Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 169 - Chương 169: Tham Quan Học Tập!

Chương 169: Tham quan học tập! Chương 169: Tham quan học tập!Chương 169: Tham quan học tập!

Quân Thiết Anh thừ người ra, ánh mắt kinh ngạc ngẩn người nhìn Tiêu Dương...

Cô hiểu rõ thằng ranh trước mặt này, tuyệt đối là người nói được làm được!

Hắn nói muốn ném Thủy Ngưng Quân xuống đầm sen, đến lúc cần hắn cũng có thể làm được, hơn nữa không nương tay chút nào! Cho tới bây giờ thằng ranh này chưa bao giơ có ý thương hương tiếc ngọc.

- Đại tiểu thư... Cô nói xem... Nếu tôi làm như vậy... Có phải là hơi xúc động hay không?

Nửa ngày sau, Tiêu Dương mới thử dò hỏi.

Cuối cùng anh vẫn còn có chút tự giác như vậy.

Quân Thiết Anh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như chuyện vừa nói xảy ra thật, Quân Thiết Anh cũng không dám tưởng tượng sau đó sẽ ra sao nữa.

- Chẳng qua, vì Đại tiểu thư, ném thì ném thôi.

Tiêu thư đồng lại gật gù, có vẻ vô cùng tận tâm với chức trách.

Khóe miệng Quân Thiết Anh nhếch lên, không nói gì nhìn thoáng qua Tiêu Dương, nửa ngày sau mới nói vẻ không vui:

- Tiêu Dương, ngàn vạn lần anh không nên làm xằng bậy. Chuyện khác không nói, phải biết rằng Thủy Ngưng Quân có lượng fan đông đảo trải rộng khắp Đại giang nam bắc. Nếu để người ta biết anh ném Thủy Ngưng Quân xuống đầm sen thì hậu quả rất nghiêm trọng đó.

Tiêu Dương không cho là đúng, xua tay nói:

- Tóm lại tôi sẽ nghĩ cách để Thủy Ngưng Quân gặp cô một lần. Đại tiểu thư, cô nhớ phải chuẩn bị thật tốt. Nếu để Thủy Ngưng Quân quảng cáo giúp cô vài câu, hắc, con đường đi tới tầng cao nhất trên thế giới của nữ thần tranh cổ của chúng ta tuyệt đối sẽ bằng phẳng hơn nhiều rồi.

- Cái gì mà nữ thần tranh cổ chứ.

Quân Thiết Anh khẽ gắt một tiếng, một lúc sau mới không nhịn được mà dặn thêm:

- Tiêu Dương, tôi nói với anh, cho dù anh dùng cách gì, tóm lại tuyệt đối không được dùng bạo lực!

Tiêu Dương có vẻ không tình nguyện. Bạo lực đôi khi tuyệt đối là các giải quyết vấn đề trực tiếp nhất. Chẳng qua bị Quân Thiết Anh lườm một lần nữa, Tiêu Dương chỉ có cách uất ức hứa hẹn.

Ăn cơm tối xong, Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh chậm rãi đi một vòng trong trường. Trường Phục Đại ngày nay có thể nói là không ai không biết, chẳng ai không hiểu cặp đôi này. Mặc dù cũng có không ít người âm thầm liếc nhìn thế nhưng không phải là ngạc nhiên bởi hai chân Quân Thiết Anh mà muốn chiêm ngưỡng một chút vị Tiêu đại gia bảo vệ cổng dạo gần đây đang rất nổi tiếng mà thôi.

Thành thật mà nói, với "tư sắc" của Tiêu Dương, quả thật không thể so sánh được với một số ngôi sao nhưng cũng có chút ít lực hút.

- Gần một tháng rồi.

Đột nhiên Quân Thiết Anh nói nhỏ, nghiêng mặt nhìn thoáng qua chiếc xe lăn của mình, suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được nói:

- Tiêu Dương, sau này anh có ý định gì không?

- Ý định sao? Bước chân Tiêu Dương hơi ngừng lại, một lúc sau mới cười nhỏ:

- Không phải còn thời gian hai tháng sao?

Lúc đầu trong hợp đồng bảo vệ có ghi là thời hạn ba tháng.

Quân Thiết Anh trầm mặc không nói.

