Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 172 - Chương 172: Vừa Rồi Có Tính Là Chúng Ta Đã “Chơi Trên Xe" Không?

Chương 172: Vừa rồi có tính là chúng ta đã “chơi trên xe" không? Chương 172: Vừa rồi có tính là chúng ta đã “chơi trên xe" không?Chương 172: Vừa rồi có tính là chúng ta đã “chơi trên xe" không?

Trực giác nói cho Tô Tiểu San biết, tám chín phần mười kẻ trộm được bị toàn bộ tập đoàn Hắc Sơn truy tìm hiện giờ chính là Tiêu Dương.

Chẳng qua giờ phút này, vẻ bình tĩnh trên mặt hắn khiến Tô Tiểu San không khỏi dao động một chút, con ngươi lại liếc Tiêu Dương thật sâu. Một lúc sau, cô mới xoay người nói với Hoàng Phi Ưng:

- Nơi này của các người đã xảy ra chuyện, người ngoài chúng tôi cũng không tiện ở lại, không bằng chúng tôi vê trước đây.

- Thật không biết trộm cắp kiểu gì mù mắt như vậy, không ngờ lại thừa dịp không ít lãnh đạo tập đoàn ra ngoài ăn mừng để lẻn vào trộm cắp.

Hoàng Phi Ưng không nhịn được, tức giận mắng một câu. Khó khăn lắm mình mới có cơ hội ở cùng Tô Tiểu San, không ngờ lại bị hủy như vậy.

Hoàng Phi Ưng không ngờ gã căn bản đã dẫn sói vào nhà.

- Đã như thế thì chúng ta trở về thôi.

Tiêu Dương cũng gật đầu.

- San San, anh tiễn em.

Hoàng Phi Ưng nói:

- Hiện tại toàn bộ tòa nhà đã bị đưa vào trạng thái đê phòng, không có anh thì sợ rằng bọn họ sẽ không dễ dàng để hai người ra ngoài đâu.

Hai người cũng gật đầu, có vẻ rất thông cảm.

Tiêu Dương đi theo sát Hoàng Phi Ưng không chớp mắt. Tô Tiểu San sóng vai hắn. Ba người hình thành một góc độ mà không biết vô tình hay cố ý, bóng dáng Tiêu Dương luôn mơ hồ bị Hoàng Phi Ưng và Tô Tiểu San cản trở không ít.

Một đường đi ra bãi đỗ xe.

- San San, anh đi lấy xe.

Hoàng Phi Ưng cười với Tô Tiểu San, nói câu này tất nhiên là hy vọng Tô Tiểu San lên ngồi xe của gã.

Chân trước Hoàng Phi Ưng vừa mới rời đi, Tô Tiểu San đã mở cửa chiếc xe Chery màu đỏ ngồi xuống.

- Cô lái xe sao?

Tiêu Dương ngẩn ra.

- Không được sao?

Tô Tiểu San trừng mắt nhìn Tiêu Dương.

- Đừng tưởng rằng không ai biết những chuyện anh làm. Nếu anh lái xe, tôi sợ chúng ta không thể ra khỏi tập đoàn Hắc Sơn đâu!

Tiêu Dương cười khan, sờ sờ mũi.

- Cô Tô nói quá lời rồi.

Tô Tiểu San cũng không muốn vạch trần thằng ranh này. Đợi tới khi Tiêu Dương lên xe ngồi, lập tức cô khởi động xe... Bịch bịch bịchI

Một loạt tiếng chân dồn dập truyên đến!

- Mau lục soát!

- Không được bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào!

- Nhớ kỹ, không được sơ sót chút nào.

Tiếng la hét ôn ào vang lên trong khu đỗ xe tăm tối. Từng bóng người tay cầm đèn pin chạy vào, hơn nữa còn chia ra tìm kiếm.

Trong tích tắc này, mặt Tô Tiểu San hơi thay đổi!

Cô lập tức quay đầu lại nhìn Tiêu Dương:

- Nếu tiếp tục như vậy, rất nhanh bọn họ sẽ lục soát tới xe của chúng ta đó...

Lông mày Tiêu Dương nhíu lại. Tốc độ phản ứng của tập đoàn Hắc Sơn nằm ngoài dự đoán của hắn. Vốn tưởng rằng đi theo Hoàng Phi Ưng có thể thong dong rời đi, hiện tại xem ra có hơi khó khăn rồi.

- May mà có chuẩn bị trước một chút.

