Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 163 - Chương 163: Vợ Thế Đáng Bỏ!

Chương 163: Vợ thế đáng bỏ! Chương 163: Vợ thế đáng bỏ!Chương 163: Vợ thế đáng bỏ!

Lúc ba người Tiêu Dương đi xuống tầng bốn, Tiêu Dương đang tích cực ra lệnh cho bác sĩ Trần chuẩn bị mọi việc cho phẫu thuật.

Ánh mắt bác sĩ Trần không che dấu nổi vẻ kinh ngạc, không tự chủ nhìn thoáng qua hướng ba người Tiêu Dương.

Quá mức khác thường rồi!

Khi lão thấy Tào Đông Trì vội vàng chạy xuống, vốn còn tưởng lão đang nổi trận lôi đình. Dù sao trước khi Tào Đông Trì xuống, bác sĩ trần còn thấy một hộ lý quần áo hơi lộn xộn chạy ào xuống mà...

Bị quấy rầy khi đang làm chuyện tốt, hiện tại tới tính sổ sao?

Không ngờ Tào Đông Trì vừa mở miệng lại trực tiếp khiến bác sĩ Trân trợn tròn mắt.

- Lập tức chuẩn bị giải phẫu! Không được để vấn đề gì xảy ra cho bệnh nhân người thực vật kia.

Tào Đông Trì thúc giục.

- Cứu người quan trọng nhất!

Cứu người quan trọng nhất sao?

Bác sĩ Trần càng ngây ra. Lão không ngờ một lời ẩn chứa lương tâm như vậy lại phát ra từ miệng Tào Đông Trì.

Tác phong của Tào Đông Trì từ trước tới nay đều là cứu người quan trọng nhất "khoản đầu tiên", ý là phải bắt người nhà bệnh nhân nôn hết, trả tiền mỡ màng một chút.

- Còn nghĩ ngợi gì đấy, bắt đầu giải phẫu đi!

Giọng Tào Đông Trì không nhịn được mà cao lên vài phần.

- Vâng... Vâng!

Bác sĩ Trần lập tức xoay người chạy đi chuẩn bị.

Thấy ba người Tiêu Dương đi xuống, mặt Tào Đông Trì liên lập tức lộ nụ cười:

- Ba vị, hay là đến phòng làm việc của tôi uống chén trà đi. Bác sĩ trong bệnh viện của chúng tôi đều là hàng đầu trong nước, tin rằng phẫu thuật tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Các vị cứ yên tâm đi.

Lời tuy thế nhưng trên thế giới không có ca phẫu thuật nào thành công một trăm phần trăm! Huống hồ đám người Lăng Ngư Nhạn phản cảm cực độ với vị viện trưởng Tào bụng như cái trống này, lúc này lắc đầu từ chối lời mời của lão. Tất nhiên Tào Đông Trì cũng không nài ép, sau khi đưa danh thiếp cho Tiêu Dương xong liền nhanh chóng chuồn về phòng mình.

- Phẫu thuật chắc cũng mất thời gian một chút.

Lăng Phong xoay người nhìn Lăng Ngư Nhạn.

- Em gái, không bằng em tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi...

- Không cần đâu.

Sắc mặt Lăng Ngư Nhạn tuy còn hơi tái nhợt nhưng giờ phút này cũng đã buông lỏng hơn, lắc đầu khẽ:

- Em không mật.

- Tôi đi ra ngoài mua cho hai người ít đồ ăn khuya. Tiêu Dương cười khẽ:

- Hai anh em từ từ trò chuyện đi.

- Ôi, Tiêu Dương, không cần đâu.

Mặc dù Lăng Ngư Nhạn vội vàng mở miệng nhưng bóng người Tiêu Dương đã đi xa rồi...

Nhìn bóng lưng Tiêu Dương, đôi mắt Lăng Phong cũng lộ vài phần vui mừng.

- Em gái, nếu mẹ biết em tìm được một bạn trai tốt như vậy, nhất định bà sẽ rất vui mừng.

Nghe vậy, gương mặt Lăng Ngư Nhạn hơi hồng lên, gắt khẽ một tiếng:

- Anh, anh nói bậy bạ gì đó.

Lăng Phong cười, ánh mắt nhìn em cưng chiều:

- Cô nhóc, từ nhỏ anh đã chăm sóc em, còn không biết tâm tư của em sao? Tiêu Dương là nam sinh đầu tiên xuất hiện bên cạnh em, hơn nữa còn nửa đêm nửa hôm thế này...

- Anh, thật sự không phải...

Lăng Ngư Nhạn giải thích.

- Em với Tiêu Dương không phải có quan hệ thế Đâu. Anh ấy là bảo vệ cổng trường đại học của bọn em. Vừa rồi anh cũng thấy đó, anh ấy là một người tốt vô cùng nhiệt tình. Đêm nay anh ấy chỉ đưa em tới bệnh viện thôi.

- Thật sao?

Lăng Phong bán tín bán nghi.

- Ừ,

Lăng Ngư Nhạn khẽ cắn môi.

- Càng huống chi... Anh ấy đã thích người khác rồi.

Mỗi lần Lăng Ngư Nhạn thấy ánh mắt Tiêu Dương nhìn Quân Thiết Anh, trong lòng đều rung động. Cô rõ ràng cô gái ngồi trên xe lăn kia mới là người Tiêu Dương yêu nhất.

Đây là trực giác của phụ nữ.

- Em thích Tiêu Dương à?

Một lúc sau, đột nhiên Lăng Phong nói.

Lăng Ngư Nhạn ngẩn ra, ánh mắt hơi lóe lên vẻ trông mong nhưng sau đó trâm mặc không nói.

- Nếu như thích thì cứ thản nhiên đối diện đi.

Lăng Phong mỉm cười, khẽ vuốt tóc em gái.

- Em đã trưởng thành rồi, trong chuyện tình cảm anh không giúp được em bao nhiêu.

Lăng Ngư Nhạn cắn đôi môi đỏ thẳm, từ từ gật đầu.

Không khí trở nên yên tĩnh...

Một tiếng chuông trong trẻo đánh tan sự yên lặng trong hành lang.

Lăng Phong cầm lấy di động, vẻ mặt thoáng cái trở nên khó coi.

- Anh, sao thế?

Lăng Ngư Nhạn vội hỏi. - Không sao...

Lăng Phong gượng cười:

- Chị dâu em gọi.

-À.

Lúc này Lăng Ngư Nhạn không lên tiếng nữa.

- Chuyện gì thế?

Lăng Phong nhận điện thoại, sắc mặt thoáng cái trầm thấp hẳn:

- Ở đâu? ... Được, tôi sẽ tới.

Lăng Phong cúp máy.

- Chị dâu gọi anh tới sao?

Giọng Lăng Ngư Nhạn không nặng không nhẹ hỏi.

- Không phải, cô ấy tới rồi.

Lăng Phong võ nhẹ bả vai Lăng Ngư Nhạn.

- Em ở đây đợi, anh đi đón chị dâu em tới đây.

Dứt lời Lăng Phong xoay người đi vê phía cầu thang xuống lầu.

Vừa chuyển người, một bóng phụ nữ mặc váy đã xuất hiện tại cầu thang. Cô đi giày cao gót, hai tay ôm vai, thấy Lăng Phong đi tới liền lập tức bước lại, bỏ túi trên vai xuống, mở miệng khó chịu:

- Lão bất tử kia thế nào rồi?

- Thục Nga, sao em lại gọi mẹ như vậy?

Lăng Phong nhướn mày.

- Chẳng lẽ còn tôi phải ân cần thăm hỏi bà ta sao?

Lâm Thục Nga bu môi.

- Được rồi, Phong, tiền nhà tối nay...

Vẻ mặt Lăng Phong thoáng trâm thấp, nửa ngày sau mới hít sâu một hơi, trâm giọng nói:

- Hiện giờ mẹ đang ở trong phòng phẫu thuật. Chi phí... Ba triệu!

- Ba triệu??

Giọng Lâm Thục Nga trở nên chói tai trong nháy mắt, đưa mắt khó tin nhìn Lăng Phong:

- Anh điên rồi! Chúng ta lấy đâu ra ba triệu...

- Mượn.

- Cái gì?

Ánh mắt Lâm Thục Nga lập tức bừng bừng lửa giận:

- Lăng Phong! Anh... Anh thật sự điên rồi! Không ngờ... Không ngờ anh đi mượn ba triệu... Đi cứu bà già nửa sống nửa chết kia... Anh ... Anh... I

- Đủ rồi!

Lăng Phong quát lớn với Lâm Thục Nga. Tiếng nói của Lâm Thục Nga im bặt, ánh mắt khó tin nhìn Lăng Phong.

- Không ngờ anh dám quát tôi? Lăng Phong! Tên khốn kiếp này!

- Lâm Thục Ngai

Lăng Phong liên tục hít sâu vài hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thục Nga, nói gằn từng chữ một:

- Cô thành thật nói cho tôi biết, rốt cục hai ngày nay... Cô có chuẩn bị đổi Dịch truyền cho mẹ không!

- Anh hoài nghi tôi sao?

Lâm Thục Nga mở lớn hai mắt.

- Không phải tôi hoài nghi.

Giọng Lăng Phong như đang cực kỳ nén lửa giận. Gã có thể chịu được mọi chuyện nhưng tuyệt đối không thể chịu được việc mẹ mình bị thương tổn chút nào. Hắn và em gái giống nhau, tin tưởng cuối cùng sẽ có một ngày mẹ sẽ tỉnh lại:

- Là bác sĩ Trân chuẩn đoán ra.

- Còn nữa, tôi đi công tác hai ngày, bác sĩ Trần nói căn bản cô không tới bệnh viện lấy dịch truyền!

Giọng Lăng Phong cao hơn vài phần.

Không có dịch truyền duy trình tính mạng, lúc nào mẹ cũng có khả năng mất mạng!

Mà hết thảy đều bởi người phụ nữ trước mặt này, cũng chỉ là một tay vợ mình tạo thành.

Giờ phút này nội tâm Lăng Phong vô cùng đau đớn, khổ sở, phẫn nộ đan xen, con ngươi cũng hầu như biến thành màu đỏ.

- Bà là mẹ tôi! Là mẹ ruột tôi! Cô có biết hay không?

- Tôi...

Lâm Thục Nga mấp máy vài tiếng, nửa ngày sau tựa như đã nghĩ thông, giọng nói cũng đột nhiên trở nên chói tai:

- Đúng vậy! Là tôi không lấy dịch truyền cho bà ấy đấy! Tôi là vì anh, vì tốt cho gia đình này!

- Tôi biết bà là mẹ anh. Nhưng tôi càng hiểu rõ bà chính là gánh nặng cho gia đình chúng taI Là trói buộc!

Lâm Thục Nga gào lên:

- Lăng Phong, anh ngâm lại đi. Bà già này tháng nào cũng tốn tiên thuốc men, đã chiếm hơn một nửa tiền lương của anh rồi! Nhà chúng ta hầu như không đủ gạo ăn rồi! Anh có biết hay không!

- Tôi muốn bà tôi chết!

- Một ngày bà ấy chưa chết, chúng ta đừng mơ có một ngày được sống tốt!

- Cô...

Lăng Phong mở lớn đôi mắt, toàn thân run rẩy kịch liệt. Hắn biết Lâm Thục Nga không thích mẹ mình nhưng lại không ngờ rằng cô ta căm hận mẹ mình tới tình trạng này!

Hận không thể khiến bà chết ngay tức khắc!

- Ba triệu! Hiện giờ anh còn đi vay ba triệu cứu bà già đáng chết này.

Lâm Thục Nga như không có ý định bỏ qua:

- Rốt cục anh có suy nghĩ cho gia đình hay không. Tôi... Sao lúc đầu tôi lại cưới một kẻ bất lực như anh chứt!

- Chị dâu...

Lúc này ở góc hành lang, bóng dáng Lăng Ngư Nhạn đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt bình thản nói:

- Ba triệu này tôi sẽ trả.

- Đây là cô nói đấy nhé.

Mắt Lâm Thục Nga sáng lên.

- Em Nhạn.

Lăng Phong lập tức mắng Lăng Ngư Nhạn.

- Anh là con trai lớn trong nhà, khoản nợ này phải để anh mang. Em cứ yên tâm học hành đi...

- Lăng Phong! Anh điên thật rồi!

Giọng Lâm Thục Nga trở nên chói tai vô cùng:

- Vì bà già kia, còn vì chu cấp cho cô em này của anh đi học, anh đã nợ nần mệt mỏi khắp nơi rồi. Hiện tại không ngờ anh còn dám nói ra những lời này... Đàn ông nghèo thì không sao, nhưng quan trọng nhất là phải biết cách kiếm tiền. Tại sao anh lại luôn làm những chuyện lỗ vốn như vậy!

Có lẽ là ba triệu đồng kích thích Lâm Thục Nga nên giờ phút này cô ta đã nói toạc hết ra.

- Đàn ông nghèo không sao, quan trọng nhất là... Phải có tôn nghiêm.

Một giọng nói bình tĩnh vang lên ở cầu thang.

Mỗi tay Tiêu Dương cầm một cái túi, cất bước đi lên, ánh mắt lạnh nhạt:

- Hơn nữa còn phải mạnh mẽ!

- Hắn là ai vậy?

Chẳng ai trả lời Lâm Thục Nga. Lúc này Tiêu Dương đi tới cạnh ba người, đầu tiên ánh mắt nhìn lướt qua Lâm Thục Nga, sau đó chợt nhìn về phía Lăng Phong.

- Các người vừa nói chuyện, tôi cũng nghe được không ít. Thứ cho tôi nói thẳng, tôi chỉ có bốn chữ tặng anh...

Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Lâm Thục Nga, gần từng chữ một, tiếng nói lạnh lẽo.

- Vợ thế đáng bỏi!

Âm!!!

Tiếng nói giống như sấm rền bất ngờ vang lên, âm ầm vọng trong óc mọi người.

- Bỏ tôi?

Lâm Thục Nga giận dữ cười, nhìn Lăng Phong:

- Lăng Phong, tôi thật sự cũng muốn xem thử anh có dám nói hai chữ ly hôn với tôi không!

Thấy cảnh này, Lăng Ngư Nhạn chuẩn bị lên tiếng lại bị Tiêu Dương kéo sang một bên ngăn lại.

- Lăng Phong! Anh thật sự làm tôi quá thất vọng rồi!

Giọng Lâm Thục Nga chói tai cực kỳ, chỉ vào mặt Lăng Phong:

- Lúc đầu thật sự tôi mắt mù với coi trọng anh! Anh cũng không ngẫm lại, nếu lúc đầu không có tôi thì anh có được công việc ngày hôm nay sao? Tại thời điểm anh nghèo khó nhất, là anh trợ giúp anh? Nhưng hôm nay không ngờ anh lại trách tôi vì một chuyện nhỏ như vậy! Anh... Anh không phải là người!

- Đủ rồi!

Lăng Phong phẫn nộ quát một tiếng!

Ánh mắt gã lộ vẻ khó thể tin nổi:

- Trong mắt cô, chuyện hôm nay lại là chuyện nhỏ sao? Lâm Thục Nga, Lâm Thục Nga mấy năm trước rốt cục đâu mất rồi? Hiện tại cô là một người phụ nữ trong mắt chỉ có tiền tài mà thôi... Cô... Khiến tôi quá thất vọng.

- Anh dám nói tôi như vậy sao?

Giọng Lâm Thục Nga the thé cất lên:

- Trong mắt tôi chỉ có tiền tài... Là bởi vì anh nghèo! Tôi cưới anh đã nghèo tới phát sợ rôi! Bà già kìa còn một ngày chưa chết, tôi sẽ còn phải chịu nghèo với anh một ngày! Anh có biết tôi chẳng có chút tiền mua mỹ phẩm hay không!

Ánh mắt Lăng Phong lộ vẻ thất vọng.

- Cô không cần phải theo tôi chịu nghèo nữa...

Lăng Phong xua tay ngăn lại, hít sâu một hơi:

- Cô đi điI

- Anh...

- ĐIIH

Tiếng nói đột nhiên lớn hơn mấy lần, trong giọng nói chứa đầy lửa giận, còn cả sự đau khổ, nhưng cũng có dứt khoát!
Bình Luận (0)
Comment