Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 162 - Chương 162: Chi Phiếu Mười Triệu!

Chương 162: Chi phiếu mười triệu! Chương 162: Chi phiếu mười triệu!Chương 162: Chi phiếu mười triệu!

Hai mắt lạnh lẽo không chút tình cảm liếc xéo về phía trước, giống như một con gà trống thắng trận coi rẻ đối thủ của mình.

Trong ánh mắt của lão có vẻ khinh thường rõ ràng.

Làm gì có chuyện lão không biết mục đích đám người Lăng Ngư Nhạn đến gõ cửa? Thân là viện trưởng bệnh viện, hâu như mỗi ngày Tào Đông Trì đều gặp tình huống như vậy, không có gì ngoại lệ, toàn bộ đều bị Tào Đông Trì dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mà đuổi đi. Càng huống chi đêm nay đang lúc lão tìm vui thì bị người quấy rây, nội tâm Tào Đông Trì càng không thoải mái, trực tiếp cầm tập hồ sơ của mẹ Lăng Ngư Nhạn vốn ở trên bàn mình ném xuống đất rồi dẫm đạp lên.

Không có tiền! Không có tiền thì chữa bệnh cái gì?

Quả thực là hoang đường!

- Nơi này là bệnh viện, không phải là tổ chức từ thiện!

Đôi mắt Tào Đông Trì lóe sáng, khóe miệng hiện lên nụ cười nhếch lạnh lùng.

- Không có tiền thì cút!

Giọng nói đâm vào người Lăng Ngư Nhạn giống như dao nhọn!

Thân thể mềm mại của Lăng Ngư Nhạn không kìm được mà run rẩy, con ngươi mang theo vẻ cầu khẩn:

- Viện trưởng Tào, xin ngài thông cảm một chút...

- Nói lời thừa ít thôi!

Khuôn mặt Tào Đông Trì lộ vẻ thiếu kiên nhẫn cực độ, lạnh lùng nói:

- Có tiên thì sẽ làm phẫu thuật, không có thì cút đi! Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Có biết không hả? Tính mạng không phỉ đáng quý mà là vô cùng đáng quý đấy. Bệnh viện chúng tôi cứu cho các người một mạng, chỉ thu của các người có ba triệu tiền phí phẫu thuật, các người còn dông dài cái gì? Tôi muốn các người giờ mau cút xéo đi mà chuẩn bị tiền, có lẽ còn có chút hy vọng đấy...

Tiếng nói vừa dứt, trong mắt hai anh em, Lăng Ngư Nhạn đã tràn ngập tuyệt vọng!

Trong thời gian ngắn ngủi, đến đâu gom góp nổi ba triệu đây?

Đây không phải là một số tiền nhỏ.

- Con lợn miệng toàn mùi tiên!

Một giọng nói lạnh như băng, hờ hững đột ngột vang lên trong giờ khắc này.

- Cậu nói cái gì?

Tào Đông Trì đột nhiên giận dữ, khuôn mặt đầy thịt trong nháy mắt biến đổi mà rung động vài cái.

Tiêu Dương chậm chạp bước lên từng bước, mặt mỉm cười:

- Hiện tại càng giống rồi.

Đôi mắt Tào Đông Trì lóe lên ánh sáng tàn nhẫn:

- Hừ! Viện trưởng ông đây không thèm cãi cọ với đám điêu dân các người! Lập tức cút đi!

- Tiêu Dương...

Lăng Ngư Nhạn vội vàng kéo Tiêu Dương đang muốn nói tiếp lại, đôi mắt mang theo vẻ lo lắng. Đắc tội với Tào Đông Trì, như vậy là hoàn toàn vô vọng rồi.

- Cô Lăng, cô cho rằng dù tôi không nói như vậy thì con lợn béo này sẽ đồng ý thỉnh cầu của hai người à?

Hai chữ lợn béo làm khuôn mặt Tào Đông Trì giật mạnh vài cái, đôi mắt mang theo vẻ lạnh lùng:

- Không sai! Cho dù các người có quỳ gối trước mặt viện trưởng này thì ông đây cũng tuyệt đối không có nửa điểm thông cảm! Đây là sự thật! Không có tiên thì chữa bệnh cái gì! Tiểu thư, thế giới này rất chân thật đấy!

