Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 168 - Chương 168: Tôi Ném Cô Ta Xuống Đầm Sen!

Chương 168: Tôi ném cô ta xuống đầm sen! Chương 168: Tôi ném cô ta xuống đầm sen!Chương 168: Tôi ném cô ta xuống đầm sen!

Hoàng đế không vội, thái giám vội gì

Cuối cùng Bạch Khanh Thành cũng hiểu rõ ý nghĩa của câu này.

- Tiêu Dương! Thật sự cậu phải suy nghĩ kỹ một chút xem nên ứng phó thế nào.

Bạch Khanh Thành cau mày.

- Nếu như bọn họ cố tình giám sát một ai thì không người nào tránh nổi đâu.

- Giám sát hay theo dõi, chẳng qua... Có thể tránh được hay không còn khó nói lắm.

Đột nhiên Tiêu Dương nhấn mạnh chân ga.

VùiI

Chiếc xe màu đỏ đột nhiên tăng tốc.

Đồng thời Tiêu Dương liếc mắt nhìn theo một chiếc xe taxi trông vô cùng bình thường ở phía sau, khóe miệng nhếch lên.

Vẻ mặt Bạch Khanh Thành kinh ngạc, tim đập thịch một cái, lập tức hiểu rõ ý của Tiêu Dương. Thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau, cô nhíu mày, trâm tư rồi đôi mắt đột nhiên lóe sáng:

- Biển số xe taxi phía sau kia giống hệt chiếc xe đi ra khỏi bệnh viện cùng với chúng tal

Ánh mắt Tiêu Dương nhìn Bạch Khanh Thành có vẻ tán thưởng. Thảo nào Đại tiểu thư cũng khen cô là có ánh mắt hơn người.

- Chúng ta bị theo dõi rồi, chẳng qua không biết có phải những người kia hay không thôi.

Vẻ mặt đang bình tĩnh, tăng tốc xe lên.

Xe phía sau cũng đồng thời nhân ga, khiến tốc độ xe tăng lên nhiều lần.

Vùi

Chạy một mạch một đường.

- Dường như chúng ta bị phát hiện rồi.

Trên chiếc taxi phía sau có hai gã đàn ông mặc comple, đeo kính đen, trong đó có một người lên tiếng.

- Đuổi theo đi.

Người còn lại lập tức trầm giọng đáp, đồng thời đột ngột bấm đồng hồ đeo tay.

- Báo cáo đội trưởng, chúng ta đã bị lộ, xin chỉ thị.

Yên lặng một lúc, một tiếng nói lạnh lùng vang lên.

- Hủy bỏ hành động theo dõi, rút luil

Chiếc Chery màu đỏ chạy trên quốc lộ nhanh như gió lốc, chỉ chốc lát lại từ từ giảm tốc độ.

- Bọn họ không theo sau nữa.

Tiêu Dương lạnh nhạt nói.

- Vô cùng có khả năng là những người thuộc đội kia.

Bạch Khanh Thành nhíu mày.

- Tiêu Dương, nhất định bọn họ đã điều tra tới nơi rồi. Vấn đề thân phận của cậu... Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết vậy.

Cô nhìn thằng nhãi này một chút. Nếu như để hắn đi làm, sợ rằng hắn lại coi thường.

- Để tôi xuống xe ở ngã tư tới đi.

Bạch Khanh Thành nói luôn.

- Đúng rồi.

Dường như nhớ ra điều gì, Bạch Khanh Thành liếc Tiêu Dương, đột ngột hỏi:

- Cuối tuần sau là quốc khánh rồi, Thiết Anh có thể về nhà một chuyến. Lúc đó cậu đi cùng chứ?

- Tôi bận rồi.

Tiêu Dương lắc đầu.

- Nhưng tôi sẽ đón cô ấy về trường.

Bạch Khanh Thành muốn nói lại thôi, một lúc lâu lời nói tới miệng mà vẫn không nói nổi. Sau khi Tiêu Dương dừng xe, Bạch Khanh Thành vẫn dặn dò mãi, để Tiêu Dương phải cẩn thận rồi mới vội vã rời đi.

- Vụ án giết người sao?

Tiêu Dương trầm tư.

Từ khi rời khỏi nhà họ Tôn, nửa đường gặp phải kẻ bắn tỉa thần bí, muốn giết người của mình, cuối cùng bị mình giết. Cùng đêm đó, Lăng Ngư Nhạn say rượu trở về trường, nửa đường lọt vào ám sát của Bích Lân đường. Tiêu Dương xông thẳng tới nhà, lại giết hai mạng. Trên núi Thiên Mã, giết mười mấy người!

