Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 171 - Chương 171: Bắt Trộm!

Chương 171: Bắt trộm! Chương 171: Bắt trộm!Chương 171: Bắt trộm!

- Chế ma túy?

Cả hàng nghìn hàng vạn suy nghĩ xoay chuyển trong đầu trong tích tắc, duy nhất còn lại trong đầu Tiêu Dương là hai chữ này.

Cảnh tượng trước mắt này, quả thật phi thường giống với hiểu biết thô sơ của Tiêu Dương về chế ma túy. Đồng tử của hắn phóng đại trong nháy mắt, nhìn chằm chằm về phía trước.

- Trong tài liệu của Đạm Đài Diệc Dao chỉ nói là trong tập đoàn Hắc Sơn đang tiến hành một giao dịch bất hợp pháp...

Ánh mắt Tiêu Dương hơi nheo lại:

- Không ngờ là đây đâu chỉ là giao dịch. Nơi này lại cất dấu ngọn nguồn của tội ác!

Mặc dù Tiêu Dương chỉ độc lướt qua chứ không sâu về sản xuất nhưng từ cảnh tượng trước mắt này, có thể nhận ra quy mộ chỗ chế độc này sợ rằng không hề nhỏ.

- Ai có thể ngờ được, đường đường là tập đoàn Hắc Sơn, doanh nghiệp nổi tiếng tại Minh Châu lại ôm thâm tổ chức hoạt động buôn ma túy.

Đôi mắt Tiêu Dương lạnh lẽo. Đừng nói là thù cũ trước đó, cho dù không có nửa điểm thù hận thì chỉ cần mình nhìn thấy cảnh trước mắt này, chỉ sợ cũng tuyệt đối khó có thể khoanh tay đứng nhìn.

- Ma túy bắt nguồn từ đây, gặp nguy hại lớn nhất hiển nhiên là nhân dân Viêm Hoàng.

Tiêu Dương không có khát vọng cứu nước cứu dân nhưng tốt xấu gì cũng là một Trạng Nguyên chuẩn bị vào làm quan trong triều, nhìn thấy chuyện như vậy, trong lòng đầy căm phẫn, ánh mắt cũng đảo qua quy trình sản xuất ma túy đang hoạt động rất tích cực phía trước. Hắn trâm ngâm một hồi, móc điện thoại di động ra, chụp ảnh ngay cảnh tượng này.

Sưu tập chứng cứt

Bóng người Tiêu Dương ẩn vào địa phương mà tâm mắt người khác dễ bỏ qua nhất, hơn nữa cũng chẳng ai ngờ được có người có thể im lìm không tiếng động tiến vào tập đoàn Hắc Sơn, sau đó xuống tới tầng ngầm, hơn nữa còn lẻn vào được trong này. Đó quả thật là chuyện còn khó hơn lên trời.

Chẳng qua mặc dù người ta khó có thể tưởng tượng ra nhưng máy quay lại chụp được cảnh tượng này VÔ cùng rõ ràng...

Tiêu Dương không chút ý là cử động của mình lại bị chiếc máy quay trên đỉnh đầu thu được. Lúc này Trạng Nguyên họ Tiêu đang không ngừng thay đổi góc độ, chuẩn bị chụp ảnh khu xưởng chế thuốc này càng rõ ràng hơn...

Bên trong phòng giám sát, ba người đàn ông mặc đồng phục đang nhàn nhã đánh bài. Đột nhiên, tâm mắt một gã lơ đãng nhìn vê hướng máy quay, nhất thời nghển cổ lên tới gân một chút. Nửa ngày sau, gã dụi dụi hai mắt, dường như cảm thấy mình bị hoa mắt. Nửa ngày sau, gã lại kéo người ngồi bên cạnh, chỉ chỉ vào màn hình...

Một gã thanh niên đẹp trai tuấn tú, cầm trong tay một chiếc điện thoại di động đang lén lén lút lút chụp ảnh, thân hình lại lẻn khắp nơi.

Ba người nhìn nhau, đồng thời nháy mắt ra dấu, người cũng nhanh chóng rời khỏi phòng giám sát.

