Chương 1597: Ma diễm thiêu đốt
Chương 1597: Ma diễm thiêu đốtChương 1597: Ma diễm thiêu đốt
Xích Lượng Thiên có tư cách để nói ra câu này.
Y là thánh cảnh duy nhất trong thiên hạ.
Lúc đứng trên đỉnh của Thần Minh điện, đầu tiên Xích Lượng Thiên đưa mắt nhìn Tiêu Dương. Y tuy là tự tin rằng Tiêu Dương không thể trong vòng một trăm ngày có thể thành thánh được, càng chắc chắn trong thiên hạ chỉ có một vị thánh độc nhất. Nhưng một tên yêu nghiệt như Tiêu Dương tồn tại vẫn khiến cho y không dám xem nhẹ. Sau đó, Xích Lượng Thiên bắt được khí tức của Tiêu Dương.
Vẫn là bán thân đỉnh cao như trước.
Ngạo ý trong lòng Xích Lượng Thiên bộc phát qua ánh mắt, khinh bỉ Tiêu Dương.
Giữa bán thần và thánh cảnh, có một ranh giới không thể nào vượt qua được.
Một nén hương, Tiêu Dương nhất định thua.
Xích Lượng Thiên vô cùng tự tin, ánh mắt toát lên sát ý mãnh liệt. Trong lúc nhấc một cánh tay lên, một trần cuồng phong bị cuốn theo, đánh tới hướng Tiêu Dương. Hơi thở hủy diệt đã chuyển động khắp đỉnh của Thần Minh điện trong nháy mắt.
Trận chiến vô cùng căng thẳng.
Lúc này, trái tim các chư thần ở bốn phương tám hướng đều tăng tốc, mắt mở to, theo dõi trận chiến này †ừ xa.
Đây là trận đấu giữa hai nhân vật mạnh nhất tam giới.
Vùi! Vùi Vùi
Thiên Hoàng thần kiếm trên người Tiêu Dương đã rời khỏi vỏ trong nháy mắt, nghênh hướng về phía trận gió lốc kinh hoàng đang ập tới.
Chứa đựng sức mạnh của Thánh cảnh.
Một trận nổ vang dội, cả từng thanh Thiên Hoàng thân kiếm bỗng chốc ầm ầm tách ra đứt đoạn, ngăn cản ngọn gió lốc dày đặc cuồng loạn kia, tiếng nổ rung chuyển đất trời vẫn không ngừng vang lên.
Không gian bị đánh rách tả tơi. Dường như không gian Táng Thần thần bí có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cắn nuốt tất cả trên đỉnh Thần Minh điện.
Trận chiến đã được kéo màn khai mạc rồi.
Trận quyết đấu liên quan đến vận mệnh của toàn bộ sinh linh.
- Hừi
Chứng kiến Tiêu Dương vừa xuất kiếm lại bị gãy kiếm, ý cười trên mặt Xích Lượng Thiên càng thêm sâu:
- Tiêu Dương, hôm nay ta nhất định sẽ thắng ngươi một cách tuyệt đối.
Xoạt một tiếng, thân xích đánh vang vọng giữa không trung.
- Rút kiếm đi!
Vẻ mặt Xích Lượng Thiên vẫn vô cùng ngạo nghễ nhìn Tiêu Dương khinh bỉ.
Cả người Tiêu Dương chầm chậm tiến lên một bước.
Đưa mắt nhìn. Một trăm năm, muốn đột phá đến thánh cảnh hư vô khó lòng nắm bắt kia quả thực rất khó.
Cuối cùng, Tiêu Dương quả thực vẫn không làm được.
Ngay cả trong quá trình đã có vô số cảm thụ, nhưng vẫn không cách nào chạm đến cánh cửa của Thánh cảnh. Dường như Thánh cảnh đối với hắn quả thực không có duyên. Hơn nữa, trận chiến hôm nay, Tiêu Dương vốn không có ý nhất định sẽ thua trận.
Sâu thẳm trong lòng hắn có một ý nghĩ điên cuồng.
