Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 173 - Chương 173: Gây Ra Chuyện Lớn Rồi!

Chương 173: Gây ra chuyện lớn rồi! Chương 173: Gây ra chuyện lớn rồi!Chương 173: Gây ra chuyện lớn rồi!

Tô Tiểu San hoàn toàn trợn tròn mắt!

Vốn tưởng rằng Tiêu Dương còn đang suy tư phương pháp đối phó, không ngờ dĩ nhiên hắn lại tung ra một câu hỏi như vậy...

Mặt cô sâm xuống.

Nửa ngày sau, con mắt cô mới hơi lóe lên vẻ tức giận, đưa tay hướng về phía Tiêu Dương, túm lấy, xoáy mạnh một cái!

Nhất thời Tiêu Dương không ngừng hít khí lạnh, bên hông truyền ra từng cơn đau đớn...

Hắn vội vã cười làm lành nói:

- Cô Tô, tôi chỉ thấy cô lo lắng quá nên mới muốn xoa dịu không khí... Xoa dịu... Xoa dịu.

Tiêu Dương nói vô cùng cẩn thận.

Tô Tiểu San trừng mắt lườm hắn, hừ khẽ một tiếng.

"Chơi trên xe”?

Nằm mơ đi! Nghĩ cũng đừng có nghĩ nữa!

- Thu hồi ý nghĩ xấu xa của anh đi. Nghĩ xem hiện tại nên làm cách nào để vượt ải đi.

Tô Tiểu San tức giận nói:

- Từ Đinh không dễ đối phó đâu.

- Còn có thể nghĩ cái gì nữa...

Tiêu Dương phẩy tay áo.

- Dù sao tôi cũng không thể lộ diện.

Màn hình tại phòng giám sát đã bị mình phá hoại, hơn nữa khi đi vào Tiêu Dương đã cố tình ẩn nấp, hắn tự hỏi, chỉ cần không bị bắt tại trận, người của tập đoàn Hắc Sơn tuyệt đối không biết được thân phận của mình.

Một mình Tiêu Dương thì không sao, chẳng qua lúc này hắn phát hiện ra chuyện chỉ sợ là bí mật cực lớn của tập đoàn Hắc Sơn, nếu để cho Trịnh Thu chó cùng dứt dậu, làm tổn thương tới những người bên cạnh mình thì đúng là cái được không bù nổi cái mất rồi. Vì để cam đoan cho chuyện đó không xảy ra, tất nhiên Tiêu Dương phải giấu mặt.

- Nhưng mà...

Tô Tiểu San quýnh lên, nhìn thoáng về phía trước:

- Sớm muộn gì Từ Đinh cũng sẽ lục soát tới đây!

- Vậy còn chưa chắc.

Tiêu Dương cười thần bí, lộ vẻ tự tin như tôi đã bày mưu tính kế sẵn rồi.

- Anh nghĩ ra cách rồi à?

Mắt Tô Tiểu San sáng lên.

- Coi như là thế.

Tiêu Dương gật đầu. - Nói cho tôi nghe một chút đi?

Tô Tiểu San nóng ruột không đợi nổi.

- Ngồi đợi thời thế đi.

Lời ít ý nhiều.

Tô Tiểu San nghiến răng nghiến lợi:

- Tôi muốn giết người diệt khẩu!

- Dừng tay! Anh muốn làm gì?

Hoàng Phi Ưng phía trước dường như đã không ngăn nổi nữa, sắc mặt giận dữ nhìn Từ Đinh:

- Đồ khốn kiếp! Đêm nay không kẻ nào được lục soát xe tôi!

Thật quá mất mặt rồi!

- Hoàng tiên sinh, xin lỗi vậy.

Từ Đinh vẫn cười giả tạo như trước, thoáng cái lại còn ra vẻ có lỗi:

- Ngày mai một mình họ Từ tôi sẽ tới nhà xin lỗi anh!

- Lục soát!

Từ Đinh phất tay!

Lập tức mấy người bước vọt đến, xoạt một tiếng liên mở cửa xe BMW của Hoàng Phi Ưng, thậm chí còn không bỏ qua cả cốp xe.

- Tiêu Dương, làm sao đây?

Trái tim Tô Tiểu San thắt chặt, vỗ vỗ Tiêu Dương đang như sắp ngủ gật.