- Kỳ quái thật, mấy người vừa bị bỏ vào bao tải mang vào đây đâu rồi? Tiêu Dương giương mắt nhìn quét quanh vài lần, thân thể lại vọt đi nhanh như chớp, nhảy lên một hành lang. Phía dưới hành lang là hệ thống máy móc chế thuốc đang không ngừng hoạt động, đều là cửa sổ đóng chặt. Tiêu Dương bước nhẹ về phía trước, vừa đi vừa chụp ảnh.

Đột nhiên...

Động tác của hắn ngừng lại.

Giờ phút này có vài bóng người mặc đồng phục bảo vệ đang trực tiếp đối mặt với hắn...

Đồng tử Tiêu Dương hơi rụt lại, di động cầm trong tay, mặt mỉm cười, vây vẫy tay với mấy người đối diện, lập tức xoay người, chân vừa giơ lên liền ngừng lại lập tức. Hành lang phía sau không ngờ cũng có mấy bóng người đã vây lại rồi.

- Ha ha...

Mặt Tiêu Dương lộ nụ cười thiện ý, lại vẫy vẫy lần nữa, ánh mắt đảo qua. Phía dưới là những đang vội vàng làm việc, tất cả đang ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn về hướng Tiêu Dương.

Hình ảnh như bị bấm stop.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.

Tiêu Dương cảm thấy người hơi sởn gai ốc, khuôn mặt nở nụ cười dạt dào, vẫy tay áo, cười ha hả.

- Xin chào mọi người!

Không ai để ý tới hắn.

Bước chân từ từ áp sát Tiêu Dương...

Hoàn toàn vây Tiêu Dương lại.

- Mọi người vất vả rồi.

Mặt Tiêu Dương lộ nụ cười hoàn toàn vô hại:

- Vất vả quá vất vả rồi...

Mấy vị bảo vệ đi trước quay ra nhìn nhau. Thằng ranh trước mắt lẻn vào này trấn định ngoài dự liệu của bọn họ. Nếu người bình thường gặp phải cục diện như vậy, hai chân không nhữn ra thì nhất định cũng nhanh chân bỏ chạy rồi.

- Anh là ai?

Lập tức có người hét lớn.

- Anh hỏi tôi à?

Tiêu Dương cười ha hả, đồng thời bước chân từ từ di động:

- Tôi là...

Nghiêng mắt đảo qua, giờ phút này phía dưới có không ít người bất ngờ đưa tay sờ vào hông, rút khẩu súng lục lạnh như băng ra.

Tiêu Dương cười:

- Tôi là ông nội anhI

Mọi người nhất thời sửng sốt.

Xoảng!

Một tiếng vỡ giòn tan vang lên. Bóng người Tiêu Dương trong nháy mắt đã phá tan một cửa sổ thủy tinh, vọt vào trong phòng...

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Hầu như đồng thời, tiếng súng đanh gọn chợt vang lên!

Hoa lửa bắn tung tóe.

- Xem ra Trịnh Thu đúng là một người rất cẩn thận.

Bóng dáng Tiêu Dương tiến lên phía trước, di động cái bàn ra chắn cửa phòng.

- Địa phương bí ẩn như vậy mà còn bố trí hệ thống phòng ngự mạnh như thế.

Trịnh Thu đã có thể tiêu thụ nhiều ma túy ra thị trường như vậy, muốn chuẩn bị một lượng lớn súng ống về cũng dễ như trở bàn tay.

Đoàng! Đoàng!

Tiếng súng nổ không ngừng vang vọng bên tai.

Tiêu Dương đút điện thoại vào túi, đảo mắt một vòng trong phòng, bất ngờ thấy không ít màn hình...

Đánh bậy đánh bạ, không ngờ Tiêu Dương lại lao vào phòng giám sát.

Nhìn lướt qua bóng người trên màn hình, cuối cùng Tiêu Dương cũng hiểu tại sao mình lại bại lộ hoàn toàn như vậy.

- Không được, có thứ này, chẳng phải Trịnh Thu sẽ biết ngay là mình xông vào khu chế thuốc của gã sao?

Hiển nhiên Tiêu Dương không muốn bại lộ như vậy trước mặt Trịnh Thu. Trâm ngâm một hồi, bất chấp bên ngoài có đạn bắn vào, hắn tiện tay giật một ống thép.

Vùi

Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng xoảng!

