Chương 170: Phát hiện kinh người!
Chương 170: Phát hiện kinh người!Chương 170: Phát hiện kinh người!
Nghe Hoàng Phi Ưng nói câu này hầu như giống câu Tiêu Dương vừa nói như đúc, Tô Tiểu San suýt sụp đổ.
Thăm quan học tập?
Đánh chết Tô Tiểu San cũng không tin.
Đương nhiên cô cũng không biết rốt cục Tiêu Dương đang có ý đồ gì.
Hẹn địa điểm gặp mặt với Hoàng Phi Ưng xong, Tô Tiểu San lập tức quảng điện thoại, ánh mắt rơi vào Tiêu Dương:
- Tiêu Dương, anh thành thật nói đi, rốt cục muốn tới tập đoàn Hắc Sơn làm gì?
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn Tô Tiểu San một lúc, sau đó nghiêm nghị nói:
- Cô Tô, cô có biết không? Nghi ngờ trái tim hiếu học của một người là chuyện khiến người ta đau lòng lắm đấy.
Tô Tiểu San có xúc động muốn bổ cái đầu hiếu học của Tiêu Dương ra xem thử một lần.
- Quảng trường Chánh Giai, Hoàng Phi Ưng đợi chúng ta ở đó.
Xe chạy, cả đường đi trầm mặc.
Chỉ chốc lát sau, Tô Tiểu San thật sự không nhịn nổi nữa mà phải lên tiếng:
- Tiêu Dương, anh... Chẳng lẽ muốn tới đó phá hoại gì sao?
Tiêu Dương nhìn đường phía trước không chớp mắt:
- Tôi luôn luôn chủ trương hòa bình.
- Anh luôn luôn muốn lừa tôi thì có!
Tô Tiểu San hung hăng nói một câu, lại khó chịu mở miệng:
- Còn lâu tôi mới tin anh có ý định học tập gì mà tới thăm tập đoàn Hắc Sơn. Anh tưởng tôi không biết chắc? Anh có mâu thuẫn với Hắc Sơn hội!
- Oan gia nên giải không nên kết.
Tiêu Dương nói rất thản nhiên, giống như thật sự không để ý tới vậy.
Tô Tiểu San hoàn toàn không biết nói gì nữa, trực tiếp quay đầu đi, không để ý tới hắn nữa.
Vùi
Rất nhanh đã tới cạnh quảng trường, Tô Tiểu San thoáng thấy bóng dáng cao gầy thư sinh của Hoàng Phi Ưng ở xa xa, đang đứng bên cạnh một chiếc BMW, mặc vest, nhất thời hấp dẫn không ít tầm mắt hâm mộ. Đồng thời trong tay gã còn cầm một bó hoa hồng tươi đẹp.
Tô Tiểu San hơi nhíu mày, không xuống xe, chỉ cầm điện thoại gọi Hoàng Phi Ưng.
- San San, em tới rồi à?
Giọng Hoàng Phi Ưng có vẻ nôn nóng không chờ nổi. Tô Tiểu San nghiêng mắt nhìn vẻ mặt đang cố nén cười của Tiêu Dương vài lần, khóe miệng co giật:
- Tới rồi, tôi đang ở trên chiếc Chery màu đỏ... Anh thấy chưa, đúng rồi đấy!
Tô Tiểu San dập máy.
- Có gì buồn cười hải
Tô Tiểu San lườm Tiêu Dương một cái.
- Nói thật, Hoàng Phi Ưng thật sự đối với cô rất không tồi.
Tiêu Dương nghiêm trang nói.
- CútI
Tô Tiểu San không nhịn được, sắp sửa nổi khùng lên.
Tiêu Dương cười ha hả:
- Nhìn đi, cầm cả hoa tới rồi kìa...
Tô Tiểu San vừa định nổi nóng lại liếc thấy Hoàng Phi Ưng đang đi tới, đột nhiên khóe miệng nhếch lên.
- Tôi thấy chắc gã định tặng hoa cho anh đấy.
Xe đỗ ở bên trái quảng trường, mà hướng Hoàng Phi Ưng đi tới bất ngờ lại là vị trí tài xế của Tiêu Dương.
