Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1579 - Chương 1586: Muốn Sống Không Được! Muốn Chết Không Xong!

Chương 1586: Muốn sống không được! Muốn chết không xong! Chương 1586: Muốn sống không được! Muốn chết không xong!Chương 1586: Muốn sống không được! Muốn chết không xong!

Lúc thực hiện lời hứal

Mấy phút trước Tiêu Dương đã thề nhất định phải khiến Gia Cát Nguyên Hồng muốn sống không được, muốn chết không xong! Ngay lúc đó Gia Cát Nguyên Hồng cũng coi câu này của Tiêu Dương như gió thoảng bên tai vì trong tay y có con át chủ bài có thể chấn trụ Tiêu Dương.

Lần này, mặc dù Gia Cát Nguyên Hồng được ăn cả ngã về không, không quan tâm sống chết nhưng nếu có cơ hội sống thì ai mà không quý trọng chứ? Theo kế hoạch của y, sau khi dùng các cô gái ép Tiêu Dương đặt "Thiên Tuyền" và "Diêu Quang" vào đồ án Thất Tinh xong sẽ lợi dụng các cô gái uy hiếp Tiêu Dương không dám làm gì mình. Đợi đến khi thông đạo phong ấn mở ra, lúc đó Thánh Ma hạ xuống là y sẽ không gặp nguy hiểm nữa.

Nhưng tất cả lại bị phá vỡ trong chớp mắt.

Đồng tử Gia Cát Nguyên Hồng hiện lên sự kinh hãi mãnh liệt, ánh mắt y nhìn chằm chằm về phía các cô gái đã trốn xa, tâm mắt dừng lại trên người Lưu Gia Ny, đôi mắt mang theo vẻ khó có thể tin. Sao cô ta có thể thoát khỏi sự khống chế của người vải màu máu được?

Nếu không sơ xuất điểm Lưu Gia Ny này thì Gia Cát Nguyên Hồng tuyệt đối sẽ không phải đối diện với cục diện hiện tại.

Thành cũng là Lưu Gia Ny, bại cũng là Lưu Gia Ny.

Khuôn mặt Gia Cát Nguyên Hồng co quắp lại, trong tay xuất hiện một người vải màu đỏ, miệng đọc chú ngữ quỷ dị. Có điều Lưu Gia Ny ở phía xa lại không có chút phản ứng, lúc này đôi mắt của cô ngập tràn oán hận nhìn chằm chằm Gia Cát Nguyên Hồng - Chính tên tà ma này suýt chút nữa đã khiến cô gây ra lỗi lầm không thể cứu vãn.

- Tôi không sao.

Khuôn mặt Gia Cát Nguyên Hồng co quắp, trong lòng tràn ngập sự lạnh lẽo vô tận. Bỗng nhiên thân kiếm trong tay Gia Cát Nguyên Hồng toát ra quang mang vô cùng chói mắt, đôi mắt dữ tợn chợt lóe, hét lên một tiếng.

Thân ảnh Gia Cát Nguyên Hồng lùi vội theo bản năng, vẻ mặt không ngừng biến ảo. Y biết rõ thực lực của mình thua xa Tiêu Dương, huống chi y đã bỏ ba phần lực lượng để dụ Tiêu Dương mắc lừa. Bây giờ y chỉ còn bảy phần thực lực, không hề có tư cách đánh một trận với Tiêu Dương.

- Đến đây đi

Gia Cát Nguyên Hồng cảm giác như mình đã lọt vào khe băng xuyên vạn năm, thân thể gần như sắp đông cứng. Y giương mắt, kinh hãi nhìn Tiêu Dương, y có thể cảm nhận được sát khí đang tỏa ra từ trên người Tiêu Dương lúc này...

Đó là hy vọng duy nhất để y có thể sống sót!

Nếu có bất cứ chị em nào vì cô mà bị tổn thương thì đời này Lưu Gia Ny không thể tha thứ cho mình.

Người kiếm hợp nhất!

- Không!

Trời đất u ám, không gian này tràn ngập hận ý cuộn trào như sóng biển.

