Chương 1556: Đã có tư cách quyết định ai chìm ai nổi
Chương 1556: Đã có tư cách quyết định ai chìm ai nổiChương 1556: Đã có tư cách quyết định ai chìm ai nổi
Trong đại điện trống trải quanh quẩn tiếng cười của Ma chủ. Ánh mắt ông ta càng lúc càng lạnh, dần dần nổi lên hàn quang màu đỏ, chẳng khác nào một con ác thú, tùy thời có thể dùng hết khả năng của mình mà giết chết địch thủ.
Ma công tối cường, nuốt hồn dung phách.
Một truyền thuyết của Ma vực.
Chưa có một tà ma nào chính thức thử qua, nhưng Ma chủ tin rằng, môn công pháp này thật sự tôn tại. Bởi vì ông ta ngẫu nhiên lấy được môn ma công tối cường này. Nếu muốn luyện ma công này, nhất định phải chấp nhận phong hiểm thật lớn.
Nếu không có Kiếm tiên tối cường xuất hiện, không có trận đại bại ở Cửu Tuyệt Thiên Nhai, Ma chủ cả đời này chưa chắc đã thử luyện ma công Nuốt hồn dung phách. Nhưng đã đến nước này, ông ta không còn sự chọn lựa.
Phải luyện ma công tối cường để đánh bại Lý Thái Bạch.
Nếu không, sự nghiệp thống nhất Thần Minh của ông ta sẽ trở nên công cốc.
Ánh mắt của Địch bên cạnh cũng phóng ra hàn mang:
- Bây giờ, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp dụ Xích Lượng Thiên cắn câu.
- Y có độc, chẳng lẽ chúng ta lại không có?
- Địch, ngươi yên tâm đi. Một khi tam giới nhất thống, ngươi muốn thế giới nào, ta sẽ để ngươi làm chú tể một phương của thế giới đó.
- Xích Lượng Thiên cũng không dễ đối phó. Hừ, y kịp thời xuất hiện ở Cửu Tuyệt Thiên Nhai như vậy, ta nghĩ trước giờ y vẫn theo dõi đại quân chúng ta. Xem ra, chắc là muốn ngư ông đắc lợi. Nhìn thấy Lý Thái Bạch quá mạnh, không nhịn được mà ra tay. Còn nữa, mũi tên chứa chất độc mà y bắn ra, ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Cũng may mục tiêu của Ma chủ lại là Xích Lượng Thiên và Gia Cát Nguyên Hồng.
- Nhưng Xích Lượng Thiên cảnh giác như vậy, sẽ không khinh địch mà uống chén rượu đó đâu.
- Đã như vậy, Ma chủ đại nhân, chúng ta nên hành động như thế nào?
Khóe miệng Địch hiện lên nụ cười lạnh:
Ma chủ dường như nhìn thấu được tâm tư của Địch, cười lạnh:
Đồng thời tâm trạng của Địch dường như cũng thả lỏng hơn. Khi nghe Ma chủ muốn luyện công pháp này, Địch liền rùng mình. Bởi vì bên cạnh ma chủ chỉ có một mình y mới có đủ điều kiện để bị nuốt hồn dung phách.
Ma chủ trâm giọng nói:
- Y không tin ta, chẳng lẽ còn không tin người của y?
Tinh thần của Địch run lên, nhất thời không ức chế được thần sắc khát vọng.
Địch đáp.
- Chỉ cần Xích Lượng Thiên uống một chén rượu của ta, y sẽ hoàn toàn rơi vào sự khống chế của chúng 1a. Ma chủ nói.
- Ma chủ đại nhân, đây là món quà mà ta muốn tặng cho ngài.
Ma chủ bật thốt, ánh mắt tràn ngập sự cả kinh.
- Chỉ là một con rối.
Dáng người cao ngất.
- Con rối này là duy nhất trong thiên địa.
Lúc này, bên ngoài đại điện, một người bước vào.
- Gia Cát Nguyên Hồng, bái kiến Ma chủ.
- Mấy năm trước, ta đã cân nhắc đến việc Ma chủ sẽ phát sinh xung đột với Xích Lượng Thiên, đã âm thầm liên lạc với khôi lỗi Thân Sơn, dùng rất nhiều trân bảo, kết hợp với thuật khôi lỗi mạnh nhất của Khôi Lỗi Thần Sơn mới tạo ra được con rối Gia Cát Nguyên Hồng này. Quả nhiên ta dự đoán không lầm. Hôm nay, con rối này đã có chỗ để dùng.
Địch nói:
- Gia Cát Nguyên Hồng?
- Con rối?
Ma chủ chấn động, đột nhiên lướt đến bên cạnh Gia Cát Nguyên Hồng, một tay đặt lên vai Gia Cát Nguyên Hồng, ánh mắt hiện lên thân sắc kinh ngạc:
- Vẫn còn có quỷ phủ thần công khôi lỗi như vậy sao? Xét khí tức bên ngoài, hoàn toàn không có gì khác biệt với Gia Cát Nguyên Hồng.