Mấy màn hình giám sát chỉ nhấp nháy trong tích tắc khiến hy vọng của Tiêu Dương tan nát...

Âm!

Giờ khắc này, cửa phòng giám sát đã bị đẩy ra...

Bụp!

Trước mắt tối đen như mực!

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Mọi người kinh hãi!

- Hắn tắt điện rồi!

- Mọi người cẩn thận một chút... ÁI

Người vừa hô cẩn thận kia lại là người kêu lên thảm thiết đầu tiên! Nhưng trong phòng tối đen như mực, không ai dám bắn bừa. Nếu chẳng may bắn phải người một nhà thì cũng chẳng ai gánh nổi trách nhiệm.

Rầm! Rầm! Rầm!

Liên tục vài tiếng ra đòn mạnh vang lên!

Vài bóng người ngã lăn ra xung quanh...

- Lùi ra ngoài! Không biết ai hét lớn một tiếng. Mọi người vốn vọt vào phòng lập tức lùi ra ngoài như thủy triều.

- Đèn pinl

Xoạtl

Một đám đèn pin chiếu vào, cả gian phòng giám sát đều lộ ra trong tâm mắt mọi người...

- Người đâu?

Ngoài cửa, ngoài cửa sổ, từng bóng người còn đang nắm chặt súng, chỉ thẳng vào phía trước...

Nhưng làm cho mọi người nghỉ hoặc là giờ phút này, bên trong phòng giám sát bất ngờ lại chẳng có ail

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.

Một lúc sau, một gã giống như thủ lĩnh quát khẽ một người đàn ông đứng cạnh:

- Đi vào bật đèn lên!

- Tôi?

Hai chân người này run lên, cả người run rẩy không tự chủ nổi.

Mấy anh em bị người thần bí kia công kích, đến nay còn quỳ rạp trên mặt đất, không có động tĩnh gì kia.

- Nói nhảm! Chẳng lẽ là tôi?

Người đàn ông kia trừng mắt nhìn gã.

Răng người nọ va lập cập vài cái, bước chân từ từ tiến về phía trước...

Mọi người nắm súng chĩa thẳng tới.

Ngừng thở.

Tiếng bước chân rất nhỏ cũng như có thể nghe rõ ràng.

Tốc độ của người thần bí kia quá nhanh. Đương nhiên nếu hắn có gan hiện thân công kích "mồi", như vậy tuyệt đối hắn sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ!

Người đi tới kia cảm thấy trái tim mình đã dâng lên tận cổ, mồ hôi trên trán túa ra...

Nuốt mạnh một ngụm nước bọt, thong thả tiến tới công tắc đèn.

CạchI

Bóng đèn lại sáng lên lần nữal

Mọi người cùng lao vào...

- Không có người?

- Người đâu? Sao lại không thấy rồi?

- Làm sao có thể biến mất trước mặt bao nhiêu người thế chứ?

Đang lúc đôi mắt mọi người mang theo vẻ khiếp sợ, đột nhiên một tiếng nói lo lắng chợt vang lên!

- Không tốt! Hắn mở cửa chạy ra ngoài rồi!

- Không xong!

Mọi người đều biến sắc!

- Đuổi theol

- Không được để hắn chạy thoát! Bóng người nhanh chóng chạy về hướng cửa chính...

- Mở cửa!

Người thủ lĩnh kia lên tiếng. Lập tức người người tiến lên, ấn tay.

- Kiểm tra vân tay!

- Vân tay?

Tên thủ lĩnh như chợt nhớ ra điều gì, nhướn mày, nháy mắt chợt chấn động, đồng thời hô vội:

- Đừng mở cửalll

Không có vân tay, người thần bí kia căn bản không thể mở cánh cửa này!

Giọng nói vừa rồi chỉ sợ là do người thân bí đó phát ra. Mà tất cả mọi người đều đang lo lắng, cũng không ý thức được điểm này...

Âm!

Nhưng đã trễ một bước. Cánh cửa kim loại kia bất ngờ đã mở ral

Ánh mắt thủ lĩnh lóe lên ánh sáng lạnh lếo, đồng thời súng chỉ thẳng vào cửa chính, miệng hét lớn:

- Đóng cửa! Mau lên!

VùI!

Một ánh sáng bạc cắt qua không khí, đột nhiên đâm vào cổ tay gãi

Phụt!

- ÁIIII

Một tiếng thét đau đớn chói tai vang lên, súng lục đã rơi xuống mặt đất. Nhất thời mọi người chấn động, ánh mắt nhìn qua...

Hầu như đồng thời...

Một bóng người ẩn ở một nơi bí ẩn nhoáng lên!

Vù vù vùi

Nhanh như điện chớp!

Trong tích tắc xuất hiện, bất ngờ chỉ trong một thoáng khi cửa kim loại đóng lại, bóng người kia đã chạy thoát ra ngoài!

Sự việc xảy ra nhanh tới cực điểm!

Hơn nữa đều đạt tốc độ cực hạn mà người bình thường khó có thể với tới!

Tất cả mọi người không thể tưởng tượng được người thần bí kia có thể lấy phương thức này để trong nháy mắt đùa bỡn bọn họ, cuối cùng thong dong rời đi.

Đối với mọi người nơi này, đây rõ ràng là một cái tát thật mạnh!

- ÁI

Thủ lĩnh đám người nắm chặt cổ tay đang phun máu, mồ hôi lạnh ứa ra, đồng thời tru lên:

- Đuổi theo! Mau đuổi theo! Tuyệt đối không được để hắn chạy thoát!

Trong lòng gã hiểu rõ, nếu xưởng chế thuốc này bị lộ ra, hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào! Trịnh Thu tuyệt đối sẽ không tha cho tội không hoàn thành nhiệm vụ của đám người mình! - Đuổi theo!

Không ít người vội vã chạy ra ngoài. Nhưng người thần bí kia sớm đã không còn bóng dáng. Cả tập đoàn Hắc Sơn giống như sắp chấn động.

- Lục soát!

Trong thư viện, Tô Tiểu San cố gắng khắc chế xúc động trong lòng. Tiêu Dương kia không biết đã chạy đi đâu. Mà bên người lại có con ruồi vo ve không ngớt, khiến Tô Tiểu San có xúc động muốn đập chết. Khi tiếng ôn ào vang lên, Tô Tiểu San nhìn ra bên ngoài theo tiềm thức:

- Bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi?

Hoàng Phi Ưng cũng nhìn thoáng qua, lắc đầu:

- Mặc kệ đi...

- Tôi muốn biết.

Tô Tiểu San nói.

- Anh lập tức đi xem.

Hoàng Phi Ưng lập tức cất bước ra ngoài.

- Không phải thằng ranh Tiêu Dương kia gây ra họa gì chứ?

Tô Tiểu San nhíu mày, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Dương.

- Anh đang ở đâu?

- Trong thư viện mài

Tiếng Tiêu Dương vang lên đầy ngây thơ, ý có vẻ còn phải hỏi sao? Trước đó không phải mọi người cùng tiến vào thư viện à?

- Anh ở chỗ nào?

Tô Tiểu San hạ thấp giọng nói.

Tiêu Dương nói vị trí bản thân xong, Tô Tiểu San lập tức đi qua. Quả nhiên giờ phút này Tiêu Dương đang cầm một quyển sách, tập trung toàn bộ tinh thần đọc...

Ánh mắt Tô Tiểu San nhìn Tiêu Dương, nửa ngày sau mới khẽ cau mày:

- Tiêu Dương, nói thật đi, bên ngoài ầm ï như thế... Là tại anh phải không?

- Cô Tô...

Tiêu Dương giương mắt, cười rất nhỏ:

- Cuốn sách này thú vị thật.

Tô Tiểu San nhìn tựa sách...'Mười vạn câu hỏi tại sao.

- Râu ông nọ cắm cằm bà kial

Tô Tiểu San lườm hắn.

- San San...

Lúc này, giọng Hoàng Phi Ưng vang lên phía sau. Gã đang chạy lại đây, thở hồng hộc nói:

- Nghe nói có kẻ trộm tiến vào trong tập đoàn, hiện tại đang truy bắt khắp nơi, cả cửa bên ngoài cũng phong tỏa toàn bộ rồi. Xem ra là mất một thứ rất quý giá rồi. Nghe vậy, ánh mắt Tô Tiểu San không tự chủ mà lướt qua Tiêu Dương.
Bình Luận (0)
Comment