Theo Hoàng Phi Ưng thấy, mặc dù chiếc xe này không phải chiếc bình thường Tô Tiểu San vẫn lái nhưng loại xe này hâu như đều do nữ lái, hơn nữa phương hướng rất phù hợp. Hoàng Phi Ưng trực tiếp cúi đầu nháy mắt ở cửa sổ xe, đưa bó hoa hồng tươi đẹp kia tới, mặt mỉm cười:
- Tặng em.
- Ấy... Cám ơn.
Tiêu Dương nhận không hề khách sáo.
Giờ khắc này Hoàng Phi Ưng mới như phản ứng kịp, nhất thời ánh mắt trợn trừng lên, nhìn về phía Tiêu Dương:
- Ai...
- San San, bó hoa đẹp thế này, chỉ có em mới xứng thôi.
Giọng Tiêu Dương đầy vẻ tươi cười vang lên trong xe.
Hoàng Phi Ưng muốn khóc.
Lại thế nữal
Thằng nhãi này cũng quá vô sỉ rồi!
Lần trước cũng vậy, không ngờ lần này lại câm hoa mình mà thoải mái tặng người khác...
Giọng Tô Tiểu San ngọt ngào, hạnh phúc vang lên:
- Cám ơn... Đây là lần thứ hai anh tặng em hoa hồng rồi.
Hoàng Phi Ưng đứng ngoài xe, yên lặng rơi lệ.
Mặc dù trong nháy mắt ngắn ngủi có xúc động muốn quay đầu bỏ đi, chẳng qua cuối cùng lý trí của gã cũng chiến thắng.
- Đừng vội, đừng hoảng. Chỉ cần San San còn trong tâm mắt mình thì mình còn có cơ hội. Hoàng Phi Ưng âm thầm tự nhủ, cổ vũ bản thân, mặt nặn ra một nụ cười:
- San San, thế... Chúng ta xuất phát đi.
- Ừ, dẫn đường đi.
Mặt Tô Tiểu San tràn đầy nụ cười hạnh phúc, trong tay ôm hoa hồng, nghiễm nhiên lộ vẻ của một người phụ nữ được yêu thương.
Hoàng Phi Ưng gạt nước mắt lái xe.
- Thế này đã bỏ cuộc chưa.
Khi Hoàng Phi Ưng rời đi, Tô Tiểu San lập tức ném bó hoa hồng sang một bên.
- Có một loại tình yêu gọi là càng ngăn càng lao tới.
Không ngờ Tiêu Dương lại nói như một chuyên gia, lập tức đạp chân ga. Xe từ từ đi theo sát chiếc BMW của Hoàng Phi Ưng, tiến thẳng tới tập đoàn Hắc Sơn.
Khu vực của tập đoàn Hắc Sơn là vị trí hoàng kim nhất của thành phố Minh Châu, có xây vài tòa cao ốc, giống như sao vây quanh trăng, quây tụ quanh tòa nhà trung ương chính yếu nhất, đầy vẻ cao quý xa hoa. Cho dù đứng từ xa ngắm nhìn cũng có thể cảm nhận rõ ràng được điều này.
Đi theo xe của Hoàng Phi Ưng từ từ vào bãi đỗ xe của tòa nhà, dưới sự mở đường của Hoàng Phi Ưng, bọn họ vào trong tòa nhà Hắc Sơn gần như không gặp chút trở ngại.
- Tập đoàn Hắc Sơn của chúng tôi có rất nhiều ngành sản xuất chính, hơn nữa ở Minh Châu, thậm chí Viêm Hoàng cũng đều có vị trí cao.
Hoàng Phi Ưng vừa giới thiệu tập đoàn Hắc Sơn, vừa dẫn hai người lên tầng hai. Vừa đi vừa nói, đương nhiên tâm mắt của gã không rời Tô Tiểu San một khắc. Tiêu Dương trong mắt Hoàng Phi Ưng đã bị lờ đi như không khí.
- Cho dù là nhà hàng, nhà ở hay là du lịch, y tế, tập đoàn Hắc Sơn của chúng tôi cũng đều có hệ thống kinh doanh rất cao cấp...