Địch mỉm cười:
Địch mỉm cười:
- Y không phải Gia Cát Nguyên Hồng.
Ma chủ định nhãn nhìn lại, một lát sau liền khó hiểu nhìn Địch.
Lúc này, con rối bất ngờ lên tiếng, ngay cả giọng nói cũng giống Gia Cát Nguyên Hồng như đúc.
- Haha...
Bên trong đại điện, Ma chủ cười to, ánh mắt vô cùng chờ mong:
- Bây giờ chỉ còn thiếu cơ hội thôi.
Một khi có cơ hội, ông ta sẽ chính thức bước lên đỉnh phong.
Ngửa mặt lên trời cười to.
Đột nhiên Ma chủ im bặt, ánh mắt nhìn thoáng qua cửa điện.
- Có người muốn vào.
Nghe vậy, Địch liên đáp:
- Lời này của Ma chủ nói quá rồi. Ngài và ta xuất thân cùng một mạch, hiển nhiên là phải đồng tâm đối kháng chư thần. Lần này ta đến đây chính là muốn thương lượng với Ma chủ hành động tiếp theo của chúng ta. Mấy ngày qua, bên ngoài đầm lầy tuyệt địa, đại quân chư thần đang hối hả tập trung, dường như muốn phát động công kích.
Xích Lượng Thiên mỉm cười đáp: - Xích huynh, nếu không phải ngươi xuất hiện kịp thời, ta muốn thoát khỏi truy kích của Lý Thái Bạch tuyệt đối sẽ không dễ dàng.
Ma chủ khoát tay, nói:
- Không cần đa lễ.
- Xin chào Ma chủ.
Địch gật đầu.
Cơ hội đến quá bất ngờ, khiến cho y khó có thể tiếp nhận được.
- Thiên ý, đó chính là thiên ý.
Ma chủ cười to:
- Lập tức triệt hồi trận pháp bên ngoài, để Xích Lượng Thiên vào đây.
- Vâng.
Địch một lần nữa biến mất.
Một lát sau, bên ngoài đại điện, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Một người với mái tóc dài phiêu động, gương mặt tuấn mỹ như con gái, trực tiếp bước vào đại điện, đến bên cạnh Ma chủ, chắp tay nói:
Ma chủ hỏi.
- Chỉ một mình y?
Vừa rồi còn bàn đến đối tượng nuốt hồn dung phách, bây giờ đối tượng này lại tự động đưa đến cửa.
- Là Xích Lượng Thiên.
Nói xong, thân ảnh Địch liên biến mất, nửa ngày sau đã trở về, ánh mắt hiện lên sự khó tin:
- Để ta đi xem một chút.
- Chư thân dám công kích, chỉ còn một con đường chết.
Ma chủ lên tiếng.
- Quan trọng nhất vẫn là Lý Thái Bạch.
Địch xuất hiện, trâm giọng nói:
- Ở Cửu Tuyệt Thiên Nhai, Ma chủ đại nhân đã bị thương. Ba người chúng ta liên thủ cũng không chặt chẽ, mới để cho Lý Thái Bạch có cơ hội công kích. Hôm nay, cộng thêm Nguyên Hồng huynh, bốn cường giả chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể đánh bại Lý Thái Bạch.
Xích Lượng Thiên quay sang nhìn Gia Cát Nguyên Hồng:
- Nguyên Hồng có cao kiến gì không?
Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu, ánh mắt phát ra kiếm ý sắc bén:
- Đối phó với Lý Thái Bạch, chỉ có bốn người chúng ta liên thủ, tử chiến một trận. Ta không tin, nếu chúng ta phối hợp thỏa đáng, nhất định sẽ đánh bại được ông ta. Ông ta cuối cùng cũng chỉ là bán Thánh mà thôi.
- Nguyên Hồng nói rất đúng.
Ma chủ tán thành:
- Bây giờ, chúng ta cân khôi phục lại thực lực đỉnh phong của mình, sau đó tái chiến với Lý Thái Bạch một trận.
- Ở đây ta có loại rượu được chưng cất ngàn năm.
Gia Cát Nguyên Hồng lấy ra một bình rượu, gương mặt bình tĩnh, hơn nữa còn lấy ra bốn cái chén, rót rượu vào từng chén, nói:
- Đây là rượu mà ta cất rất kỹ. Một chén rượu này còn tốt hơn cả ma đan tốt nhất.
Ma chủ cười ha hả, thuận tay bưng chén rượu:
- Nguyên Hồng, không nghĩ đến ngươi lại cất bảo vật kỹ như vậy. Hôm nay ta muốn uống nhiều chén hơn.
- Ta cũng vậy.
Địch cũng thuận tay câm chén rượu.
- Cái gì cần đều có.
