Chương 1578: Tiếu ngạo giang hồ
Chương 1578: Tiếu ngạo giang hồChương 1578: Tiếu ngạo giang hồ
Máy bay bay đến Vân Nam.
Mang theo những gương mặt vui vẻ cùng chờ mong. Mặc dù Tiêu Dương nói rất rõ với các cô, bắt đầu từ hôm nay, các cô tùy thời có thể gặp nguy hiểm, nhưng không một ai để trong lòng. Trong mắt các cô, chỉ cần có Tiêu Dương bên cạnh, các cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ bị hại.
- Tôi nhớ Quân nhi quá.
Ánh mắt Giát Giát có chút u oán nhìn Tiêu Dương đang ngập tràn hạnh phúc.
- Tôi cũng nhớ Hoa Hoa của tôi quá.
Lâm Tiểu Thảo nói.
Tiểu chính thái bi phẫn nói:
- Các người khiến cho dân FA như tôi làm sao chịu nổi?
- Bái kiến sư tôn tông chủ.
Một đệ tử Kiếm tông mắt lộ tinh quang, bước nhanh đến, hai tay ôm quyền rồi quay đầu nhìn một ngàn đệ tử Kiếm Tông:
Vân Nam, tổng bộ thế tục của Kiếm tông.
- Tông chủ, mời kiểm tra.
Tiêu Dương tranh thủ quay đầu lại nói.
Quyền phong dựng lên, khí thế mênh mông, tráng lệ vô cùng.
Trên máy bay vang lên tiếng cười to.
- Tinh Võ quyền.
Vài tiếng sau.
- Tôi đã thông báo cho Quân nhi, hôm nay sẽ xuất phát từ thủ đô, cùng với Ngưng Quân đến Vân Nam.
Tiêu Dương mỉm cười khoát tay, ý bảo mọi người đứng lên.
Viêm Hoàng nhất định phải là cái nôi của cường phách.
Mọi người tiến vào, trên sân luyện võ, rất nhiều đệ tử Kiếm Tông đều đứng thẳng, ánh mắt không che giấu được sự kích động nhìn Tiêu Dương bước vào. Đột nhiên, tất cả đều quỳ xuống, thanh âm chấn triệt.
Viêm Long Kiếm, kiếm chỉ bát phương.
Gần một ngàn đệ tử cùng nhau lên tiếng.
Tiêu Dương nhìn từng chiêu từng thức các đệ tử đánh ra, trong lòng không khỏi vui mừng. Đây đều là đệ tử thế tục của Kiếm Tông, nhưng đánh ra Tinh Võ Quyền lại có uy lực khổng lồ. Có thể thấy được, bọn họ đã khổ công như thế nào. Tương lai không xa, Tinh Võ Quyền sẽ thay thế cho cái gọi là Taekwondo, Karate ở Viêm Hoàng.
Lúc này, mọi giọng nói vang lên.
Đợi mọi người đánh xong Tinh Võ Quyền, làm động tác kết thúc, ánh mắt lại tập trung vào Tiêu Dương.
- Cơ thể người, lấy khí tinh thân để chống đỡ.
Tên của Tiêu Dương sẽ kéo dài thiên thu. Đây là cơ hội cực kỳ khó có được.
Bên tai truyên đến tiếng hét lớn, ánh mắt của các cô gái đứng phía sau Tiêu Dương lại càng nồng nhiệt hơn. Đó là người đàn ông của bọn họ, một người đàn ông mang sắc thái truyên kỳ.
- Luyện võ, dùng sức mạnh cơ thể ngưng hồn phách để làm chủ.
Tinh Võ Quyền được đánh ra.
Hoặc có thể nói là cơ duyên của cả đời này.
Đứng chắp tay, thân hình cao lớn vô cùng.
- Tinh võ, luyện thần, vận khí, vì trụ cột của võ học.
Từng chữ như sấm. Mỗi một chiêu của hắn đối với mọi người vô cùng quen thuộc. Nhưng qua tay của hắn lại mang đến ý cảnh khác nhau.
Tất cả mọi người im lặng nhìn đằng trước, dụng tâm thấu hiểu những lời tông chủ chí tôn đã nói.
- Thỉnh tông chủ chí tôn chỉ điểm.
Tinh Võ Quyền ngay lập tức được triển khai, như nước chảy mây trôi. Đồng thời thanh âm của Tiêu Dương quanh quẩn bên tai mọi người.
Thân ảnh bay lên, đứng trên đài cao nhất.