- Là vụ án mạng nào dẫn tới phiền toái đây?

Lông mày Tiêu Dương hơi nhíu lại.

Bạch Khanh Thành tới tận nơi thông báo cho mình, có thể nói là chuyện đã nghiêm trọng tới mức căn bản cô không thể nhúng tay can thiệp rồi.

- Thôi, binh đến tướng ngăn, nước lên đất cản vậy.

Tiêu Dương lái thẳng xe về trường, vừa trở lại trường liền lập tức có thông báo từ bảo vệ cửa, toàn bộ bảo vệ không phải trực đều tập trung tới sân huấn luyện... đá cầul

Chân trước vừa bước tới sân huấn luyện, thấy một đám đàn ông vóc người khôi ngô đang lắc lắc cái bụng to của mình, dùng kỹ thuật vô cùng vụng về đá cầu, Tiêu Dương sởn da gà một hồi, vội vàng mượn cớ đi vệ sinh, lập tức rời xa chỗ "thị phi" này.

Rầm!

Đóng sầm cửa phòng bảo vệ lại, khóe miệng Tiêu Dương còn vẫn giật giật.

Lấy thực lực của đơn vị bảo vệ cửa này, đi thi đấu tuyệt đối sẽ bị đàn áp.

- Đội trưởng "Đau Trứng" chắc là muốn lấy công báo tư thù rồi.

Tiêu Dương thâm bĩu môi, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt hơi co quắp lại một chút.

- Ngày không nên nhắc tới người, đêm chớ nói tới quỷ.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới rồi.

Tiêu Dương mở cửa, mặt đầy vẻ tươi cười giống như cây đón gió xuân, giọng nói thân thiết chan hòa:

- Xin chào đội trưởng Cao Vạn Đằng!

Mỗi lần nghe cách xưng hô này, khóe miệng Cao Vạn Đằng đều không tự chủ được phải giật giật. Thằng ranh này rõ ràng cố ý.

Cao Vạn Đằng trừng mắt nhìn Tiêu Dương, trâm giọng nói:

- Tiêu Dương, tôi tới tìm anh có một việc quan trọng.

- Thủy Ngưng Quân sắp tới rồi à?

Tiêu Dương mở to hai mắt.

Hai mắt Cao Vạn Đằng cũng mở lớn hơn:

- Sao anh biết?

Tiêu Dương cảm thấy đúng là hơi "đau trứng", bĩu môi ra vẻ không vui:

- Đội trưởng Cao, ngoài việc này ra, tôi chẳng nghĩ ra có việc gì mà anh phải tìm tôi.

Cao Vạn Đằng cất bước vào trong phòng bảo vệ.

Đóng cửa! Đóng cửa sổi

Vẻ mặt gã nghiêm túc, hạ thấp giọng nói:

- Không sai, quả thật là Thủy Ngưng Quân sắp tới rồi, thời gian là... Ngày mai.

- Ngày mai?

Giọng Tiêu Dương cao hơn vài phần:

- Ngày mai mới là ngày thứ hail

- Ngày thứ hai là ngày trường học đông người nhất.

Cao Vạn Đằng xua tay bất đắc dĩ:

- Chẳng qua đây là lịch trình người tôi đã sắp xếp trước, chúng ta chỉ cần chuẩn bị tốt công việc của mình là được.

- Về phương diện bảo an.

Cao Vạn Đằng trâm giọng nói:

- Thủy Ngưng Quân sẽ có không ít vệ sĩ chuyên nghiệp đi theo, phụ trách an toàn của cô. Đội bảo vệ cửa chúng ta chủ yếu cần làm là giữ bí mật, chặn chốt các cửa ra vào chính, hơn nữa phải đề cao cảnh giác, không cho bất cứ người lạ mặt nào trà trộn vào trường. Nghe nói...

Cao Vạn Đằng nhìn thoáng xung quanh, lại hạ thấp giọng:

- Trước kia Thủy Ngưng Quân biểu diễn tại thủ đô đã từng gặp phải một vụ ám sát đột ngột, cho nên lần này chúng ta tuyệt đối phải vô cùng cẩn thận. Nếu như Thủy Ngưng Quân xảy ra chút chuyện gì trong trường chúng ta thì sợ rằng trường Phục Đại chúng ta sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió đấy.

Nghe vậy, Tiêu Dương gật đầu.