Tào Đông Trì cười lạnh châm chọc.

- Không có tiền thì lá thư cầu cứu này có thể bị tôi dẫm nát dưới chân. Chỉ cần cô có tiên, cho dù các người có dẫm đạp tôi dưới chân tôi cũng không hề oán hận câu nào đâu!

Ánh mắt Tào Đông Trì lộ vẻ trêu tức.

Lão dám nói ra những lời này là bởi nếu đối phương có tiền thì sẽ không phải cầu xin lão rồi.

VùiI

Một bóng chân lóe lên, phút chốc thoáng hiện dưới ánh đèn của phòng làm việc.

Bịch!

Một đòn nghiêm trọng!

Theo sau đó là tiếng hét giống như heo bị chọc tiết...

Âm!

Thân thể to béo nặng nề của Tào Đông Trì nện mạnh xuống mặt đất. Khi thân thể lão tiếp xúc với mặt đất, sàn nhà cứng rắng kia ma sát mang tới đau đớn khiến nhất thời Tào Đông Trì phải trợn mắt nhe răng, đau tới suýt chảy nước mắt. Nhưng lão còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì Tào Đông Trì giương mắt lên, đồng tử trong nháy mắt nhanh chóng co rút lại, lộ vẻ hoảng sợ...

- ÁI

Không kịp né tránh, một bàn chân dẫm mạnh lên trên người Tào Đông Trì. Thần kinh đau đớn hoàn toàn bị xúc động, lão kêu ầm lên.

Lại thấy khuôn mặt hờ hững của Tiêu Dương không có nửa điểm vẻ thương xót, mặt vuông vắn như đao khắc giờ tỏa ra từng luồng khí lạnh đáng sợ. Chân phải hắn dẫm lên người Tào Đông Trì, mặc cho lão tru tréo giãy giụa nhưng không giãy ra nổi nửa phân.

Hai anh em nhà Lăng Ngư Nhạn đứng một bên trợn mắt há mồm mà nhìn.

- Không phải ông nói là có tiên liền có thể dẫm đạp lên ông sao?

Giọng nói Tiêu Dương bình tĩnh lạnh lẽo vang lên, khóe miệng còn lộ vài phân khinh thường:

- Tiền? Đại gia đây có!

Tay Tiêu Dương đưa vào túi, lục một đám tiên ném vào mặt Tào Đông Trì.

- Mày... Mày...

Tào Đông Trì cảm thấy ngực bị dẫm tới hít thở cũng khó khăn, tức giận công tâm.

Tiên?

Thế này có thể gọi là tiên sao?

Ông mày nói là ba triệu cơi Mày có ba triệu tiền giải phẫu à?

Giờ phút này khuôn mặt Tào Đông Trì co quắp kịch liệt, nỗi tức giận bùng lên trong lòng, đồng thời lớn tiếng hô:

- Bảo vệ! Bảo vệ! Mau tới đây!

- Ông cũng kỳ quái thật.

Tiêu Dương khó hiểu khom người.

- Không phải ông nói là có tiên có thể giãm, ông sẽ không oán hận nửa câu sao?

- Thế này thì tính là cái rắm tiên!

Tào Đông Trì rống to chói tai, hai mắt mở trừng trừng, đang muốn mở miệng mắng to Tiêu Dương, nhưng khóe mắt lại rơi vào một tờ giấy rơi trên mặt đất, sau đó thoáng thừ người ra...

Một lúc sau...

Cả người lão khỏi giật một cái, môi cũng run run, lại nhìn Tiêu Dương một lần nữa, thấy hắn không có vẻ gì là sợ hãi thì lại càng biến sắc hơn, chợt cười làm lành một tiếng:

- Hiểu lầm! Chỉ là hiểu lầm thôi!

Tiếng nói vừa dứt, mọi người trong phòng, kể cả Tiêu Dương cũng đều ngẩn ra.

Thay đổi ba trăm sáu mươi đội

Vừa một giây trước Tào Đông Trì còn hô đánh hô giết, hung thần ác sát, nhưng giờ khắc này trên mặt lại lộ ý cười thân thiết hòa ái vô cùng.

Quá mức quỷ dị rồi.

- Hiểu lầm? Hiểu lầm thế nào chứ?