Tiêu Dương thầm nghĩ, vẻ mặt trấn định nhìn theo ánh đèn pin càng ngày càng nhiều đang tới gần, trầm ngâm một chút liền hạ giọng nói:

- Vị Hoàng Phi Ưng tiên sinh kia đang ở ngay phía sau chúng ta. Gã sẽ là sứ giả hộ hoa của cô, khẳng định không để những người này tùy ý lục soát xe cô đâu.

- Lúc này còn nói đùa được.

Tô Tiểu San bực tức trừng mắt lườm Tiêu Dương, sau đó nhìn ánh đèn đang quét về hướng này, hơi nhíu mày:

- Tiêu Dương, tới lúc này rồi anh còn không chịu nói cho tôi biết, rốt cục anh lấy thứ gì của tập đoàn Hắc Sơn vậy? Sao bọn họ lại nóng ruột như thế?

Tiêu Dương hơi cau mày, tiếng nói bình thản:

- Cô Tô, chuyện này cô biết cũng không có bất cứ lợi ích gì.

- Được!

Tô Tiểu San hạ quyết tâm, hừ một tiếng:

- Nếu anh không nói thì tôi sẽ lao ra nói cho bọn họ biết anh đang ở chỗ này.

- Tuyệt tình vậy sao?

Tiêu Dương mở to hai mắt.

- Đúng thế.

- Vậy cô đi ra ngoài đi.

- Anh...

Tô Tiểu San thật sự không có cách nào với Tiêu Dương, chỉ biết trừng mắt nhìn hắn...

- Được rồi, tôi nói cho cô biết.

Tiêu Dương bị loại ánh mắt này của Tô Tiểu San nhìn khiến hơi mất tự nhiên, xua tay nói:

- Tôi không cầm thứ gì quý giá của tập đoàn Hắc Sơn cả. Mà là... Tôi nhìn thấy một số cảnh không nên thấy. - Anh nhìn lén phụ nữ của Trịnh Thu tắm sao?

Tiêu Dương không thể không bội phục trí tưởng tượng của phụ nữ, đồng thời cũng âm thâm mặc niệm. Trạng Nguyên tôi đây không phải chỉ nhìn cô tắm có một lần thôi sao, làm gì mà lúc nào cũng đổ loại tội danh đó lên đầu tôi.

- Nằm xuống!

Đột nhiên Tô Tiểu San quát khẽ một tiếng.

Bóng dáng Tiêu Dương lập tức nghiêng sang một bên...

Xoạt!

Trong nháy mắt này, một ánh đèn pin quét lại phía này. Đồng thời một vài bóng người mơ hồ cảm thấy bên trong xe có người, đang vô cùng cẩn thận đi tới gần...

- Làm sao bây giờ?

Tô Tiểu San quýnh lên, trong nháy mắt, trong đầu cô lóe lên một ý niệm, đồng thời khuôn mặt đỏ lên:

- Không được, làm sao lại có thể thế chứ!

- Nhưng mà...

- Cô Tô, cô đang lẩm bẩm gì thế?

Tiêu Dương hỏi nhỏ.

- Câm miệng!

Tô Tiểu San quát khẽ một tiếng, đồng thời Trương Hồng bất ngờ nghiêng về hướng Tiêu Dương. Đôi môi đỏ mọng mê người như anh đào trong tích tắc này áp luôn lên môi Tiêu Dương...

Trong chốc lát, đầu óc hai người đồng thời trống rỗng!

Đôi mắt Tiêu Dương mở to, trợn lên tròn xoe, nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc này, ánh mắt lung linh, lông mi rung động, che dấu sự hồi hộp trong lòng Tô Tiểu San lúc này, đồng thời tay cô đã ôm lấy hai vai Tiêu Dương...

Tiêu Dương bị hành động đột ngột này của Tô Tiểu San làm cho hoảng sợ, chẳng qua rất nhanh liền bị cuốn theo. Cặp môi thơm ngọt ngào, mùi hương nức mũi làm cho Tiêu Dương thoáng cái đã say mê đi.

Thân thể tiếp xúc gần gũi, quần áo mỏng manh căn bản không thể ngăn cản được thân nhiệt của hai người. Thân hình nóng bỏng lồi lõm của Tô Tiểu San giờ phút này nằm trong tay, hai tay Tiêu Dương theo tiềm thức liên lần xuống vòng eo nhỏ của Tô Tiểu San...

Bị cưỡng hôn nhiệt tình và đột nhiên tới cực điểm.

Vốn dĩ Tô Tiểu San chỉ muốn diễn kịch nhưng vừa dính vào liên không tự chủ được mà say mê. Cảm nhận thân hình tràn ngập nam tính phía dưới, Tô Tiểu San cảm thấy trái tim như đẩy lên tận cổ, tăng tốc tới chưa bao giờ có.

