Chương 1572: Bổn mạng ma phù
Chương 1572: Bổn mạng ma phùChương 1572: Bổn mạng ma phù
Trên đỉnh Thái Sơn, tiếng hoan hô vang dội. Không ai có thể nghĩ đến, đối thủ mà Kiếm tông hận thấu xương lại bị bại trong tay tông chủ chí tôn.
Người của Kiếm tông xem như đã xả được giận.
Giận mất trăm năm.
Tất cả mọi người đều có lý do để hoan hô.
Người của Kiếm tông nắm chặt tay, gầm nhẹ để thổ lộ sự kích động trong lòng.
Khoảng cách để có thể báo được cừu diệt môn trăm năm trước chỉ còn thiếu một bước nữa.
Giết Gia Cát Nguyên Hồng để rửa sạch môn hộ.
Trên địa cầu sẽ không còn cái gọi là Gia Cát Kiếm tông.
Thở ra một hơi, tinh mang lóe ra trong mắt Gia Cát Nguyên Hồng.
Gia Cát Nguyên Hồng nhất thời cảm giác trên vai nặng xuống. Bởi vì người tạo ra cơ hội đả thông phong ấn thông đạo chính là ông ta.
Chờ thêm một thời gian nữa, hắn tuyệt đối không hề thua kém Kiếm tiên tối cường.
- Chỉ cân Thánh ma đại nhân có thể trở thành Thánh nhân duy nhất trong thiên địa, cho dù Lý Thái Bạch có liên thủ với tên yêu nghiệt này cũng không làm gì được.
- Cảnh giới bán Thánh, sức mạnh cơ thể đạt đến kim tiên đỉnh phong.
Khí tức cả người kéo lên.
Ánh mắt mọi người nhìn Gia Cát Nguyên Hồng đều bắn ra sát khí.
- Nếu như mình không có cách nào tập hợp được Thất Tinh Bổ Thiên Thạch, như vậy, tất cả mọi cố gắng của Thánh Ma đại nhân sẽ trở thành công cốc.
Gia Cát Nguyên Hồng lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt khẩn trương nhìn Tiêu Dương giống như nhìn quái vật. Khó có thể tưởng tượng được trên thế gian này lại còn có thiên tài yêu nghiệt như vậy tồn tại.
Kim kiếm trong tay Tiêu Dương đã trực chỉ Gia Cát Nguyên Hồng.
- Cơ hội duy nhất của Thánh Ma đại nhân chính là đả thông phong ấn thông đao, đoạt lấy thánh vị.
Kiếm quang dựng lên, hàn mang phát ra từ thần kiếm lao thẳng đến Tiêu Dương.
Gương mặt Gia Cát Nguyên Hồng liên tục biến ảo. Nếu tên này đến Thần Minh chi địa, liên thủ với Lý Thái Bạch, Thánh Ma đại nhân tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ.
Ánh sáng lóe lên từ kim kiếm trong tay Tiêu Dương.
Ánh mắt Gia Cát Nguyên Hồng hiện lên màu đỏ, tản ra ma khí.
Chuẩn bị làm ra cú liều mạng cuối cùng.
Trong khoảnh khắc, Gia Cát Nguyên Hồng bị chấn lui ra ngoài.
Cuốn đi.
Tốc độ Tiêu Dương như điện, kiếm quang như ảnh tùy hình, thẳng đến sau lưng Gia Cát Nguyên Hồng. Một khắc này, Gia Cát Nguyên Hồng cảm thấy sau lưng truyền đến cảm giác đau nhức giống như bị đâm, tỉnh thân chấn động, thân hình lách sang một bên, khó khăn lắm mới thoát khỏi truy kích của Tiêu Dương. Lục Tiên Khúc.
Gương mặt Gia Cát Nguyên Hồng trở nên co quắp. Một lát sau, Gia Cát Nguyên Hồng ngửa mặt lên trời cười to, hai mắt đỏ bừng, đầu tóc rối loạn, giống như trở nên điên loạn nhìn thẳng Tiêu Dương:
- Cao sơn lưu thủy ngộ tri âm.
Gia Cát Nguyên Hồng nói tiếp:
- Hừ.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể giữ được ta sao?
Khúc âm uyển chuyển phát ra, bao trùm cả mặt đất. Tiếng nước chảy róc rách tràn ngập thiên địa, tích tụ kiếm lực vô cùng vô tận.
Khi thân hình ổn định lại, Tiêu Dương đã đứng cách ông ta mười thước, ánh sáng phát ra từ kim kiếm chói mắt vô cùng.
Trên người Tiêu Dương không hề che giấu sát khí.
- Hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.
Bịch!
- Còn muốn chạy?
Gia Cát Nguyên Hồng bỗng nhiên bay ngược về sau, nhanh chóng bỏ chạy.
