Chương 165: Âm thầm điều trị
Chương 165: Âm thầm điều trịChương 165: Âm thầm điều trị
- Có lẽ vào một thời khắc mà cô không ngờ tới, bác gái sẽ mỉm cười xuất hiện trước mặt cô.
Tiêu Dương nói khẽ. Lăng Ngư Nhạn cảm nhận được vẻ kiên định trong giọng nói của hắn, bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp. Hai mắt sớm đã khóc tới sưng đỏ nhìn Tiêu Dương, khóe miệng hơi nhếch lên.
Giờ phút này Lăng Ngư Nhạn trong yếu ớt lại có một tia kiên cường, nước mắt trong suốt ấn chứa chút hy vọng, khiến kẻ khác không nhịn được mà sinh lòng muốn che chở.
Trong phòng bệnh yên tĩnh hồi lâu.
Chẳng ai hay, đã tới quá ba giờ đêm.
- Tiêu Dương, phiền anh đưa em Nhạn về nghỉ ngơi đi. Nơi này có tôi lo là được rồi.
Lăng Phong nâng Lăng Ngư Nhạn đang ngồi dưới đất, dựa vào giường bệnh dậy.
- Anh, em ở lại đi.
- Cô Lăng, nghe lời anh trai cô đi.
Tiêu Dương nói:
- Hôm nay cô cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, đợi trời sáng lại vào cũng được. Hiện tại dáng vẻ của cô khiến người khác rất lo lắng.
Đôi mắt Lăng Ngư Nhạn chớp chớp một hồi, cuối cùng cũng gật đầu:
- Anh, vậy anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi.
- Anh biết rồi.
Tiêu Dương dẫn Lăng Ngư Nhạn rời phòng bệnh, đi thẳng về trường Phục Đại.
Đường đi vắng lặng, đèn đường theo cảnh vật không ngừng lui lại phía sau.
- Tiêu Dương, thật sự cám ơn anh.
Đêm nay, Lăng Ngư Nhạn đã nói những lời này vô số lần nhưng cô vẫn cảm thấy phải nói.
Ba triệu, một con số khổng lồ. Hơn nữa toàn bộ tiền phòng của mẹ, nếu không phải có Tiêu Dương thì sợ rằng Lăng Ngư Nhạn cũng sẽ sụp đổ rồi.
Đúng như lời Lăng Phong nói, bọn họ gặp quý nhân rồi. Đây là chuyện cực kỳ may mắn trong đời người.
Tiêu Dương đưa Lăng Ngư Nhạn tận tới tâng dưới của phòng cô.
- Cô Lăng, đừng suy nghĩ nhiều quá. Nhớ câu nói của tôi, tin rằng trên thế gian có kỳ tích.
Tiêu Dương xoay người rời đi, cất bước tới cửa phòng bảo vệ.
- Kỳ tích... Sẽ xảy ra sao?
Lăng Ngư Nhạn thì thào, sau một lát liên xoay người lên lầu, bóng người yên lặng biến mất trong cầu thang tối...
CạchI
Trong đêm đen, tiếng mở cửa trầm thấp vang lên rất rõ ràng.
Đèn đã tắt, cánh cửa âm thâm mở ra. Một bóng đen đột nhiên lắc mình xuất hiện...
Trong bệnh viện. Dưới ánh đèn màu trắng, Lăng Phong đang tỉ mỉ cẩn thận xoa bóp cánh tay cho mẹ, ánh mắt vẫn rơi vào khuôn mặt tái nhợt của bà...
Một cảnh tượng tràn ngập thân tình.
Bỗng nhiên.
BịchI
Một tiếng động trầm thấp vang lên.
Lăng Phong chỉ cảm thấy trước mắt đột ngột tối sâm, sau đó không còn tri giác nữa.
Phía sau gã, bất ngờ một bóng người từ từ xuất hiện...
Tiêu Dương!
Bế Lăng Phong đặt lên chiếc giường bên cạnh xong, Tiêu Dương liên cất bước tới giường bệnh.
Tin rằng trên thế gian có kỳ tích!
Người tin tưởng phải là Lăng Ngư Nhạn, mà muốn biến nó thành hiện thực lại là Tiêu Dương!
Đêm nay Tiêu Dương hoàn toàn đã bị tình cảm của gia đình này đánh động. Đừng nói quan hệ giữa hắn với Lăng Ngư Nhạn không cạn, cho dù chỉ tình cờ gặp mặt thì Tiêu Dương cũng khó có thể khoanh tay đứng nhìn.