- Anh...

Tô Tiểu San hừ khẽ một tiếng, yếu ớt gần như không thể nghe thấy. Đồng thời một tay cô rút lại, túm lấy một bàn tay đang định trèo non lội suối. Nhưng mà bàn tay kia lại nắm lấy bàn tay mềm mại của Tô Tiểu San, ngón tay vẽ khẽ trên mu bàn tay. Một loại cảm giác mềm nhữn dâng lên từ đáy lòng cô...

Lông mi Tô Tiểu San càng run rẩy nhiều hơn... Đột nhiên, con ngươi cô mở ra theo tiêm thức!

Bốn mắt chạm nhaul

Giờ khắc này, bàn tay đang làm chuyện xấu của Tiêu Dương bất ngờ không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà đột phá được phòng tuyến của Tô Tiểu San, bất ngờ đặt trên ngực cô.

Nắm rất chặt.

Mặc dù còn cách một tầng vải nhưng trong tích tắc này, hai người có cảm giác như sấm rền chớp giật.

- Anhl

Một tiếng kêu đau đớn vang lên, là của Tiêu Dương.

Tô Tiểu San nổi giận, không ngờ cắn mạnh vào môi hắn.

Ý là thằng ranh thối tha, hiện tại diễn kịch để anh tránh thoát kiểm tra, anh lại được voi đòi tiên!

Đương nhiên lúc này Tô Tiểu San cũng không có gan lên tiếng. Bởi người bên ngoài đã tới rất gần xe, lại chú ý trong xe quả thật có người.

Hai người đi vê phía trước này nhìn nhau một cái, khuôn mặt đều lộ nụ cười hiểu ngầm.

Đồng thời bọn họ cũng thâm thở phào một hơi.

Hắc, hóa ra là một cặp tình nhân đang "chơi trên xe". Hại chúng ta còn tưởng rằng người thần bí kia đang trốn trong xe chứ.

Tất cả mọi người đều rất muốn tìm ra người thần bí kia nhưng lại không hy vọng chính mình tìm được.

Bởi vì người thần bí đó đã biểu diễn ra năng lực trong hầm ngầm khiến mọi người đều hiêu rõ, ai phát hiện ra hắn đầu tiên, chó gấp nhảy tường, người đó tuyệt đối gặp nguy hiểm.

- Còn không xông vào đi?

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

- Xông vào? Anh nhẫn tâm cắt đứt chuyện vui của người ta à? Anh xem, hiện tại chúng ta tới gân như vậy mà bọn họ còn không phát hiện ra, tôi đoán là không thể nhịn nổi nữa, có thể đã tới thời khắc mấu chốt rồi.

- Nói ít thôi, mau chóng đi lục soát nơi khác đi! Người nọ tuyệt đối chưa rời khỏi tập đoàn Hắc Sơn đâu.

Mấy người xoay người rời đi...

- Chờ một chút!

Một giọng nói lại vang lên:

- Không đúng... Chiếc xe này... Sao trông lạ mắt thế?

Bọn họ lại xoay người trở lại.

- Đây không phải xe trong tập đoàn của chúng ta.

Mấy người nhìn nhau, quyết định chậm rãi bước về phía trước...

- Các người làm gì đấy?

Đột nhiên một tiếng phanh xe vang lên. Đồng thời Hoàng Phi Ưng thò đầu ra dò xét, tức giận quát một tiếng:

- Trong xe là bạn tôi, không phải kẻ trộm các người muốn tìm!

- Tiến sĩ Hoàng... Mấy người kia lập tức ngừng lại, vội vàng gật đầu, cười bồi một tiếng:

- Thật xấu hổ, quấy rầy rồi.

Đồng thời ánh mắt của bọn họ còn không nhịn được mà liếc nhìn cửa sổ xe theo tiêm thức, thấy một bóng người đã ngồi lên, lờ mờ có thể thấy đang sửa sang quần áo trên người, có thể thật đúng là bị mình "quấy rây”" thật, vội vàng xua tay, xoay người đi đến nơi khác tìm kiếm.

- San San, không dọa em sợ chứ?

Hoàng Phi Ưng hỏi một tiếng.

- Không sao đâu.

Tô Tiểu San miễn cưỡng cười cười.

- Đi thôi.

Nhấn mạnh chân gai

Bóng người ngồi cạnh đồng thời nghe răng trợn mắt, hít sâu một hơi...

- Cô Tô... Nhẹ, nhẹ tay một chút!

