Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 1589 - Chương 1596: Thiên Hạ Tò Mò, Thân Điện Điên Cuồng.

Chương 1596: Thiên hạ tò mò, thân điện điên cuồng. Chương 1596: Thiên hạ tò mò, thân điện điên cuồng.Chương 1596: Thiên hạ tò mò, thân điện điên cuồng.

Cảm thiên ngộ địa không có một giây ngừng nghỉ.

Trong vòng một tháng ngắn ngủi, Tiêu Dương đã trải qua các kiểu cảm giác: Khoa Phụ bắt mặt trời, Tinh Vệ lấp biển, Ngu Công dời núi. Hắn đem sự cảm nhận của bản thân dung nhập vào trời đất, dường như muốn đem chính mình trở thành một phần của thiên hạ.

Cùng với đất trời hòa làm một.

Đắm chìm trong cảm giác huyền diệu như vậy, thu hoạch rất khá.

Thế nhưng đã quá nửa của một trăm ngày, Tiêu Dương vẫn không cách nào chạm đến cửa ngõ của thánh cảnh, thậm chí vẫn không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó như trước. Hai chữ "thánh giả" cứ như ảo ảnh xuất hiện trong tâm mắt Tiêu Dương, nhìn như gần trong gang tấc nhưng vươn tay thì không thể chạm đến được. Cảm giác như vậy vô cùng khó chịu.

Thời gian càng lúc càng cấp bách.

Tiêu Dương bắt đầu đem mỗi món tuyệt chiêu mà hắn đã học được, toàn bộ hòa vào nhau.

Với cảnh giới thực lực của Tiêu Dương thì cho dù là Hám Đạo thuật hay là Thanh Liên kiếm ca đều đã tu luyện tới mức hoàn hảo.

Sự đối đầu của hai nhân vật này nhất định là một trận chiến đỉnh cao.

Trong lòng chư thần hiển nhiên vô cùng kỳ vọng Tiêu Dương sẽ thắng.

Thiên hạ đều sợ hãi.

Vốn dĩ Thần Minh Địa đang vang tiếng vui mừng, trong chốc lát bỗng yên tĩnh lại. Ánh mắt của vạn người đổ dồn vào, người xem xung quanh đại sảnh trận chiến giữa Xích Lượng Thiên và Tiêu Dương đang âm thâm dự đoán người thắng kẻ thua.

- Nhân vật số một Ma Vực, Xích Lượng Thiên sắp khiêu chiến với kiếm tông chí tôn Tiêu Dương.

Khắp thiên hạ cũng đang chú ý đến trận chiến này.

Mỗi một chiêu một thức đều là vung ra tự nhiên như nước thủy triền lên xuống.

Nhưng đồng thời cũng hiểu rõ Xích Lượng Thiên không phải là ngọn đèn tiết kiệm dầu.

Tin tức này vừa nổi lên, giống như mặt hồ phẳng lặng đột nhiên nổi sóng, trong nháy mắt đã truyền đi khắp nơi, ai ai cũng chấn động.

Thiên hạ có lời đồn.

Mưa gió lại nổi lên rồi.

Chim chóc mang theo linh khí đậu trên vai Tiêu Dương, cũng không phát hiện ra bất cứ khí tức gì kỳ dị.

Tên của Tiêu Dương từ lâu đã chấn động tam giới, còn nhân vật số một Ma Vực là Xích Lượng Thiên lại gần như suýt thống trị cả tam giới.

Thời gian đã trôi qua được bảy mươi ngày.

Chỉ một tin tức này khiến cho tổng bộ chư thần trực tiếp được kiểm chứng.

Bầu trời nổi mưa vần vũ, ở một thôn trang nhỏ của thần minh, đường đá quanh co bên cạnh, trên một cây đại thụ trăm năm tuổi héo rũ xuất hiện một bộ áo trắng. Dáng ngồi bắt chéo chân, ánh mắt nhắm hờ, dường như hòa làm một với thân đại thụ kia. Cho dù lúc này có người dân qua lại cũng không hề chú ý, thời điểm này trên cành cây của gốc đại thụ trăm tuổi đã có nhiêu hơn một bóng người.