Gió thu thổi khẽ, ý thu từ từ mang theo một tia rét lạnh. Đi dạo một vòng trong trường, Tiêu Dương đẩy Quân Thiết Anh trở vê phòng ngủ, sau đó lái xe rời khỏi trường Phục Đại.

Đầu tiên là tới bệnh viện thăm Lăng Ngư Nhạn, sau đó chạy tới quán cà phê Túy Vũ.

Nói thật, Tiêu Dương rất không tận tâm với chức vị giám đốc quán cà phê này. Từ ngày hắn bắt đầu nhận chức tới nay, số lần hắn xuất hiện tại quán có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí ngay cả một số nhân viên mới của quán cũng chưa chắc đã nhận ra được ông chủ này.

Ngồi trong phòng làm việc, bảo Trương Hồng mang một ít tài liệu gân đây về quán tới.

Chỉ xem qua một lần, Tiêu Dương liên cảm thấy đau đầu. Phương diện kinh doanh này thật lắm thứ, quả thật không phải là chuyên môn của trạng nguyên họ Tiêu. May mà cũng không phải xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, quán cà phê Túy Vũ vốn đã kinh doanh vào quỹ đạo, nếu không thì rơi vào tay Tiêu Dương, sợ rằng quán Túy Vũ sẽ chết non mất.

- Trương Hồng chỉ sợ chưa chắc đã cam tâm làm việc dưới trướng mình.

Tiêu Dương hơi nhíu mày. Dù sao lúc đầu chính mình chẳng hay biết lại "cướp" chức giám đốc của Trương Hồng.

Trâm ngâm một hồi, đột nhiên Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa:

- Hai người còn chưa vào đi?

Cạch.

Cánh cửa bị mở ra.

Mặc đồng phục Túy Vũ, bề ngoài giống nhau như đúc, chính là Thiên Mã Song Hùng, Lý Bái Thiên và Chu Mạt.

- Đã quen thuộc với hoàn cảnh nơi này chưa?

Tiêu Dương hỏi.

- Rất tốt.

Lý Bái Thiên cười ha hả.

- Chỉ có điều hơi nhàm chán một chút.

Chu Mạt có vẻ đau khổ.

- Chẳng lẽ các người còn muốn quay về núi Thiên Mã làm sơn tặc?

- Đương nhiên không!

Hai người đồng thanh. Làm sơn tặc hơn ba năm tại núi Thiên Mã, hai người bọn họ đã hoàn toàn e ngại cuộc sống đó rồi.

Tiêu Dương đánh giá hai anh em nhà này, nửa ngày sau mới đột nhiên nói nhỏ:

- Hai người có thể đợi trên núi Thiên Mã ba năm, sợ rằng... Còn có nguyên nhân bất đắc dĩ phải không?

Nghe vậy, vẻ mặt hai anh em đều thoáng biến đổi, không nhịn được quay ra nhìn nhau. - Tôi chỉ hỏi một chút thôi.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Hai người không nhất định phải trả lời. Ai cũng có chút bí mật cả.

- Anh Tiêu.

Lý Bái Thiên cắn răng một cái.

- Thật ra... Chúng tôi là tội phạm giết người.

Đồng tử Tiêu Dương co rút lại:

- Anh nói cái gì?

- Trước khi tới núi Thiên Mã, chúng tôi từng giết một người.

Lý Bái Thiên trâm giọng nói, vẻ mặt có vài phần bất đắc dĩ.

- Tôi và em trai hiện có thân phận là tội phạm bị truy nã...

- Anh, em không hối hận khi giết thằng khốn đó chút nào!

Chu Mạt mở miệng.

- Nếu để em được chọn lại, em cũng vẫn giết gãi

- Hai người giết... Ai vậy?

- Quanl

Lý Bái Thiên nói.

- Là một đại tham quan người người đều nên giết!

Chu Mạt nói tiếp:

- Ba năm trước đây, hai anh em chúng tôi cũng không ở Minh Châu mà ở Hàng Châu...

Khi Chu Mạt kể lại cho Tiêu Dương nghe chuyện hai anh em mình làm năm đó, tại một nơi bí ẩn không ai chú ý tới trong phòng làm việc, có một chiếc camera bé như đầu tăm đang ghi rõ lại cảnh này...

- Tội phạm giết người ba năm trước?

Trong một gian phòng làm việc, Trương Hồng mặc đồng phục, đôi mắt lộ vài phần kinh ngạc.

