Chương 167: Phiên toái ngâm
Chương 167: Phiên toái ngâmChương 167: Phiên toái ngâm
BịchI
Rắc...
Bẻ gây cánh tay phải! Dễ dàng giống như bẻ bánh đa!
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng khắp hành lang!
Ngay lúc này, khuôn mặt mọi người vây xem không che dấu được vẻ sợ hãi, ánh mắt khiếp sợ nhìn thẳng về phía trước...
Nắm tay nện xuống, tiếng chân đá xé gió vang lên!
- Thêm vết thương trên cánh tay này thì bao nhiêu tiên?
Tiêu Dương không quên ra tay có chừng mực. Chẳng may nhiều hơn mười triệu thì chẳng phải là mình thiệt thòi rồi sao.
Đã nói rõ là mười triệu, cũng không thể trả nhiều hơn được.
- Đại khái... Ba... Ba triệu!
Giọng bác sĩ Trần run rẩy. Lão đứng gần Tiêu Dương nhất, cảm thụ sâu sắc sức mạnh khiến kẻ khác sợ hãi này. Lão không thể tưởng tượng được sự đau đớn mà lúc này Trương Tiểu Tứ phải chịu!
Thân thể Trịnh Thu dựa vào vách tường, trông như một đống bùn nhão, yết hầu khàn khàn cầu xin tha thứ, giọng nói đã khó có thể phát ra nổi, chỉ còn lại từng đợt tiếng kêu đau đớn, hai mắt tràn ngập hoảng sợ và hối hận!
Đang yên đang lành, tự mình lại tự tới cho ngôi sao tai họa này hành hạ làm gì!
Mình no cơm rửng mỡ rồi à!
Nếu sớm biết kết quả thế này, Trương Tiểu Tứ tình nguyện chặt chân đi còn thoải mái hơn.
- Mới có ba triệu.
Còn không chờ mọi người kịp có bất cứ phản ứng gì, Tiêu Dương đã lại bước tới tiếp, đôi mắt sắc bén không có nửa điểm thương xót, chỉ có băng giá lạnh lùng, ra tay nhanh như gió!
Cạch! Cạch! CạchI
Thế đánh như sét đánh không kịp bưng tai, tứ chỉ của Trương Tiểu Tứ đều bị phế rồi!
Tiếng kêu rên đau đớn lượn lờ bên tai mọi người.
Giờ phút này, ngay cả Lý Kim đứng một bên cũng không nén được, sắc mặt thay đổi vài lần. May mắn mà cấp trên ra lệnh kịp thời, nếu không chính mình khi biết Trương Tiểu Tứ bị người ta đánh đập tàn nhẫn như vậy trong bệnh viện, cho dù là có nguyên nhân gì cũng nhất định sẽ dẫn người tới hỗ trợ trước. Nếu mà như thế thì...
Toàn thân Lý Kim run lên, như vậy thì kết quả của mình và Trương Tiểu Tứ chắc cũng không khác nhau rồi.
Đồng thời rốt cục Lý Kim cũng hơi hiểu rõ, vì sao cấp trên của xã đoàn lại ra mệnh lệnh như vậy, tình nguyện hoàn toàn để Trương Tiểu Tứ biến mất cũng không muốn đắc tội với Tiêu Dương!
Nhân vật như thế này, ai dám đắc tội với hắn thì đúng là kẻ đó gặp ác mộng rồi!
- Chắc không sai nữa đâu. Tiêu Dương xoay người hỏi bác sĩ Trần.
Lúc này đầu óc bác sĩ Trần hầu như đã trống rỗng, toàn thân run rẩy, vội vàng gật đầu không ngừng:
- Không sai rồi... Không sai rồi.
- Không sai rồi...
Tiêu Dương đánh giá Trịnh Thu đang nằm như một đống bùn trên mặt đất, cuộn mình rên rỉ, suy nghĩ một chút.
Đột nhiên...
Vùi
Một cước tàn nhẫn đá rail
Tấn công vào giữa hông gãi
- ÁIIIII
Tiếng kêu cuối cùng này mới thật sự là tan nát cõi lòng, bi thảm nhất trên đời, khiến người ta phải rơi lệ...
Hành lang bệnh viện dường như đã trở thành địa ngục chốn nhân gianl
Huyết sắc Tu La đang chấp pháp, cảnh tượng tàn khốc đẫm máu.
- Mười triệu! Cuối cùng cũng trả đủ cho anh rồi!
Tiêu Dương phủi phủi bụi trên áo. Quả thật là trả lại đủ "cho anh ta rồi!
- Chắc cũng chẳng thiếu bao nhiêu đâu.
Tiêu Dương xoay người nói với bác sĩ Trần:
- Đưa gã đi điều trị đi.
Chỉ trong nháy mắt, bác sĩ Trân mới giật mình tỉnh táo lại, môi run rẩy, vội vàng gọi người mang cáng tới đưa Trương Tiểu Tứ đi xuống.
- Đúng rồi.
Dường như Tiêu Dương lại nhớ ra điều gì.
- Chờ một chút.
Xoạt!
Ánh mắt mọi người lại quay ngoắt về, khuôn mặt co quắp. Chẳng lẽ hắn còn cảm thấy không đủ sao?
Ác mai
Chẳng qua hiển nhiên mọi người đã hiểu nhầm ý của Tiêu Dương.
Trạng Nguyên như tôi đâu có phải loại ác ma giết người không nháy mắt như vậy.
Khuôn mặt Tiêu Dương nở nụ cười hơi ngại ngùng, nói chuyện có vẻ hơi khó khăn:
- Chuyện này... Bác sĩ Trần, một đòn cuối cùng hơi nặng một chút, nếu tôi tính không nhầm thì chắc cũng hơi mười triệu một chút, ông nhớ nhắc gã phải trả lại tiền cho tôi nhé.
Mọi người đột nhiên rùng mình một hơi, cảm thấy giống như từng luồng gió lạnh gào thét thổi qual
Đau thấu xương tủy.
Yên lặng mặc niệm chàng Trương Tiểu Tứ.
Vốn tưởng rằng hôm nay cho hai anh em nhà kia một trận, chèn ép thu một khoản tiền, hiện tại không ngờ lại bị đánh đập tàn nhẫn một hồi xong, còn phải trả tiên cho người đánh. Nếu Tiêu Dương đã nói ra những lời này mà tiền thuốc men thật sự vượt quá mười triệu thật, Trương Tiểu Tứ có gan không đưa tiền cho Tiêu Dương không? Đây chính là một bài học xương máu!
Nửa ngày sau, bác sĩ Trần mới hoàn hồn, gật đầu hiểu rõ, cất bước mang Trương Tiểu Tứ rời đi.
Giờ phút này đi ra, vài người Trương Tiểu Tứ mang tới, hai chân đã run lập cập, vẻ mặt sợ hãi tới trắng bệch.
Tiêu Dương chậm rãi đi tới, mấy người này lại càng sợ, trực tiếp ngôi phệt xuống mặt đất, thậm chí còn có mùi nước tiểu truyền tới...
Có thể tưởng tượng, cảnh Tiêu Dương đánh đập tàn nhẫn Trương Tiểu Tứ đã để lại ấn tượng kinh khủng khó có thể xoá nhòa trong lòng bọn họ.
- Anh Tiêu...
Vẻ mặt Lý Kim cũng hơi mất tự nhiên. Ngay cả gã cũng không nhận ra, giọng nói của mình giờ đã mang theo chút bối rối. Lăn lộn giang hồ lâu như vậy, có thể nói Lý Kim cũng đã quen với những chuyện lớn rồi. Vậy mà hôm nay gã đồng thời cũng cảm thấy sự em ngại phát ra từ nội tâm.
- Phiên chuyển lời đi.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Chuyện hôm nay tôi không muốn xảy ra lần thứ hai.
Nếu nơi này đã là đất của Thanh Diễm xã thì Tiêu Dương càng cần bọn họ phải bảo vệ an toàn cho anh em nhà họ Lăng.
Phòng ngừa là hơn.
- Đã rõi
Lý Kim vội vàng gật đầu như bổ củi.
-À.
Tiêu Dương xua tay:
- Nếu không còn chuyện gì thì các người có thể đi. Đừng ở đây dọa y tá và bệnh nhân nữa.
Mọi người lại sởn gai ốc, hầu như chạy thẳng ra ra ngoài.
Ở chỗ này mới bị anh dọa cho ngố người thì có.
Trên hành lang liên khôi phục yên tĩnh.
Lăng Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Dương, trong ánh mắt đã không thể che dấu được vẻ khó tin. Há to miệng nửa ngày, Lăng Phong không lên tiếng được nửa câu, mãi cho tới khi Tiêu Dương xoay người đi vào phòng bệnh. Chỉ chốc lát sau, Lăng Phong mới hoàn hồn mà đi vào theo.
- Lấy tiền đi trả tiền phẫu thuật đi.
Tiêu Dương đưa thẻ cho Lăng Phong, ánh mắt lập tức nhìn vê phía Lăng Ngư Nhạn:
- Cô Lăng, tình hình bác gái hôm nay thế nào?
Nghe vậy, ánh mắt Lăng Ngư Nhạn chuyển về hướng mẹ mình.
- Bác sĩ nói, hôm nay có chuyển biến tốt hơn hẳn hôm qua.
- Vậy là tốt rồi. Tiêu Dương gật đầu, lạnh nhạt nói:
- Tiền trong thẻ cô cứ việc dùng, cần chăm sóc tốt nhất cho bác gái.
Vẻ mặt Lăng Ngư Nhạn rung động.
- Không cần nói lời khách sáo nhé.
Tiêu Dương nghiêm mặt nói, sau đó mặt lập tức nở nụ cười:
- Theo tôi thấy, có nhiều tiền tài nữa cũng không bằng tình yêu giữa nhân gian.
- Đúng rồi, tôi có mua cơm trưa cho hai người đây.
Tiêu Dương tiện đàn ói:
- Cô Lăng, tôi có chút việc phải đi trước. Nếu có người tới gây chuyện thì cô nhớ gọi điện báo tôi.
Tiêu Dương dặn dò vài câu, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Khi đi tới trước thang máy, Tiêu Dương lấy điện thoại di động ra.
Có một cuộc gọi nhỡ.
Người gọi là Bạch Khanh Thành!
Trước khi Tiêu Dương đang "trả nợ", hiển nhiên Tiêu Dương cũng không tiện gọi điện thoại.
Hắn bấm gọi lại luôn...
- Chị hai...
- Tiêu Dương! Cuối cùng cậu cũng gọi điện lại rồi.
Đầu kia điện thoại, giọng điệu Bạch Khanh Thành hơi gấp rút.
- Có việc gì gấp?
- Là việc của cậu đấy!
Giọng Bạch Khanh Thành hơi hòa hoãn lại, trâm giọng nói:
- Tiêu Dương, hiện giờ cậu đang ở đâu?
Tiêu Dương nói vị trí của mình.
- Tôi đang ở ngay gần đó. Cậu ở đó chờ tôi.
Bạch Khanh Thành lập tức cúp điện thoại.
- Việc của tôi?
Trái tim yếu đuối của Tiêu Dương đập thình thịch vài cái:
- Chẳng lẽ... Chị hai muốn tìm tôi tính sổ sao?
Đêm đó mình bị nhà họ Tông mang đi,/'không cẩn thận" nói ra một câu kia, suýt nữa khiến Bạch Khanh Thành nổi khùng.
Mang theo tâm trạng hồi hộp không yên, Tiêu Dương đứng ở lề đường gần cổng bệnh viện.
Khoảng một lúc sau.
Một chiếc taxi xuất hiện bên cạnh Tiêu Dương. Cửa xe mở ra, một bóng người khiến Tiêu Dương hoàn toàn bất ngờ xuất hiện.
Con ngươi Tiêu Dương trừng lớn, nhìn chằm chằm vào bóng người trước mắt, nửa ngày sau mới thử dò xét một tiếng: - Chị hai?
Tiêu Dương chưa bao giờ gặp hình ảnh Bạch Khanh Thành như thế này.
Không mặc bộ đồng phục cảnh sát giống như dù ở nhà cũng chẳng thay ra bao giờ, mà là quần bò bó sát người, lộ cặp mông cong vút khiến người khác thèm thuồng, phối hợp với một chiếc áo trắng. Không có khí chất bức người như mọi khi nhưng lại để lộ vẻ trẻ trung vô cùng.
- Cậu không lái xe tới sao?
Bạch Khanh Thành kéo kính xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp.
Tiêu Dương thừ người ra nửa ngày. Trong nháy mắt này, Bạch Khanh Thành lộ vẻ xinh đẹp khiến hắn cũng phải ngây ngẩn ba phần.
Hoàn hồn xong, hắn vội vàng gật đầu không ngừng:
- Có.
Sau đó vội xoay người đi lái xe ra. Sau khi Bạch Khanh Thành lên xe liền nói thẳng luôn:
- Cứ lái xe đi, chúng ta nói chuyện trên xe.
Tiêu Dương khởi động xe, chiếc Mercedes-Benz tiến về phía trước...
Xe chạy rất ổn định trên đường quốc lộ, chỉ chốc lát sau, giọng Bạch Khanh Thành vang lên.
- Tiêu Dương, đêm hôm cậu bị người nhà họ Tôn mang đi, có xảy ra chuyện gì khác hay không?
- Chuyện khác?
Tiêu Dương nghi hoặc một chút, khó hiểu nhìn thoáng qua Bạch Khanh Thành.
- Cậu gặp phiền toái rồi.
- Nhà họ Tôn sao?
- Không, còn phiền toái lớn hơn họ Tôn nhiều.
Vẻ mặt Bạch Khanh Thành nghiêm trọng, từ từ nói:
- Hôm nay có người đặc biệt tới lấy hết tư liệu của cậu từ cục cảnh sát, hơn nữa còn hỏi tôi tình hình gân đây của cậu...
Trán Tiêu Dương hơi nhíu lại:
- Là ai?
- Tôi không tiện nói cho cậu biết, tóm lại là có lai lịch rất lớn!
Bạch Khanh Thành nghiêm mặt nói:
- Hơn nữa còn là người của chính phủ. Dường như bọn họ đang điều tra một vụ án giết người! Mà cậu là đối tượng tình nghi của bọn họ!
Nghe vậy, đồng tử Tiêu Dương hơi co lại:
- Giết ai?
Trong thời gian này mình giết cũng không ít người, chẳng qua Tiêu Dương cũng không thẹn với lương tâm. Người mình giết chỉ có hai loại, một là người muốn giết hắn, hai là người hắn cho rằng đáng chất.
- Không rõ lắm. Bọn họ phụ trách xử lý vụ án, chưa bao giờ tiết lộ thông tin cho cảnh sát chúng tôi.
Bạch Khanh Thành lắc đầu: - Chẳng qua có thể khẳng định là sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tìm được cậu. Đến lúc đó sợ rằng cậu gặp phiền toái rồi.
Tiêu Dương nhíu mày, hơi trầm ngâm một lúc rồi cười khẽ:
- Ngày thường không làm việc trái lương tâm, nửa đêm bị gõ cửa cũng chẳng sợ hãi.
- Cậu còn làm ít chuyện trái lương tâm đấy chắc?
Bạch Khanh Thành lườm Tiêu Dương một cái.
Vẻ mặt của đại gia Tiêu vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề đổi sắc.
Con ngươi Bạch Khanh Thành lóe lên một tia giận dữ, hận không thể nện cho thằng ranh này một trận nên thận. Phiên toái sắp tới cửa rồi, không ngờ còn ra vẻ thong dong trấn định, quả thực là không biết sống chết!
- Tôi đã sửa sang tư liệu của cậu một lần rồi, phát hiện ra một vấn đề trí mạng.
Bạch Khanh Thành nhìn Tiêu Dương, nói từng chữ một:
- Tiêu Dương, chứng minh thư của cậu đâu?
Trái tim Tiêu Dương đập thịch một cái, cười cười xấu hổ:
- Chị hai, không phải tôi đã nói rồi sao. Chứng minh thư không cẩn thận đánh mất rồi, còn chưa làm lại...
- Đừng giở trò trước mặt tôi.
Bạch Khanh Thành trâm giọng nói:
- Tôi đã tra xét từ lâu rôi. Cậu chưa bao giờ báo mất và làm lại chứng minh thư! Tôi thật sự hoài nghi cậu không phải là người Địa Cầu.
Bạch Khanh Thành tức giận nói.
Thật sự Tiêu Dương không biết trả lời vấn đề này thế nào cho phải.
- Vấn đề thân phận của cậu tôi có thể điều tra ra, người khác cũng sẽ tra được.
Vẻ mặt Bạch Khanh Thành nghiêm trọng nói:
- Coi như từ trước tới giờ cậu không có chứng minh thư, cậu cũng phải làm một cái. Nếu không, không có chứng minh thư thì càng phiền toái rồi.
Tiêu Dương gật đầu, ánh mắt cảm kích nhìn Bạch Khanh Thành:
- Chị hai, cô thật tốt với tôi.
Bạch Khanh Thành cố nén xúc động muốn đập cho Tiêu Dương một trận!
Từ những lời này của hắn, Bạch Khanh Thành có thể hoàn toàn nhận ra, thằng nhãi này căn bản không coi chuyện này vào đâu cả! Uổng công mình phí lời với hắn!