Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1564 - Chương 1571: Toàn Thắng

Chương 1571: Toàn thắng Chương 1571: Toàn thắngChương 1571: Toàn thắng

Tông chủ chí tôn trở về, đối với Kiếm tông mà nói, đây là một tin tức phấn chấn lòng người.

Nhưng đối với Gia Cát Nguyên Hồng mà nói, đây chẳng khác nào một viên đạn nổ trúng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm đẳng trước, bạch y phiêu động, khí tức tiêu sái phiêu dật. Một khắc này, Gia Cát Nguyên Hồng có cảm giác rất quen thuộc.

Trong đầu không ức chế được hiện lên một hình ảnh, Kiếm tiên tối cường Lý Thái Bạch.

Mạnh mẽ lắc đầu, xóa đi ý niệm đó.

Trước mắt chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, làm sao có thể so sánh với Kiếm tiên tối cường Lý Thái Bạch.

Nhưng một kiếm của Tiêu Dương đã ngăn được thế công của ông ta, khiến ông ta không khỏi nhấc lên con sóng trong lòng.

Gia Cát Nguyên Hồng cầm thần kiếm, kiếm quang lóe lên, thân ảnh Tiêu Dương thoáng một cái, kim kiếm trong tay chỉ về phía Gia Cát Nguyên Hồng.

- Ngươi là ai?

Ở Thần Minh chi địa, cuộc chiến Thần Ma đã đến thời điểm mấu chốt, nhưng Kiếm tiên tối cường xuất thế, xoay chuyển cục diện, tạo thành thế cân bằng cho thế lực chư thần. Hôm nay, nhiệm vụ của ông ta là đánh vỡ thế cân bằng ở địa cầu. Nhưng lại không nghĩ đến, người đứng ra ngăn cản ông ta lại là truyền nhân của Kiếm tiên tối cường.

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn thẳng Tiêu Dương. Ông không thể nào tin được, một thiên tài vừa mới xuất thế không lâu lại có tư cách trở thành đối thủ của ông ta. Điều này là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Phải biết rằng, Nhân Thần Ma tam giới, người có tư cách trở thành đối thủ của ông ta không nhiều. Gia Cát Nguyên Hồng chưa từng nghĩ đến một thiên tài trẻ tuổi lại có thể đối phó được với ông ta.

- Quái tài Tiêu Dương... truyền nhân Kiếm tiên tối cường?

Ở Thần Minh chi địa vốn đã lưu truyền một số chuyện về quái tài Tiêu Dương.

Tiêu Dương thản nhiên trả lời.

Cổ tay Gia Cát Nguyên Hồng run lên, kiếm hoa thoáng dựng một cái, diện mục lạnh như băng:

Thanh âm Gia Cát Nguyên Hồng ngập trời lửa giận.

Nhưng hôm nay, ông ta rõ ràng cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ trên người Tiêu Dương.

Nghe xong, Gia Cát Nguyên Hồng không khỏi giật mình, thốt:

- Tông chủ Kiếm tông, Tiêu Dương.

Sư đồ hai người này chính là khắc tinh của Ma Môn mà.

Tiêu Dương lãnh đạm cười:

Một khắc này, phẫn hận trong mắt Gia Cát Nguyên Hồng càng thêm dày đặc.

- Ta tôn, ngươi ti là đúng mà.

- Tiêu Dương.

- Khó trách thân sứ Phách Lôi chí tôn lại bị địa cầu đánh bại. Không nghĩ đến địa cầu cũng có bán Thánh. Nhưng bổn tọa sẽ cho ngươi thấy một sự thật, cho dù là bán Thánh đi chăng nữa, cũng phải có tôn tỉ trật tự.

Lực tinh thân của Gia Cát Nguyên Hồng vô cùng mạnh. Đây chính là át chủ bài của ông ta khi tấn công đối thủ.

Kiếm ý của Gia Cát Nguyên Hồng như biển rộng mênh mông, có thể dung nạp hết thảy, cắn nuốt hết thảy. Kiếm phong sắc bén dùng bọt nước vô tận để che lấp, tùy thời có thể bắn ra một kích sắc bén nhất.

Lực công kích tinh thần này, trong mắt Tiêu Dương chẳng khác nào cháu chắt gặp gia gia. Trong thiên hạ, luận lực tinh thần, ngoại trừ Lý Thái Bạch và Minh Đồng Thiên Ma, sợ rằng chỉ có một mình Tiêu Dương là đạt đến Thánh cảnh. Lực tinh thân của hắn còn dày hơn cả Gia Cát Nguyên Hồng. Gia Cát Nguyên Hồng muốn mượn lực tinh thân để tập kích Tiêu Dương, không thể nghi ngờ là múa rìu qua mắt thợ.

- Vậy thì thử đi.

