Chương 1574: Viên Bổ Thiên Thạch cuối cùng
Chương 1574: Viên Bổ Thiên Thạch cuối cùngChương 1574: Viên Bổ Thiên Thạch cuối cùng
Cũng cùng mục đích.
Điểm khác biệt chính là, tuy Tiêu Dương có chim Cù Như, tốc độ nhanh như tia chớp nhưng hắn lại không biết vị trí cụ thể của tổng bộ Ma Môn, chỉ có thể tìm kiếm một cách mù quáng. Còn Gia Cát Nguyên Hồng, tuy tốc độ di chuyển dưới đáy biển chậm, nhưng ông ta biết rất rõ mình muốn đi đến chỗ nào.
Sóng trào biển rộng, giống như muốn cắn nuốt người khác.
Cuồng phong thỉnh thoảng nhấc lên con sóng cao mười trượng. Chim Cù Như không thèm né tránh, kêu lên một tiếng, xuyên qua sóng lớn bay về phía xa.
Mặc cho gió biển thổi qua.
Lại thêm ba ngày ba đêm.
Bao gồm cả Tiêu Dương cũng không biết rốt cuộc hắn đang ở vị trí nào trên biển, chỉ biết tìm kiếm mù quáng xung quanh mà thôi.
- Vẫn không có bất cứ phát hiện gì.
Hòa thượng Giát Giát không nhịn được thầm nói:
Tiêu Dương trầm giọng nói:
Gió biển thổi qua.
- Tổng bộ Kiếm tông cũng không truyền đến tin tức nào cả.
Tiêu Dương chỉ về phía trước. Chim Cù Như rất nhanh rơi xuống phía trên đảo nhỏ. Đây là một hòn đảo hoang dã, diện tích không lớn, trên đảo chỉ có một ngọn núi nhỏ cây cối thưa thớt.
- Để em đi xung quanh xem có phát hiện gì không?
Phương Tông mở mắt, trên gương mặt không che giấu được sự mệt mỏi. Ba ngày qua, không một khắc nào y không vận dụng lực không gian tìm kiếm những manh mối ẩn thân của Ma Môn. Nhưng tổng bộ Ma Môn làm sao mà dễ dàng tìm kiếm như vậy?
- Gia Cát Nguyên Hồng tám phần là đang chạy về tổng bộ Ma Môn. Bây giờ chúng ta không có manh mối nào cả, chỉ có thể trông chờ vận may mà thôi.
Sóng biển đánh vào, để lại trên bờ cát không ít xác tôm cá và vỏ sò.
- Phía trước có hòn đảo nhỏ, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút đi.
- Sào huyệt này ẩn quá sâu đi.
- Ma Môn thật đúng là biết chọn chỗ mà.
- Tổng bộ Ma Môn rốt cuộc nằm ở đâu?
Tiểu chánh thái lên tiếng:
Diệp Tang nhìn ra biển rộng, sau đó nhìn thoáng qua hòn đảo, trâm ngâm một chút rồi nói:
Nói xong, Diệp Tang bay lên, rơi xuống đỉnh ngọn núi nhỏ, phóng mắt nhìn lại.
Giát Giát quay đầu nhìn bốn phía, hoàn toàn không thấy Diệp Tang đâu.
Nghỉ ngơi một lát, mọi người đứng dậy, chuẩn bị xuất phát.
Tiêu Dương ngẩn ra. - Ma Môn vốn không được lộ mặt ra ngoài. Huống hồ, biển rộng là nơi có linh khí nhiều nhất, có thể trợ giúp bọn chúng tu hành.
Rất nhanh bay qua hòn đảo, liền nhìn thấy Diệp Tang đang ngôi trên một tảng đá ngầm.
- Lại chọn nơi vắng vẻ hoang tàn này làm tổng bộ của bọn chúng.
Diệp Tang chỉ về phía trước.
- Tiêu Dương, anh xem.
Tiêu Dương bước lại.
Tiêu Dương thuận miệng đáp.
- Là ở một nơi khác trên đảo.
Bạch Húc Húc lên tiếng.
Thân ảnh lướt đi.
- Diệp Tang đâu?
- Em ở đây.
Trong lúc hắn đang tìm kiếm, giọng nói của Diệp Tang truyền đến.
Tiêu Dương giật mình, đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Tiêu Dương đưa mắt nhìn lại, nhất thời ngưng trọng. Trên tảng đá ngầm bất ngờ xuất hiện một thanh đoản kiếm.
- Kiếm?
Tiêu Dương bật thốt, đứng thẳng người dậy, nhìn ra bốn bề.
- Tổng bộ Ma Môn là nơi ẩn thân của Gia Cát nhất mạch bao năm qua. Trên hòn đảo này có kiếm...