Như mọi người đã dự liệu, Gia Cát Nguyên Hồng đã bị thương, căn bản không phải là đối thủ của Tiêu Dương. Tiêu Dương dựa vào sức mạnh tuyệt đối của bản thân mà áp chế Gia Cát Nguyên Hồng.
- Tiêu Dương, ngươi suy nghĩ quá ngây thơ rồi. Không ai có thể ngăn được Gia Cát Nguyên Hồng ta chạy thoát. Mối thù hôm nay, ta nhất định sẽ báo. Tiêu Dương, ngươi cứ chờ đó, cứ chờ đó.
Một khắc này, không gian xung quanh người Gia Cát Nguyên Hồng trở nên quỷ dị.
Một tầng huyết vụ phát ra từ dưới chân của ông ta, trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân của ông ta lại.
Lúc này, Tiêu Dương cảm thấy bất an, nhất thời xuất kiếm như điện.
Kiếm mang phá nát tâng huyết vụ, nhưng Gia Cát Nguyên Hồng đã biến mất vô tung.
- Không ổn rồi.
Sắc mặt Tiêu Dương biến đổi, quan sát xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Gia Cát Nguyên Hồng. Gia Cát Nguyên Hồng cứ như vậy mà biến mất một cách quỷ dị.
Tinh thân Tiêu Dương nhất thời trâm xuống.
Với thực lực của Gia Cát Nguyên Hồng, một khi để ông ta chạy thoát, chẳng khác nào một quả bom nguyên tử nổ chậm được chôn ở địa cầu.
Giát Giát nghiến răng, oán hận nói:
- Bổn mạng ma phù.
Hắn không có khả năng bảo vệ hết cho tất cả mọi người.
Tiêu Dương tuyệt đối không đồng ý để cho hậu hoạn như vậy tồn tại.
Gia Cát Nguyên Hồng ở địa cầu, đối với mọi người là một uy hiếp thật lớn.
- Bất luận thế nào cũng phải tìm cho ra nơi Gia Cát Nguyên Hồng ẩn núp.
Lúc này, Ma Huyền bước đến trước mặt Tiêu Dương, trâm tư một hồi liền nói: - Bổn mạng ma phù này dùng lực sinh mệnh để luyện chế. Có thể trong thời khắc sinh tử, khởi động ma phù để truyền tống đến ngàn dặm. Không nghĩ đến Gia Cát Nguyên Hồng lại có thể nắm giữ bí pháp cổ xưa như thế. Nhưng, như ta nói, sử dụng bổn mạng ma phù một lần, hao phí rất nhiều sức lực, thậm chí là năng lượng. Ta nghĩ, Gia Cát Nguyên Hồng tối đa cũng chỉ sử dụng được bổn mạng ma phù một lần thôi.
- Nếu lần gặp sau, tất phải giết chết.
Sát ý dâng lên trong mắt Tiêu Dương.
- Sau khi sử dụng bổn mạng ma phù, Gia Cát Nguyên Hồng nhất định sẽ nguyên khí đại thương, sẽ đi tìm một nơi để chữa thương.
Ma Huyền nói:
- Hơn nữa còn phải là nơi có linh khí đầy đủ.
- Toàn lực tìm kiếm.
Tiêu Dương không chút do dự ra lệnh:
- Đó là ma phù bổn mạng cổ xưa của Ma Môn.
Mặc dù trận chiến hôm nay đã toàn thắng, nhưng Gia Cát Nguyên Hồng lại trốn thoát, khiến trong lòng mọi người như có một bóng ma. Tất cả mọi người đều không biết Gia Cát Nguyên Hồng rốt cuộc đang trốn Ở cái góc nào.
Trên đỉnh Thái Sơn, mọi người không khỏi cau mày.
Phương Tông tiến lên, trầm giọng nói.
- Sư tôn, không bắt được không gian ba động của lão tặc.
Nhưng Gia Cát Nguyên Hồng biến mất quá mức quỷ dị, Tiêu Dương không cách nào ngăn cản được.
- Không nghĩ đến, lão ma đầu này lại có thủ đoạn bảo vệ tính mạng như vậy.
- Cho dù ông ta có trốn đến tận chân trời góc biển ta cũng phải bắt ông ta cho bằng được.
Tiêu Dương quay sang nhìn Giát Giát, hai người đều mỉm cười tự tin.
Huynh đệ đồng lòng tất sẽ đồng tâm.
Lúc này, từng đạo thân ảnh bay đến bên cạnh Tiêu Dương.
- Đằng.
Tuyết Kiều bay đến ôm chặt Tiêu Dương. Nhưng ý thức được nhiều người đang có mặt, Tuyết Kiều rất nhanh lùi lại, ánh mắt nhìn Tiêu Dương vô cùng thắm thiết.
- Tôi đã trở về.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua những gương mặt vô cùng quen thuộc.
Có huynh đệ, có người mình yêu thương, có tiền bối...
- Chúc mừng cậu.