- Đây là lịch trình thời gian cụ thể Thủy Ngưng Quân trong ngày mai, anh nhớ kỹ đi.

Cao Vạn Đằng lộ ra một tờ giấy in chữ màu đen cho Tiêu Dương:

- Còn nữa, tìm mấy người bảo vệ đáng tin, ngày mai phụ trách công tác bảo vệ trung tâm, còn lại sẽ phụ trách bên ngoài, cố gắng không để lộ chút tin tức nào.

- Tôi hiểu rõ rồi.

Tiêu Dương nhận tờ giấy. - Tạm thời chỉ có thế, nếu có chuyện khác tôi sẽ báo cho anh trước.

Cao Vạn Đằng dặn dò một tiếng rồi sau đó nhanh chóng rời đi.

Tiêu Dương liếc qua trang giấy xong, lập tức ném vào trong ngăn kéo để toàn đồ linh tinh rồi cất bước đi ra ngoài, tiến thẳng tới hồ sen, lướt qua cầu cong, đi tới đình hóng mát tại trung tâm.

Lần trước ở chỗ này, mình và Đạm Đài Diệc Dao đã bị bắn.

Mà nơi này, ngày mai là địa điểm Thủy Ngưng Quân quay chụp quảng cáo.

Ánh mắt Tiêu Dương quét xung quanh vài lần, trâm ngâm trong chốc lát, cầm điện thoại lên, nói vài câu, sau đó lại cẩn thận quan sát địa hình nơi này lần nữa.

Nếu mình đã hứa làm việc bảo vệ ở đây thì đương nhiên Tiêu Dương không hy vọng xảy ra bất cứ sơ sót gì.

- Là ngôi sao... Chưa chắc đã tốt hơn người bình thường.

Tiêu Dương lắc đầu:

- Ngay cả đi nơi nào cũng phải kinh động rất nhiều người tới bảo vệ.

Sau một lát, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

- Anh Tiêu.

Lâm Tiểu Thảo thở hồng hộc vọt tới. Đi phía sau gã là Tiểu Vũ, còn có hai gã thanh niên nhìn có vẻ rất rắn rỏi.

- Anh Tiêu, anh vội vàng gọi chúng tôi tới có việc gì?

- Đương nhiên là có chuyện có lợi cho các người.

Tiêu Dương mỉm cười.

- Nhìn nơi này chưa? Ngày mai các cậu ở nơi này, nhìn một nữ thân mà các cậu ngày nhớ đêm mong đấy.

- Đạm Đài Diệc Dao sao?

Lâm Tiểu Thảo mở to hai mắt.

- Tạm thời cô ấy chỉ là nữ thần thuộc trường Phục Đại.

Tiêu Dương lại cười nói:

- Ngày mai các cậu sẽ gặp nữ thần xinh đẹp cấp thế giới rồi.

Toàn thân Lâm Tiểu Thảo run lên, giọng nói cũng run rẩy:

- Anh... Anh Tiêu, không phải anh đang nói tới ... Thủy...

Tiêu Dương gật đầu.

- Thủy Ngưng Quân!

Giọng nói cất lên khiếp sợ. Một ít phút sau, vẻ mặt cả đám người khó có thể nén nổi vẻ hưng phấn cực độ, ánh mắt nhìn Tiêu Dương cũng vô cùng nóng bỏng.

Tiêu Dương thuật lại ngắn gọn mọi chuyện một lần.

- Ngày mai bốn người các cậu phụ trách khu vực trung tâm nhất với tôi, cũng chú ý đừng để tôi mất thể diện.

- Rõ rồi! Bốn người ngẩng đầu ưỡn ngực.

Lâm Tiểu Thảo hận không thể ôm hôn Tiêu Dương vài cái:

- Anh Tiêu, anh là anh ruột của em rồi! Em yêu anh chết mất thôi.

Hiển nhiên Lâm Tiểu Thảo đã bởi cơ hội Tiêu Dương cho gã này mà hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn.

- Thôi! Tôi không thừa nhận nổi tình yêu của cậu đâu.

Tiêu Dương lập tức xua tay, bĩu môi, trâm giọng nói:

- Các cậu nhớ phải giữ bí mật này! Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, tám giờ sáng ngày mai đến cửa phòng bảo vệ toàn nhà anh tập hợp, rõ chưa?

- Rõ rồi!

Giọng nói đây kích động vang lên.

- Anh Tiêu.

Lâm Tiểu Thảo không nhịn được hỏi, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

- Vậy... Đến lúc đó tôi có thể chụp ảnh chung với Thủy Ngưng Quân không?