Tiêu Dương dường như nghĩ đến điều gì, tay câm đoản kiếm lên, nhìn chăm chú. Quả nhiên không ngoài dự lệu, bên trên thanh kiếm có khắc hai chữ Gia Cát.
- Kiếm của Gia Cát nhất mạch tại sao lại ở chỗ này?
Tiêu Dương trở nên trầm tư.
- Có khi nào thanh đoản kiếm này là do bọn họ vứt bỏ, bị sóng biển đánh lên đây.
Diệp Tang chỉ theo hướng sóng biển đánh vào.
Tiêu Dương cau mày nói.
- Bọn chúng là từ tổng bộ đi ra? Hay là đang trở lại tổng bộ?
Thanh âm của chim Cù Như trong nháy mắt vọt thẳng trời cao. Mọi người nhìn xuống, liền nhìn thấy một đội thuyền U Linh đang chạy trên biển rộng.
- U Linh thuyên của Ma môn.
U Linh thuyền của Ma Môn.
Chiếc thuyên màu đen tản ra khí tức lạnh như băng.
- Đi, xuất phát về phía trước.
Sau khi có được phát hiện mới, tinh thân mọi người đều phấn chấn. Chim Cù Như lại tiếp tục sải cánh, khôi phục lại nguyên khí, bay theo hướng phía trước. Diệp Tang chú ý đến hướng của con sóng, định hướng phương vị cụ thể.
Một đường đi vê phía trước.
Một lát sau, Phương Tông đột nhiên đứng dậy, thân sắc kích động:
- Phát hiện phía trước có không gian dao động...
Không gian dao động?
Tiêu Dương giật mình, chim Cù Như liền tăng tốc.
Trên biển rộng mịt mờ, một chiếc thuyền lướt vê phía trước.
Bạch Húc Húc:...
Giát Giát ném một tấm vải rách cho Bạch Húc Húc.
- Tiểu chính thái, mũi của cậu khá thính, ngửi xem bên trên có khí tức tà ma hay không.
Sau khi Giát Giát biết được tin tức này, lại càng phấn chấn hơn. Đồng thời, mọi người cũng phát hiện được thêm một số thứ như quần áo rách...
Một phát hiện thật lớn.
- Điều này chứng tỏ chúng ta không có lạc đường. Tổng bộ Ma Môn nhất định là ở chỗ này.
- Căn cứ theo hướng thuyên, em đoán ra bọn chúng cách tổng bộ Ma Môn không xa.
Diệp Tang cau mày nói:
- Rất có thể bọn chúng đã rời khỏi tổng bộ Ma Môn.
Mọi người nhìn Tiêu Dương, chờ hắn định đoạt.
Tiêu Dương trầm tư một lát rồi khoát tay:
- Đuổi theo.
Chim Cù Như bay lẫn giữa tâng mây.
- Chúng ta chỉ biết đại khái phương vị của tổng bộ Ma Môn, cũng không biết cụ thể. Nếu muốn tìm, chắc chắn sẽ tốn không ít thời gian. Quan trọng là...
Tiêu Dương ngưng trọng nói:
- Ma Môn vừa mới trải qua một trận đánh thê thảm, theo lý bọn chúng sẽ không dám vọng động. Nhưng hôm nay lại xuất hiện một đội thuyền U Linh, nhất định là có chuyện quan trọng nên mới rời khỏi tổng bộ.
Bám theo một đoạn, cho đến khi màn đên lặng yên buông xuống.
Màn đêm trên biển rộng có chút mỹ lệ. Ánh trăng chiếu xuống, bị sóng biển đánh thành mảnh nhỏ.
Đội thuyền U Linh đi về phía trước, thỉnh thoảng còn biến ảo phương vị.
- Thật kỳ quái.
Diệp Tang cau mày:
- Bọn chúng dường như đang muốn tìm điều gì đó.
Trong lòng Tiêu Dương có cảm giác như vậy, nhưng vẫn còn cảm thấy thiếu chút gì đó, chỉ có thể khẩn trương nhìn đội thuyền U Linh đằng trước.
- Biển rộng mờ mịt, ngoại trừ nước biển thì là cá biển, có cái gì bọn chúng muốn tìm chứ? Nếu bọn chúng muốn tìm trân châu, tìm bảo vật thì lặn xuống biển đấy. Tiểu chánh thái lên tiếng.
- Bảo vật?
Tiêu Dương giật mình:
- Đối với Ma Môn mà nói, cái gì là bảo vật?
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, gân như đồng thanh lên tiếng.
- Thất Tinh Bổ Thiên Thạch.
- Đúng, nhất định là Thất Tinh Bổ Thiên Thạch.
Tiêu Dương phấn chấn nói.