Nếu như với cảm ngộ của chính mình không thể tới được Thánh cảnh, vậy thì sẽ hy vọng gửi gắm nơi người của Xích Lượng Thiên vậy. Hắn muốn thăm dò sự thần bí của Thánh cảnh trong trận quyết chiến sinh tử với Xích Lượng Thiên. Quả thực, đây là một ý tưởng thập tử nhất sinh.
Chiêu đầu tiên, Tiêu Dương vốn định thăm dò thử xem sự chênh lệch giữa Thánh cảnh và bán thần đỉnh cao.
Kết quả so với tưởng tượng của Tiêu Dương còn kinh khủng hơn.
Ngay cả rút kiếm, hay sử dụng Thôn thiên thân oản, cũng không thể khỏa lấp được sự chênh lệch này.
Hai con ngươi của Tiêu Dương đột nhiên nhắm nghiền lại một cách quỷ dị.
Vẫn không nhúc nhích, mặc cho cuồng phong phá hoại thân thể.
Lúc này, đôi mắt lạnh lẽo của Xích Lượng Thiên lập tức nheo lại, không biết Tiêu Dương này lại toan tính làm chuyện gì. Suy nghĩ một lát, y cười lạnh:
- Đối mặt với sức mạnh vô địch, có nhiều quỷ kế hơn nữa cũng vô dụng.
- Phá lãng thiên trọng!
Bóng thần xích tràn ngập trời đất ập đến, khiến cho người khác có cảm giác bị ngộp thở. Trong nháy mắt, tại nơi cuông phong đang muốn đóng băng Tiêu Dương, một sức mạnh vô cùng lớn như muốn khóa chặt hắn lại.
Ngay lúc này, trong lòng Xích Lượng Thiên bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Tiêu Dương đứng ở trước mặt y, phảng phất giống như cùng chung một loại khí tức.
Hắn sừng sững đứng trên mảnh đất này, vừa giống như hòa nhập với trời đấy, lại vừa giống như hóa thân vào không gian.
Tim mạch Tiêu Dương đang đập, cùng với bầu trời, tạo nên một nhịp điệp nhất quán vô cùng kỳ diệu.
Khí tức của sinh mệnh.
Đây chính là điểm thu hoạch lớn nhất của Tiêu Dương cảm ngộ được trong vòng một trăm ngày.
Đem tất cả tuyệt học của hắn hòa với nhau, cùng hòa nhập vào đất trời. Trong một khoảnh khắc, không tiếng mà lại có tiếng, cả người dường như trở nên hư không, chớp mắt chuyển động liền thoát được đòn chết của Xích Lượng Thiên.
Đây chính là sự tin tưởng lớn nhất của Tiêu Dương trong trận chiến này.
Bế tắc trong cảm ngộ Thánh cảnh, dùng khí tức sinh mệnh của mình, dung thân với trời đất, tránh được đòn công kích của Xích Lượng Thiên.
Xét về sức mạnh cảnh giới không có cách nào so bì được, vậy thì đành từ cửa sau để tìm kiếm sự đột phá thôi.
Không đánh được thì trốn. Trong lúc trốn đi liền tìm thấy cơ hội phản kích.
Trận chiến này, suy nghĩ của Tiêu Dưng rất đơn giản.
Hul! Huil Hul
Mặc cho gió rít bên tai, Tiêu Dương giống như một bóng ma ẩn nấp tránh đi.
Khí tức của hắn gần như bị triệt tiêu trong đất trời.
Lúc này, đôi mắt Xích Lượng Thiên toát lên vẻ kinh ngạc.
Thiên tài!
Ngay cả đang ở trạng thái không muốn thừa nhận cực độ, nhưng lúc này trong lòng Xích Lượng Thiên, duy chỉ Tiêu Dương có thể xứng được gọi là thiên tài duy nhất trong thiên hạ. Bất luận kẻ nào cũng không có cách nào với cảnh giới bán thân của mình mà đối chọi được với y, nhưng hắn lại có thể làm được thần kỳ như vậy.
Thời gian một nén hương từ từ trôi qua, Xích Lượng Thiên ngay cả mép áo của Tiêu Dương cũng chưa đụng tới.
- Dùng tính mạng dung hòa với đất trời.