Tiêu Dương khó hiểu nhìn Tào Đông Trì:

- Tôi đang dẫm ông đấy!

Khuôn mặt Tào Đông Trì hơi co giật, chợt lại cố nặn ra nụ cười:

- Anh bạn trẻ đúng là biết nói đùa. Vừa rôi những lời họ Tào tôi nói chỉ là hiểu lầm thôi. Phiên cậu... Có thể bỏ chân ra được không? Tôi lập tức ký phê chuẩn tiến hành phẫu thuật.

- Thật sao?

Giờ phút này Lăng Ngư Nhạn không nhịn được phải lên tiếng.

Mọi chuyện phát triển thật sự quá ly kỳ rồi.

Vốn Tào Đông Trì còn tỏ vẻ cao ngạo, tại sao lại đột ngột biến thành một vẻ khác thế?

Chẳng lẽ lão đúng là loại người hèn hạ, bị người tôi khinh nhục thì ngược lại còn cảm thấy thoải mái, thế là đồng ý phẫu thuật sao?

- Không có tiền cũng có thể giải phẫu sao?

Tiêu Dương buông lỏng chân, chăm chú hỏi một câu.

Tào Đông Trì nhặt một tờ giấy trên mặt đất lên, bỏ dậy, mặt hiện ý cười:

- Anh bạn trẻ thật biết nói đùa, làm sao cậu lại không có tiền chứ.

- Chi phiếu sao? Ánh mắt Lăng Ngư Nhạn đảo qua tờ giấy Tào Đông Trì đang cầm trên tay, không khỏi ngẩn ra.

- Cô nói cái đó à?

Tiêu Dương nhận tờ chi phiếu, đưa cho Lăng Ngư Nhạn.

- Đúng rồi, đây là giám đốc Tạ cho tôi.

Lúc đó Tạ Chấn Vinh đưa chi phiếu cho Tiêu Dương trong bệnh viện, Tiêu Dương vẫn không để ý tới thứ đồ chơi này, chẳng qua cũng không ném đi mà vất cùng đám tiền lẻ trong ngăn kéo. Đêm nay tình hình khẩn cấp, hắn trực tiếp túm luôn bỏ vào túi.

Lăng Ngư Nhạn nhìn lướt qua tờ chi phiếu, trong nháy mắt con ngươi mở lớn tới cực điểm, tràn đầy vẻ khiếp sợ...

- Mười ... Mười triệu?

Những số không liên tiếp trên tờ chi phiếu không ngừng kích thích đôi mắt Lăng Ngư Nhạn, nhất thời cảm thấy tờ chi phiếu này nặng nề vô cùng.

Chi phiếu mười triệu!

Đừng nói cầm, Lăng Ngư Nhạn còn chưa bao giờ nhìn thấy luôn.

Giờ phút này vẻ mặt Tào Đông Trì vẫn không nhịn nổi mà co giật.

Chi phiếu mười triệu đấy! Hơn nữa còn do giám đốc Vũ Phong Quán Tạ Chấn Vinh tự mình ký!

Đây chính là nguyên nhân khiến thái độ Tào Đông Trì lập tức thay đổi. Một là tiền, hai là quyên. Mặc dù mình là viện trưởng bệnh viện này nhưng bệnh viện này cũng là sản nghiệp của Vũ Phong Quán thôi! Chứng kiến BOSS lớn nhất tự ký chỉ phiếu, Tào Đông Trì còn làm sao dám cao ngạo lỗ mãng nữa, càng đừng nói là bị người dẫm đạp, làm gì còn lựa chọn nào khác.

- Mười triệu à?

Tiêu Dương cũng ngẩn ra.

Hắn hiểu rõ khái niệm mười triệu nhưng lại không ngờ được một "tờ giấy nhỏ' mình vẫn coi như rác rưởi trong túi lại có giá trị tới mười triệu!

Khóe miệng Tiêu Dương co giật mạnh. Lúc đầu mình còn thầm khinh bỉ Tạ Chấn Vinh một chút, không ngờ chỉ đưa mình mỗi tờ giấy vụn và một tờ danh thiếp tạ ơn. Không ngờ hai thứ này lại mang tới sự trợ giúp không nhỏ cho mình. Đồng thời Tiêu Dương lại càng âm thâm lau mồ hôi lạnh.