Mình có một thân y thuật như vậy, làm sao không thử để người bệnh thức tỉnh một lân?
Sở dĩ không thực hiện châm cứu trước mặt hai anh em này bởi Tiêu Dương vẫn có điều băn khoăn.
Một là không nắm chắc trăm phần trăm, Tiêu Dương không muốn để hai người vui mừng hút. Hai là hắn lo lắng tới hậu quả khi người bệnh tỉnh lại. Một người thực vật hôn mê tới mười sáu năm, đột nhiên được cứu tỉnh, Tiêu Dương không muốn nổi tiếng cũng khó. Ba là đây là một bất ngờ vui mừng! Năm ngày sau là sinh nhật Lăng Phong, nếu người bệnh có thể thức tỉnh thì chỉ sợ đây chính là món quà mà cả đời Lăng Phong mơ ước. Tiêu Dương muốn tự tay tạo thành bất ngờ này cho hai anh em.
- Người thực vật sao?
Tiêu Dương đưa tay bắt mạch cho người bệnh, đồng thời hai mắt từ từ nhắm lại khoảng ba phút.
Hai mắt hắn từ từ mở ra.
Cổ tay run run, một tia sáng bạch xuất hiện. Tia sáng bạc lóe lên trong mắt Tiêu Dương rồi biến mất.
Vẻ mặt nghiêm nghị, âm thâm vận khí!
Vù vùi
Một chiếc châm bạc trong phút chốc run động, tân suất cực nhanh.
Ánh mắt Tiêu Dương bình tĩnh nhìn người bệnh, tay trái di động một chút trên thân thể bệnh nhân, để người hơi nghiêng đi một chút, đưa lưng về phía hắn.
Tay cầm châm bạc đột nhiên đâm về phía dưới!
Vù-
Một châm vào huyệt Phong Phủ!
Động tác của Tiêu Dương không dừng lại, lại lấy tiếp một mũi châm.
Ánh sáng bạc lóe lên!
Huyệt Ách Môn! Trong nháy mắt khi hai đại huyệt được châm, tay phải Tiêu Dương cũng rơi lên mái tóc phía sau đầu, ngân châm rung động vù vù. Một luồng khí chạy dọc theo năm ngón tay Tiêu Dương vào đầu người bệnh.
Bệnh viện chuẩn đoán theo Tây y, đối với Tiêu Dương không hề có trợ giúp gì. Càng huống chi hắn càng tin tưởng bản thân mình ở lĩnh vực này hơn. Giờ phút này luồng khí đang vô cùng cẩn thận thử dò xét bên trong thân thể người bệnh.
Đại não là nơi yếu ớt nhất trên thân thể người, không cẩn thận một chút liên có thể đi đời nhà ma ngay.
Tiêu Dương coi như là kẻ tài cao gan lớn, đồng thời khống chế vài luồng khí thăm dò tình hình chi tiết trong đại não của người bệnh.
Chỉ có người hiểu thật sâu Trung y mới có thể hiểu rõ ràng mạch lạc trong cơ thể người.
Người thực vật, đó là công năng phần vỏ đại não bị tổn thương nghiêm trọng. Người bị hại bị rơi vào trạng thái hôn mê sâu không tỉnh, đánh mất ý thức hoạt đồng, chỉ còn có thể duy trì tính mạng ở "trạng thái thực vật".
Tỷ lệ người thực vật tỉnh lại cũng có rất nhiều. Có một số người là nhờ điều trị chuyên nghiệp mà tỉnh lại, có một số không biết nguyên nhân gì mà thức tỉnh như kỳ tích. Nói ngắn gọn, đây là một lĩnh vực mà trước mắt nhân loại còn chưa hoàn toàn nhận thức.
Thời gian chậm chạp trôi qua, trên trán Tiêu Dương đã có mồ hôi chảy dọc xuống gương mặt. Chẳng qua giờ phút này Tiêu Dương không hề dám lơ là chút nào, cũng không dám buông lỏng.
Ước chừng lại qua mấy phút.
Cổ tay Tiêu Dương chuyển động rất nhanh, vèo một cái, trong nháy mắt, hai cây châm bạc đã được thu hồi!
Phùi
Tiêu Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đồng thời trên mặt hắn giờ phút này cũng lộ ra vẻ hiểu rõ vài phần, lẩm bẩm tự nói:
- Máu đọng đè lên phần lớn thần kinh, khiến cho mạch lạc bị tắc nghẽn...
- Anh rất may mán.
Tiêu Dương nhìn Lăng Phong đang nằm ngủ say trên giường bên, mỉm cười nói:
- Tôi hiểu rõ phương pháp chữa chứng này nhất.
Nếu nói tới giải phẫu ngoại khoa cực khó thì có lẽ Tiêu Dương sẽ bất lực. Chẳng qua loại tật bệnh như bị nội thương này lại là sở trường mạnh nhất của Tiêu Dương! Thủ pháp châm cứu tuyệt thế vô song của hắn, phối hợp với nội khí hùng hồn chính là lá bài tẩy của Tiêu Dương.
Giờ phút này, Tiêu Dương đã tràn ngập tin tưởng với việc trị bệnh cho bệnh nhân trước mắt này.
Hơi điều tức một chút, Tiêu Dương lại châm cứu, ánh bạc lóe lên dưới đèn.
- Quỷ y thất khấu thứ!
Vù vùi
xkk*xkS
*xxk*k**
Ánh ban mai xuất hiện, cho tới lúc mặt trời lên cao ba sào.
Cạch! Cửa phòng bảo vệ giờ mới mở ra.
Bận rộn một đêm, quả thật Tiêu Dương kiệt sức, trở vê liên lăn quay ra ngủ.
Cửa sổ mở ra, trên mặt bàn đặt sẵn một chén điểm tâm đã lạnh.
Rửa mặt sạch xong, Tiêu Dương trực tiếp cầm bát điểm tâm kia uống cạn...
Không nghi ngờ gì nữa, giờ phút này tuyệt đối Lăng Ngư Nhạn đang ở bệnh viện.
Tiêu Dương xoay người đi ra ngoài, đi tới phòng 106. Sau khi biết Quân Thiết Anh hôm nay không có việc gì, Tiêu Dương lái xe đi thẳng.
Bên trong túi, tấm chi phiếu mười triệu nặng nề vô cùng.
Tối hôm qua thử dò xét như vô tình, Tiêu Dương cũng hiểu cách đổi thứ đồ chơi này rồi, trực tiếp lái xe ra thẳng ngân hàng.
Tiêu Dương hiểu rõ Lăng Ngư Nhạn đang cần tiền gấp nên hiển nhiên không do dự chút nào.
Sau khi hắn đi tới quầy đổi chi phiếu của ngân hàng, thấy cũng không đông người. Tiêu Dương đi thẳng tới quây, cầm chi phiếu trong tay tiến vào, mặt lộ ý cười:
- Phiền đối hộ tôi ra tiền mặt.
Cô gái mặc đồng phục lộ nụ cười rất chuyên nghiệp, nhẹ nhàng nhận tờ chi phiếu, trong nháy mắt khi đảo mắt qua, nhất thời ngây người...
- Mười triệu?
- Không sai.
Tiêu Dương gật đầu.
- Tiên sinh...
Cô gái thử dò xét.
- Ý ngài là đổi toàn bộ mười triệu này ra tiền mặt sao?
- Đúng vậy.
Cô gái này trợn tròn mắt, nửa ngày sau mới như hồi phục tinh thần, vẻ tươi cười trên mặt hơi cứng lại.
- Xin tiên sinh chờ một lát.
Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông trung niên mặc comple đã vội vàng đi vào, dưới sự ra hiệu của cô gái, mặt đầy vẻ tươi cười chào hỏi Tiêu Dương:
- Tôi là giám đốc nơi này, họ Dương. Xin hỏi tên tuổi tiên sinh?
Tiêu Dương giơ tay, không kiêu ngạo không nịnh nọt, lạnh nhạt mở miệng:
- Tiêu.
- Tiêu tiên sinh, hay là tới phòng làm việc của tôi uống chén trà được không?
Lông mày Tiêu Dương hơi nhíu lại. Hắn không ngờ đi lấy chút tiên như vậy cũng phiền toái.
- Là thế này, Tiêu tiên sinh. Bởi vì số tiền ngài lấy quá lớn, nơi này chúng tôi cần một chút thời gian chuẩn bị, cân Tiêu tiên sinh chờ một chút.
Lúc này Tiêu Dương mới hiểu ra, chậm rãi gật đầu.
- Đúng rồi. Giám đốc Dương mỉm cười nói:
- Xin lỗi vì đã mạo muội, xin Tiêu tiên sinh cho chúng ta mượng chứng minh thư của ngài một chút.
- Chứng minh thư?
Tiêu Dương ngây người, bật thốt lên:
- Tôi không có.
- Không có?
Giám đốc Dương ngẩn ra, ánh mắt mang theo vẻ ngại ngùng:
- Tiêu tiên sinh, dựa theo trình tự quy định, phải có chứng minh thư...
- Chứng minh thư của tôi đã mất rồi, hiện tại đang làm lại...
Tiêu Dương bịa ra một lý do tùy ý, hò hỏi:
- Nhưng hiện tại tôi lại đang cần khoản tiền này gấp... Không biết có cách khác hay không?
Nếu thật sự cần chứng minh thư thì Tiêu Dương chỉ có thể ôm tấm chi phiếu này nhảy xuống sông Hoàng Phổ thôi, khóc đến chết cũng không đổi được tiền!
Chính mình là người ngoại lai tới từ cả nghìn năm trước, có thể nói là nhập cư bất hợp pháp, lấy đâu ra chứng miinh thư.
Giám đốc Dương trầm ngâm một hồi, nhìn tấm chi phiếu trước mắt:
- Hoặc là ngài có thể nhờ người ghi chi phiếu trực tiếp chuyển khoản trả tiền.
- Chuyển khoản?
Khóe miệng Tiêu Dương không nhịn được mà co giật. Chính hắn cũng không có tài khoản, chuyển đi đâu đây? Trâm ngâm hồi lâu, mặt Tiêu Dương đành tươi cười cảm ơn giám đốc Dương, chợt cầm chỉ phiếu đi ra khỏi ngân hàng, hơn nữa lập tức gọi điện cho Lăng Ngư Nhạn.
Lấy số tài khoản của Lăng Ngư Nhạn, đến lúc đó nếu còn cần chứng minh thư thì có thể dùng của cô ấy.
Tiêu Dương nói qua cho Lăng Ngư Nhạn biết số chi phiếu, sau đó gọi điện cho Tạ Chấn Vinh.
Vẫn bịa bừa một lý do, cuối cùng Tạ Chấn Vinh cũng vô cùng thoải mái đồng ý chuyển tiền cho Tiêu Dương vào tài khoản của Lăng Ngư Nhạn, đồng thời cũng dặn Tiêu Dương về chuyện thi đấu tinh anh của Vũ Phong Quán. Sau ngày quốc khánh, giải thi đấu này sẽ bắt đầu. Dưới sự quản lý của Vũ Phong Quán, Tạ Chấn Vinh hiển nhiên không muốn xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Xử lý hết mọi chuyện thì đã tới một giờ chiều.
Tiêu Dương lái xe đi thẳng tới bệnh viện, trên đường mua hai phần cơm nhanh.
Hắn hiểu rõ hai anh em nhà này, lúc này tuyệt đối không có tâm tình ăn cơm. Đương nhiên vai nhân vật bảo mẫu phải do mình đóng rồi.
Khi Tiêu Dương cất bước tiến vào phòng bệnh, Lăng Ngư Nhạn đưa mắt nhìn lên, sắc mặt tốt hơn tối qua nhiều, vẻ mặt giờ phút này lại mang vài phần kinh ngạc.
Không lâu trước đó, điện thoại di động của cô thu được tin nhắn từ ngân hàng, thông báo nhận được mười triệu.
Hiển nhiên Lăng Ngư Nhạn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
- Nhận được tiên chưa? Tiêu Dương mỉm cười đi đến.
Lăng Ngư Nhạn thò tay đưa Tiêu Dương thẻ ngân hàng, nói nhỏ:
- Mật mã là 27118.
- Nói mật mã cho tôi làm gì?
Tiêu Dương cũng chẳng cầm thẻ, chỉ xua tay cười nhạt nói:
- Cô cứ tiêu dùng khoản tiền này đi. Hiện tại bác gái cũng cần nhiều tiền viện phí, đáng tiền thì cứ chỉ, đừng dè xẻn quá.
Giờ phút này Lăng Ngư Nhạn không biết phải dùng ngôn từ gì để diễn tả tâm trạng của mình, chỉ cắn chặt đôi môi tái nhợt...
- Đáng tiền thì cứ chi, mà tiền nợ đáng trả cũng đừng quên trả đấy!
Đột nhiên một giọng nói chói tai vang lên trước cửa phòng bệnh!