Tiêu Dương thoáng nghiêng người. Từ bên ngoài nhìn vào thì chỉ có thể thấy một mình Tô Tiểu San. Mà một chân cô lúc này đang dẫm đạp thật mạnh lên chân Tiêu Dương.

- Lái xe an toàn quan trọng hơn, an toàn quan trọng hơn...

Tô Tiểu San tức giận trừng mắt lườm Tiêu Dương:

- Ai bảo vừa rồi anh dám nhân cơ hội chiếm tiện nghi của bản cô nương!

Vẻ mặt đang đau khổ, bất đắc dĩ nói:

- Không phải chúng ta cũng rất nhập vai sao?

- Anh mới nhập vail

Tô Tiểu San càng dẫm mạnh hơn.

- Nhẹ... Nhẹ chút...

Kết quả này là bởi nhất thời không cầm lòng được gây nên. Nhưng nếu cho Tiêu Dương chọn lại một lần, thằng ranh này tuyệt đối sẽ ưỡn ngực, ngẩng đầu, quyết tâm,'giãm đi"!

Xe từ từ đi ra ngoài...

Tô Tiểu San đã nhấc chân khỏi chân Tiêu Dương, đồng thời hạ thấp giọng:

- Chúng ta sắp ra tới cửa rồi. Anh đừng có lộn xộn. Qua được cửa ải này thì chúng ta mới chân chính an toàn.

Xe của Hoàng Phi Ưng đi phía trước, Tô Tiểu San theo sát phía sau. Chẳng qua lúc sắp tới cửa, ngay cả xe của Hoàng Phi Ưng cũng bị ngăn lại!

- Từ Đinh! Anh có ý gì đây? Ngay cả xe tôi anh cũng dám cản lại à?

Hoàng Phi Ưng cất giọng rống tol

Đêm nay không chỉ có mình mình mà còn có người phụ nữ mình yêu mến phía sau nhìn, đương nhiên Hoàng Phi Ưng không muốn bị hạ thấp! Vừa rồi còn khoác loác rằng mình có quyền lớn tại tập đoàn Hắc Sơn, hiện tại ra cửa liên tục bị người ngăn lại.

- Từ Đinh? Tên này quen thế nhỉ... Tiêu Dương lẩm bẩm một tiếng.

- Đương nhiên quen rôi. Bích Lân đường.

Ánh mắt Tô Tiểu San lạnh như băng nhìn lướt qua bóng người phía trước, ý hận dâng lên!

Từ Đinh, đường chủ Bích Lân đường. Lúc trước chính gã là kẻ đứng sau màn chuẩn bị mưu hại Tô Thiên Naml

- Không ngờ tập đoàn Hắc Sơn lại có quan hệ không cạn với Bích Lân đường...

Lông mày Tô Tiểu San nhíu chặt.

Hôm nay bị chặn tại cửa chính, nếu Hoàng Phi Ưng không thể thuyết phục Từ Đinh thì sợ rằng... Sẽ gặp phiền toái rồi!

- Hoàng tiên sinh.

Lúc này, Từ Đinh cười giả tạo, mở miệng nói:

- Trịnh tổng có lệnh, từ bây giờ trở đi, bất cứ xe cộ nào ra vào cửa chính tập đoàn Hắc Sơn đều phải kiểm tra nghiêm khắc, không thể để tên trộm kia thừa đục nước béo cò trốn thoát ra ngoài!

- Anh... Láo toétI

Hoàng Phi Ưng tức giận quát một tiếng.

- Tôi muốn xem đêm nay ai dám soát xe tôi!

- Hoàng tiên sinh, xin đừng làm khó chúng tôi...

- Tiêu Dương, làm sao bây giờ?

Mấy người phía trước giằng co nhau, Tô Tiểu San cảm thấy lòng bàn tay đã toàn mồ hôi lạnh, vội vàng xoay người nhìn Tiêu Dương, lại thấy hắn giờ phút này đang có vẻ trầm tư, vội nói:

- Tiêu Dương, anh nghĩ ra cách gì sao?

- Cô Lăng.

Tiêu Dương ngẩng đầu:

- Cô có thể trả lời một câu hỏi của tôi không?

- Hiện giờ là lúc nào rồi mà anh còn thừa nước đục thả câu, nói thẳng ra mau.

- Vậy tôi nói thẳng ra nhé.

Tiêu Dương dừng lại, nhìn Tô Tiểu San, thử dò hỏi:

- Cô Tô, vừa rồi chúng ta như vậy... Có tính là "chơi trên xe" không?
Bình Luận (0)
Comment