Xích Lượng Thiên đột nghiên dừng lại, nhìn thẳng Tiêu Dương.
- Ngươi thật sự làm cho ta bất ngờ hết lần này đến lần khác. Nhưng lần này, ngươi sẽ không gặp may mắn nữa đâu.
Âm! ầm! ẦmI
Đột nhiên Xích Lượng Thiên lại khởi động một đợt oanh kích mạnh hơn gấp vạn lần.
Trong nháy mắt như muốn phá hủy toàn bộ không gian của Thần Minh điện, muốn hủy cả trời đất này.
Thanh thế cực đại, rung chuyển đất trời.
Tất cả chư thân đều ngừng lại để thở, đôi mắt toát ra sự rúng động kinh hãi kịch liệt.
Sức mạnh của Xích Lượng Thiên đúng là vượt qua sự hiểu biết của tất cả mọi người. Với sức mạnh này, chỉ sợ chỉ cần một ngón tay cũng đủ tiêu diệt họ như khói bụi. Lúc này, không ai cảm thấy Tiêu Dương yếu thế, thậm chí có vài chư thân cho rằng sức mạnh vượt trội như vậy trong thiên hạ vốn dĩ không tồn tại, Tiêu Dương có thể né tránh mà tiếp chiêu chính là một kỳ tích rồi.
Trong không khí tỏa ra một luông cảm giác bi thương, dường như thiên hạ càng toát lên vẻ u ám.
Sức mạnh tà ma đã đến mức khiến cho người ta có lòng ngăn cản cũng khó mà xông lên được.
Thiên địa yên tĩnh một mảnh.
Trong mắt chư thân dường như đã nhìn thấy được tuyệt cảnh của Thần Minh, tận thế của chúng sinh.
Trong lòng mỗi người đều vô cùng nặng nê, giống như trên lưng đang mang một ngọn núi cao.
Đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, trong cả vùng thiên địa bị tàn phá như vậy, hình ảnh của Tiêu Dương lại thoắt ẩn thoắt hiện, dường như là một chiếc thuyền trong cơn cuồng nộ của biển cả, có thể bị sóng lớn đánh cho tan xương nát thịt bất cứ lúc nào.
- Thánh cảnh, thực là không thể đối đầu sao?
Bầu trời lúc này, đôi mắt Lý Thái Bạch nhìn ra tứ phía, thì thào lên tiếng:
- Tiêu Dương có thể đạt tới được tiến bộ như vậy đã là vượt qua tất cả giới hạn rồi. Chẳng lẽ tất cả chuyện này đúng là đã định số như vậy sao? Lúc này, tất cả ánh mắt đều nhìn lên đỉnh Thân Minh điện.
Bất luận như thế nào, vận mệnh cuối cùng vẫn nằm trong tay hai người. Những người khác đều bất lực.
Âm ầm ầm.
Khói dày dâng lên, tàn phá không gian xung quanh ra từng mảnh nhỏ. Từng đường nứt táng thần lan ra bốn phía, giống như một con rắn bò khắp nơi thè lưỡi, nuốt hồn, khát máu. Trong không gian hỗn loạn này, ánh sáng thần xích chói lọi giống như sức mạnh phán quyết, bởi vì thiên địa này sẽ do y làm chúa tể.
Thánh cảnh không thể đối địch từ trên người Xích Lượng Thiên tỏa ra, cuộn trở trên đỉnh Thần Minh điện, tàn phá khắp nơi, bầu trời nổ tung, âm thanh vang vọng khắp chốn.
Vù vù
Tiêu Dương cảm nhận được luồng khí tức vô cùng áp bức kia, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, tâm thần tập trung vô cùng, lại nhoáng người né khỏi lằn ranh của tử vong một lần nữa. Lúc này, hắn không có đường phản kích, áp lực lên hắn đều là lực áp chế đè nặng, khí tức của Thánh cảnh xoay tròn khắp trời, Tiêu Dương cũng không ngừng thử chạm đến để cảm nhận.
Thánh cảnh vẫn chưa đến.