Kiếm của Gia Cát Nguyên Hồng như mặt biển, còn thế công của Tiêu Dương giống như con thuyền lớn thoải mái rong ruổi trên đại dương bao la, mặc cho sóng biển cuồn cuộn cũng không bị tiêu diệt, lại còn áp chặt sóng biển dưới thân.

Gia Cát Nguyên Hồng cười lạnh:

Kiếm của Tiêu Dương, khi ra tay đã diễn dịch một cảnh giới. Kiếm ảnh ẩn chứa bí mật không gì sánh kịp. Kiếm quang tựa như tình thơ ý họa nhưng lại giấu diếm sát cơ.

Chuyển mắt đã thẳng tiến đến các tử huyệt của Gia Cát Nguyên Hồng.

Thế kiếm như nước thủy triều.

Nói xong, trong thiên địa dường như xuất hiện sóng to gió lớn.

Hừ lạnh một tiếng, Hám Đạo Thuật vô song oanh kích, hóa giải thế công của Gia Cát Nguyên Hồng.

Sắc mặt Gia Cát Nguyên Hồng biến đổi, ánh mắt mở to không thể tin nổi, ngay lập tức thối lui vê phía sau. Quả nhiên như dự liệu, thế công của Tiêu Dương oanh kích vào vị trí đứng vừa nãy của Gia Cát Nguyên Hồng, dường như muốn xé rách cả thiên địa.

- Thừa phong phá lãng hội hữu thì! Trực quải vân phàm tế thương hải.

Kiếm phong ẩn chứa thế công huyễn cảnh.

Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên nụ cười lạnh.

- Hừ.

Trong nháy mắt rút kiếm, lực tinh thân mênh mông liền áp bức Tiêu Dương, giống như muồn nghiền ép hắn.

Vù vù.

Trên đỉnh Thái Sơn, tất cả mọi người đều ngây ra.

Không thể nghi ngờ, tông chủ chí tôn Tiêu Dương trở về đã làm cho mọi người vô cùng phấn chấn. Bọn họ tin rằng Tiêu Dương nhất định sẽ có biện pháp đối phó với Gia Cát Nguyên Hồng, cũng giống như lần trước dùng chén Thôn Thiên mà nuốt chửng Phách Lôi chí tôn.

Nhưng bọn họ không nghĩ đến Tiêu Dương lại dựa vào sức mạnh bản thân, vừa ra tay đã gắt gao áp chế Gia Cát Nguyên Hồng. Thế cục đã rõ, Gia Cát Nguyên Hồng đã rơi vào thế hạ phong.

Mọi người ngừng thở, ánh mắt không ức chế được sự phấn chấn.

Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, Tiêu Dương đã có sự thoát thai hoán cốt, có được kỳ tích đoạt thiên tạo hóa. Đúng là khó có thể tưởng tượng.

- Rất mạnh.

Tiêu tiên nhân lẩm bẩm, ánh mắt mở to nhìn Tiêu Dương giơ tay nhấc chân đều phát ra khí thế mạnh mẽ. Cho dù cách xa nhau như vậy nhưng Tiêu tiên nhân vẫn có thể cảm nhận được khí tức kiếm mang khiến người khác phải lạnh mình của Tiêu Dương.

Gia Cát Nguyên Hồng lập tức nhướng mày.

Tay trái Tiêu Dương nắm thành quyền, đánh mạnh ra ngoài.

Bỗng nhiên, thân kiếm của cả hai giống như bị chấn sang một bên, chính giữa xuất hiện một khoảng trống.

Kiếm va chạm với kiếm.

KhanhI

Đối mặt với công kích của một tiểu bối, hơn nữa đối phương còn nói lời khi dễ, còn mình thì lại không cách nào phản kích. Gia Cát Nguyên Hồng chưa từng cảm thấy bị sỉ nhục như vậy. Nhưng ông ta không thể không thừa nhận, tông chủ Kiếm tông Tiêu Dương còn mạnh hơn ông ta.

BịchI

Trên đỉnh Thái Sơn, hai kiếm khách đỉnh phong đang đối chọi nhau.

Phản đồ Kiếm tông ngày xưa, chủ soái của Gia Cát nhất mạch đối trận với tông chủ Kiếm tông một trăm năm sau.

Một trận đánh vốn phải có.

Hai bên còn có cừu oán trăm năm của Kiếm tông.

Gia Cát Nguyên Hồng muốn trọng chấn thanh uy, còn Tiêu Dương thì muốn rửa sạch môn hộ.

Từ thế cục này mà xem, Tiêu Dương đã chiếm cứ thượng phong.

- Ngươi không phải là đối thủ của ta.

Tiêu Dương nhìn Gia Cát Nguyên Hồng, kiếm mang không hề giảm sút, phát ra hàn quang, kích thích tâm mắt của Gia Cát Nguyên Hồng. Gia Cát Nguyên Hồng biến sắc, cắn răng lui nhanh.

Tiểu chính thái:...

- Cậu tối đa cũng chỉ là một Đông Phương Bất Bại thôi.

Giát Giát liếc một cái:

- Nếu tôi đi theo lão đại, nhất định sẽ phải là Tả hộ pháp. Hahah...

Giát Giát dường như quên hết nguy cơ vừa nãy, cất giọng cười lớn, tiểu chính thái bên cạnh lên tiếng:

- Lão đại nhất thống giang hồ, thiên thu vạn đại. Hahah...

Cơ hội.

Nắm đấm mãnh liệt.

Kiếm thuật của đối phương đã đạt đến cảnh giới kinh khủng. Cảm ngộ về kiếm đạo hoàn toàn không thua kém ông ta. Nhưng hiện tại, đối phương lại không sử dụng kiếm mà chuyển sang quyền cước.

Gia Cát Nguyên Hồng cảm thấy đó chính là chịu chết.

Gia Cát Nguyên Hồng cười lạnh, tay trái bất ngờ xuất hiện một pháp bảo giống như cái bao tay, phát ra hàn quang vô cùng lợi hại.

Đây là pháp bảo nhận chủ.

Đeo nó vào, sức mạnh cơ thể của Gia Cát Nguyên Hồng tăng lên gấp bội.

Mắt thấy song quyên chạm nhau, nhưng Tiêu Dương vẫn không né tránh.

Nụ cười trên gương mặt Gia Cát Nguyên Hồng càng lúc càng đậm. Ông ta không nghĩ đến thế cục sẽ xuất hiện thay đổi. Chỉ cần một kích này khiến Tiêu Dương bị thương, ông ta sẽ có cơ hội xoay chuyển cục diện.

- Đúng là nhóc con.

Gia Cát Nguyên Hồng âm thầm chế nhạo, quyên phong đánh tới.

Trống ngực của những người xung quanh đều gia tăng, mắt mở thật to.

Mọi người xem ra, quyên của Tiêu Dương sắp chạm đến một thần binh lợi hại.

Điện quang bắn ra, một thanh âm chấn triệt não người.

- Tinh Võ Thần Quyền.

Oành!

Nắm đấm và thần binh pháp bảo va chạm vào nhau, bộc phát thanh âm vang dội.

- Cái gì?

Hòa thượng Giát Giát không khỏi hô to, trong lòng khẩn trương.

Song phương đối chưởng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nửa ngày sau, Tiêu Dương bỗng mỉm cười. Còn nụ cười trên gương mặt Gia Cát Nguyên Hồng thì cứng lại, thay vào đó là một sự kinh hãi, mắt mở to nhìn chằm chằm Tiêu Dương, trong lòng nhấc lên một con sóng lớn.

Hai thân ảnh tách ra.

Nắm đấm của Tiêu Dương hoàn toàn không tổn hao gì, còn thần binh của Gia Cát Nguyên Hồng lại bị đánh rách.

- Nắm đấm của hắn còn cứng hơn pháp bảo của ta?

Gia Cát Nguyên Hồng thốt lên:

- Nhục thể thành tiên? Không, nhục thể này có thể so sánh với kim tiên cường đại.

Đang nói, huyết khí trong người cuồn cuộn lên, Gia Cát Nguyên Hồng chịu không nổi liên phun ra một ngụm máu.

Thấy vậy, Tiêu Dương dĩ nhiên là không bỏ qua một cơ hội như thế. Không chỉ đánh vỡ thần binh của đối phương, sức mạnh còn thuận thế tàn phá thể phách, khiến cho Gia Cát Nguyên Hồng bị thương.

Toàn trường yên tĩnh.

Cuộc chiến đỉnh phong.

Tiêu Dương vs Gia Cát Nguyên Hồng.

Tiêu Dương toàn thắng.

Giát Giát thở ra một hơi, ánh mắt không ức chế được sự vui mừng, đồng thời bàn tay cũng đổ mồ hôi lạnh: - Thật là dọa ta mà. Vừa nãy tim nhảy lên đến cổ họng, suýt chút nữa là nhảy ra ngoài cổ họng luôn rồi. - Đúng vậy. Tiểu chính thái lập tức phụ họa: - Bây giờ nó rơi xuống rồi, rơi xuống lỗ thả rắm. Khóe miệng Giát Giát co quắp, nửa ngày sau liền sâu kín nói một câu: - Cậu đúng là "thông suốt". Tiểu chính thái nhếch miệng cười. Trên đỉnh Thái Sơn, thanh âm hoan hô liền vang lên. Lúc này, mọi người đã không còn lo lắng về cuộc chiến nữa. Gia Cát Nguyên Hồng không bằng Tiêu Dương, huống chỉ bây giờ ông ta đã bị thương. Thắng bại đã phân. - Tông chủ chí tôn vạn tuế. Tiêu Nhu Y không nhịn được cười hi hi.
Bình Luận (0)
Comment