Gia Cát Nguyên Hồng hào sảng trả lời.
Xích Lượng Thiên nhìn ba người, thần sắc vẫn bình tĩnh, nửa ngày sau liền nhìn chén rượu.
Lúc này, mặc dù Địch và Ma chủ cầm chén rượu như không có điều gì suy nghĩ, tuy vậy cả hai đều không khỏi căng thẳng.
- Nếu như vậy...
Xích Lượng Thiên đưa tay ra, mỉm cười nói:
- Ta sẽ liều mình bồi quân tử.
Cạch.
Một chén uống cạn.
Bốn người nhìn nhau, tùy ý cười to.
Ý nghĩa trong nụ cười của bọn họ, chỉ có bọn họ mới biết.
- Đúng thật là rượu ngon.
Ma chủ cầm chén rượu trong tay, mắt nhìn Xích Lượng Thiên, nở nụ cười thắng lợi.
- Xích Lượng Thiên, ngươi đã đi sai một nước cờ rồi.
Địch lên tiếng.
Trong nháy mắt, Xích Lượng Thiên biến sắc:
- Các ngươi...
Xích Lượng Thiên thối lui, lắc đầu thật mạnh, cả người như muốn đổ xuống.
- Người chiến thắng cuối cùng cũng chỉ có Ma chủ ta.
Ánh mắt Ma chủ miệt thị nhìn Xích Lượng Thiên:
- Ngươi cho rằng ta giữ ngươi lâu như vậy, thật sự là để cho người tùy ý cuồng vọng sao? Ta chính là chờ ngày hôm nay. Minh Đồng Thiên Ma, có thể trở thành đối tượng bị nuốt hồn phách, đây là vinh dự lớn nhất sau khi ngươi chuyển thế.
Trong đại điện quanh quẩn tiếng cười của Ma chủ.
Xích Lượng Thiên không ngừng lui về phía sau, rốt cuộc đứng không vững mà ngã xuống đất.
Ma chủ đánh xuống một chưởng vào Thiên Linh cái trên đỉnh đầu Xích Lượng Thiên. - Kết thúc đi.
Trong nháy mát, bàn tay Ma chủ đã chạm đến người Xích Lượng Thiên. Năng lượng trên người Xích Lượng Thiên tản ra, như thủy triều tiến vào người Ma chủ.
Ma chủ nhe răng cười.
Xích Lượng Thiên không ngừng vùng vẫy, một lát sau liền không nhúc nhích. Mái tóc dài che phủ cả gương mặt.
Bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Đột nhiên, Địch cảm giác đầu óc choáng váng, bước chân lui về sau hai bước.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Địch đột nhiên sinh ra môt cảm giác bất an.
- Trăm năm trước, ở chỗ sâu nhất của tuyệt địa, bên trong hắc ám ma quật, ma khí ngút trời.
Bên trong đại điện đột nhiên xuất hiện một thanh âm:
- Đó là biểu tượng của chí bảo Ma Môn xuất thế. Trên một bức tường của Ma quật có ghi lại ma công chí cao, Nuốt hồn dung phách.
Giọng nói vừa vang lên, Ma chủ giật mình, quay sang nhìn chăm chú Xích Lượng Thiên.
Giọng nói này là phát ra trên người Xích Lượng Thiên.
Tại sao giọng nói của y lại bình thường như vậy?
Rất quỷ dị.
Càng làm cho Ma chủ chấn kinh chính là, lời mà Xích Lượng Thiên nói chính là ma công tối cường mà ông ta đã nhắc đến trước đó.
- Tại sao ngươi lại biết?
Ma chủ khó tin hỏi.
Mái tóc Xích Lượng Thiên được gạt sang một bên, ánh mắt thâm thúy sâu không lường được, nhìn Ma chủ:
- Ngươi đương nhiên không nghĩ đến, Minh Đồng Thiên Ma ta trước khi đoạt hồn đã ký túc trên vách tường đó. Ở đó, ta đã trải qua vô số năm tháng. Nuốt hồn dung phách, ta đã sớm thuộc làu. Còn ngươi, cái mà ngươi gọi là Nuốt hồn dung phách, bất quá là ta cố ý lưu lại, mục đích là để dọn đường cho ta mà thôi.
- Ngươi...
Ma chủ kinh hãi, theo bản năng muốn ra tay, nhưng không nghĩ đến bàn tay đang đặt trên Thiên Linh cái của Xích Lượng Thiên lại không thể động đậy.
- Bây giờ, rốt cuộc cũng đã đến lúc rồi.
Xích Lượng Thiên cười lạnh, ánh mắt tràn đầy sát khí:
- Bắt đầu từ hôm nay, cái gì là Ma chủ, là Lý Thái Bạch, tất cả đều xuống địa ngục hết đi. Minh Đồng Thiên Ma ta hôm nay đã có đủ quyền quyết định ai chìm ai nổi.