh Đồng Thánh Ma.
Xích Lượng Thiên tùy ý cười to. Hết thảy đã nằm trong khống chế của y lần nữa.
- Đợi ta dung hợp sức mạnh của Địch, có thể sử dụng bí pháp kia lần nữa.
Xích Lượng Thiên nói với Gia Cát Nguyên Hồng:
- Đến lúc đó, ta sẽ đưa ngươi đến địa cầu. Không có cái gì quan trọng hơn việc tìm kiếm Thất Tinh Bổ Thiên Thạch. Ngươi đến địa cầu đi, ở đó còn một lá bài tẩy của ta, nó sẽ giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ. Phá được phong ấn, nghênh đón Thánh vị chỉ là chuyện nằm trong tâm tay.
Thế lực chư thần đều không hay biết kinh biến bên trong Tam Xích Thần Minh Điện.
Ở bên trong thế giới Thần Môn, Tiêu Dương đối với những việc phát sinh bên ngoài càng thêm không biết.
Bịch.
Sấm sét điên cuồng đánh xuống, lôi điện tử quang tàn phá thế giới hắc ám Thần Môn.
Lôi kiếp kim tiên trung kỳ.
Tiêu Dương rốt cuộc cũng đột phá đến Kim tiên trung kỳ.
Sấm sét đánh xuống, cả người Tiêu Dương giống như tắm trong tử quang. Một nguồn năng lượng mênh mông tràn ngập bốn phía.
Ánh mắt mở to, bắn ra hàn mang sắc bén.
- Bảy trăm năm.
Tiêu Dương thì thào:
- Rốt cuộc cũng đã đi đến bước này.
Trước mắt Tiêu Dương là một hắc y Tiêu Dương. Đằng sau hắc y Tiêu Dương hiện lên một con số: 1.
Cửa cuối cùng.
Thế giới Thần Môn rất khó để xông qua.
Tiêu Dương mất bảy trăm năm, không ngừng chiến đấu, đột phá, rồi lại chiến đấu, rồi lại đột phá. Tiêu Dương hôm nay chẳng khác nào con quái vật sinh ra để chiến đấu. Ánh mắt bao trùm chiến ý vô tận.
Chịu bao nhiêu sự dày vò, rốt cuộc cũng nhìn thấy được con số 1 muốn thấy.
- Ta nhất định phải đột phá.
Tiêu Dương gầm lên, thần kiếm hợp nhất.
Hắn đã không thể chờ đợi được.
Sắp phá quan rồi.
Mặc dù sắp sửa tiếp nhận truyền thừa Long Thần, nhưng vẫn còn một cửa cuối cùng, chính là Tâm cảnh. Đối với tâm cảnh đạt đến cảnh giới Thánh như hắn, cửa còn lại chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to.
Đối với Tiêu Dương mà nói, cửa bây giờ mới là cửa cuối cùng. Tiêu Dương không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa, huy kiếm như thần, bộc phát sức mạnh kiếm phong khó có thể tưởng tượng.
Oành.
Một lát sau, tấm kính cuối cùng đã bị phá.
Bảy trăm năm.
Hắn đã trải qua bảy trăm năm, rốt cuộc cũng thành công rồi.
So sánh với một ngàn năm Long Thần đại nhân cho hắn, vẫn còn dư ba trăm năm.
Lúc này, tâm cảnh của Tiêu Dương còn yên tĩnh hơn hắn đã nghĩ.
Không có cười, cũng không hoan hô, chỉ có sự bình tĩnh.
Bước lên phía trước.
Hắn còn phải qua một cửa cuối cùng.
Nhất định phải dùng trạng thái tốt nhất để nghênh đón.
- Không còn cái gì có thể ngăn cản ta được nữa.
Trước mặt Tiêu Dương xuất hiện một luông ánh sáng đủ màu sắc.