Hoàng Phi Ưng vừa giới thiệu, khuôn mặt vừa hiện vẻ đắc ý rất rõ. Bởi gã thấy ánh mắt của Tiêu Dương giống như một tên nhà quê ra phố, nơi nào cũng tò mò ngắm nghía, khiến gã có cảm giác cao nhân nhìn xuống.
- Hoàng Phi Ưng tiên sinh...
Đột nhiên Tiêu Dương mở miệng.
- Dường như địa vị của anh ở tập đoàn Hắc Sơn cũng không thấp nhỉ. Dẫn chúng tôi đi nhiều nơi như vậy mà không ai ngăn cản. Đây là tập đoàn lớn, hẳn không thể cho phép người khác tùy ý thăm quan chứ?
- Đâu có.
Khuôn mặt Hoàng Phi Ưng lộ vài phần tự đắc.
- Tôi là tiến sĩ đặc biệt tại tập đoàn Hắc Sơn, chuyên môn phụ trách nghiên cứu sinh vật học của bọn họ. Nghe nói tập đoàn Hắc Sơn này cực kỳ coi trọng phát triển tương lai, cho nên tổng giám đốc Trịnh cũng cho tôi không ít đặc quyền trong tập đoàn Hắc Sơn.
Theo lý thuyết thì những việc này là tuyệt mật, chẳng qua trước mặt người phụ nữ mình yêu, trí thông minh của Hoàng Phi Ưng đã hạ rất thấp rồi. Có thể khiến mình vẻ vang thì đương nhiên có gì phải nói nấy.
- Đáng tiếc đêm nay tổng giám đốc Trịnh của chúng tôi không ở đây. Hình như tập đoàn vừa hoàn thành một vụ đầu tư rất lớn, đêm nay có liên hoan. Không ít lãnh đạo cao cấp của tập đoàn đều tham dự. Đi một vòng lớn, đột nhiên Tiêu Dương võ nhẹ vào bả vai Hoàng Phi Ưng.
- Đúng rồi, vừa rồi anh mới nói, tập đoàn Hắc Sơn của các anh còn có phòng thí nghiệm chuyên phát triển nghiên cứu mới đúng không? Sao tôi không thấy vậy?
-À.
Hoàng Phi Ưng gật đầu, nói với Tô Tiểu San.
- Toàn bộ phòng nghiên cứu của bọn anh đều đặt dưới lòng đất. Chẳng qua nơi đó bẩn thỉu lắm, chẳng có gì hay ho để xem đâu.
Ba người lại đi trở xuống lầu ba...
- Đó là cái gì thế?
Tâm mắt Tiêu Dương nhìn tới, đột nhiên đồng tử hơi co lại. Giờ phút này có một vài bóng người áo trắng đang bê một cái bao màu xám tiến vào thang máy...
Hoàng Phi Ưng nhìn tới, thấy thang máy đang đi xuống tầng dưới, cười cười bình tĩnh:
- Chắc là một tài liệu gì đó cần cho nghiên cứu, vừa mới mang tới thôi.
Ánh mắt Tiêu Dương hơi nhíu lại.
Hắn đảo mắt nhìn qua đại sảnh trống trải, cuối cùng rơi vào một nơi, hai mắt lộ vẻ kinh ngạc:
- Thư viện?
- Tâng một ngoài thư viện ra còn có khu trò chơi và khu tập gum, đều cung cấp cho nhân viên tập đoàn Hắc Sơn, để lúc rảnh bọn họ sử dụng.
- Xem ra đãi ngộ của tập đoàn Hắc Sơn thật đúng là không tồi.
Tiêu Dương cảm thán một tiếng.
- Chúng ta có thể đi qua xem một chút không?
Nghe vậy, vẻ mặt Tô Tiểu San ngẩn ra. Cô thật sự không nghĩ ra lúc này thư viện có gì hay mà xem...
Chẳng qua thấy Tiêu Dương đã cất bước đi tới, Tô Tiểu San chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo mà thôi.
Sau khi tiến vào thư viện, Tô Tiểu San tiện tay câm một cuốn sách.
- Hai người từ từ xem, tôi xem thử bên kia có sách gì hay không.
Tiêu Dương nháy mắt với Hoàng Phi Ưng.