Tiêu Dương quay đầu nhìn lại, không khỏi mỉm cười vì người nói chính là Kim Du Uyển.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn mọi người bên dưới:
- Đương nhiên, người luyện võ nên mang trái tim hiệp nghĩa, tiếu ngạo giang hồ. Ai có thể hiểu được tỉnh túy của Tinh Võ Quyên, tôi sẽ truyên cho người đó một thức của Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Lúc này, một tảng đá hoa cương thật lớn đánh về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương bay lên, cười một tiếng, quyền ảnh đánh ra.
Không hề ẩn chứa bất kỳ nội khí, chỉ dựa vào kỹ xảo tinh diệu của chiêu thức, lập tức ngăn cản tảng đá hoa cương.
Sau một hồi xôn xao, Tiêu Dương ném tảng đá xuống đất.
Sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, dẫn các cô gái và huynh đệ vào trong đại điện Kiếm tông, để lại phía sau ánh mắt rúng động của đám đệ tử thế tục. Trong đầu bọn họ chỉ còn quanh quẩn một tiếng "tiếu ngạo giang hồ" của tông chủ chí tôn.
Đây chính là mộng của nam nhi.
Trong mắt bọn họ, tông chủ chí tôn vốn đã mang sắc thái truyền kỳ. Hôm nay nhìn thấy người thật, lại càng rúng động linh hồn. Ánh mắt sáng như sao đủ để xuyên thấu hết thảy, lưu lại ấn tượng không thể tẩy sạch trong lòng mọi người.
- Thiết Anh, Tiêu Dương rất nhanh sẽ về đến ngay. Cô phải cẩn thận đứa bé trong bụng.
Là Quân Thiết Anh.
Dường như đã nhận được tin tức Tiêu Dương trở về, một cô gái mặc áo lam đơn giản đứng tại một nơi dễ nhìn thấy nhất, ánh mắt nhìn ra xa, giống như đang chờ mong phu quân trở về.
Khắp ngọn núi đều là hoa tươi, hương thơm ngào ngạt.
Rượu quá tam tuần, Tiêu Dương mang các cô gái đến một nơi. Ma Môn bị diệt, tông chủ trở về, nhất định là chuyện đáng để vui mừng.
Tiêu Dương bước nhanh lên, đỡ Kỷ Ly tiên nhân dậy, nhìn mọi người nói:
- Các vị tiền bối, nửa năm không gặp, mọi người còn khách khí như vậy sao? Còn nữa, Kỷ gia gia, vãn bối không chịu nổi cái quỳ của người đâu? Người xem, tôn nữ của người mà đau lòng thì vãn bối cũng không sống tốt.
Diệp Tang đứng đằng sau khẽ gắt một tiếng.
Kỷ Ly tiên nhân sửng sốt, chợt cười ha hả:
- Ta đã nói rồi, mặc kệ Tiêu Dương có thành tựu bao nhiêu, cái mà cậu ấy không thay đổi chính là tấm lòng son này.
Mọi người vội vàng đứng lên, ánh mắt nhìn Tiêu Dương đều hiện lên sự vui mừng.
Tiêu Dương đưa mắt nhìn tất cả các tiền bối của Kiếm Tông. Bọn họ đã kề vai chiến đấu với nhau, trả một cái giá rất lớn vì Kiếm Tông.
Tông chủ chí tôn trở về, trong ngày này, tại đại điện của thế giới Thượng cổ hồng hoang đã diễn ra một bữa tiệc long trọng.
Ăn uống linh đình, mùi rượu tỏa ra bốn phía.
- Bái kiến tông chủ chí tôn.
Khi Tiêu Dương bước vào đại điện, mọi người đều quỳ xuống.
Những cường giả quen thuộc của Kiếm tông đều có mặt để chờ đợi tông chủ chí tôn trở về.
Đại điện Kiếm tông, Kỷ Ly tiên nhân, Hoa Mãn Lâu, Thánh Long Vương, Nữ hoàng Vạn Bảo.
Vì mộng, vì tiếu ngạo giang hồ, nhất định phải cố gắng gấp bội.
Ngơ ngác nhìn xuống khối đá hoa cương, tay nắm thật chặt.
Lưu Gia Ni bước đến bên cạnh.
Gương mặt của Quân Thiết Anh ngập tràn hạnh phúc, nhẹ nhàng vuốt cái bụng đã to lên của mình, thì thâm:
- Con trai, ba của con đã về rồi, con có vui không?
Chân trời đã xuất hiện một gương mặt rất quen thuộc.
Tiêu Dương cầm tay Quân Thiết Anh, cảm nhận được khung cảnh rực rỡ trên ngọn núi.
Ba ngày.
Ba ngày qua, Tiêu Dương không rời thế giới Thượng cổ hồng hoang nửa bước.
Xung quanh căn nhà của Quân Thiết Anh, Tiêu Dương dựa theo ý muốn của các cô gái mà xây dựng cho mỗi cô một căn nhà chỉ thuộc vê bọn họ.
Nhìn những căn phòng mọc lên từ dưới đất, những đóa hoa tươi nở ra trước mắt, các cô gái như muốn Say.
- Em biết anh còn chuyện quan trọng cần làm, không cần ở lại với em quá lâu đâu.
Tiêu Dương nắm tay Quân Thiết Anh bước chậm trên sườn núi. Quân Thiết Anh nhu hòa nói:
- Nhưng anh phải hứa, anh không được liều lĩnh như vậy nữa. Em và con chờ anh vê.
- Tiểu thư đồng xin tuân lệnh đại tiểu thư. Tiêu Dương gật đầu.
Quân Thiết Anh mỉm cười, nụ cười còn đẹp hơn cả hoa.
Tiêu Dương không khỏi say mê, liền nhẹ nhàng hôn lên trán Quân Thiết Anh một cái.
Dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng của Quân Thiết Anh, cảm nhận sự thân thiết của huyết mạch tương thông.
- Đại thiếu gia, chờ cha tiêu diệt xong tà mà, sẽ trở về nhìn con ra đời.
Gió núi thổi qua, hai thân ảnh gắn chặt vào nhau.
Buổi tối, Tiêu Dương tạm biệt các cô gái.
Quân Thiết Anh nói đúng, hắn xác thật có chuyện quan trọng cần làm.
Là Gia Cát Nguyên Hồng.
Một ngày lão tà ma này còn chưa bị diệt, nó giống như một cái gai trong mắt Tiêu Dương.
- Tru sát Gia Cát Nguyên Hồng, sau đó mượn sức mạnh của bảo vật Long Giác tộc, tiến nhập Thần Minh chi địa, sóng vai cùng sư tôn tiêu diệt hết sạch tà mạ, trả lại sự trong sáng cho mảng thiên địa này.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự chờ mong, không khỏi nhớ lại lời nói ở tổng bộ Kiếm Tông ba ngày trước.
- Đến khi đó, ta sẽ mang theo vợ con tiêu diêu thế gian, tiếu ngạo giang hồ.
Tiếu ngạo giang hồ không chỉ là mộng của đệ tử Kiếm Tông.
Mà còn là mộng của hắn.
- Ngày đó rất nhanh sẽ đến.
Bất tri bất giác, hắn đã đến đại điện nghị sự của Kiếm tông.
- Ta thấy lão đại không chết đâu.
Giát Giát lớn tiếng nói.
- Anh thì biết cái gì, đồ ngốc.
Tiểu chính thái khinh thường nói:
- Mà thời buổi này, hòa thượng cũng biết nói tình ái sao?
Giát Giát hợp hai tay lại, mặt không đổi sắc:
- Tôi có phụ nữ, cậu không có.
Tiểu chính thái rất muốn tìm một nơi hẻo lánh để ngồi khóc.
Đám người Tiêu tiên nhân đã trở về. Còn Tuyết Kiều thì sau khi nghe Tiêu Dương đã trở vê, hơn nữa còn mang theo một số hồng nhan tri kỷ, liên chạy đi kiếm các cô nhằm trao đổi tình cảm.
- Vẫn không có tin tức gì sao?
Tiêu Dương hỏi đám người Tiêu tiên nhân.
Thần sắc Tiêu tiên nhân ngưng trọng, lắc đầu:
- Một cường giả bán Thánh muốn ẩn núp, muốn tìm ông ta, rất khó.
- Gia Cát Nguyên Hồng đúng là không dễ đối phó.
Tổ thần thở ra một hơi: - Nhưng có thể khẳng định, ông ta nhất định vẫn còn ở trong Viêm Hoàng.
Tiêu Dương gật đầu đồng ý.
- Ba ngày qua, Kiếm Tông chúng ta có năm mươi đệ tử biến mất một cách kỳ lạ.
Tổ thần nói:
- Đến hôm nay, người có năng lực chống lại Kiếm tông cũng chỉ có Gia Cát Nguyên Hồng.
- Lão tặc đáng chết.
Bạch Húc Húc quên mất nỗi đau mà Giát Giát vừa mới mang lại cho cậu, oán hận trút hết lên người Gia Cát Nguyên Hồng.
Tiêu Dương trâm ngâm:
- Thông báo cho đệ tử Kiếm tông, trong thời gian này không được đơn độc hành động. Một khi phát sinh biến cố, lập tức thông báo. Đúng rồi, đệ tử Kiếm tông biến mất ở địa phương nào?
- Khắp nơi.
Tiêu tiên nhân muốn Tiêu Dương muốn hỏi gì, liên lắc đầu nói:
- Với thực lực của Gia Cát Nguyên Hồng, chỉ trong một ngày cũng đủ đi khắp Viêm Hoàng.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