- May mà chưa ném đi. May mà chưa ném đi...

- Tiêu Dương, anh nói sao?

Vẻ khiếp sợ trong mắt Lăng Ngư Nhạn vẫn chưa hết, giương mắt nhìn Tiêu Dương.

- Không có gì.

Vẻ mặt Tiêu Dương lập tức bình tĩnh lại, lộ vẻ mình đã biết từ trước, lạnh nhạt nhìn Tào Đông Trì:

- Hiện tại có thể phẫu thuật rồi chứ?

- Có thể! Đương nhiên là có thểi

Tào Đông Trì gật đầu như bổ củi, vội vàng nhặt hết tài liệu nhàu nát vừa bị mình ném và dẫm dưới đất lên, nhưng lại không tìm nổi chỗ để ký tên nữa, vội vàng đặt tài liệu lên mặt bàn.

- Để tôi tự mình đi bố trí.

Bước chân Tào Đông Trì lập cập chạy lịch phịch ra bên ngoài. Trong tay Tiêu Dương có chi phiếu mười triệu do tự tay Tạ Chấn Vinh viết, Tào Đông Trì đã sớm đã thâm đoán thân phận của Tiêu Dương rồi, hơn nữa càng đoán không ra. Như thế lão lại càng không dám lỗ mãng. Nếu thật sự là nhân vật quyền thế gì, hơn nữa còn có giao tình với giám đốc Tạ Chấn Vinh, hắn nói vài câu trước mặt giám đốc Tạ, chỉ sợ là chức viện trưởng của mình coi như xong đi.

Đương nhiên Tiêu Dương cũng không biết lại còn có một tâng quan hệ như vậy, vẻ mặt hơi nghi hoặc nhìn thoáng ra ngoài cửa.

- Thái độ con lợn béo này chuyển biến đột ngột thế nhỉ.

- Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Trong mắt loại người này chỉ có tiên thôi. Người nào có tiền thì người đó chính là cha ông của lão.

Vẻ mặt Lăng Phong khinh bỉ nhìn phương hướng Tào Đông Trì biến mất.

- Tiêu Dương, thật sự cảm ơn anh.

Lăng Ngư Nhạn cắn chặt môi, ánh mắt tràn ngập cảm kích nhìn Tiêu Dương:

- Chi phí phẫu thuật mất ba triệu... Em... Nhất định em sẽ nhanh chóng trả cho anh.

Tiêu Dương lắc đầu cười, cũng không coi trọng lắm.

- Cô Lăng, không cần phải khách sáo nữa. Có thể cứu được tính mạng của bác gái, đừng nói tới ba triệu, coi như dùng hết mười triệu này cũng đáng giá.

- Tiên sinh Tiêu Dương, ân tình của anh đối với nhà chúng ta, Lăng Phong tuyệt đối không dám quên.

Lúc này Lăng Phong nghiêm mặt nói:

- Tôi không phải người đọc sách, cuộc sống cũng không văn hoa gì. Chẳng qua tôi chỉ có một câu nói, chỉ cần sau này tiên sinh Tiêu Dương có chỗ nào cần dùng tới Lăng Phong tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nói hai lời!

- Nói quá lời rồi!

Tiêu Dương cũng không phải người hay ra vẻ mà quả thật hắn không để ý thật.

Dù sao thì mười triệu này hắn cũng mơ hồ cầm lấy, cho dù tiêu hết Tiêu Dương cũng chẳng nhíu mày một cái.

- Thật ra tôi cũng không ngờ mình thoáng cái lại trở thành phú ông có mười triệu trong tay.

Tiêu Dương cười cười.

- Hay là chúng ta đi xuống xem tình hình bác gái một chút đi.

Hai anh em nhìn nhau, lập tức gật đầu.

Lời Tiêu Dương vừa nói, bọn họ thuần túy chỉ coi là hắn đang cố ý an ủi mình mà thôi.

Có ai cầm chi phiếu mười triệu trong tay lại không biết chứ?

Nhìn bóng lưng Tiêu Dương đang đi trước dẫn đầu, Lăng Phong thâm thở sâu một hơi, nghiêng mặt nhìn Lăng Ngư Nhạn, vỗ nhẹ bả vai cô.

- Em à, chúng ta gặp được quý nhân rồi.
Bình Luận (0)
Comment