Hoàng Phi Ưng nhất thời mừng rỡi
Đây rõ ràng là tạo cơ hội cho mình và San San ở cùng rồi!
Lúc này Hoàng Phi Ưng tự dưng có thiện cảm với Tiêu Dương vô cùng, đồng thời cũng âm thâm cảm thấy may mắn. May mắn mà vừa rồi mình không quay mặt đi thẳng. Chắc là hắn thăm quan tập đoàn Hắc Sơn một vòng, cảm thấy vô cùng tự ti, sau đó... Sau đó...
Hoàng Phi Ưng hưng phấn, vội vàng gật đầu không ngừng, xua tay, mở miệng:
- Anh cứ từ từ xem, từ từ xem...
Tiêu Dương xoay người rời đi.
-Ôi...
Tô Tiểu San đang chuẩn bị đi theo. - San San, em xem cuốn sách này thế nào?
Làm sao Hoàng Phi Ưng có thể bỏ qua một cơ hội như thế được, lập tức cầm một cuốn sách lên chặn trước người Tô Tiểu San.
Trong tích tắc ngắn ngủi này, bóng dáng Tiêu Dương đã biến mất phía sau giá sách.
Thư viện to như vậy, muốn tìm một người quả thật không dễ dàng lắm.
Chẳng qua lúc này cho dù có lật tung cả thư viện lên cũng không có khả năng tìm được Tiêu Dương.
Bởi hắn sau khi rời khỏi tâm mắt hai người, bóng người lập tức lộn ra cửa thư viện, tiến thẳng tới thang máy, lắc mình đi vào.
- Tầng hầm số 3...
Tiêu Dương đưa tay bấm nút.
- Tôi muốn xem thử rốt cục là hạng mục nghiên cứu gì mà lại dùng cơ thể người để làm thí nghiệm?
Vừa rồi mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng Tiêu Dương nắm chắc tám phần là bên trong cái bao kia là một người!
Cửa thang máy mở ra, bóng dáng Tiêu Dương liên vô cùng cẩn thận lẻn ra ngoài.
Phía trước tối đen, hàng lang dài, yên tĩnh không một tiếng động.
Bước chân Tiêu Dương nhẹ nhàng, lặng lẽ đi dọc theo hành lang, đột nhiên xoay người, đồng tử hơi co lại:
- Có người đi xuống?
Bóng dáng hắn liền phóng vọt lên trên, áp sát vách tường, từ trên cao nhìn xuống. Giờ phút này cửa thang máy lại mở ra, lại có mấy người vác bao tải đi xuống...
- Chẳng lẽ giống như tài liệu của Đạm Đài Diệc Dao... Tập đoàn Hắc Sơn bí mật tiến hành buôn bán phi pháp?
Trong lòng Tiêu Dương thầm nghĩ. Sau khi mấy bóng người kia đi qua, Tiêu Dương cũng âm thâm theo sát.
Xuyên qua hành lang, phía trước là một cánh cửa kim loại rất lớn.
Kiểm tra vân tay! Bấm mật mãi
Cửa kim loại rất lớn kia từ từ mở ra...
- Đi thôi!
Mấy người vội vã lắc mình tiến vào.
Vùi
Tiêu Dương quả thật là kẻ tài cao gan lớn, chưa biết tình hình bên trong thế nào, trong lúc cửa kim loại sắp đóng, thân thể liền vọt vào trong rất nhanh. Trong tích tắc cuối cùng, hắn đã tiến vào phía bên trong cánh cửa.
Âm!
Cửa kim loại đã đóng chặt.
Ánh đèn chói mắt...
Bóng dáng Tiêu Dương không dừng lại chút nào, trong nháy mắt lắc mình vào lập tức liền nhoáng lên về phía một chướng ngại vật bên cạnh. Hơn dừng lại một chút, lúc này hắn mới âm thâm thò đầu ra, nhìn thoáng qua phòng thí nghiệm trống trải phía trước...
Trong tích tắc này, hắn kinh hãi ngẩn ra!
- Đây là...
Trong óc Tiêu Dương lóe lên sự khiếp sợ, đồng thời bao nhiêu tư liệu liên quan hiện lên, đồng tử co rụt lại, chấn động hít sâu một hơi khí lạnh!
†r