- Cũng còn phải xem sức hút của cậu.

Tiêu Dương lại cười nói.

- Như vậy không thành vấn đề, không thành vấn đề.

Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc rồi rời đi.

Vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Dương cứng ngắc lại. Thằng ranh này lại không chút hoài nghi về sức hút của bản thân mới sợ chứ...

Dò xét tình huống nơi này một lát, thấy cũng đã muộn, Tiêu Dương đi về, thẳng tới phòng ngủ số 106. Dưới ánh mắt tràn ngập ác ý của Tiếu Tiêu, hắn đẩy Quân Thiết Anh ra ngoài, đi tới phòng ăn của trường học.

Sớm đã nghe quen việc dễ làm, sau khi cùng ăn hai phần cơm, hai người ngồi đối diện nhau.

- Đại tiểu thư

Đột nhiên Tiêu Dương mở miệng:

- Cô có thích Thủy Ngưng Quân không?

- Thủy Ngưng Quân?

Quân Thiết Anh ngẩn ra, đôi mắt lộ vẻ nghi hoặc nhìn Tiêu Dương, không rõ vì sao đột nhiên hắn lại nhắc tới vấn đề này.

Quân Thiết Anh chỉ sợ là người đầu tiên Tiêu Dương nhắc tới Thủy Ngưng Quân mà vẫn duy trì vẻ bình tính như vậy.

- Không thích sao?

Tiêu Dương thử dò hỏi.

- Chưa nói tới thích hay không.

Quân Thiết Anh bình thản lắc đầu:

- Thủy Ngưng Quân là ngôi sao mới trong ngành ca nhạc và điện ảnh, vừa xuất hiện liền dựa vào bê ngoài xuất sức và khả năng diễn suất cùng giọng hát trời phú mà thu được vô số fan hâm mộ, tâm ảnh hưởng chẳng khác gì các siêu sao! Chẳng qua tôi cũng không hâm mộ ngôi sao, cho nên cũng không thích hay không thích gì lắm.

- Nếu có cơ hội cho cô gặp vị Thủy Ngưng Quân này, cô có muốn không?

Ánh mắt Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương, một lúc sau mới hỏi nhỏ:

- Thủy Ngưng Quân sắp tới trường Phục Đại à?

- Đại tiểu thư thật sự quá thông minh.

Đại tiểu thư ngầm nịnh hót, lập tức lại cười thản nhiên, gật đầu:

- Ngày mai. Tổ bảo vệ chúng tôi phụ trách các công việc liên quan. Nếu như Đại tiểu thư muốn gặp Thủy Ngưng Quân một chút thì thật ra tôi có cách để cô được gặp.

Quân Thiết Anh nhìn thoáng qua Tiêu Dương:

- Anh muốn tôi tuyên truyền Túy Vũ Địa Phủ qua Thủy Ngưng Quân sao?

Đương nhiên Quân Thiết Anh hiểu rõ, Tiêu Dương tuyệt đối không phải người nhàm chán thích theo đuổi minh tinh, lại càng không vô duyên vô cớ để mình gặp Thủy Ngưng Quân.

- Đó là một cơ hội không tồi.

Tiêu Dương gật đầu, đồng thời âm thầm xấu hổ. Một chút ý đồ đó của mình quả thật không lừa nổi Đại tiểu thư.

Quân Thiết Anh trâm ngâm một chút, lại lắc đâu khẽ, tiếng nói thản nhiên:

- Tiêu Dương, anh vẫn hơi coi thường sự cao ngạo trong lòng một số ngôi sao rồi. Nghe nói Thủy Ngưng Quân này là một nữ tài tử, đồng thời tính tình cũng cực kỳ cao ngạo.

Quân Thiết Anh dừng lại, tiện đà hỏi:

- Chưa chắc cô ấy đã đồng ý gặp một người không có danh tiếng gì như tôi đâu.

- Không gặp sao?

Tiêu Dương nhíu mày.

Quân Thiết Anh gật đầu:

- Địa vị của tôi với cô ấy còn kém nhiều lắm...

BịchI

Tiêu Dương đột nhiên vỗ mặt bàn, giống như đã hạ quyết tâm, đồng thời hung hăng nói.

- Cô ta có gan không gặp sao?

Khí thế của Tiêu Dương rất hung ác:

- Nếu cô ta có gan không gặp cô... Tôi sẽ ném cô ta xuống hồ senI

Trong mắt Tiêu thư đồng, Đại tiểu thư cao hơn tất cả.
Bình Luận (0)
Comment