Ánh mắt Xích Lượng Thiên mở to, một ánh nhìn kịch liệt quét qua, không cách nào áp chế được sự hưng phấn. Hai luồng ánh sáng tím như muốn xuyên thủng tam giới, nhìn thấu hư vọng, đến thẳng cảnh giới của thánh nhân.

Tử tinh thánh vị chuyển động vô cùng nhanh trên đầu Xích Lượng Thiên, phát tán ra thánh quang tạo thành một cái kén che lấy cả người Xích Lượng Thiên, tẩy rửa cơ thể của y, từng bước hoàn thiện việc chuyển đổi.

Hai tròng mắt đỏ rực của Xích Lượng Thiên nổi lên sự thù hận.

Một tháng định càn khôn.

Bên trong điện Tam Xích Thần Minh, kiếm tiên mạnh nhất Lý Thái Bạch đang ngồi bắt chân, lúc này, đôi mắt nhắm hờ, nhẹ nhàng lên tiếng:

Kỳ hạn một trăm ngày mà Kiếm tiên Lý Thái Bạch dự đoán xa nhất cuối cùng cũng còn đúng một tháng.

Tiếng cười rít gào mang theo nỗi hận.

Bấy giờ ở trung tâm của ma quật, một tràng tiếng cười rung động trời đất gân như truyền khắp cả Thần Minh Địa.

- Kiếp nạn đang đến rồi.

Giờ khắc này, trong ánh mắt sâu thẳm đen tối, ánh sáng tím tỏa sáng đến vô hạn.

Lại thêm một quãng thời gian trôi qua, tận sâu bên trong tối tăm của cái kén màu tím, một tiếng âm vang lên, dường như muốn nổ long trời lở đất, dường như cả nơi của các thần minh cũng bị chấn động tương tự.

Trong một tích tắc, Tử tinh thánh vị trên đầu Xích Lượng Thiên đã hóa thành ánh sáng dung nhập vào người y.

Lúc này, dường như ở chỗ của thần minh, các chư thần cũng phát hiện một luông khí tức không giống như bình thường.

- Thánh cảnh!

- Tiêu Dương, ngươi hãy chờ đấy, không còn lâu nữa đâu, ánh sáng Ma Vực của ta sẽ bao phủ trời đất một lần nữa.

Càng lúc càng gần.

Trong tích tắc, Xích Lượng Thiên đã cảm nhận được luồng khí tức của cảnh giới trong mơ ấy.

- Tiêu Dương! Mười ngày nữa, đấu một trận với bổn Thánh ma tại Đỉnh Thần Minh Điện.

Một trận sấm rền vang mặt đất nổi lên.

Mười ngày sau.

Trận quyết chiến ở Đỉnh Thần Minh Điện.

Cả một chốn thần minh, trong tích tắc đã bùng nổ.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Tà ma Xích Lượng Thiên một lần nữa xuất hiện, hơn nữa lại trực tiếp loan báo toàn thiên hạ muốn tuyên chiến với Tiêu Dương.

Tám phương chấn động, sự chú ý dồn vào Tam Xích Thần minh điện. Đồng thời, không ít người cũng cố tình tìm kiếm tung tích của Tiêu Dương.

Tại một ngọn đồi cách Tam Xích Thân Minh điện khoảng chừng năm dặm, từng khuôn mặt quen thuộc đang từ phía xa nhìn về hướng Thần Minh điện.

Một đêm này, đối với nhiều người mà nói nhất định là không chợp mắt nổi.

Tam Xích Thần Minh điện, sừng sững nguy nga giữa trời đất.

Đêm trước trận quyết chiến.

Khí tức sự sống bao la tràn ra.

Cây đại thụ trăm tuổi khô héo, chỉ sau một đêm lại đơm chồi nảy lộc, tươi tốt vô cùng.

Tám ngày.

Chư thần tụ tập xung quanh Tam Xích Thần minh điện, còn các chư thần ở bên trong điện thì rối rít rời đi. Bởi vì trận chiến này khó tránh khỏi liên lụy đến bọn họ. Vì bảo vệ sự an toàn, Tam Xích Thần minh điện rất nhanh chóng trở thành một tòa thành không bóng người.

Chốn này sắp biến thành nơi quyết định vận mệnh của tam giới, vẽ lên nét cuối cùng.