Tiêu Dương lập tức nhìn chằm chằm Gia Cát Nguyên Hồng bằng ánh mắt lạnh lùng: Kiếm của Gia Cát Nguyên Hồng cực nhanh!

Lúc này, thân thể Tiêu Tịnh Y đã điều chỉnh lại được, cô đứng lên, lau vết máu ở khóe miệng, giương mắt nhìn Tiêu Dương mỉm cười:

Một đạo kiếm quang khác còn nhanh hơn.

Tựa như một đạo lưu quang nhắm về phía các cô gái ở xa...

Nhưng cùng một chuyện, Tiêu Dương sẽ không để y diễn lần thứ hai trước mặt mình.

Giọng của Tiêu Dương lạnh lùng như băng, kiếm quang băng hàn đến cực điểm, như hàn quang tuôn rơi trong trời đất u ám này, bao phủ trên trời dưới đất, như ánh trăng tròn bao trùm trời đất. Kiếm ý lạnh thấu xương đóng băng tất cả động tác của Gia Cát Nguyên Hồng.

Bầu trời bên trên đàn tế cổ xưa này, trận chiến giữa hai thân ảnh tuyệt thế không ngừng chớp lóe va chạm, hơi thở mạnh mẽ tản ra xung quanh, chấn động trời đất.

Thân hình Gia Cát Nguyên Hồng chấn động mãnh liệt trong không trung, máu tươi bắn ra, thân kiếm trong tay đã gãy thành mấy đoạn.

Liêu mạng lần cuối!

Máu chảy ở khóe miệng của Gia Cát Nguyên Hồng, ánh mắt vô lực buồn bã nhìn về phía năm viên Bổ Thiên Thạch ở trên đàn tế cổ xưa bên dưới, trong lòng dâng lên sự không cam lòng mãnh liệt, không khỏi lại phun một ngụm máu tươi ra.

Trực tiếp lóe như chớp, trong nháy mắt liền phủ xuống phía sau Gia Cát Nguyên Hồng. Cảm giác đau nhức như bị mũi nhọn đâm lan tới, sắc mặt Gia Cát Nguyên Hồng tái mét, lắc người một cái, khó khăn lắm mới tránh được công kích của Tiêu Dương. Thần kiếm trong tay y chợt bộc phát, lóe ra mũi nhọn vô cùng rực rỡ.

Một chốc này tại phong ấn Cực Bắc Thần Minh chi địa, Xích Lượng Thiên dường như cảm nhận được trận biến cố này, sắc mặt biến đổi, híp mắt trầm xuống, đôi mắt cũng lóe ra sự không cam lòng mãnh liệt!

Gia Cát Nguyên Hồng ngửa mặt lên trời rít gào, giọng nói tràn ngập bi thương, xông thẳng trời cao.

- Thánh Ma đại nhân, ta phụ lòng ngài rồi!

Bich! BịchI BịchI

Không chịu nổi một kích!

Cho đến giờ phút này, Gia Cát Nguyên Hồng vẫn không thể tin được, tại sao một thiên tài xuất hiện trong dư nghiệt Kiếm Tông, hắn có tư cách gì mà trong thời gian ngắn như vậy đã đạt được lực lượng có thể sánh với Thánh Ma đại nhân!

Nhưng sự thật bày ra trước mắt.

- Lục tiên khúc, nhị tuyên ánh nguyệt!

Kiếm gấy.

Âm! Âm!

Trong khoảnh khắc, đôi mắt Gia Cát Nguyên Hồng toát ra ý tuyệt vọng nồng đậm...

Không cam lòng!

- Trời đất này chắc chắn phải do Thánh Ma làm chúa tể! Không ai ngăn được! Không ai ngăn được!

Bầu trời bên trên đàn tế cổ xưa, Gia Cát Nguyên Hồng ngửa mặt lên trời kêu gào, đôi mắt tỏa ra một luồng tử chí...

Y muốn - tự tử.

Nhưng đúng lúc này, thanh âm của Gia Cát Nguyên Hồng bỗng dừng lại, tâm thần chấn động mãnh liệt, khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Y kinh hãi phát hiện thân thể mình lại không thể nhúc nhích!

