Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166: Vết Thương Giá Mười Triệu Đồng!

Chương 166: Vết thương giá mười triệu đồng! Chương 166: Vết thương giá mười triệu đồng!Chương 166: Vết thương giá mười triệu đồng!

Giọng nói chói tai nghe như vịt đực, lại giống như tiếng cú đêm khiến kẻ khác sởn cả da gà.

Hầu như đồng thời, vài bóng người vọt vào phòng.

Giờ khắc này sắc mặt hai anh em nhà Lăng Phong đồng thời biến đổi, lập tức đưa mắt nhìn lại!

Trước cửa là một bóng người quen thuộc, hoặc nói là cơn ác mộng vẫn theo đuổi hai anh em họ bấy lâu nay.

- Anh Tư...

Sắc mặt Lăng Phong thoáng cái trở nên khó coi, giờ phút này trâm giọng nói:

- Không phải khoản tiền nợ anh tôi đã trả đầy đủ rồi à?

Đứng phía trước là một gã đàn ông trung niên, một con mắt đeo bịt mắt màu đen, con mắt còn lại nhìn Lăng Phong, cười lạnh:

- Lăng Phong chú giỏi lắm! Thiếu nợ thì phải trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Chú mày lại dám có tiền không trả à?

Lăng Phong biến sắc.

- Nói bậy, rõ ràng chúng tôi đã trả đủ tiên nợ các người rồi!

Lăng Ngư Nhạn vội vàng nói.

- Trả đủ rồi?

Đôi mắt "anh Tư” lộ vài phần trêu tức, cười lạnh nói:

- Các người nợ tiền tôi lâu như vậy, trả mới chỉ là trả ít tiền lãi thôi!

- Ông...

Khuôn mặt hai anh em biến sắc hẳn.

- Hóa ra là tới nhà đòi nợ.

Lúc này Tiêu Dương mỉm cười bước lên phía trước vài bước:

- Người anh em này, không biết nhà họ Lăng nợ các người bao nhiêu tiên?

- Tiêu Dương, anh đừng nghe gã nói láo!

Lăng Ngư Nhạn vội nói:

- Tiền nợ gã chúng tôi đã trả hết cho gã từ lâu rồi!

Vẻ tươi cười trên mặt "anh Tư” không giảm, mở bàn tay ra:

- Cả vốn lẫn lời, tổng cộng là năm triệu!

Năm triệu!

Vẻ mặt Lăng Phong đột nhiên biến đổi, đôi mắt không nén nổi tức giận:

- Rõ ràng là anh bắt chẹt người khác!

Anh Tư lơ đễnh, lại cười cười nhạt:

- Lăng Phong, ngay cả ba triệu tiền viện phí và tiền giải phẫu cho mẹ chú còn cầm ra được, chẳng lẽ lại định nợ tôi năm triệu này à. Nghe vậy, đồng từ trong mắt Tiêu Dương hơi rụt lại, lạnh nhạt giương mắt lên nhìn:

- Xem ra tin tức của các người thật là nhạy bén đấy.

- Tiêu Dương, đừng tin lời gã!

Lăng Ngư Nhạn nắm chặt ga giường bệnh, che dấu vẻ bối rối trong lòn, chẳng qua giọng điệu không nhượng bộ chút nào:

- Lúc đầu chúng tôi đến bước đường cùng, vay tiền khắp nơi chạy chữa cho mẹ. Chúng tôi chỉ mượn gã năm nghìn đồng, đã trả cả vốn lẫn lãi cho gã từ lâu rồi.

- Câm miệng! Con khốn! Ý mày là nợ tiền mà không định trả hả?

Lập tức có người quát lớn một tiếng.

- Mày nói ai khốn đấy?

Sắc mặt Tiêu Dương sầm xuống, đôi mắt thoáng cái sắc lạnh như kiếm bắn tới!

Trong tích tắc, người nọ cảm thấy như toàn thân rơi vào hầm băng, lạnh tới bất ngờ hắt hơi, thân thể không tự chủ được phải lui lại phía sau vài bước, sắc mặt biến đổi vài lần.

Ánh mắt anh Tư thoáng cái lóe lên một tia kinh ngạc:

- Cậu là ai?

- Tôi là ai... Anh không cần biết.

Tiêu Dương hờ hững nhìn vị anh Tư này, ánh mắt lướt qua vết xăm giống như ngọn lửa trên cánh tay gã, đồng tử trong mắt hơi co lại, đủng đỉnh nói:

- Tôi hỏi anh, hiện giờ hành vi này của các người là đại biểu cho cá nhân hay là ... Thanh Diễm xã?

