Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1570 - Chương 1577: Hồng Nhan

Chương 1577: Hồng nhan Chương 1577: Hồng nhanChương 1577: Hồng nhan

Tiêu Dương.

Trên người cường giả Âu Mỹ này lại xuất hiện tờ giấy có hai chữ Tiêu Dương bằng tiếng Viêm Hoàng. Giát Giát nhanh chóng mở ra, bên trong rõ ràng là tư liệu vê Tiêu Dương. Hơn nữa còn bằng chữ Viêm Hoàng.

- Thật kỳ lạ.

Giát Giát cau mày, ánh mắt quay sang người kia, giơ xấp giấy trong tay:

- Có được cái này từ chỗ nào?

Người nọ bị Giát Giát lột đồ, đang kêu rên. Sau khi nghe Giát Giát hỏi, liền khoa chân múa tay để nói, khiến Giát Giát chẳng hiểu gì cả.

- Mẹ kiếp.

Giát Giát nổi giận:

Giát Giát cười hắc hắc.

Ngoại trừ tư liệu vê Tiêu Dương, hai người còn tìm được tư liệu của những người bên cạnh Tiêu Dương.

Chính là ngôn ngữ Viêm Hoàng.

Là lục soát được từ trên người một cường giả Ma Môn tối hôm qua.

Đám cường giả liên minh Âu Mỹ không khỏi rùng mình. Nửa ngày sau, một giọng nói cứng ngắc vang lên:

- Bạch Húc Húc, đến từ hào môn Bạch gia ở thủ đô Viêm Hoàng, làm người hèn mọn, vô sỉ.

- Ta không tin không ai biết nói tiếng Viêm Hoàng. Ai trả lời ta, ta không lột đồ người đó.

- Ma Môn tìm kiếm tư liệu vê chúng ta làm gì?

- Để tôi nói cho cậu biết.

Nếu khỏa thân mà bơi trên biển, ngẫm lại cũng thấy mà say.

Rất nhanh liên biết được lai lịch của xấp giấy này.

Sắc mặt Bạch Húc Húc tối sầm lại.

- Quả nhiên trọng thưởng tất có dũng phu.

- Bởi vậy có thể thấy được, tư liệu này thu thập rất chính xác.

Bạch Húc Húc liếc mắt một cái liền nhìn thấy tư liệu vê mình:

- Mẹ nó.

Hai đại "hải tặc" bay trở về.

Từng thân ảnh nhảy xuống nước, tiếng kêu rên bốn phía.

Tiêu Dương nhìn thoáng qua mấy tờ giấy. Đối phương đích thực đã thu thập tài liệu chính xác về những người bên cạnh hắn.

BịchI

Bạch Húc Húc cau mày nói: Giát Giát cảm thán.

Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự lo lắng. Hắn lo nhất chính là Gia Cát Nguyên Hồng không từ thủ đoạn. Trên địa cầu, người có thể đối phó được với Gia Cát Nguyên Hồng cũng chỉ có một mình hắn. Nhưng người cần hắn bảo vệ lại rất nhiều. Nếu Gia Cát Nguyên Hồng thật sự bắt một trong số đó để uy hiếp hắn, bảo hắn giao ra Bổ Thiên Thạch, hắn có thể đứng trơ mắt mà nhìn không?

- Không từ thủ đoạn.

- Đám tà ma này làm việc đúng là không từ thủ đoạn. Em lo cho sự an toàn của đại tỷ, cho nên em kiến nghị, anh nhất định phải phái người đến bảo vệ đại tỷ.

Biển rộng đón lấy những tia nắng mặt trời. Đội thuyền chở liên minh Âu Mỹ bị vỡ tan.

- Cái gì?

Ánh mắt Tiêu Dương mở to, cầm lấy một tờ giấy. Bên trên tờ giấy có ghi chữ Bạch Khanh Thành.

- Em cũng cảm thấy lạ, đại tỷ không phải là người của giới tu hành, nhưng Ma Môn cũng xếp chị ấy vào đối tượng thu thập tin tình báo.

Thân hình trần truồng bơi trên biển.

- Tại sao Ma Môn lại thu thập tư liệu của chúng ta?

Giát Giát đưa những tờ giấy thu thập được cho Tiêu Dương. Hơn nữa còn nói lại tin tức vừa rồi.

- Lão đại, anh xem...

Trong lòng Tiêu Dương nhất thời dâng lên một cảm giác nguy cơ.

- Không được, nhất định phải đưa bọn họ vào trong thế giới Thượng cổ hồng hoang.

Tiêu Dương lên tiếng:

- Trước khi tiêu diệt Gia Cát Nguyên Hồng, tính mạng của bọn họ đều sẽ bị nguy hiểm.

