Chương 174: Quả thật là một tội phạm giết người!
Chương 174: Quả thật là một tội phạm giết người!Chương 174: Quả thật là một tội phạm giết người!
Dưới ánh đèn chiếu lại, bộ áo ngủ trắng mơ hồ lộ chút da thịt.
Con ngươi Tiêu Dương chấn động.
- Thật là lớn.
- Lưu manh.
Bạch Tố Tâm đi dép lê quay đầu trở lại, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Lúc này Tiêu Dương cười hắc hắc, bỏ giầy cất bước đi vào.
Bạch Khanh Thành đang ngồi trên ghế salon trong phòng khách, thấy Tiêu Dương tiến vào, vẻ tức giận trên mặt càng đậm, không nhịn được hừ khẽ một tiếng.
Tiêu Dương vô cùng cẩn thận đi tới, nhìn Bạch Khanh Thành, thử dò hỏi:
- Chị hai, vừa rồi trong điện thoại cô nói...
- Xem video rồi cậu sẽ hiểu.
Bạch Khanh Thành cầm điều khiển, bấm về phía TY.
Tiêu Dương đưa mắt nhìn tới.
Hình ảnh vô cùng rõ ràng!
Cuộc đối thoại vô cùng quen thuộc!
Bất ngờ đó là video quay lại cuộc đối thoại của mình và hai anh em nhà Lý Bái Thiên trong phòng làm việc!
Video ngắn ngủi chưa tới năm phút đồng hồ nhưng lại ghi chép một sự thật vô cùng rõ ràng.
Hai anh em Lý Bái Thiên là tội phạm giết người! Mà Tiêu Dương chủ động bao che cho hai người bọn họ!
- Có người gắn camera trong phòng làm việc của tôi?
Tiêu Dương biến sắc, đồng thời ánh mắt thoáng cái lạnh như băng.
Hành vi này rõ ràng là khiêu chiến ngay điểm mấu chốt của Tiêu Dương.
Tiêu Dương không thể nào ngờ nổi, phòng làm việc tại Túy Vũ mà rất hiếm khi mình đến lại bị người ta bố trí camera, hơn nữa ghi lại được cuộc đối thoại của mình và hai anh em nhà Lý Bái Thiên...
Hôm nay video này lại ở trong tay Bạch Khanh Thành, thế chẳng phải nghĩa là...
- Có người mang video này ... Tới báo án với cảnh sát sao?
Đồng tử của Tiêu Dương co rút lại.
- Không sail
Bạch Khanh Thành lạnh lùng nói:
- May mà đêm nay chú tôi ở trong cục, ông ấy nhận được báo án này trước tiên, hơn nữa phong tỏa tin tức cực nhanh, việc này hôm nay vẫn có rất ít người biết! Chẳng qua giấy không gói được lửa, cậu chỉ có thời gian một ngày. Nếu xử lý không tốt thì tốt nhất để hai anh em này lại biến mất lần nữa đi. Nếu không chúng tôi rất khó giải thích đấy.
Lúc này Tiêu Dương đã hiểu rõ rồi.
Có một người bí ẩn gửi video này, đại đội trưởng cảnh sát Uông Hùng Dương tiếp nhận, thấy nội dung video liên biết chuyện này có liên quan tới mình, lập tức chuyển cho Bạch Khanh Thành...
- Có biết thân phận người báo án không?
Tiêu Dương hỏi.
Bạch Khanh Thành lắc đầu, hơi nhíu mày.
- Hơn nữa vấn đề là trong tay đối phương sợ rằng không chỉ có một bản video này. Nếu cảnh sát chúng tôi không xử lý công bằng thì không biết gã còn có thể có hành động gì nữa.
- Có ai từng lắp đặt đồ vật như vậy tại quán cà phê Túy Vũ không?
Ánh mắt Tiêu Dương nheo lại.
- Cậu nói video này quay tại quán cà phê Túy Vũ sao?
Bạch Khanh Thành ngẩn ra, bật thốt lên:
- Có phải là người trong quán cà phê Túy Vũ...
Đôi mắt Tiêu Dương lóe sáng, một lúc sau mới xoay mặt đi nói:
- Chị hai, việc này tôi sẽ nghĩ cách xử lý. Hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn.
- Hiện tại là lúc nào rồi, cậu còn có chuyện khác.
Trong mắt Bạch Khanh Thành hiện lên chút tức giận.