Khuôn mặt anh Tư hơi ngẩn ra, nửa ngày sau khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, lạnh lùng đắc ý.

- Xem ra cũng là người biết hàng! Không ngờ lại biết tới Thanh Diễm xã chúng tôi.

Anh Tư cười lạnh nói:

- Biết điều thì lập tức trả tiền! Nếu không tự các người nghĩ hậu quả đi!

Lông mày Tiêu Dương nhíu lại, cố hết sức duy trì giọng nói bình tĩnh:

- Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

- Có gì khác nhau đâu?

Anh Tư cười ha hả, dáng vẻ kiêu ngạo ngang ngược.

- Động tới ông đây chính là động tới Thanh Diễm xãI!

- Chưa chắc. Có lẽ anh còn chưa có tư cách này.

Tiêu Dương lạnh lùng đáp một tiếng, đồng thời đưa tay vào túi lôi điện thoại di động ra.

- Gọi người sao?

Anh Tư ngẩn ra, chợt lại nở nụ cười càng trêu tức. Vùng này là địa bàn của Thanh Diễm xã, ai dám tới chọc Thanh Diễm xã ở đây?

Anh Tư đơn giản nhìn Tiêu Dương khinh miệt, giống như đang nhìn một trò hề.

Điện thoại đã được bắt máy...

- Bác Tô à? Cháu Tiêu Dương đây. Tiêu Dương bình tính nói:

- San San có chuyển lời của cháu cho bác không? Không sai... Trước đó quả thật cháu có ý định hợp tác, chẳng qua hiện tại có lẽ cháu phải suy nghĩ lại một chút.

Đầu kia điện thoại, vẻ mặt Tô Thiên Nam lập tức thay đổi, đồng thời đứng phắt dậy:

- Cái gì? Tiêu Dương, có phải là có chuyện gì rồi không?

Tô Thiên Nam hiểu rất rõ thực lực của Tiêu Dương. Có hắn tồn tại, phần thắng khi đối phó với Bích Lân đường tuyệt đối tăng nhiều.

Tiêu Dương nói tới đây, lập tức cười khẽ, như đang nói chuyện thường như cơm bữa:

- Cháu đang bị người Thanh Diễm xã bắt chẹt, hiện tại cảm thấy không tin được Thanh Diễm xã lắm...

Sắc mặt Tô Thiên Nam trở nên khó coi tới cực điểm, đồng thời đôi mắt lóe lên lửa giận:

- Là tên khốn kiếp nào!

- Tôi cũng không hứng thú biết tên, nghe có người gọi gã là anh Tư.

Lúc này anh Tư đã cảm thấy hơi có vấn đề, vẻ mặt thoáng cái sâm xuống.

- Anh Tư?

Tô Thiên Nam giương mắt, ánh mắt đảo qua mọi người trước mặt mình như điện:

- Đường Bác Lam, khu Hoàng Phổ là ai quản lý? Có người nào biệt danh là anh Tư không?

Giờ phút này Tô Thiên Nam đang họp ở trụ sỡ Thanh Diễm xã, bàn bạc hành động tiếp theo, không ngờ lại nhận được một cuộc điện thoại như vậy.

Lửa giận bộc phát!

- Có! Là thủ hạ của Lý Kiml

- Bảo gã lập tức dẫn người tới đây! Nhớ là dù có lấy mạng thằng khốn kia cũng tuyệt đối không thể để Tiêu Dương nói nửa câu không phải!

Một tên vô danh tiểu tốt và Tiêu Dương, hiển nhiên Tô Thiên Nam lựa chọn được ngay.

Càng huống chi Tiêu Dương lại là ân nhân cứu mạng mình.

Tiêu Dương tắt điện thoại, đưa mắt hỏi anh Tư một tiếng:

- Các người muốn bao nhiêu tiền?

Vẻ tươi cười trên mặt anh Tư càng tăng!

Thằng ranh mày không phải ghê lắm à? Không phải muốn gọi đội à?

Những lời này của Tiêu Dương bị anh Tư coi như hắn đã thỏa hiệp.

- Mười triệu!

Đôi mắt anh Tư lóe lên vẻ trêu tức dày đặc.

- Anh...

Lăng Ngư Nhạn ở một bên không nhịn nổi phải mở miệng.

- Đồ mặt dầy!

- Con khốn im ngay!

- Con khốn... Câm miệng! Sau khi giọng anh Tư vang lên, lại có một giọng nói khác vang ngay theo, chẳng qua anh Tư quát Lăng Ngư Nhạn, mà giọng nói khác lại xuất phát từ miệng Đông Tề.

VùiI

Rầm!

Một quyền rất mạnh đấm thẳng vào miệng anh Tư!

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên theo tiêm thức. Khóe miệng anh Tư chảy máu, đồng thời một đống răng cũng rơi xuống mặt đất.

Đau đớn rên rỉ!

Không kịp phản ứng!

Căn bản chẳng ai ngờ Tiêu Dương lại đột nhiên ra tay, hơn nữa còn ra tay nặng như thế! Sắc bén như thết

- Vốn tôi cũng không muốn ra tay, đáng tiếc là có một số người quá đáng khinh.

Tiêu Dương lạnh nhạt lắc đầu, bước chân từ từ tiến tới.

Hắn tiến tới từng bước một, bốn người đi theo kia không tự chủ phải lui lại phía sau từng bước mội.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn lại.

Hắn hiểu rõ hôm nay việc đòi nợ tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Chuyện hai anh em nhà họ Lăng có ba triệu phẫu thuật lại truyền tới tai vị anh Tư này nhanh như vậy, còn dám tới bệnh viện chèn ép không kiêng nể gì! Nếu phía sau màn không có người cố tình thúc đẩy thì Tiêu Dương tuyệt đối không tin.

Đã như thế, đơn giản Tiêu Dương sẽ làm lớn chuyện này luôn!

Chấn nhiếp mạnh mẽt

Giết gà dọa khi!

Nếu không thì lúc này may mình ở bệnh viện, nếu chẳng may mình không có mặt thì sao?

Tiêu Dương đi từng bước một, đám người anh Tư không tự chủ đã rời khỏi phòng bệnh. Hai bên hành lang có không ít người vây xem từ xa xa, chẳng qua với tình huống này, chẳng có ai có gan tới gần.

- Em Nhạn, em ở lại đây, anh đi giúp Tiêu Dương.

Ánh mắt Lăng Phong kiên định, cất bước đi ra ngoài.

Đứng bên cạnh Tiêu Dương.

Chuyện này hoàn toàn là do hai anh em họ rước lấy, hiển nhiên Lăng Phong không thể khoanh tay đứng nhìn.

Lúc này dường như miệng anh Tư mới từ từ bớt đau, đôi mắt mang theo lửa giận mãnh liệt, nói chuyện thêu thào, rít lên giận dữ:

- Giết nó cho taol

Một tiếng quát vang lên!

- Dừng tay!

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới...

Mọi người quay đầu nhìn lại.

- Ông Kiml

Mặt anh Tư vui vẻ, vội vàng vẫy tay. Sắc mặt Lăng Phong càng khó coi hơn. Vốn đã là địch đông mình ít, hiện tại không ngờ đối phương lại có thêm mười mấy người tăng viện.

- Tiêu Dương, đợt lát nữa nếu có chuyện thì anh mang em Nhạn chạy trước!

Lăng Phong nắm chặt nắm tay, đứng trước người Tiêu Dương.

Tiêu Dương võ bả vai Lăng Phong, cười rất nhỏ:

- Anh là xứng là đàn ông đấy. Chẳng qua phải đi cũng không chắc phải chúng ta đâu.

Trong chớp mắt, Lý Kim dẫn người bước nhanh vọt tới, ánh mắt đảo qua mặt anh Tư, sắc mặt sầm lại:

- Trương Tiểu Tứ, cậu đang làm cái gì đấy hả?

- Ông Kim, mấy kẻ này có gan coi rẻ Thanh Diễm xã chúng ta...

- Câm mồm!

Lý Kim quát Trương Tiểu Tứ xong, mắt đảo qua, cuối cùng nhìn về phía Tiêu Dương, cất bước tiến lên, thử dò hỏi một tiếng:

- Tiêu Dương?

Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh lùng, gật đầu.

- Anh Tiêu, không biết anh muốn xử lý những người nào thế nào?

Những lời kế tiếp của Lý Kim khiến hầu hết mọi người đều mở to mắt nhìn.

Trợn tròn mắt trong tích tắc!

Tiêu Dương...

Anh Tiêu?

Một bên, miệng Lăng Phong cũng không nhịn được mà mở rộng tới cực điểm... Dường như ý thức được điều gì rồi.

- Gã định lừa tiền tôi.

Tiêu Dương chỉ thẳng một ngón tay về phía Trương Tiểu Tứ.

Sắc mặt Trương Tiểu Tứ thay đổi, xoạt một cái liền trắng tới bi thảm.

Ngay lúc này, hiển nhiên gã biết hôm nay coi như mình đã đá vào tấm sắt rồi!

Bất chấp miệng đang đau đớn, gã vội vàng mở miệng:

- Hiểu lầm, chỉ là một lần hiểu lâm thôi!

- Đừng giải thích nữa, tôi cũng không cho rằng đây là hiểu lầm đâu.

Tiêu Dương chăm chú nói, vẻ mặt nghiêm túc:

- Không phải anh nói, hai anh em nhà họ Lăng nợ anh cả vốn lẫn lời là mười triệu sao?

Giờ phút này Trương Tiểu Tứ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, nhanh chóng lắc đầu:

- Không phải! Là nói đùa, tôi hay nói đùa thế đấy!

Tiêu Dương xua tay chặn lại:

- Thiếu nợ phải trả tiên là chuyện thiên kinh địa nghĩa, làm sao có thể nói đùa được.

Tất cả mọi người sửng sốt nhìn Tiêu Dương, vẻ mặt hơi nghi hoặc...

Tiêu Dương cười híp mắt: - Tôi bảo đám người Lý Kim tới đây chẳng qua là muốn mọi người cùng chứng kiến, số tiền anh em nhà họ Lăng nợ các người, lát nữa tôi sẽ trả cho anh.

- Thật sự không cần trả nữa.

Trương Tiểu Tứ sắp khóc tới nơi. Tiêu Dương càng nói như thế, gã càng cảm thấy một luồng khí lạnh bốc lên từ trong lòng, toàn thân run run, tiếng nói cũng run rẩy.

- Cần chứ.

Cảnh tượng thật quỷ dị.

Tiêu Dương bước từng bước tới gần. Đôi mắt Trịnh Thu hoảng sợ, vẻ mặt càng kinh hãi.

- Bác sĩ Trần.

Tiêu Dương đột nhiên giương mắt nhìn bác sĩ Trân đang đứng xem phía xa xa.

- Xin mời tới đây một chút.

Vẻ mặt bác sĩ Trần ngẩn ra, chẳng qua cũng to gan đi tới:

- Tiêu Dương, cậu... Cậu gọi tôi à?

Tiêu Dương gật đầu:

- Tôi trả nợ, ông giúp tôi tính toán rõ ràng một chút, cũng đừng để thiệt thòi cho người khác.

Vẻ mặt mọi người đều vô cùng nghi hoặc.

Bỗng nhiên...

Khi Tiêu Dương chỉ còn cách Trương Tiểu Tứ không tới một thước, đột nhiên chân hắn vung lên như côn, một cước thật mạnh nện lên bụng Trương Tiểu Tứ, sau đó tiếng thét đau đớn chói tai vang lên. Toàn thân Trương Tiểu Tứ đánh thẳng tới vách tường hành lang.

Gã ngã bịch xuống mặt đất.

- Một cước này... Giá trị bao nhiêu?

Tiêu Dương xoay người hỏi bác sĩ Trần. Thấy dáng vẻ đang ngẩn ra của bác sĩ Trần, Tiêu Dương giải thích một tiếng:

- Muốn chữa khỏi hoàn toàn cho vết thương một cước này cần bao nhiêu tiên?

Bác sĩ Trần run run một lúc:

- Đại... Đại khái... Ba ... Ba nghìn.

- Rẻ như vậy sao?

Ánh mắt Tiêu Dương lộ vài phần thất vọng.

Một cước này của mình còn quá nhẹ à?

Giờ phút này khi Tiêu Dương đang tự kiểm điểm lại một cước của mình, tất cả mọi người ở đây không tự chủ được mà hít sâu một hơi khí lạnh.

Bọn họ đã hiểu rõ ý của Tiêu Dương rồi.

Trả nợ, mười triệu còn đang ở trên người Trương Tiểu Tứ! Muốn đánh ra mười triệu từ người gãi

Một cước ba nghìn!

Phương thức trả nợ lân đầu mới được nghe tới! Ánh mắt mọi người không nhịn nổi đều lộ vài phần sợ hãi!

- Vết thương giá trị mười triệu... Xem ra số nợ này chắc tôi phải trả vài lần mới hết được rồi. Tiêu Dương thở dài lắc đầu.

Hắn giương mắt, ánh mắt cực kỳ tàn nhẫn nhìn Trương Tiểu Tứt

Ánh sáng lạnh lùng lóe lên!
Bình Luận (0)
Comment