Chỉ cần có manh mối của Thất Tinh Bổ Thiên Thạch, không chỉ tìm được tổng bộ Ma Môn mà còn dụ được Gia Cát Nguyên Hồng ra ngoài.
Dù sao, mục đích của Gia Cát Nguyên Hồng chính là Thất Tinh Bổ Thiên Thạch.
- Bọn chúng dừng lại rồi.
Đột nhiên Diệp Tang kêu lên.
Mọi người nhìn thấy, đội thuyền U Linh dừng lại, trôi nổi trên biển rộng bao la.
Trăng sáng nhô cao, trông đẹp làm sao.
Trên bầu trời, theo hướng Bắc Đẩu Thất Tinh, một ngôi sao phá lệ trở nên sáng chói.
Chiếu sáng biển rộng như ban ngày.
Thiên địa dị tượng.
- Quả nhiên là Thất Tinh Bổ Thiên Thạch.
Tiêu Dương đưa mắt nhìn:
- Viên Bổ Thiên Thạch này vừa nhìn là biết Diêu Quang Bổ Thiên Thạch.
Đột nhiên hắn kêu lên:
- Viên Bổ Thiên Thạch cuối cùng.
Tiêu Dương đang nhớ đến nhật ký Bặc Thiên.
Trong nhật ký Bặc Thiên có ghi lại, chỉ còn lại một viên Bổ Thiên Thạch duy nhất còn chưa nói cho Ma Môn biết, chính là Diêu Quang Bổ Thiên Thạch.
Không nghĩ đến Ma Môn đã chuẩn xác tìm được nó.
Theo lý mà nói, Ma Môn đã tìm được năm viên Bổ Thiên Thạch.
Chỉ còn lại Diêu Quang Bổ Thiên Thạch và Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch trong tay hắn.
- Muốn mở phong ấn thông đạo? Nằm mơ đi.
Tiêu Dương chăm chú nhìn lên bầu trời.
Thiên địa dị tượng kéo dài khoảng ba phút, sau đó liên biến mất.
- Nhìn bên kia kìa?
Giát Giát kinh hô.
Trên biển rộng xuất hiện một góc nhọn, sau đó kéo dài ra. - Là một ngọn băng sơn.
Diệp Tang lên tiếng.
Ngọn băng sơn từ từ di động. Trong bụng băng sơn là một viên đá vô cùng đẹp.
Chính là Bổ Thiên Thạch.
Diêu Quang Bổ Thiên Thạch.
Trong nháy mắt, Tiêu Dương cố nén ý định ra tay cướp lấy Bổ Thiên Thạch.
Viên Bổ Thiên Thạch này chính là mồi nhử.
Nhất định phải lợi dụng nó cho thật tốt.
- Không nghĩ đến viên Bổ Thiên Thạch cuối cùng này lại xuất hiện trên biển.
Diệp Tang cảm khái:
- Nếu không phải trong tay chúng ta đang có một viên Bổ Thiên Thạch, bằng không, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Tập trung đủ bảy viên Bổ Thiên Thạch, lập tức có thể đả thông phong ấn thông đạo.
Mặc dù Tiêu Dương không biết Thánh vị, nhưng hắn biết rất rõ, một khi phong ấn thông đạo bị phá giải, nhất định sẽ dẫn đến tai nạn cho địa cầu.
Kiên nhẫn chờ đợi.
Oành.
Từng người của Ma Môn tay cầm thần kiếm trảm vào tòa băng sơn thật lớn.
Băng vụn bắn ra bốn phía.
Ma Môn cách Bổ Thiên Thạch càng lúc càng gân.
Dễ như trở bàn tay.
- Hừ, tạm cho bọn chúng cầm một chút.
Bạch Húc Húc nói:
- Qua hết hôm nay, Ma Môn trên địa cầu sẽ không còn tôn tại.
Ánh trăng theo người.
Gần như đồng thời, một thân ảnh từ dưới đáy biển vọt lên.
Bọt nước bắn ra bốn phía.
Gia Cát Nguyên Hồng.
Vùi
Thân ảnh lăng không, rất nhanh biến mất vào không gian.
Một lát sau, trước mặt Gia Cát Nguyên Hồng là một hòn đảo nhỏ.
Tổng bộ Ma Môn.
Trên đảo nhỏ tràn ngập linh khí.
- Viên Bổ Thiên Thạch cuối cùng đã xuất thế?
Sau khi Gia Cát Nguyên Hồng trở về liền nhận được tin tức, ánh mắt nhìn về phía xa, khóe miệng nhếch lên: - Tốt lắm, đúng là trời giúp ta mà. Hahah... Gia Cát Nguyên Hồng cũng đang chờ đợi.