- Ngay cả xe của Hoàng Phi Ưng hắn cũng lục soát rồi! Không có khả năng bỏ qua cho xe chúng ta...

- Không phải còn chưa tới sao?

Tiêu Dương ngáp dài, dường như thật mệt mỏi vậy.

- Anh...

Tô Tiểu San thật sự muốn bóp chết thằng nhãi này.

- Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệt

- Báo cáo, không phát hiện gì.

- Hừi

Hoàng Phi Ưng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt mang vẻ tức giận nhìn chằm chằm vào Từ Đinh:

- Ngày mai tôi sẽ mời Trịnh tổng đòi lại công bằng!

Vẻ mặt Từ Đinh hơi sâm xuống. Trước mắt mà nói, địa vị của Hoàng Phi Ưng trong lòng của Trịnh Thu cực kỳ quan trọng!

Vì thế gã đành tỏ vẻ rất xin lỗi, gật đầu nói:

- Hoàng tiên sinh, anh có thể đi. Chiếc xe phía sau kia, lái lên đi!

- Còn muốn lục soát! Cơn tức giận của Hoàng Phi Ưng thật sự đã bùng lên:

- Phía sau là vị tiểu thư bạn tôi!

- Tiểu thư?

Từ Đinh nhìn lại, quả thật lờ mờ thấy được một bóng phụ nữ mờ mờ...

- Hoàng tiên sinh, chúng tôi chỉ đang làm việc công, xin đừng làm khó chúng tôi nữa.

Từ Đinh phất tay ngăn lại.

- Lục soát!

- Bắt trộm!I

- Hắn ở đây!! Người đâu tới đây!

- Bắt lấy hắn! Đừng để hắn chạy thoát!

Một loạt tiếng ôn ào bỗng vang vọng vào giờ khắc này.

Tiếng bước chân bịch bịch vang lên, vô số ánh đèn pin chiếu xung quanh...

Từ Đinh kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động. Xa xa trên tường vây bất ngờ có một bóng người bò lên, sau đó vù một tiếng liền nhảy xuống bên ngoài.

- Đuổi theo!

Đồng tử của Từ Đinh co rút lại!

Gã tạm thời được Trịnh Thu sai dẫn người tới bắt trộm, hơn nữa Trịnh Thu còn ra lệnh phải làm cho kẻ nọ biến mất vĩnh viễn. Từ Đinh biết rõ tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hiển nhiên không dám sai sót chút nào. Hôm nay đã thấy người nọ vượt tường chạy trốn, lập tức dẫn đầu xông ra ngoài.

- Đừng để hắn chạy!

Chân trước của Từ Đình vừa đi, hai chiếc xe phía sau liền chẳng bị ai cản trở nữa, thuận lợi rời khỏi phạm vi tập đoàn Hắc Sơn.

Nghĩ cách cắt đuổi Hoàng Phi Ưng xong, Tô Tiểu San liền lái xe tới cạnh một quảng trường náo nhiệt rồi dừng lại.

- Vừa rồi thật nguy hiểm!

Tô Tiểu San hít sâu một hơi, có vẻ còn chưa hết kinh hoảng, xoay mặt nói:

- Tiêu Dương, người lúc đó xuất hiện là do anh phái tới à?

- Hẳn là thế đi.

Rốt cục Tiêu Dương có thể ngồi thẳng dậy, duỗi lưng một cái. Từ sau khi rời khỏi tầng hầm chế thuốc, trước tiên hắn gọi hai anh em nhà Lý Bái Thiên, bảo bọn họ chạy tới tập đoàn Hắc Sơn. Cũng may mắn là cuối cùng bọn họ cũng đến kịp, dẫn dụ Từ Đinh đi.

- Thảo nào anh lại chẳng lo lắng chút nào, hóa ra đã có chuẩn bị sẵn.

Tô Tiểu San lườm Tiêu Dương một cái. Thằng ranh này không ngờ giấm diếm cả mình, khiến mình mất công lo lắng.

- Đúng rồi, anh không lo lắng cho bạn mình sao?

Tô Tiểu San đột ngột hỏi.

- Y nhảy từ trên tường vây cao như vậy xuống, khẳng định bị thương, hơn nữa Từ Đinh cũng không phải loại dễ chịu đâu...

- Không sao đâu. Từ Đinh còn lâu mới bắt nổi cả cái bóng của y.