Cô gắn camera theo dõi trong phòng Tiêu Dương, vốn muốn tìm chút tài liệu để đạp Tiêu Dương đổ khỏi vị trí giám đốc, vạn lần không ngờ trong lúc vô ý lại nghe được tin tức kinh người như vậy!

- Ba năm trước... Hàng Châu...

Trương Hồng lập tức lên tìm thông tin trên mạng. Sau đó một lát, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, một lúc sau bỗng nở nụ cười lạnh.

- Tiêu Dương, bản thân anh bất tài thì thôi, không ngờ còn thuê tội phạm giết người...

Ánh mắt Trương Hồng hơi nheo lại, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ:

- Lần này... Tôi muốn xem anh dựa vào đâu để còn ngồi ở vị trí giám đốc này!

Trong phòng làm việc của giám đốc.

Ánh mắt hai anh em Lý Bái Thiên lo lắng nhìn Tiêu Dương, trong lòng cũng hơi không yên.

Chuyện này là một khúc mắc trong lòng hai người bọn họ, hôm nay đã nói thẳng thắn với Tiêu Dương, bọn họ chờ đợi chỉ một kết quả mà thôi. Dù Tiêu Dương muốn đuổi bọn họ đi thì hai người cũng không oán hận nửa câu. Dù sao không có mấy người có gan chứa chấp một tội phạm bị truy nã.

Trong phòng yên tĩnh.

Chỉ chốc lát, Tiêu Dương chậm chạp đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào hai anh em này. Trái tim của hai người cũng tăng tốc, ánh mắt hơi không dám nhìn thẳng vào hắn...

- Các anh... Giết người...

Giọng Tiêu Dương chậm rãi vang lên, đột nhiên cười ha hả:

- Giết hay lắm! Giết rất hay!

Hầu như hai người đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc ngây ra nhìn hắn.

Tiêu Dương cười đi tới, vỗ vai hai người.

- Nếu như lấy năng lực của hai vị, gặp phải loại cặn bã như thế mà không có bất cứ hành động gì, như vậy tôi sẽ không nói hai lời, lập tức đuổi hai người đi! Bởi vì anh em của tôi không phải như thế.

Thân thể hai người Lý Bái Thiên đồng thời chấn động.

- Sống trên đời chỉ cầu không thẹn với lương tâm!

Giọng nói của Tiêu Dương vang lên sang sảng.

Chỉ cầu không thẹn với lương tâm!

Tròng mắt hai người đồng thời sáng lên, chỉ trong chốc lát liền đều gật đầu!

- Anh, em đã nói rồi, việc này nên nói thẳng với anh Tiêu!

Chu Mạt bỏ được khối đá tảng trong lòng, cười hắc hắc, bắt đầu vuốt mông ngựa.

Lý Bái Thiên khinh thường tới cực đổ, bĩu môi:

- Cậu nói bao giờ?

- Lúc đầu nếu không phải em đề nghị làm sơn tặc tại núi Thiên Mã thì chúng ta có thể có ngày hôm nay sao?

Chu Mạt lập tức tranh công.

- Phì! Cướp bằng dao giả. Đã cướp lại còn không định soát người. Kết quả là mỗi người đều biết trên núi Thiên Mã có cướp dùng dao giả, vô cùng đáng yêu. Có một lân chúng ta cướp, người ta lại còn thân thiết phối hợp theo...

- Người ta cũng đưa tiền còn gì...

Tiêu Dương yên lặng chào thua, lại bị hai anh em nhà này đánh bại rồi.

Đợi tới khi Tiêu Dương đi dạo một vòng trong quán cà phê trở về, rốt cục hai anh em nhà này mới tạm thời ngừng chiến, thở hồng hộc trừng mắt nhìn đối phương.

- Hai người hết ầm ï rồi thì dành chút sức lực chuẩn bị cho ngày mai đi.

- Ngày mai có chuyện gì?

Mắt Chu Mạt sáng lên, lập tức vỗ ngực bồm bộp:

- Anh Tiêu có chuyện gì cứ sai bảo.

- Tám rưỡi sáng mai, hai người chuẩn bị xuất hiện tại cửa trường Phục Đại. Lúc đó tôi sẽ nói cho hai người. Tiêu Dương bỏ lại một câu:

- Tôi ra ngoài một chuyến đã.

- Tám rưỡi sáng?