Tổ thần lên tiếng:
- Bắt đầu từ bây giờ, tiểu tử cậu đã chính thức đứng vào hàng ngũ đỉnh phong trong thiên hạ.
Trong lòng Tổ thần Cao Vạn Đằng chỉ có kiêu ngạo và tự hào vì Tiêu Dương. Phải biết rằng, khi Tiêu Dương đến Phục Đại làm bảo vệ cổng, cũng chỉ là một tên tiểu tử cảnh giới Thật Khí mà thôi.
Chỉ thoáng một cái, hắn đã đột phá thành cảnh giới đỉnh phong. Đúng là yêu nghiệt.
Cao Vạn Đằng không khỏi cảm khái lần nữa.
- Baba...
Tiểu thần long hưng phấn vọt qua đám người, đến trước mặt Tiêu Dương, ánh mắt trông mong:
- Thanh Loan muội muội đâu?
Tiêu Dương một cước đá bay tiểu thần long.
- À, tại sao Gia Cát Nguyên Hồng lại xuất hiện ở địa cầu?
Sau khi nói chuyện được một lúc, Tiêu Dương nghiêm mặt hỏi. Hiện tại, quan trọng nhất chính là hành tung của Gia Cát Nguyên Hồng.
- Ông ta chỉ vừa mới đến địa cầu.
Tuyết Kiều lên tiếng, bắt đầu thuật lại mọi chuyện từ lúc U linh thuyền của Ma Môn xuất hiện.
- Ma Môn hưng sư động chúng đón tiếp Gia Cát Nguyên Hồng, nhưng lại rơi vào cảnh bị tiêu diệt.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Điều này đủ để nói rõ vận khí của Ma Môn đã tận.
- Gia Cát Nguyên Hồng có thể quay trở lại tổng bộ Ma Môn ở hải ngoại hay không?
Diệp Tang đột nhiên lên tiếng.
Tiêu Dương trâm ngâm một chút, không khỏi gật đầu:
- Rất có khả năng.
- Bởi vì Thất Tinh Bổ Thiên Thạch.
Tiêu Nhu Y nói.
- Ma Môn đã thu được năm viên Bổ Thiên Thạch. Không tìm được trên người Cốc Hồng kiếm tiên, như vậy chắc là đã lưu lại tổng bộ Ma Môn. Đối với Ma Môn mà nói, nhiệm vụ quan trọng của bọn họ chính là thu thập đầy đủ Thất Tinh Bổ Thiên Thạch, đả thông phong ấn thông đạo. Nói không chừng, lão tặc Nguyên Hồng đột nhiên đến đây cũng là vì nguyên nhân này.
- Nói như vậy, ông ta nhất định sẽ quay lại tổng bộ Ma Môn để lấy Thất Tinh Bổ Thiên Thạch.
Tuyết Kiều cau mày nói:
- Đáng tiếc, chúng ta lại không biết vị trí cụ thể của tổng bộ Ma Môn.
- Trải rộng lực lượng, triệt để tìm kiếm.
Tiêu Dương lên tiếng:
- Nhất định phải tìm ra cho được manh mối từ Gia Cát Nguyên Hồng. Xem ra, lần này đích thân tôi phải ra biển một chuyến.
- Lão đại, em đi với anh.
Tiểu chính thái nói, ánh mắt sung mãn chờ mong.
Tiêu Dương gật đầu:
- Chỉ cần giết được Gia Cát Nguyên Hồng, tất sẽ đánh tan hy vọng thu thập đầy đủ Thất Tinh Bổ Thiên Thạch. Lần đại chiến Thần Ma này, chúng ta sẽ thu được thắng lợi cao hơn nữa. Tôi chỉ không rõ, vì sao Ma Môn lại phí công sức đả thông phong ấn thông đạo, chẳng lẽ chỉ muốn chiếm lĩnh giới tu hành địa cầu thôi sao? Hay là còn có huyền cơ nào trong đó?
Tiêu Dương hoàn toàn không biết chuyện Thánh vị.
- Bất luận thế nào, chỉ cần chuyện Ma Môn muốn làm, chúng ta nhất định không để cho bọn chúng làm được.
Tiêu Nhu Y nói, sau đó quay sang nhìn Tiêu Dương:
- À, quên nói cho anh biết một tin tức. Mà thôi, nên để cho đồ đệ của anh tự mình nói với anh.
Tiêu Nhu Y liếc mắt ra hiệu với Phương Tông.
Phương Tông nói:
- Bẩm cáo sư tôn, trước đó không lâu, đệ tử thông qua không gian Táng Thần trở lại Thân Minh chỉ địa một chuyến. Ở Thần Minh chi địa đã bộc phát một trận quyết chiến.
Tiêu Dương vội hỏi:
- Cuối cùng như thế nào?
- Kiếm tiên tối cường đã xuất hiện, xoay chuyển cục diện.