Đường đường là Thuộc tính giả hệ Mộc, nếu bị một người bình thường bắt thì chỉ sợ hai anh em nhà này cũng không còn mặt mũi đi theo Tiêu Dương nữa.

Thấy dáng vẻ hoàn toàn tự tin của Tiêu Dương, Tô Tiểu San cũng không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu.

Yên lặng trong chốc lát.

- Hiện tại anh có thể nói cho tôi biết, rốt cục đã nhìn thấy gì tại tập đoàn Hắc Sơn rồi!

Tô Tiểu San ngẩng đầu hỏi.

- Cô muốn biết thật?

Tô Tiểu San trừng mắt:

- Bản cô nương hy sinh lớn như vậy để cứu anh, chẳng lẽ còn không có quyền biết chút thông tinI

- Tự mình nhìn đi.

Tiêu Dương lại rất dứt khoát, trực tiếp lấy di động ra, mở những tấm ảnh mình chụp được.

Ánh mắt Tô Tiểu San nghi hoặc, vừa nhìn Tiêu Dương, lập tức cúi đầu xuống...

Sau khi lật xem ảnh, đôi mắt Tô Tiểu San từ nghi hoặc đến mờ mịt, từ mờ mịt đến kinh ngạc, kinh ngạc tới khiếp sợ, khiếp sợ tới... Hoàn toàn rung động!

Trong đôi mắt cô không thể che dấu được vẻ khó tin mãnh liệt, tay run rẩy, di động rơi xuống. Tiêu Dương nhanh tay lẹ mắt, lập tức bắt được.

Nửa ngày sau...

Ánh mắt Tô Tiểu San từ từ chuyển qua Tiêu Dương, cảm thấy môi hơi khô, mấp máy môi vài lần, há mồm một lúc, vô cùng cẩn thận hỏi:

- Đây... Đều chụp tại tập đoàn Hắc Sơn sao?

- Dưới lòng đất, ở tâng ngầm thứ ba.

Tiêu Dương gật đầu.

- Quá kinh người rồi!

Tô Tiểu San cũng cảm thấy không thể tiếp nhận được tin tức này.

- Tiêu Dương, anh có biết địa vị của tập đoàn Hắc Sơn tại Minh Châu chúng ta không!

Con ngươi Tô Tiểu San không che dấu nổi vẻ khiếp sợ.

- Nói về thực lực, trong năm mươi công ty hàng đầu của Minh Châu, tập đoàn Hắc Sơn có thể xếp trong hai mươi hạng đầu! Nói về danh tiếng, tập đoàn Hắc Sơn cũng hùng mạnh tới mức có thể hoạt động thoải mái tại Minh Châu! Ngoài sản nghiệp giàu có ra thì cũng cực ít khi xuất hiện chuyện gì tiêu cực...

- Không chỉ có thế, tập đoàn Hắc Sơn còn tài trợ không ít trường học tại Minh Châu, việc từ thiện cũng rất nổi tiếng...

- Nhưng mà một tập đoàn như vậy, không ngờ lại lén lút... Chế ma túy?

Tô Tiểu San mở to hai mắt. Nếu không tận mắt nhìn thấy những tấm ảnh này, cô khó mà tin được chuyện này!

- Ngày thường đám người kia đạo mạo trang nghiêm, biến hóa nhanh chóng lại thành trùm buôn lậu ma túy!

- Tiêu Dương, tôi không nằm mơ chứ?

- Nếu như tin tức này được chứng thực, xem ra cả Minh Châu sẽ chấn động rồi.

Tiêu Dương nhìn thoáng qua vẻ mặt Tô Tiểu San, có thể tưởng tượng được những người khác sẽ thế nào.

- Thảo nào... Thảo nào vừa rồi người tập đoàn Hắc Sơn lại lo lắng như vậy.

Cuối cùng Tô Tiểu San cũng hiểu rõ, nếu việc này bị vạch trần thì tuyệt đối sẽ là một đòn trí mạng đối với tập đoàn Hắc Sơn!

Tin tức này mang tới rung động không nhỏ cho cô.

Chỉ trong chốc lát, Tô Tiểu San mới từ từ bình phục, suy nghĩ một chút, vẻ mặt trịnh trọng nhìn Tiêu Dương:

- Tiếp theo anh chuẩn bị làm thế nào?

- Để cho cảnh sát xử lý đi.

Tiêu Dương phẩy tay.

- Đây là cách duy nhất của chúng ta.

- Nhưng mà...

Tô Tiểu San khẽ cắn môi.

- Tiêu Dương, anh đã từng cân nhắc tới hậu quả chưa?

- Hậu quả gì?

- Anh ngẫm lại đi. Nếu để Trịnh Thu biết đêm nay người xông vào xưởng chế thuốc của gã, anh lại giao tư liệu này cho cảnh sát, nhất định gã sẽ không bỏ qua cho anh!

- Vốn gã sẽ không bỏ qua cho tôi.

Đương nhiên những lời này Tiêu Dương sẽ không nói ra khỏi miệng, mỉm cười nói với Tô Tiểu San:

- Yên tâm đi, hiện tại Trịnh Thu đang đau đầu về xưởng chế thuốc của gã chứ không phải nghĩ tới làm sao để bắt được tôi! Ván cờ tiếp theo là giữa gã và cảnh sát, tôi không tham dự.

- Anh nói, chỉ dựa vào những thứ này... Cảnh sát sẽ tin tưởng lời chúng ta, lục soát tập đoàn Hắc Sơn sao?

Tô Tiểu San chần chừ.

- Dù sao thì tập đoàn Hắc Sơn cũng rất nổi danh, địa vị không nhẹ...

- Cảnh sát nhất định sẽ lục soát! Chẳng qua có thể lúc soát hay không thì phải xem mà sự quyết đoán của Trịnh Thu thôi.

Tiêu Dương cười lạnh nhạt, cầm điện thoại lên. Lúc này còn chưa kịp bấm số, điện thoại đã đổ chuông.

Số đang gọi tới là... Bạch đại tỷ!

Tiêu Dương ngẩn ra. Mình vừa định tìm cô, không ngờ cô lại gọi mình trước...

- Chị hai, vừa hay đang tìm cô có việc.

- Anh cũng biết mình gây ra họa lớn rồi hải

Tiếng Bạch Khanh Thành mang theo vài phần tức giận. - Đại họa?

Đầu óc Tiêu Dương thoáng cái không theo kịp, mở miệng theo tiêm thức:

- Tôi gây ra đại họa gì?

- Bao che tội phạm giết người!

Bạch Khanh Thành lạnh giọng nói:

- Tóm lại coi như anh tự biết rõ ràng đi! Hiện tại lập tức quay về khu nhà công Thu Tâm!

Ánh mắt Tiêu Dương cũng hơi mơ hồ, vừa chuẩn bị đặt câu hỏi, phía Bạch Khanh Thành đã cúp điện thoại.

- Anh vừa mới nói... Phải xem sự quyết đoán của Trịnh Thư?

Lúc này trong đầu Tô Tiểu San cũng có rất nhiều nghi vấn. Tin tức này hiển nhiên cũng gây chấn động không nhẹ với cô.

- Cô Tô, việc này ngày mai tôi sẽ lại nói với cô.

Tiêu Dương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi đưa cô về đã, sau đó sẽ đi xử lý mấy tấm ảnh này.

Tô Tiểu San hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của chuyện này, từ từ gật đầu.

Tiên Tô Tiểu San vê tận cửa xong, Tiêu Dương cũng không hề dừng lại, lập tức nhấn ga nhanh, chạy thẳng tới khu nhà công Thu Tâm...

Cho dù hắn rất nghi hoặc về chuyện mà Bạch Khanh Thành nói nhưng chẳng qua một câu "bao che tội phạm giết người" vừa rồi của Bạch Khanh Thành lại làm cho trong lòng Tiêu Dương mơ hồ cảm thấy không yên.

Đi thẳng vào khu nhà, vọt vào khu nhà công Thu Tâm.

Tiêu Dương bước nhanh lên lầu ba, ấn chuông cửa.

Rất nhanh, cửa mở ra, Bạch Tố Tâm mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình, cánh tay trắng nõn nhoáng lên trước mắt Tiêu Dương, miệng còn đang chảy răng, vừa chảy vừa liếc nhìn Tiêu Dương, giọng nói của mơ hồ không rõ.

- Tiêu Dương, anh gây ra chuyện rồi! Gây ra chuyện lớn rồi!
Bình Luận (0)
Comment