Tiêu Dương cũng không muốn bởi vì một chút sơ sẩy mà không thể vãn hồi.

- Đúng vậy, nếu Gia Cát Nguyên Hồng muốn đoạt Thất Tinh Bổ Thiên Thạch, luận thực lực, nhất định sẽ không địch lại anh. Ông ta khẳng định sẽ dùng một số thủ đoạn tỉ tiện.

Diệp Tang trầm giọng nói:

- Sự việc không nên trì hoãn. Chúng ta quay về thôi.

VùI

Mọi người:...

- Làm bảo vệ cổng cho một trường đại học, nhất định phải có lúc tùy hứng như thế.

Lâm Tiểu Thảo mỉm cười:"

- Đương nhiên.

- Dạo này văn hóa cao siêu hơn trước nhỉ?

Tiêu Dương ngoài ý muốn nhìn Lâm Tiểu Thảo:

- Tiêu ca, Tiêu ca...

Tiêu Dương mỉm cười, ôm chặt lấy Lâm Tiểu Thảo.

Đây là huynh đệ đầu tiên của hắn ở trường Phục Đại. Đi trên sân trường Phục Đại, hết thảy đều vẫn quen thuộc.

Không biết qua bao lâu, mọi người đến trước dãy ký túc A.

Ánh mắt nhìn lướt qua nơi đã từng là "địa bàn" của mình, danh hiệu "Tiêu đại gia tổ Bảo vệ" khiến cho Tiêu Dương hoài niệm không thôi. Nhìn vào bên trong phòng, Tiêu Dương nhìn thấy có một người đang cầm khăn lau bàn.

- Tô lão sư cứ cách một khoảng thời gian lại đến đây lau dọn cho anh.

Lâm Tiểu Thảo lên tiếng:

- Chúng tôi biết rất rõ, cô ấy chính là nhìn vật nhớ người. Người đã gây đi nhưng vẫn không hối hận, chỉ vì quá nhớ người đó mà thôi.

Ngay khi xe vừa mới dừng lại trước cổng trường, Lâm Tiểu Thảo giống như có linh tính ló đầu ra ngoài. Khi nhìn thấy Tiêu Dương đẩy cửa bước xuống xe, Lâm Tiểu Thảo giống như nằm mộng, nửa ngày sau mới há miệng hô to, trực tiếp bay qua cửa sổ, kích động kêu lên.

Mục đích thứ nhất chính là trường Phục Đại.

Bạn bè của hắn đều ở đây.

Minh Châu có thể nói là quê hương kiếp này của Tiêu Dương.

Năm người Tiêu Dương lên máy bay bay trở lại Minh Châu.

Mấy ngày qua, Cù Như vương Tiêu Thiên Lỗi bay gân phân nửa vùng biển, nhưng vẫn không muốn ngừng lại. Cũng may lúc này bọn họ cách biển không xa lắm. Sau khi chim Cù Như đáp xuống một thành phố, liên được Tiêu Dương thu trở lại thế giới Thượng cổ hồng hoang.

Không ai quấy nhiễu thế giới của Tiêu Dương và Tô Tiểu San nữa.

Qua cửa sổ nhìn thấy Tiêu Dương đẩy cánh cửa phòng bảo vệ, Tô Tiểu San giống như bị sét đánh trúng, lao thẳng vào người Tiêu Dương mà ôm.

- Chúng ta đến quán cà phê Túy Vũ đi, bảo anh em Lăng gia thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Bạch Húc Húc xoay người lên tiếng.

Bên trong phòng bảo vệ, bốn mắt nhìn nhau.

- Để anh dẫn em đến một nơi.

Tiêu Dương lên tiếng, ánh mắt không khỏi hiện lên chút áy náy. Hắn đúng thật là có lỗi với những cô gái bên cạnh hắn. Mấy ngày nay liên tiếp phát sinh quá nhiều chuyện, hắn không có thời gian để ở cùng với các cô.

- Bắt đầu từ hôm nay, anh đi đâu, em cũng sẽ đi theo anh.

Tô Tiểu San ôm chặt Tiêu Dương, thì thào:

- Em không đồng ý chuyện anh lại biến mất cả nửa năm.

Màn đêm yên lặng buông xuống.

Bên trong Vũ Phong quán, các cô gái lại tập trung lân nữa.

Giống như trăm hoa cùng nở.

Tô Tiểu San kiều mị động lòng người, Lăng Ngư Nhạn chẳng khác nào hoa nhường nguyệt thẹn, chị em Bạch Khanh Thành thì hấp dẫn hơn người.

Mỗi một cô đều có chỗ hơn người của mình. Nhưng lại có chung một tình nhân.