Bảy ngày.

Khắp thiên hạ đang truy tìm Tiêu Dương.

Trời mưa phùn, khẽ phủ lên con đường đá quanh co nơi thôn trang nhỏ nọ.

Một bóng người đó vẫn ngồi bắt chân như cũ, lòng không tạp niệm, dường như đã hoàn toàn hòa với đất trời, không có chút tỳ vết nào.

Năm ngày.

Thôn trang nhỏ xa xa kia xảy ra kỳ tích.

Tiêu Dương vẫn không có bất cứ phản hồi gì, dường như mai danh biệt tích một cách triệt để.

Chín ngày.

Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây.

Mười ngày, thiên hạ chấn động.

Không ai biết rốt cuộc hắn ở đâu.

Kể từ sau trận chiến thông đạo phong ấn nổi danh thiên hạ, Tiêu Dương lại tựa như quỷ dị, biến mất khỏi tâm mắt của mọi người.

Chính là người của kiếm tông Địa Cầu đến.

- Cửu đệ chưa bao giờ làm cho chúng ta thất vọng.

La Thiên nói gần từng chữ.

- Ta cũng tin, Tiêu Dương cuối cùng sẽ là người đứng trên đỉnh của Thân Minh điện.

Thái tử Dịch Hàn cất giọng trâm trầm. Giờ phút này, trong lòng của gã đã mất đi ý nghĩ so cao thấp với Tiêu Dương. So với thiên tài thì còn được, chứ so với một tuyệt thế quái thai thì có gì đáng để nói đâu.

- Ba ba sẽ một trận phong vương.

Tiểu Thần Long tự tin cười:

- Vị vua duy nhất của thiên hạ. Tiêu Tinh Y mỉm cười:

- Từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ dễ dàng bỏ cuộc, lần này tất nhiên lại càng không.

- Đằng, bất luận thế nào, chúng tôi thề sẽ đi theo.

Ánh mắt Tuyết Kiều phóng ra xa. Gió lớn thổi từng đợt mạnh qua đỉnh núi, những cặp mắt đều nhìn về phía đêm tối như muốn nhìn xuyên làn nước mùa thu.

Quân Thiết Anh không nói một lời, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới. Cô tin tưởng, hắn nhất định sẽ xuất hiện từ trên đỉnh của Thần Minh điện, ôm lấy cô.

Thời gian như dừng lại ở giây phút này.

Đêm khuya không ngủ, mỗi một giây châm chậm trôi qua.

Ngày hôm sau, lúc ánh sáng đầu tiên chiếu lên Tam Xích Thần Minh điện, trên bầu trời xuất hiện một tia sáng tuyệt đẹp.

Trong lòng mọi người đều chấn động.

Quyết chiến đến rồi.

Âm! Âm! Ầm!

Đảo mắt tứ phía.

Đột nhiên kèm theo từng trận tiếng hô vang lên.

- Nhìn kìa! Bên kia! Tiêu Dương đến rồi.

Thời điểm này đám người nhốn nháo cả lên.

Tiêu Dương mất tăm mất tích một trăm ngày, cuối cùng đã xuất hiện.

Từ phía chân trời xa xa, một bóng áo trắng đạp không bước tới, dường như vượt qua giới hạn của không gian, đứng lại trên đỉnh của Tam Xích Thần Minh điện. Bộ đồ trắng sáng, trắng hơn tuyết, giống như ánh mặt trời chói sáng vậy.

Lúc Tiêu Dương vừa xuất hiện, Lý Thái Bạch ở đằng xa, ánh mắt ngay lập tức chú tâm vào người Tiêu Dương.

Khuôn mặt hắn bình tĩnh vô cùng.

- Hắn tìm được cách rồi ư?

Lý Thái Bạch thất kinh nói.

Không có ai phản ứng.

Trừ Tiêu Dương, không một ai hiểu rõ.

Sau khi hắn đến Tam Xích Thần Minh điện, thẳng người đứng lại, chắp tay lại, khẽ nhắm mắt định thần, chờ đợi thời điểm cho trận quyết chiến cuồng điên.

Thời gian tựa như nước róc rách chảy qua.

Chờ đợi tà ma.

Khắp đất trời liên tục truyên đến một luồng khí tức cực kỳ mạnh, ép bức các chư thần ở phía trước, tựa hồ như phải thở dốc.

Khuôn mặt mọi người dần dần biến sắc, cả người liên tiếp lui vê phía sau, cách xa Tam Xích Thần Minh điện. Đường chân trời, mây xám vần vũ kéo lên.

Mảng trời đất bao la vào giây phút này lại trở nên xám xịt, bị một cái kén mây đen như vậy kéo đến, che hết mặt trời.

Phía dưới đám mây, một bóng người mặc trường bào, mắt hiện lên tia đỏ tím, kèm theo một loạt tiếng hét vang lên.

Vô cùng chói tai, chấn động linh hồn.

Một luồng khí tức mạnh quá mức tưởng tượng bao trùm lấy Tam Xích Thần Minh điện.

Minh đồng thánh ma, Xích Lượng Thiên.

Trên đỉnh Tam Xích Thần Minh điện, mây đen cuồn cuộn vần vũ, hai bóng người cách xa nhau ngàn thước, ánh mắt đối nghịch nhau trong tích tắc.

Trên trời tiếng nổ ầm ầm như sấm dội.

Cả người Xích Lượng Thiên toát ra khí tức như biến đổi hẳn về chất so với một trăm ngày trước. Cả người y tuy rằng vẫn phát ra ma khí dày đặc, nhưng trong làn ma khí đó lại thêm vào một phần thiên uy thần thánh dồn dập.

Là thánh cảnh!

Từ thời điểm này, Xích Lượng Thiên đích thực có thể tuyên bố trước toàn bộ thiên hạ, y đã phá vỡ lời nguyên về chuyện không có thánh trong thiên hạ, đứng lên đỉnh cao của đất trời. Y đủ để kiêu ngạo, cũng có vốn liếng để kiêu ngạo.

Mắt nhìn Tiêu Dương, khóe miệng Xích Lượng Thiên nhếch lên cười khinh bỉ.

- Ta biết, với sự ngu muội ngoan cố của ngươi, tuyệt đối sẽ không vì sự chênh lệch về thực lực mà rút lui.

Xích Lượng Thiên nói:

- Tiêu Dương, điểm này ta không thể không bái phục ngươi.

Ánh mắt Tiêu Dương bình tĩnh, mắt không chút gợn:

- Ngươi mặc dù trở thành thánh rồi, nhưng cũng chưa chắc không có đối thủ.

Xích Lượng Thiên bật cười ha hả.

Vào thời khắc phá vỡ được giới hạn, bước vào Thánh cảnh, bản thân Xích Lượng Thiên đã cảm nhận được sâu sắc sự khác biệt giữa thánh cảnh và đỉnh cao của bán Thần, có thể nói là một ranh giới không thể vượt qua được.

Cả thiên hạ này bản thân y chính là thánh cảnh duy nhất tồn tại.

Không có bất kỳ kẻ nào có thể ngăn cản được y thống nhất tam giới.

- Tiêu Dương, ngươi là đối thủ mạnh nhất cả đời của bổn thánh ma.

Khuôn mặt Xích Lượng Thiên hé cười:

- Cho nên ta chọn nơi đây sẽ là nơi an táng cho ngươi.

Trong tay Xích Lượng Thiên một luồng ánh sáng đỏ phụt lên, trong tích khắc, trên tảng đá ở bên cạnh, khắc lên bốn chữ lớn "Thân minh mộ”

Đỉnh Thần điện, tiếng cười của Xích Lượng Thiên vang vọng.

- Qua hôm nay, vận mệnh của chư thần sẽ mai táng ở đây. Khí thế dây đặc dâng lên ngập trời, bao phủ lấy bầu trời, tràn ra tám phương.

- Tiêu Dương, nếu như trong thời gian một nén hương ngươi không bại dưới tay Thánh ma ta, thì ta sẽ làm cho ngươi thêm một bức tượng nữa, thấy thế nào??

Sắc mặt Xích Lượng Thiên đầy vẻ mỉa mai.

Hôm nay, y chỉ vì báo thù mà đến đây.
Bình Luận (0)
Comment