- Cửa trường Phục Đại?

Hai người anh em nhìn nhau, đồng thời không hẹn mà mở miệng, ánh mắt cũng sáng lên:

- Chẳng lẽ là tán gái?

xtttc

xkk**

Tiêu Dương còn không ngờ là hai anh em cực phẩm này lại hiểu sai hoàn toàn ý của hắn rồi!

Lái xe rời đi, gọi điện thoại cho Tô Tiểu San, rất nhanh chiếc Chery đỏ đã xuất hiện trước khu nhà của Tô Tiểu San.

Hôm nay Tô Tiểu San vẫn lộ vẻ hấp dẫn như trước, mặc trang phục khiến bụng dưới người ta nóng lên. Váy ngắn, tất chân màu đen, chẳng có chút "chính khí" của giáo viên như ngày thường. Theo Tô Tiểu San nói thì bình thường tại trường học phải chú ý giữ hình tượng một chút, ở bên ngoài có thể tùy ý rồi. Càng huống chỉ đây là trang phục gợi cảm chứ không lộ liễu!

- Tiêu Dương! Anh có nói thật không đấy?

Tô Tiểu San vừa lên xe, lập tức có vẻ kinh dị nhìn Tiêu Dương, vẻ mặt còn hơi quái lạ.

- Đương nhiên là thật.

Tiêu Dương gật đầu, cười nhỏ:

- Nguyện đáng cuộc chịu thua! Vị tiên sinh Phi Ưng kia chẳng lẽ lại nhỏ nhặt tới thế sao.

- Nhưng mà...

Tô Tiểu San không nói, liếc nhìn Tiêu Dương:

- Anh không có việc gì, đi thăm tập đoàn của người khác làm gì chứ?

Đêm đó hai người "đấm tâm', Tiêu Dương từng đưa một điều kiện đi kèm, nếu hắn thắng thì yêu cầu Hoàng Phi Ưng phải dẫn hắn đi thăm tập đoàn Hắc Sơn. Lúc ấy Tô Tiểu San còn không để ý, không ngờ tới tối nay, Tiêu Dương lại gọi điện, hơn nữa còn nhắc tới yêu cầu này.

Tiêu Dương cười cười ngại ngùng.

- Tập đoàn Hắc Sơn là một tập đoàn khổng lồ, xếp hàng đầu Minh Châu. Đi thăm quan học tập một hồi có lẽ cũng sẽ có không ít thu hoạch đấy.

Vờ vịt!

Cứ vờ vịt tiếp đi!

Tô Tiểu San lườm Tiêu Dương một cái. Cái lý do này của hắn đi lừa trẻ con ba tuổi cũng không lừa nổi!

- Anh đừng đánh giá thấp trí tuệ của bản cô nương.

Tô Tiểu San hừ một tiếng, vô cùng không tình nguyện cầm điện thoại di động bấm số, thật vất vả mới tạm thời bỏ qua chuyện khó giải quyết này. Hiện tại lại còn bắt mình tự liên lạc với gã...

- San Sanl

Trong điện thoại vang lên một tiếng gọi vừa ngạc nhiên vừa kích động: - San San, em tìm anh à?

Có thể tưởng tượng được lúc này Hoàng Phi Ưng cảm thấy được quan tâm mà sợ hãi tới đâu.

- Chà...

Tô Tiểu San liếc Tiêu Dương một cái, lập tức bực bội nói:

- Hoàng Phi Ưng, chắc anh còn nhớ rõ, anh thua trận thách đấu kia, từng hứa với Tiêu Dương một điều kiện đi kèm, dẫn anh ấy đi tới thăm quan nơi làm việc của anh chứ...

- Cái gì?

Giọng Hoàng Phi Ưng đột nhiên cao hơn vài phần.

Ánh mắt Tô Tiểu San ại nhìn Tiêu Dương lần nữa, ý rằng: Thấy chưa, anh đừng có lấy cớ nữa, ngay cả Hoàng Phi Ưng cũng chẳng tin...

- Ha ha... Được chứ, không thành vấn đề!

Giọng Hoàng Phi Ưng cười vang lên, mang theo chút cảm giác ưu việt.

- Đi thăm quan học tập, thăm quan học tập một phen, có lẽ có không ít thu hoạch đấy.

Trán Tô Tiểu San đầy gân xanh...
Bình Luận (0)
Comment