- Tiêu Dương, ban ngày không phải tôi vừa mới nhắc nhở cậu rồi à. Hiện giờ là thời kỳ phi thường, tất cả ngôn từ, cử chỉ của cậu đều phải chú ý, bởi vì lúc nào cũng có khả năng rước lấy họa!
- ẤY...
Tiêu Dương nhìn Bạch Khanh Thành một chút:
- Chị hai, thật sự không thể nhắc tới chuyện khác sao?
- Trước tiên giải quyết vấn đề khó khăn này của cậu đi đã.
- Như vậy tạm thời mặc kệ chuyện xưởng chế ma túy bí mật của tập đoàn Hắc Sơn vậy.
Tiêu Dương đứng lên.
- Tôi quay về quán cà phê Túy Vũ một chuyến, điều tra...
- Chờ một chút!
Con ngươi Bạch Khanh Thành mở lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương:
- Cậu vừa nói cái gì?
- Tôi quay về Túy Vũ...
- Câu trước đói
- Tập đoàn Hắc Sơn, chế ma túy!
Tiêu Dương xoay người, nói gần từng chữ một.
Đôi mắt Bạch Khanh Thành lộ vẻ chấn động:
- Tiêu Dương, đây không phải là việc nhỏ, không thể nói lung tung...
- Cô xem ảnh chụp này cô sẽ rõ.
Tiêu Dương đưa di động đã chuẩn bị từ trước cho Bạch Khanh Thành, đồng thời miệng lại nói: - Đây là ảnh đêm nay tôi lẻn vào tập đoàn Hắc Sơn chụp được.
Tiêu Dương không nhịn được, sờ sờ mũi hai Cái. Chẳng lẽ đây là báo ứng? Mình vừa chụp ảnh người khác đã bị người khác quay phim rồi.
Đôi mắt Bạch Khanh Thành lộ vẻ khiếp sợ càng đậm, nửa ngày sau đứng bật dậy.
Vẫn mang theo chút khó có thể tin được.
- Cậu nói... Thật sao?
- Tận mắt nhìn thấy!
Vẻ khiếp sợ trong đôi mắt Bạch Khanh Thành rất nhanh liên biến thành lửa giận, tức giận bùng lên, câm chặt điện thoại:
- Tập đoàn Hắc Sơn! Hóa ra khối u ác tính rất lớn ẩn tại Minh Châu lại là tập đoàn Hắc Sơn!
Nếu chuyện đúng như lời Tiêu Dương thì quả thực Bạch Khanh Thành không thể tưởng tượng nổi. Những năm gần đầy tập đoàn Hắc Sơn vụng trộm chế ma túy, không biết đã đầu độc bao nhiêu người rồi!
- Vờ đạo mạo trang nghiêm! Không ngờ lại có dã tâm lang sói!
Bạch Khanh Thành hít sâu một hơi, đôi mắt lóe lên ánh sáng:
- Không được! Tôi phải lập tức tổ chức hành động truy quét!
Đôi mắt Tiêu Dương lộ vẻ tán thưởng. Hắn vỗ ngực trước mặt Tô Tiểu San, nói cảnh sát nhất định sẽ lục soát, đó là bởi hắn hiểu rõ Bạch Khanh Thành là người ghét ác như thù! Hắn lập tức gật đầu, nói:
- Trong quá trình lẻn vào, tôi bị bọn họ phát hiện ra. Nếu như không hành động sớm thì tôi sợ rằng tập đoàn Hắc Sơn sẽ tiêu hủy xưởng chế ma túy này!
- Tiêu hủy?
Bạch Khanh Thành ngẩn ra, trán hơi nhăn lại:
- Từ ảnh cậu chụp lại thì quy mô của xưởng chế ma túy này không hề nhỏ. Nếu thật sự muốn tiêu hủy trong thời gian ngắn thì sợ rằng tập đoàn Hắc Sơn sẽ tổn thất một khoản cực lớn!
- Tổn thất có lớn nhưng chỉ cần danh tiếng còn, tập đoàn còn chưa bị đóng cửa thì có thể kiếm lại được!
Tiêu Dương lạnh nhạt nói:
- Thế nên phải xem Trịnh Thu nghĩ thế nào thôi.
- Hy vọng trong lòng y có chút hy vọng vào may mắn.
Bạch Khanh Thành không chần chừ nữa, lập tức cầm di động, vẻ mặt nghiêm túc gọi cho đại đội trưởng cảnh sát khu Dương Phổ, Uông Hùng Dương.