Tiêu Dương nhìn những cô gái trước mặt, trong lòng không khỏi cảm khái. Kiếp này hắn có tài đức gì mà lọt vào mắt xanh của nhiều hồng nhan như vậy.

Ngoại trừ Thủy Ngưng Quân đang ở thủ đô, các cô gái gần như đã đến đông đủ. Ngoài ra còn có Lan thúc, Lâm Tiểu Thảo, anh em Tế Tế Lạp. Tất cả đều tập trung đầy đủ ở quán Vũ Phong.

Tiêu Dương cũng không che giấu, đơn giản nói qua chuyện của Gia Cát Nguyên Hồng, lấy lý do để bảo vệ mọi người, yêu cầu mọi người đi theo hắn. Nhưng Tiêu Dương cũng không cưỡng ép, hết thảy đều tự mọi người quyết định.

- Lần đầu tiên gặp anh, cả đời này em đã không bỏ xuống được nữa.

Bạch Tố Tâm nhẹ giọng nói, nhu tình như nước.

- Hai chị em em đã bị anh làm hại, cả đời này anh không được cô phụ tụi em.

Bạch Khanh Thành trừng mắt.

Đêm nay chẳng khác nào trở thành đêm đính ước giữa Tiêu Dương và các cô gái, khiến cho đám người Giát Giát nhìn không nổi nữa, liền tìm cơ hội rời khỏi.

Bọn họ cũng ý thức được, đây là lần lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời của của mình.

Ánh mắt người nào cũng kiên định.

Lần đầu tiên Tiêu Dương cảm thấy nặng nề. Hắn cảm nhận được tình yêu của các cô. Nhưng chính vì như vậy, hắn phải càng nỗ lực gấp trăm lần để các cô không bị tổn thương.

- Sáng mai, chúng ta cùng nhau rời khỏi chỗ này.

Tiêu Dương nhìn mọi người:

- Đến một thế giới thần kỳ, một thế giới của chúng ta. Đến đó, anh sẽ tự tay trồng hoa cho mọi người.

Bên trong phòng bao đắm chìm không khí say lòng người.

Bỗng nhiên tiếng bước chân dồn dập, một người đẩy cửa bước vào.

Mọi người nhìn sang.

Điềm tĩnh xinh đẹp.

Lưng thắt bội kiếm, cả người tản ra khí tức nữ hiệp.

- Linh nhi?

Tiêu Dương kêu lên.

Chính là Lam Hân Linh.

Ánh mắt Lam Hân Linh hiện lên một tia ai oán, cắn môi nhìn Tiêu Dương. Trong mắt của cô bây giờ chỉ còn lại một mình hắn.

- Anh... anh muốn vĩnh viễn rời khỏi chỗ này?

Với năng lực tình báo của Thiên Tử Các, Lam Hân Linh biết được Tiêu Dương muốn mang mọi người rời khỏi đây cũng không có gì lạ.

Tiêu Dương ngẩn ra. Trước khi hắn trả lời, Lam Hân Linh cố gắng lấy hết dũng khí, nhìn chăm chú Tiêu Dương:

- Em có thể đi cùng với anh không? Một đêm này nhất định là một đêm không ngủ.

Đối với nhiều người mà nói, đây chỉ là một đêm bình thường. Nhưng trong lòng các cô, một đêm này quyết định vận mạng sau này của các cô.

Đều không ngoại lệ, các cô lựa chọn đi theo.

Dù con đường phía trước có nguy hiểm đến thế nào, thậm chí có thể khiến các cô trả giá bằng cả sinh mạng.

Nhưng Lâm Tiểu Thảo đã nói.

Có gầy đi cũng không hối hận, chỉ vì quá nhớ thương người đó.

Sáng hôm sau.

Ở trong sân bay Minh Châu, Tiêu Dương đang đứng cùng Diệp Tang chờ những người khác đến.

- Được mỹ nữ nhớ nhung, vui vẻ nhỉ.

Diệp Tang bĩu môi nói với Tiêu Dương.

Tiêu Dương giật mình, lập tức mỉm cười:

- Vẫn là Tang Tang sư muội tốt nhất.

- Hừ.

Lúc này, Tô Tiểu San đã đứng đằng sau Tiêu Dương, tay xách một túi hành lý, gương mặt bất thiện nhìn hắn.

Tiêu Dương xoay người, liếc mắt liên nhìn thấy đám người Giát Giát đang vui sướng khi thấy người gặp họa:

- San San hôm nay đẹp nhất. Đẹp đến mức anh không biết nói gì luôn. A...

Phòng chờ sân bay vang lên tiếng heo bị giết.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Tang không khỏi phì cười, một nụ cười khuynh thành tràn đầy hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment