Chương 175: Mẹ...
Chương 175: Mẹ...Chương 175: Mẹ...
Xoạt!
Sắc mặt Trương Hồng trắng bệch trong nháy mắt, cảm thấy từng luồng khí lạnh bốc lên từ bụng dưới, toàn thân run rẩy.
Ánh mắt cô bối rối nhìn Tiêu Dương bước tới gần, cảm thấy dường như sắp hít thở không thông, môi run rẩy, hai chân hơi nhữn ra, suýt không đứng được:
- Giám... Giác đốc Tiêu...
- Có trăn trối gì thì nói đi
Cách một cái bàn làm việc, Tiêu Dương ngừng bước.
Ánh mắt Trương Hồng hoảng sợ.
Cô không dám hoài nghi lời Tiêu Dương nói chút nào. Tiêu Dương giữ hai hung phạm giết người bên mình, chỉ sợ rằng chính hắn cũng đã từng giết người thật. Hôm nay mình lại được hắn nói cho biết bí mật này...
Giết người diệt khẩu!
- Không... Đừng... Đừng tới đây!
Sắc mặt Trương Hồng đã xanh mét rồi, hai chân nhữn ra, giọng nói vô cùng bối rối:
- Giám đốc Tiêu, tôi không biết gì hết! Tôi không biết gì hết!
- Cô gửi video tới cho sở cảnh sát phải không.
Giọng nói của Tiêu Dương vang lên bình thản.
Vẻ mặt Trương Hồng đột biến, hai chân co quắp tê liệt, suýt nữa ngã bệt xuống đất:
- Tôi...
Hơi thở lạnh lùng khiến Trương Hồng hầu như không thở nổi. Chỉ một chốc sau, rốt cục cô không chịu nổi nữa, sắp sửa sụp đổ tới nơi:
- Giám đốc Tiêu, tôi biết sai rồi! Tôi sai rồi! Anh tha cho tôi đi... Tha cho tôi đi.
- Tha cho cô?
Tiêu Dương nói lạnh nhạt:
- Thế ai tha cho tôi đây?
Bịch!
Rốt cục Trương Hồng không chống đỡ nổi nữa, ngồi tê liệt trên mặt đất, giọng nói bối rối, cầu khẩn:
- Giám đốc Tiêu, tôi chỉ nhất thời bị quỷ mê tâm hồn, tham vị trí giám đốc! Là lỗi của tôi. Van anh tha cho tôi đi! Tôi sẽ lập tức biến mất!
Ngay lúc này, trong lòng Trương Hồng đã sinh ra sự sợ hãi kinh khủng đối với Tiêu Dương.
Sự coi trọng của tổng giám đốc Tạ Chấn Vinh theo Trương Hồng vốn nghĩ là bởi lão muốn báo ơn cứu cha của Tiêu Dương. Mà hôm nay, khi đoạn video kia bị giao cho cảnh sát nhưng Tiêu Dương lại biết được nhanh chóng như vậy, mà phía cảnh sát còn chưa có bất cứ động tĩnh gì...
Điều này đủ để nói rõ, vị giám đốc Tiêu Dương này có năng lực kinh người phía bên nội bộ cảnh sát! Hắn không phải là một thành ranh nhà quê, càng không phải đối tượng mình có thể động vào!
Giờ khắc này Trương Hồng đã biết vị trí của mình ở đâu rồi.
Đôi mắt Tiêu Dương tỏa ra sát khí lạnh lùng, khiến cô có cảm giác sợ hãi của cái chết, lúc này căn bản bất chấp, quỳ trên mặt đất cầu xin Tiêu Dương:
- Giám đốc Tiêu, tôi sai rôi! Thật sự tôi biết lỗi rồi!
- Đứng lên.
Tiêu Dương nhíu mày.
- Van xin anh...
- Đứng lên!
Giọng Tiêu Dương chợt to hơn vài phần, ánh mắt lạnh lẽo:
- Trừ phi cô muốn quỳ tới chết!
- Đừng mài
Trương Hồng vội vàng đứng dậy, hai chân run rẩy. Trong tích tắc này, hình ảnh của Tiêu Dương trong lòng Trương Hồng đã giống như một ác ma, không dám kháng cự chút nào, sợ rằng trêu chọc vào ác ma như vậy sẽ là cơn ác mộng vĩnh hằng của mình!
- Chuyện này... Ngoài cô ra, còn có người thứ hai biết hay không?
Giọng nói của Tiêu Dương vô cùng bình tĩnh
Sắc mặt Trương Hồng trắng bệch như tờ giấy, toàn thân run lẩy bẩy:
- Không... Không...
Những lời này của Tiêu Dương, Trương Hồng trực tiếp hiểu là hắn thật sự muốn giết người diệt khẩu rồi!
- Nói!
Tiêu Dương quát lên.
PhịichI
Thân thể vừa mới đứng lên lập tức quỳ ngã xuống. Ngay lúc này, khí thế toàn thân Tiêu Dương tỏa ra khiến Tiêu Dương có cảm giác sợ hãi tới tận linh hồn!
- Không có... Không có ai biết cảI
Nước mắt nước mũi Trương Hồng dàn dụa:
- Giám đốc Tiêu, anh tha cho tôi đi, tha cho tôi đi!
Ánh mắt Tiêu Dương hờ hững nhìn Trương Hồng:
- Chưa chắc đã không thể tha cho cô, chẳng qua còn phải xem biểu hiện của cô như thế nào.
- Xin giám đốc Tiêu nói đi.
- Thứ nhất, tôi hy vọng rằng đoạn video này biến mất vĩnh viễn!
Nghe vậy, Trương Hồng lập tức bò từ mặt đất dậy, hai tay run rẩy thao tác trên máy tính. Một lát sau, vẻ mặt cô tái nhợt, giọng nói run run:
- Tôi thề... Đã xóa toàn bộ rồi! Giám đốc Tiêu có thể tới kiểm tra.
Tiêu Dương chắp tay đứng, hờ hững nhìn mặt Trương Hồng, miệng nói: - Thứ hai, tôi không muốn gặp cô nữa.
- Tôi biến mất!
Giọng Trương Hồng run rẩy sợ hãi:
- Tôi lập tức biến mất!
- Không tiễn.
Tiêu Dương xoay người, mở cửa phòng Trương Hồng, lạnh nhạt bỏ lại một câu:
- Người biết thân biết phận có khi sống được lâu hơn một chút.
Bước chân hắn từ từ rời đi...
Trong phòng làm việc, ánh mắt Trương Hồng thừ ra, hiển nhiên đã bị kinh sợ rất lớn. Chỉ chốc lát, đôi mắt cô tỏa ra vẻ hối hận vô cùng. Nếu không phải mình quá tham lam, làm một quản lý của Túy Vũ thì cũng đủ khiến vô số người hâm mộ rồi...
Hiện tại rơi vào kết cục hai bàn tay trắng thế này...
Tiêu Dương đi trở về phòng làm việc, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Cuối cùng cũng giải quyết được mối phiền toái này.
- Anh Tiêu, vừa rồi anh đi đâu thế?
Hai anh em nhà Lý Bái Thiên đi tới đón.
Tiêu Dương trầm ngâm một hồi:
- Hai anh em các người đêm nay chú ý hành động của Trương Hồng. Nếu phát hiện ra cô ta có hành động gì khác thường thì lập tức báo cho tôi biết.
Cho dù cho rằng Trương Hồng không có gan gây sự gì nữa, Tiêu Dương vẫn lựa chọn phải cẩn thận một phen.
- Cái gì mới gọi là hành động khác thường?
Chu Mạt hỏi.
- Ngu quá đi!
Lý Bái Thiên quát lớn:
- Hành động bất bình thường thì là khác thường chứ sao?
Chu Mạt như bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu liên tục.
- Được rồi, thế nào là hành động bất bình thường?
Lý Bái Thiên lại hỏi Tiêu Dương.
Tiêu Dương và Chu Mạt nhìn nhau, đồng thời âm thầm khinh bỉ Lý Bái Thiên một chút.
- Tóm lại các người theo sát cô ta, thấy bất cứ hành động nào cảm thấy không bình thường thì lập tức báo cho tôi biết.