- Chú! Hiện tại trong tay cháu có bằng chứng một vụ án vô cùng quan trọng! Hy vọng chú dùng tốc độ nhanh nhất phái một đội cảnh sát tới trợ giúp cháu điều tral
Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề!
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Uông Hùng Dương cũng hiểu rõ tính cách của Bạch Khanh Thành, không khỏi cười khổ:
- Con nhóc con này, lần này muốn đi lục soát nơi nào? Về vụ án gì?
- Tập đoàn Hắc Sơn! Án điều chế ma túy!
- Cái gì! Giọng Uông Hùng Dương đột nhiên cao lên vài phần.
Nửa ngày sau, y mới trầm giọng, nghiêm túc nói:
- Có chứng cứ gì không?
- Có người tận mắt nhìn thấy!
Bạch Khanh Thành nói:
- Người này chú biết, Tiêu Dương!
Đầu kia điện thoại, Uông Hùng Dương trầm ngâm trong chốc lát, từ tốn nói:
- Trừ bọn họ ra, việc này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, tránh để đánh rắn động cỏ.
- Chú à...
Bạch Khanh Thành hơi khó hiểu ý của Uông Hùng Dương. Mình chuẩn bị lập tức triển khai hành động điều tra, lại còn cần phải giữ bí mật gì chứ?
- Đêm nay cháu cũng không được hành động nữa.
- Tại sao?
Vẻ mặt Uông Hùng Dương nghiêm trọng, trâm giọng nói:
- Đi cũng chỉ tốn công vô ích thôi! Trước mười giờ, chú nhận được tin, tâng hầm của tập đoàn Hắc Sơn xảy ra hỏa hoạn lớn, rất nhiều thành viên phòng cháy đã chạy tới hiện trường. Nếu đúng như lời cháu nói thì tất cả mọi chứng cứ đều bị tiêu hủy rồi!
- Trịnh Thul
Bạch Khanh Thành nghiến răng nghiến lợi, đồng thời không nhịn được, nổi giận hừ một tiếng:
- Đốt luôn xưởng! Xem ra thật sự y đã chuẩn bị thừa nhận tổn thất lớn rồi!
- Chị hai, nếu tôi là cô thì hiện giờ tôi lập tức phái người tới giám sát tòa nhà của tập đoàn Hắc Sơn!
Đột nhiên Tiêu Dương lên tiếng:
- Có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ đấy.
Nghe vậy, Bạch Khanh Thành ngẫm nghĩ một chút, lập tức ánh mắt sáng lên:
- Không sai! Cho du Trịnh Thu có quyết liệt đến đâu, tuyệt đối không nỡ để toàn bộ vốn liếng của mình hủy đi như vậy! Nếu có thể vận chuyển ra ngoài... Chỉ sợ y sẽ... Có cứ điểm thứ hail
Bạch Khanh Thành vỗ mạnh bàn trà.
- Thỏ khôn có ba hàng. Địa điểm chế ma túy của Trịnh Thu có lẽ không chỉ có một gian xưởng ngầm này.
Bạch Khanh Thành liền gọi mấy cuộc điện thoại, dùng giọng điệu nghiêm trọng nhất ra lệnh... Âm thầm theo dõi mọi cử động của mọi người trong tòa nhà trung tâm của tập đoàn Hắc Sơn!
Biến cố xảy ra tại quán cà phê Túy Vũ làm cho Tiêu Dương không còn tâm trí ngồi đợi tại khu nhà công Thu Tâm. Sao lại một phần ảnh chụp trong di động cho Bạch Khanh Thành rồi, hắn vội vã rời đi. Dựa theo lời Bạch Khanh Thành nói, quả thật mình đã gây ra chuyện lớn rồi!
Nếu như xử lý không cẩn thận, thân phận của hai anh em nhà Lý Bái Thiên bị phơi bày, chẳng phải chính mình đã hại hai người sao? Huống hồ bao che tội phạm giết người, theo luật pháp Tiêu Dương cũng có tội.
- Trong quán cô nương có ai muốn đối phó với tôi?
Tiêu Dương vừa lái xe, đôi mắt vừa không ngừng lóe sáng. Từ từ, trong đầu hắn chỉ còn lại một cái tên... Trương Hồng!
Khả năng duy nhất là bởi cô ta oán hận mình cướp chức vị giám đốc Túy Vũ, chỉ cần mình xảy ra chuyện, như vậy hiển nhiên cô ta sẽ thuận thế trở lại vị trí rồi!
Đi thẳng tới quán cà phê Túy VũI
Bước chân Tiêu Dương nhanh chóng tiến vào phòng làm việc của mình, vừa suy nghĩ vừa di động rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã lạnh nhạt mở miệng:
- Bái Thiên, Chu Mạt, vào đi.
Cửa phòng làm việc mở ra...
- Anh Tiêu, chuyện đêm nay anh đã hài lòng chưa.
Chu Mạt cười mở miệng.
Tiêu Dương chậm rãi gật đầu, tâm mắt như vô tình liếc vê một hướng. Đó chính là vị trí đại khái của camera, nếu phỏng đoán từ đoạn video.
- Tôi có một việc muốn nói với hai người.
Tiêu Dương mỉm cười, nói với hai anh em nhà này:
- Thật ra... Tôi cũng đã từng giết người!
Tiêu Dương nói những lời này, trong phòng làm việc khác, một bóng người vọt đứng dậy, hưng phấn như gà chọi!
- Tiêu Dương giết người?
- Tốt! Tốt! Tốt... Chẳng lẽ là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt thật?
Khóe miệng cô hiện lên nụ cười lạnh...
Lúc này vẻ mặt hai anh em Lý Bái Thiên đều kinh ngạc nhìn Tiêu Dương.
Hiển nhiên bọn họ biết Tiêu Dương đã giết người. Trên núi Thiên Mã, đầu lĩnh của tổ chức sát thủ kia chết dưới một đao hoa lệ của Tiêu Dương. Nhưng tại sao đột nhiên Tiêu Dương lại nói với bọn họ? Đầu óc hai anh em thoáng cái không bắt kịp, vẻ mặt đều giống như nghe được tin tức này mà khiếp sợ vô cùng vậy...
- Tôi...
Tiêu Dương đứng lên, đột nhiên ôm bụng:
- Bụng tôi bỗng nhiên hơi khó chịu. Hai người chờ tôi một lát, tôi sẽ ra rất nhanh thôi.
Bóng Tiêu Dương hướng về phía phòng vệ sinh, đồng thời một tiếng nói nhỏ như muỗi kêu truyền tới rất nhanh bên tai Chu Mạt:
- Chu Mạt, hiện giờ anh vờ đi theo nói chuyện với tôi, đồng thời bước về phía bên trái ba bước, sau đó không cử động! Đừng hỏi tại sao, làm đi!
Nếu so sánh thì trong hai anh em, đầu óc Chu Mạt tốt hơn Lý Bái Thiên một ít.
Chu Mạt ngẩn ra, dù không hiểu Tiêu Dương có ý gì nhưng vẫn lập tức làm theo.
Bước chân di động, sau ba bước, rõ ràng trực tiếp chắn trước vị trí cameral
- Tránh ra! Mau đi ral
Trong phòng làm việc tối tăm, một tiếng nói oán giận vang lên: - Thằng đầu đất này, đứng đâu không đứng, không ngờ lại chặn ngay camera!
Tại màn hình bất ngờ chỉ còn cái mông vểnh cao của Chu Mạt, lại thỉnh thoáng nhúc nhích, vô cùng chói mắt.
Đồng thời tiếng Chu Mạt thỉnh thoảng lại vang lên...
- Hừi Tôi cũng không tin anh không khail
Lắng lặng chờ đợi.
Cô tự lẩm bẩm:
- Không ngờ Tiêu Dương cũng là một tội phạm giết người...
- Ai bảo?
Đột nhiên, một tiếng nói lạnh lẽo vang lên từ phía trước.
- Ai đó?
Cạch, đèn trong phòng làm việc đột nhiên sáng lên!
Trương Hồng nheo mắt lại theo tiềm thức. Khi mở mắt ra, sắc mặt cô lập tức trắng bệch, vẻ mặt rung động.
- Tiêu... Giám đốc Tiêu!
Tâm mắt Trương Hồng âm thầm liếc vê phía màn hình giám sát. Cái mông gợi cảm của Chu Mạt giờ phút này lại lắc một cái...
- Sai lầm rồi.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Trương Hồng, lộ vẻ hoàn toàn vô hại:
- Không phải là Tiêu sát nhân sao?
Trương Hồng giật nảy mình, khuôn mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, có lẽ bởi có tật giật mình nên giọng nói hơi run rấy:
- Giám đốc Tiêu nói đùa rồi...
- Cũng không phải là đùa.
Tiêu Dương chậm rãi đi tới, giọng nói trầm hẳn.
- Tôi quả thật là một tội phạm giết người... Giết cô không phải là được sao?