- Không!

Trong lòng Gia Cát Nguyên Hồng rít gào kịch liệt, như muốn dùng toàn lực giãy giụa.

Giờ khắc này, Gia Cát Nguyên Hồng muốn chết!

Vì y đã mất hết hy vọng chạy trốn, nếu không chết, rơi vào tay Tiêu Dương thì chắc chắn sống không bằng chất.

- Tiêu Dương! Giết người cũng chỉ là chuyện gật đầu! Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi! Giết ta đi!

Gia Cát Nguyên Hồng hoảng sợ thất sắc, thanh âm gần như mang theo sự cuồng loạn.

- Khi lửa đốt cháy, chúng có thể giữ mạng ngươi. Có điều chúng hơi không chịu cô đơn, vừa gặp lửa là sẽ chuyển động trong cơ thể ngươi...

Tiêu Dương lãnh đạm nói.

- Những chiếc ngân châm này dùng để cứu mạng ngươi.

Giữa các ngón tay Tiêu Dương bắn ra một loạt ngân châm, chớp mắt đã cắm vào người Gia Cát Nguyên Hồng.

- Ngươi rất muốn chết sao?

Tiêu Dương khẽ hỏi một câu bằng vẻ mặt lạnh lùng.

Ánh mắt của Gia Cát Nguyên Hồng đúng là lộ ra khát vọng.

Y khát vọng có thể chết một cách thoải mái.

Nhưng Tiêu Dương sẽ không cho y cơ hội đó.

Tiêu Dương phất tay một cái, trời đất xuất hiện rất nhiều ngọn lửa, vây quanh người Gia Cát Nguyên Hồng.

Ngọn lửa mang theo hơi thở mang tính hủy diệt như muốn nướng chín cả linh hồn của Gia Cát Nguyên Hồng.

Thời khắc này, khuôn mặt Gia Cát Nguyên Hồng hoàn toàn hoảng loạn, tuyệt vọng mà hoảng sợ.

Vút! Vút! Vút!

Chính Thôn Thiên Oản đã áp trụ Gia Cát Nguyên Hồng, khiến y không thể nhúc nhích nửa phân.

Thôn Thiên Oản!

Thân thể Gia Cát Nguyên Hồng không thể nhúc nhích, càng không thể nhìn thấy lúc này khoảng không trên đỉnh đầu của y xuất hiện một chiếc bát khổng lồ thân quang chớp động! Thân bát toát ra hơi thở thân bí, thân quang lưu động, như có một loạt trận rung động vậy.

Giữa trời đất, thần quang lờ ma lan tỏa khắp nơi...

Đây là cái giá hắn muốn Gia Cát Nguyên Hồng phải trả!

Bên tai Gia Cát Nguyên Hồng vẫn còn vang vọng câu nói căm hận ngập trời của Tiêu Dương - Muốn sống không được, muốn chết không xongl Tiêu Dương nhìn Gia Cát Nguyên Hồng bằng vẻ mặt lạnh lùng.

Sự đau khổ về linh hồn mà y gây ra cho hắn dù có thiêu y một trăm năm cũng không đủ chuộc lại.

Hồi Hô! Hô!

Ngọn lửa ngập trời trong thời gian ngắn liền bắt đầu bạo động, bao vây về phía Gia Cát Nguyên Hồng...

Mặc dù lửa mạnh nhưng không hề trực tiếp thiêu đốt thân thể Gia Cát Nguyên Hồng, mà trực tiếp nướng linh hồn y.

Chuyện này còn đau đớn gấp trăm lần, nghìn lần, vạn lần khi thiêu đốt thân thể!

Tiêu Dương khống chế lửa cực kỳ vi diệu, bớt một phần thì Gia Cát Nguyên Hồng sẽ bớt đau đớn một phần, thêm một phần Gia Cát Nguyên Hồng sẽ hôn mê. Cứ như vậy, tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng vang vọng, tràn ngập trời đất quanh đàn tế cổ xưa.