Ngay cả khi đem bản thân đến tuyệt cảnh, ngay cả khi trước mắt là một thánh cảnh mạnh mẽ, nhưng Tiêu Dương lúc này chỉ có tuyệt vọng phát hiện ra, bản thân hắn vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của Thánh cảnh.
Chẳng lẽ trời đất này đúng là chỉ có một vị thánh sao.
Trong lòng Tiêu Dương phát ra tiếng kêu gào.
Khoảng không gian này đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Không gian bị phá thành từng mảnh nhỏ, dường như hình thành một dấu vết kỳ dị, đang đan chéo vào nhau. Từ sâu bên trong đang phát ra luồng khí tức thần bí quỷ dị, vô cùng dày đặc.
Tiếng nổ long trời đột ngột dừng lại, trong khoảnh khắc khuôn mặt chư thần bỗng biến sắc.
Tựa như một bộ phim chiến tranh gay cấn, đột nhiên biến thành một bức họa không có âm thanh. Tình cảnh này khiến tim người ta thắt lại, như muốn phát điên.
Khí tức áp bức cực độ.
Trên bầu trời bỗng phát ra tiếng Xích Lượng Thiên.
- Đến lúc kết thúc rồi.
Xích Lượng Thiên từ từ nhấc thanh thần xích trong tay lên, xuyên qua không gian đang vỡ vụn, quan sát Tiêu Dương:
- Có thể chống đỡ được bổn Thánh ma thời gian dài như vậy, ngươi cũng đủ kiêu ngạo rồi.
Hai mắt Xích Lượng Thiên đột ngột bắn ra hai tia sáng màu tím, trong nháy mắt giống như đốt cháy cả không gian. Ngay lập tức ánh sáng chói lòa, chói mắt vô cùng.
- Ngươi có thể dùng thân mình hòa với trời đất, vậy thì ta cũng có thể từ trời đất mà lôi ngươi ra. Bước vào lĩnh vực của ta đi.
Ánh sáng tím chết chóc lan khắp nơi, ngay lập tức che lấy bán kính quanh người Tiêu Dương khoảng ngàn dặm.
- Thánh vực! Đây chính là thánh vực của Xích Lượng Thiên.
Nơi ánh sáng bao trùm chính là nơi y là chúa tể.
Ngay khoảnh khắc này, đôi mắt Tiêu Dương đột nhiên mở ra, đại chấn kịch liệt.
Rời khỏi trời đất.
Tiêu Dương quả thực đã không cảm nhận được sự kết nối với trời đất nữa, bốn phương tám hướng, là một cái lồng ánh sáng dày đặc.
Gần như đồng thời, cả người Tiêu Dương bị khí tức của Xích Lượng Thiên khóa chặt.
Cả thân mình không cách nào động đậy được.
Tiêu Dương trực tiếp hiện ra trước mặt Xích Lượng Thiên, mặc sức định đoạt.
Giây phút này, khắp nơi chấn động, âm thanh kinh hãi lặp đi lặp lại hô vang khắp nơi nổi lên.
Lý Thái Bạch phi kiếm bay lên, ánh kiếm như cầu vồng, đột ngột chém tới nơi bị luông sáng bao phủ.
Một lực phản vô cùng mạnh đẩy Lý Thái Bạch ra sau.
Đó là Thánh vực.
Một không gian của Thánh cảnh, mặc cho chúng sinh oanh kích cỡ nào cũng không thể phá được.
Lý Thái Bạch cũng không có cách gì hơn.
Lúc này, rất nhiều ánh mắt chỉ có thể nhìn bóng người Tiêu Dương bị trói chặt không động đậy được, mắt trợn ngược, vẻ mặt vô cùng đau khổ. Tiếng kêu vang khắp thiên hạ.
Ánh mắt Xích Lượng Thiên nhìn Tiêu Dương, khóe miệng khinh khỉnh cười, trở bàn tay, một đường ánh sáng tím ma mị giống như ngọn lửa bùng lên.
Lửa ma thiêu đốt.
- Đi thôi!
Tay Xích Lượng Thiên đẩy về phía trước. Trong nháy mắt, ánh sáng hướng vê phía Tiêu Dương nuốt lấy hắn.