Tiêu Dương chỉ có thể giải thích như vậy.
Hai anh em kia lại giống như đồng thời hiểu ra.
xxx Đêm tới.
Cổng bệnh viện, xe cấp cứu chạy vào rất nhanh!
- Nhanh! Nhanh lên!
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Bác sĩ và y tá mặc áo trắng đẩy một người bị thương, máu tươi đầm đìa vào trong phòng bệnh!
Tiếng khóc vang lên liên tiếp...
Trong bệnh viện, cảnh tượng này đã thành quen.
Nếu so sánh thì phòng bệnh đặc biệt trên tâng yên tĩnh hơn nhiều. Ngoài một số tiếng bước chân nhỏ ra thì lúc này rất yên tĩnh.
Một bóng người nhoáng lên, trong chớp mắt đã biến mất trong hành lang.
Trong phòng bệnh, Lăng Phong vẫn xoa bó tay cho mẹ như không biết mệt mỏi, mí mắt đã rất nặng nề. Chỉ là khi ngẩng đầu nhìn thoáng qua chai dịch còn chưa chảy hết một nửa, Lăng Phong chỉ có thể cắn đầu lưỡi mình một chút, cố gắng để mình tỉnh táo.
- Mẹ, bao giờ mẹ mới tỉnh lại vậy?
Giọng Lăng Phong nhẹ nhàng vang lên.
- Con rất nhớ mẹ, em cũng rất nhớ mẹ. Chúng con muốn ăn bánh bao mẹ làm, chúng con muốn mẹ hát cho nghe...
Tâm mắt Lăng Phong từ từ mơ hồ, giống như đang rơi vào giấc mơ...
Đột nhiên.
Đầu gã trực tiếp gục xuống giường.
Thân thể gã bị nâng lên, đặt lên giường bên cạnh.
- Ước nguyện của anh sẽ trở thành hiện thực nhanh thôi.
Tiêu Dương cười nhỏ, lập tức xoay người bước tới giường bệnh. Đầu tiên hắn đưa tay bắt mạch một hồi, một lúc sau mới thở nhẹ một hơi, giương mắt nhìn chai dịch truyên. Sau đó hắn liên vô cùng cẩn thận rút kim ra.
- Nếu thuận lợi thì đêm nay bác có thể tỉnh lại rồi.
Tiêu Dương cực kỳ tự tin với khả năng châm cứu của mình, càng huống chỉ đây vốn là lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất.
Vùi
Châm bạc lóe lên ánh sáng như ngọc dưới ngọn đèn.
Âm thanh rung động ong ong vang vọng vô cùng kích thích. Ánh mắt Tiêu Dương chăm chú nhìn chằm chằm vào phía dưới...
Không bao lâu sau, trên đầu người bệnh bất ngờ đã có gần mười cây châm bạc!
Mỗi cây châm đều liên hệ, tương ứng với nhau.
Một luồng khí từ từ truyền qua tất cả các cây châm...
Thời gian từ từ trôi qua, mồ hôi trên trán Tiêu Dương cũng càng ngày càng nhiều. Chẳng qua việc điều trị đã tới mức quan trọng nhất, Tiêu Dương cũng không dám thả lỏng chút nào! Phải biết rằng giờ phút này mình đang điều khiển đầu người bệnh, chỉ coi thường một chút cũng đủ khiến người khác mất mạng!
Cũng chỉ có kẻ tài cao gan lớn như Tiêu Dương mới dám vận dụng thủ pháp châm cứu như vậy.
Xoạtl
Từng giọt mồ hơi rơi xuống ga giường màu trắng.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Ngón tay Tiêu Dương cử động, bất ngờ ba cây châm bạc lóe lên châm xuống!
- Thành bại tại lần này!
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người bệnh, vô cùng chăm chú, từ từ mở miệng, giọng nói như có ma lực, đang kêu gọi.
- Bác Lâm, tỉnh lại đi! Tỉnh lại điI
Linh hồn ngủ say đã lâu cũng không dễ dàng thức tỉnh như vậy!
Đây không phải cuộc chiến của mình Tiêu Dương, cũng là cuộc chiến của bệnh nhân Lâm Xuân Yến!
Có đôi khi, lực lượng ý chí, niềm tin nhìn như hư vô mờ mịt nhưng lại là tôn tại quyết định vận mệnh.
- Bác đã ngủ say mười sáu năm rồi. Con trai, con gái bác trông mong bác đã mười sáu năm, nhớ nhung bác đã mười sáu năm!
Tiêu Dương nhìn chăm chú vào khuôn mặt Lâm Xuân Yến, nghiêm nghị nói:
- Tỉnh lại đi! Tin tưởng rằng mình có thể làm được!
Tiêu Dương thúc dục khí công trong cơ thể mình, thông qua châm bạc, xuyên qua mạch lạc trên đại não Lâm Xuân Yến...
- Tích lũy từng chút một, kỳ tích sẽ sinh ra.
Tiêu Dương nhìn chằm chằm về phía trước, đồng thời trái tim cũng thắt chặt vài phần!
Phòng bệnh yên tĩnh, ánh đèn trắng chiếu xuống giường bệnh, lên trên khuôn mặt tái nhợt...
Đột nhiên...
Đôi mắt Tiêu Dương hơi lóe lên!
Ở phía dưới, một giọt nước mắt trong suốt phản xạ lại ánh đèn trong mắt Tiêu Dương!
Hai hàng nước mắt lưu giữ suốt mười sáu năm không thể chảy xuống, trong tích tắc này lại âm thầm rơi!
- Thành công rồi!
Đôi mắt Tiêu Dương vui vẻ, ánh mắt rung động, lập tức cổ tay chuyển động rất nhanh!
Xoạt xoạtl
Châm rơi chậm nhưng tốc độ rút châm lại nhanh như điện!
Đột nhiên, toàn bộ châm bạc cắm trên đầu Lâm Xuân Yến đã được rút ra toàn bộ...
Tiêu Dương cất bước tới một bên, xoạt cái tắt đèn!
Trong đêm đen, hồi lâu, một đôi lông mi rung động vài cái, hai mắt từ từ mở ra...
- Bác Lâm, rốt cục bác đã tỉnh lại rồi.
Khuôn mặt Tiêu Dương lộ vẻ tươi cười. Trước mắt đen kịt.
- Tôi...
Có lẽ lâu lắm rồi không phát ra tiếng nói, giọng nói lúc này hơi khàn khàn.
- Tôi ... Tỉnh rồi?
Trong đầu Lâm Xuân Yến như trống rỗng, chỉ chốc lát đột nhiên kinh hãi kêu lên:
- Phong! Cẩn thận con ơi!
Trí nhớ của Lâm Xuân Yến như trở lại tai nạn giao thông năm đó trong nháy mắt, vẻ mặt vô cùng kinh hoàng, tiếng kêu vang vọng lên.
Vẻ mặt bà kinh hoảng:
- Phong ơi! Đừng cử động!
- Bác Lâm...
Giờ phút này Tiêu Dương không nén được, giọng nói từ từ vang lên. Trong đầu người mẹ bình thường mà vĩ đại này, tại một tích tắc khi tỉnh lại, tiềm thức vẫn là bảo vệ con mình...
Đó là tình thương của mẹ.
Tình cảm ấy luôn khiến trái tim ấm áp, âm thâm xúc động và cảm động...
- Phong! Phong ơi!
Ngay lúc này, trên giường, một bóng người mê man giật mình tỉnh dậy, ý thức từ từ khôi phục, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng gọi vô cùng quen thuộc mà xa xỉ...
Thân thể gã chấn động như bị sét đánh!
Một lúc lâu sau, trong bóng tối, bóng người kia từ từ di chuyển đến, nước mắt trong suốt tràn mi, lóe lên ánh sáng mê người trong bóng đêm. Giọng nói của gã nhẹ nhàng giống như sợ mình đang mơ, vừa sợ hãi lại có vô cùng thâm tình, không nén nổi kích động run rẩy toàn thân, từng chữ, từng chữ động xuyên qua ngực, thẳng tới yết hầu, hóa thành nước mắt...
- Mẹ...