Đối với Gia Cát Nguyên Hồng, mỗi một giây dài đều dài dằng dặc như một thế kỷ.

Cả người tắm trong lửa, không thể nhúc nhích nửa phần, cuồng loạn kêu rên thảm thiết, đau đến không muốn sống!

- Giết ta đi... giết ta đi...

Thanh âm của Gia Cát Nguyên Hồng lộ vẻ cầu khẩn, lần đầu tiên trong đời y cảm thấy hối hận tại sao mình lại đắc tội Tiêu Dương! Tại sao mình lại đắc tội tên ác ma này! Lúc này trong mắt Gia Cát Nguyên Hồng Tiêu Dương mới là ma, là ác ma tàn nhẫn nhất!

Thanh âm của Gia Cát Nguyên Hồng vang vọng khắp trời đất...

- Xin ngươi... xin ngươi đấy... ÁIII

Tiếng kêu rên càng thêm thảm thiết kịch liệt vang lên, lúc này, vô số ngân châm trong cơ thể Gia Cát Nguyên Hồng bắt đầu chạy loạn. Cảm giác đau nhức như bị ngàn vạn con kiến cắn nuốt trái tim khiến Gia Cát Nguyên Hồng gần như sắp hôn mê nhưng chỉ mới ở thời điểm trước khi hôn mê. Y rất lâu không thể mất đi thân trí, thân thể của y như không chịu sự khống chế của y nữa...

Trong trời đất, tiếng kêu thảm thiết chuyển động, theo gió phiêu tán.

Đây chính là cái giá phải trải

Bắt đầu từ thời khắc Gia Cát Nguyên Hồng bắt các cô gái đi, dù cuối cùng kết quả là gì thì kết quả của Gia Cát Nguyên Hồng gần như có thể nói đã được phán định. Tiêu Dương chắc chắn sẽ không để Gia Cát Nguyên Hồng chết một cách dễ dàng...

- Mới chưa đến 10 phút đã không chịu được à?

Giọng của Tiêu Dương như ác ma vang vọng trong đầu Gia Cát Nguyên Hồng.

- Trò chơi này mới vừa bắt đầu thôi.

- Ta cam đoan trong vòng một trăm năm, không, một ngàn năm ngươi cũng sẽ không chết.

Câu nói tựa như sét đánh đánh vào đầu Gia Cát Nguyên Hồng.

Tâm thần trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổi

Một ngàn năm!

Nếu phải chịu đau đớn như vậy một ngàn năm, Gia Cát Nguyên Hồng quả thật không dám tưởng tượng những ngày sau này của mình sẽ đau đớn u ám đến mức nào! Linh hồn Gia Cát Nguyên Hồng như rơi xuống vực sâu vô tận... Y muốn phát ra tiếng kêu rên cầu xin tha thứ, nhưng lại kinh hãi phát hiện bây giờ ngay cả chuyện này y cũng không làm được.

Trên đỉnh đầu Gia Cát Nguyên Hồng, ánh sáng của Thôn Thiên Oản đã bao phủ xuống, trong khoảnh khắc liền hoàn toàn bao vây Gia Cát Nguyên Hồng. Bỗng nhiên thần quang chợt lóe, Gia Cát Nguyên Hồng bị bắt luôn vào trong Thôn Thiên Oản.

Vận mệnh của y cũng được dừng lại trong Thôn Thiên Oản.

Tại một không gian trong Thôn Thiên Oản sẽ có một thân ảnh chịu hành hạ vô tận, ít nhất - một ngàn năm!

Khi thân thể Gia Cát Nguyên Hồng biến mất trong Thôn Thiên Oản, trời đất này khôi phục yên bình.

Gió nhẹ hây hẩy, cuốn đi tiếng kêu thảm thiết vẫn còn vang vọng trong không trung của Gia Cát Nguyên Hồng.

Ánh sáng của Thôn Thiên Oản khế lóe, thu nhỏ lại nhanh chóng, rơi xuống lòng bàn tay Tiêu Dương.

Bóng dáng của Tiêu Dương nhẹ nhàng hạ xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment